Mục lục
[Dịch]Bách Biến Tiêu Hồn - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mê cốc, tòa sơn cốc bị nguy cơ bao phủ trùng trùng!

Mê cốc, tòa sơn cốc trí tuệ!

Nhưng vào thời khắc này, nó cũng là tòa sơn cốc triền miên ân ái!

Nước ở trong dòng sông vĩnh viễn sẽ không bao giờ dậy sóng, nó chỉ có một màu trong suốt và cực kỳ bình tĩnh. Trong sự bình tĩnh đó, nó lại còn mang theo vài điểm suy tư. Không có tiếng nước chảy, mà chỉ có vài chiếc lá đỏ đang trôi lững lờ ở trên mặt nước. Thoạt nhìn thì không thấy chúng di chuyển, nhưng trên thực tế thì chúng lại đang trôi dần về hướng xa xa. Hiện nay vườn quả hồng không còn là vườn quả nữa, mà bây giờ nó lại là vườn lá hồng. Bao nhiêu quả trên cây đã rụng hết, mà chỉ lưu lại những chiếc lá đỏ ở trên cây mà thôi, khiến người ta suy đoán xem năm sau chúng sẽ kết những loại quả gì.

Ở phía tây vườn lá hồng rất sáng, trong khu vực sáng sủa đó lại còn nghe thoang thoảng một mùi hương của loài hoa Na Trát!

Loài hoa kỳ lạ này bắt đầu nở rộ từ khi gió thu thổi tới và sống mãi cho tới tàn đông.

Đây là địa phương mà Lưu Sâm đã từng đến, và cũng là nơi đã từng trú lại hai ngày với Á Na. Hiện bây giờ ở đây cũng có người, chính là Cách Phù! Biểu hiện của Cách Phù còn tốt hơn sư tỷ của mình nhiều lắm. Nàng ngoan ngoãn dựa vào lòng của Lưu Sâm, đôi mắt lấp lánh lóe sáng, còn trên mặt thì lộ rõ nét thẹn thùng và vui sướng.

- Đó là cái gì thế?

Nàng chỉ vườn lá đỏ rồi hỏi.

- Đấy là vườn cây ăn trái, lúc trước chúng có rất nhiều trái, bây giờ thì hết rồi!

- Vậy là chúng ta đến chậm rồi ư?

- Không chậm đâu!

Lưu Sâm khẽ lật bàn tay, thế là một trái hồng quả liền xuất hiện ở trong tay hắn:

- Chính là loại trái cây này đây. Nó rất kỳ quái, có lúc thì là rượu, có lúc thì là xuân dược, nhưng bất luận là loại nào, ngươi cũng không thích hợp ăn nó đâu.

- Sao kỳ vậy!

Cách Phù đón lấy hồng quả, rồi nói:

- Ta nghĩ dù nó là loại nào thì ta cũng ăn được thôi!

Lưu Sâm nhìn nàng thăm dò:

- Sao, bộ tửu lượng của ngươi lớn lắm sao?

- Nếu say rồi thì có thể ôm ngươi ngủ mà.

Cách Phù tránh ánh mắt của hắn, rồi nói tiếp:

- Còn nếu như là....xuân dược....vậy ta cũng không cần phải lo....

Bất luận thế nào, chỉ cần có tình lang ở bên cạnh thì nàng chẳng có gì phải sợ. Nha đầu này đối với hắn thật là chân thành và đơn thuần như thế!

Cách Phù lại chỉ sang hướng tây rồi hỏi:

- Ái lang, hoa đó là hoa gì thế?

- À, là hoa Na Trát đấy!

Lưu Sâm mỉm cười đáp:

- Đây là loài hoa ngươi rất thích đó mà, không phải sao?

- Vậy à? Tên nghe thật là đẹp!

Cách Phù dụi mặt vào ngực hắn, rồi nói:

- Ngươi hái về cho ta đi, và gom thật nhiều lá đỏ về nữa. Ta muốn thả đầy chúng ở trong phòng của mình, để mỗi ngày có thể cùng với ngươi....

Vừa nói tới đây, nàng khẽ liếc hắn một cái rồi lại thẹn thùng trốn vào lòng hắn, rồi nói tiếp:

- Ướp hương....

- Được!

Nói xong, Lưu Sâm lập tức tung người lướt về phía tây sơn. Bàn tay của hắn khẽ động một cái thì rất nhiều lá đỏ liền bay lên không. Khi hắn vừa thu tay về thì thân người cũng đã đáp xuống trước mặt Cách Phù. Hắn hơi khom người rồi nói:

- Bảo bối yêu dấu, tặng ngươi một bó hoa!

Cách Phù cười khanh khách ôm lấy đống lá đỏ, rồi nói:

- Ta tiếp nhận phần lễ vật này của ngươi. Bây giờ thì ngươi có thể hôn....môi bảo bối của ngươi rồi!

Hai người lại hôn nhau say đắm. Cách Phù nhắm mắt lại để thưởng thức mùi vị ngọt ngào của tình yêu.

- Đây là lễ vật tốt nhất mà ta đã nhận được!

Cách Phù khẽ thì thầm vào tai hắn.

Lưu Sâm nghe vậy thì thoáng sửng sốt. Chỉ có một bó hoa mà là lễ vật tốt nhất sao? Mình có thể cho nàng vật gì khác chăng?

Một vị thần nhân có thể tặng cho người ta rất nhiều thứ, mà mỗi một thứ đều là những điều mà người ta vẫn hằng mong ước rất nhiều, ví dụ như giúp đỡ họ để thực hiện một nguyện vọng nào đó. Thế nhưng Cách Phù lại không có nguyện vọng gì cả. Nếu tặng ma tinh thì phải là loại ma tinh thuộc đẳng cấp cao nhất, nhưng nàng cũng không cần ma tinh. Còn nếu tặng kim tệ để người ta nhanh chóng trở thành phú hào thì rõ ràng nàng lại không có ý định muốn trở thành phú hào....

Ở trước mặt nàng, một nữ hài vốn không có tạp niệm mà chỉ muốn ở chung với hắn mà thôi, tự nhiên Lưu Sâm cảm thấy mình thật sự không có một món lễ vật tốt nào để tặng nàng hết! Trong không gian của hắn có rất nhiều đồ tốt, Hàn kim chủy có thể nói là bảo vật hiếm có đối với kiếm sư và ma pháp sư. Còn thánh kiếm thì không thích hợp để dùng làm lễ vật, mặc dù nó cũng không giúp cho hắn được nhiều lắm. Ma tinh thì hắn có rất nhiều, thậm chí còn có cả Long tinh, nhưng chúng vẫn không thích hợp với nàng. Vậy mình có thể tặng cho nàng vật gì chứ?

Vào thời khắc này đây, hắn rất muốn tặng cho nàng một món lễ vật tốt nhất, nhưng tiếc thay, hắn lại tìm không ra thứ nào thích hợp với nàng. Trình độ ma pháp của nàng quá thấp, nếu có thể giúp nàng đề thăng ma pháp thì đó chính là món lễ vật tốt nhất, ít ra thì sau này nàng cũng ít gặp nguy hiểm hơn, nhưng làm cách nào để "tặng" ma pháp cho nàng đây? Vấn đề này quả thật không đơn giản chút nào.

Phong thần đã dùng đại thần thông để truyền lại ma pháp cho mình, vậy tại sao mình lại không thể truyền ma pháp cho nàng chứ? Vấn đề nằm ở đâu đây chứ? Hoặc là còn có sự kỳ ngộ nào đó đã xảy ra mà hắn vẫn chưa biết? Chắc thế rồi, bởi vì khi năng lượng tiến vào cơ thể của hắn bằng cách nào thì hắn vẫn không rõ, và cũng chính vì không rõ việc đó nên hắn không thể dùng cùng phương pháp để khiến cho năng lượng nghịch hành mà truyền nó vào cơ thể Cách Phù được. Nhưng tóm lại, làm cách nào để tống xuất năng lượng ra khỏi người đây?

Cách Phù thấy hắn hồi lâu không lên tiếng, nàng liền mở mắt ra rồi vỗ vỗ lên lưng hắn, hỏi:

- Ái lang, ngươi đang nghĩ gì thế?

Lưu Sâm giật mình tỉnh lại, nói:

- Ta đang nghĩ....ta đang nghĩ tới một pháp môn kỳ diệu! Hay là chúng ta thử làm một thực nghiệm nhé! Được không?

- Được!

Cách Phù nghe vậy thì cao hứng vô cùng. Nàng tất nhiên không biết thực nghiệm cái gì, mà chỉ cho rằng đây là một trò chơi nào đó mà hắn vừa nghĩ ra. Nàng vốn cũng không thích trò chơi lắm, nhưng nếu được cùng chơi với tình lang của mình thì nàng rất vui lòng.

Lưu Sâm nhìn thẳng về phía trước, như đang muốn tìm tòi gì đó.

Trong không gian của hắn không có Phong hệ ma tinh, nên bây giờ hắn một tìm một viên. Hắn phải thể hội thật tốt cảm giác khi năng lượng tiến vào cơ thể, để xem nó sẽ đi qua phương thức gì để tiến vào người hắn. Hoặc là dùng một cách nào đó để tìm ra cửa chính khi năng lượng tiến vào nội thể, vv....

Cuối cùng, một cái đầu nhỏ cũng lộ ra sau một bụi cỏ. Hai mắt nó chớp chớp liên hồi, bộ lông trên người thật là mềm mại làm sao, mà kích thước cũng nhỏ như một con chó thôi. Được rồi, thì chọn ngươi vậy, Phong ly!

Lưu Sâm khẽ phất tay một cái, thế là ở cách đó chừng mười trượng có một trận gió xoáy bốc lên. Phong ly bị cuốn lên cao, sau đó thì thân thể của nó liền bị cắt làm đôi, tiếp theo là một viên ma tinh màu xanh biếc xuất hiện ở trong không khí và sau đó liền bay về vị trí của hai người. Cách Phù thấy vậy thì kinh hãi lên một tiếng. Lưu Sâm đưa tay đón lấy viên ma tinh, còn Cách Phù thì mắt mở thật lớn, thắc mắc vô cùng!

Giết ma thú để lấy ma tinh, đó là việc thường làm của ma pháp sư, nhưng sao lại có phương pháp giết ma thú như hắn vậy chứ? Hắn vốn chẳng thấy di động tí nào, cả lúc phóng ra gió xoáy thì cũng cử động rất nhẹ, sau đó lại chỉ thêm một cái phất tay là đã thu ma tinh vào tay rồi. Trong toàn bộ quá trình, một tay của hắn vốn vẫn còn ôm nàng chứ chưa hề buông ra. Nàng biết con Phong ly đó, dù gì thì nó cũng là loại ma thú cấp hai kia mà.

- Ngươi đừng lên tiếng, để ta thử xem thế nào!

Nói xong, Lưu Sâm nắm chặt ma tinh trong tay, đồng thời cũng nhắm hai mắt lại.

Cách Phù đưa tay che miệng lại. Quả nhiên không phát ra một thanh âm nhỏ nào, nhưng đôi mắt của nàng vẫn không ngừng ngó nghiêng, hết tò mò nhìn viên ma tinh ở trong tay hắn, rồi lại nhìn lên mặt của hắn. Cứ lên lên xuống xuống như thế, thật là chăm chú.

Thế rồi chuyện lạ bỗng xảy ra. Viên ma tinh kia bỗng nhiên có một lớp khí vụ bốc lên, nó không ngừng xoáy tròn, xoáy tròn và bốc lên cao, nhưng thủy chung vẫn không bay khỏi bàn tay của hắn. Chỉ chốc lát sau, viên ma tinh đó liền hoàn toàn biến mất. Lưu Sâm chậm rãi mở lòng bàn tay ra, trong mắt tràn ngập khó hiểu.

Sau khi tỷ mỉ thể nghiệm, hắn vẫn không tìm ra được cửa chính mà năng lượng đã tiến vào. Nó tựa như đã tiến vào từ lòng bàn tay, nhưng cũng tựa như tiến vào từ năm ngón tay rồi sau đó lại hội hợp ở lòng bàn tay, rồi mới tiến vào cơ thể. Vậy đường nào mới đúng đây?

Năng lượng của Phong ly quá ít, cảm giác cũng cực nhỏ. Hay là phải cần ma tinh của Phong long thì thời gian thể nghiệm mới được kéo dài lâu hơn chăng? Vậy coi như lần thử nghiệm thứ nhất là thất bại rồi!

Nguồn năng lượng đó tiến vào cơ thể bằng con đường nào nhỉ? Lưu Sâm chú tâm vào trong nội thể, bỗng nhiên hắn sững người, lúc này năng lượng trong người hắn có thay đổi mới. Phong nguyên tố đột nhiên trở thành không còn tinh thuần nữa, mà dường như nó còn xen lẫn thứ khác. Nếu như nói Phong nguyên tố ở trong cơ thể là một dòng sông gió, vậy thì hiện tại ở dưới đáy con sông này đang có vật gì đó.

Năng lượng trong cơ thể không được tinh khiết. Đây là một phát hiện không tầm thường chút nào. Sắc mặt của Lưu Sâm lập tức thay đổi ngay. Năng lượng càng nhiều càng tốt, và càng tinh khiết càng tốt. Chẳng phải nội công của các thời cổ đại đã nói rồi đó sao? Người luyện nội công phải chia ra làm mấy tầng, tầng thứ nhất là nỗ lực để tăng cường nội lực, tầng thứ hai là nang lượng trong nội thể sung mãn tràn trề. Khi đạt tới tầng này thì công lực đã được đăng phong tạo cực rồi, nhưng tầng cao nhất của người tu luyện vẫn còn không gian cho sự tiến bộ, mà không gian đó chính là: tinh luyện! Khiến cho năng lượng của bản thân trở nên tinh khiết không gì sánh kịp.

Năng lượng của hắn vốn rất tinh thuần, và cũng rất sung mãn. Không gian để dung nạp thêm vốn đã gần tới mức cực hạn, vì thế mà hắn mới trở thành một tuyệt thế cao thủ được; nhưng bây giờ lực lượng trong nội thể bỗng nhiên từ tinh khiết mà biến thành không tinh khiết nữa, vậy thì công lực của hắn có sẽ bị thụt lùi hay không?

Vừa nghĩ tới vấn đề này, Lưu Sâm liền cảm thấy lo lắng ngay, nhưng biện pháp giải quyết cũng có chứ chẳng phải không. Số lượng tạp chất kia cũng không nhiều, hắn có thể bức chúng ra được. Nghĩ là làm. Hắn vừa chuyển động ý niệm, dòng sông năng lượng lập tức dậy sóng, số lượng tạp chất ở dưới đáy sông cũng bốc theo lên. Bỗng nghe "xoẹt" một tiếng, từ đầu ngón tay của hắn liền có một tia năng lượng bắn thẳng về phía giữa sông.

Cách Phù thấy vậy thì kêu lên kinh hãi, mà cả Lưu Sâm cũng kinh hãi vô cùng. Tia năng lượng vừa được bắn ra từ đầu ngón tay của hắn là một luồng khí vụ trắng toát, mà lúc này một vị trí yên tĩnh ở trên sông cũng thấy xuất hiện một khối băng lớn bằng mặt bàn. Nó là một khối băng mỏng!

- Ái lang, ngươi....ngươi biết Thủy ma pháp ư?

Cách Phù bỗng quên mất quy định không được nói chuyện của mình. Nàng quay sang Lưu Sâm hỏi với giọng đầy kinh ngạc:

- Chuyện gì thế này?

Thủy ma pháp! Hắn vừa sử dụng Thủy ma pháp! Lúc này hai mắt của hắn cũng trợn thật lớn. Suốt đời hắn chưa từng luyện qua Thủy ma pháp, vậy tại sao lại sử dụng được nó nhỉ? Hắn nhìn về hai mảnh thi thể của con Phong ly ở bên cạnh bờ sông. Trời ạ, chẳng lẽ vừa rồi mình không phải hấp thu ma tinh của Phong ly sao?

- Mê cốc!

Lưu Sâm tự lầm bầm:

- Ngươi thật sự.....mê tuốt tuồn tuột sao? Cả thuộc tính của ma thú mà cũng có thể thay đổi được?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK