Mục lục
[Dịch]Bách Biến Tiêu Hồn - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau hơn mười lần hoạt động, Cách Tố liền đạt tới cao trào lần đầu tiên, không ngờ lại dễ dàng được thỏa mãn ngoài ý liệu như thế. May là nàng nhanh chóng lại có được ý xuân dạt dào, nên lập tức tái chiến lần thứ hai, nhưng sau khi đạt tới cao trào lần thứ hai thì nàng cũng mệt rã rời triệt để. Trong khi tình lang vuốt ve thân thể của nàng, Cách Tố ấp úng nói:- Ái lang, Cách Tố của ngươi mệt rồi, lần này ta không ở trên nữa. Ngồi ở trên thật là mệt mỏi.

Lần này? Lưu Sâm mỉm cười nói:- Vậy lần này tất nhiên là ta ở trên rồi!

Nàng còn nhắc tới một lần nữa, chỉ là thay đổi tư thế mà thôi.

Sau trận chiến thứ ba, rốt cuộc Cách Tố mới áp vào ngực tình lang rồi bắt đầu hỏi:- Hiện tại ta vẫn chưa muốn ngủ, mà chỉ muốn nghe kể chuyện thôi! Ừm...chuyến này trở về nhà, ngươi có nhớ ta không?

- Thỉnh thoảng có nhớ tới!

Cách Tố không hài lòng, hỏi lại:- Lúc nào nghĩ tới?

- Những lúc tắm!

Cách Tố nhéo vào hông hắn một cái rồi hỏi:- Nhớ gì thế?

- Nhớ bảo bối đáng yêu của Cách Tố!

- Ừm, vậy cũng thường thôi!

Cách Tố nằm xuống rồi nói tiếp:- Ngươi trở lại tương đối kịp thời gian, nên thưởng cho ngươi, cho nguơi ôm bảo bối mà ngươi thích nhất để ngủ! Truyện "Bách Biến Tiêu Hồn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Nói xong, nàng xoay người quay lưng lại hắn, rồi kéo tay hắn đặt lên ngực mình, sau đó lại nói tiếp:- Không được phá phách! Bảo bối mà ngươi yêu thích đang ở trong tay ngươi, từ từ mà ôm!

Đêm đó hai người đắm mình trong hương vị ngọt ngào mà ngủ rất say. Khi vầng thái dương lên thật cao, hai người vẫn giữ tư thế thân mật như vậy cho tới khi có tiếng đập cửa vang lên. Hai người cùng lúc giật mình tỉnh giấc, Lưu Sâm mất hứng nói:- Đang trong kỳ nghỉ mà, ai lại thất đức như vậy chứ?

Cách Tố nghe vậy thì bật cười khanh khách.

Lưu Sâm lộ vẻ hoài nghi, hỏi:- Mới sáng sớm mà đã tới gõ cửa rồi, là tình nhân của nàng à? Nàng đi tìm tiểu bạch diện hay sao?

Cách Tố nghiêm túc gật đầu, nói:- Đúng là một tiểu bạch diện, so với ngươi thì còn trắng hơn nhiều lắm!

Bên ngoài có tiếng gọi vang lên:- Giảng sư, có ở trong đó không?

Lưu Sâm vừa nghe tiếng gọi thì khuôn mặt đã đỏ bừng lên. Thì ra là Cách Phù!

- Có đây, ngươi chờ một chút....

Nói xong, nàng khẽ đẩy nhẹ Lưu Sâm một cái:- Có người đến bắt gian kìa, vậy mà còn chưa chịu dậy? Trốn mau!

Lưu Sâm hôn nhẹ lên môi nàng một cái rồi nhảy bật lên, hắn vội vàng mặc y phục vào rồi phóng mình ra cửa sổ đi mất. Tuy là ban ngày, nhưng khu vực này tương đối bí mật, đặc biệt là trong thời gian nghỉ học, nơi đây lại càng có ít người hơn.

Cách Tố cũng cùng lúc nhảy ra khỏi giường. Nàng mặc y phục xong thì dọn dẹp lại giường chiếu, lấy khăn tắm lớn giấu đi, sau đó lại đi rửa mặt, rồi lấy nước lạnh lau mặt làm dịu lại khuôn mặt đang nóng bừng của mình. Sau khi triệt để ẩn giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình thì mới từ tốn bước ra mở cửa, rồi nói:- Cách Phù, có chuyện gì sao?

- Ta có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo, không quấy rối giảng sư nghỉ ngơi chứ?

Cách Phù có phần hơi bất an, vì thấy lâu như thế mới thấy Cách Tố bước ra mở cửa, nhất định là nàng ta đã ngủ quên rồi. Giấc ngủ buổi sáng của nàng ta chắc là đẹp lắm, vậy mà mình lại cắt ngang giấc mộng đẹp đó thì thật là không lễ phép. Tuy vị giảng sư này không hề trách móc gì, nhưng nàng vẫn thấy bất an như thường.

- Không sao, ta....chỉ là ban ngày ta không có việc gì làm, nên chưa muốn rời giường sớm thôi.

Nói xong, Cách Tố lách người sang một bên rồi nói:- Vào trong ngồi chơi!

Cách Phù nghe lời bước vào trong, sau khi ngồi xuống rồi mới nói:- Giảng sư, hôm nay khí sắc của ngươi thật là tốt đấy!

Cách Tố đỏ mặt, nói:- Ngươi có gì thắc mắc cứ hỏi đi.

- Theo lời giảng sư nói, mỗi ngày ta đều minh tưởng, bây giờ ta nghĩ Phong nhận của mình cũng lớn hơn trước kha khá rồi, vì vậy mà hôm nay ta đến đây để giảng sư kiểm tra xem, coi ta có đạt được tiêu chuẩn của cấp năm hay chưa....

Vừa nói, khuôn mặt của nàng vừa tràn trề nét hưng phấn. Ma pháp từ không tới có, từ nhỏ đến lớn, hiện nay lại còn đạt tới tiêu chuẩn cấp năm. Trong hai tháng qua, từ một người không có ma pháp mà nay nàng đã đạt tới tiêu chuẩn của một ma pháp sư cấp năm, tốc độ này cũng là cực nhanh, tuy rằng vẫn cần phải kiểm nghiệm mới được.

- Nhanh vậy à?

Cách Tố cũng vui mừng ra mặt, nói:- Vậy thì chúng ta mau đi kiểm tra xem thế nào! Ừm, chúng ta ra đằng sau kiểm nghiệm trường để thử nghiệm xem. Nếu đạt được tiêu chuẩn, vậy ta cũng sẽ trở thành giảng sư thật sự của ngươi, vì ở cấp năm, ta cũng có lớp!

- Vậy hay lắm! Giảng sư, ta cảm thấy ngươi rất giống một vị tỷ tỷ của ta vậy. Rất hy vọng ngươi có thể dạy ma pháp cho ta!

Cách Phù nói một cách rất chân thành.

- Ta cũng rất thích ngươi!

Cách Tố mỉm cười nói:- Từ giờ trở đi, ngươi chính là muội muội của ta! Có lẽ chúng ta sớm đã là tỷ muội rồi đó chứ!

- Tại sao vậy....tỷ tỷ?

Cuối cùng Cách Phù cũng thốt ra hai tiếng "tỷ tỷ", cũng chỉ có nàng mới làm thế, chứ nếu là người khác thì không ai dám gọi giảng sư là tỷ tỷ đâu. Chỉ có người hồn nhiên, cõi lòng như trang giấy trắng như Cách Phù mới không để ý tới những gì khác. Cả A Khắc Lưu Tư mà nàng cũng có thể vẽ thành một vị hoàng tử cao thượng nữa là.

- Tại vì....

Cách Tố hơi do dự một chút rồi nói:- Tên của chúng ta khá giống nhau. Ngươi tên là Cách Phù, còn ta là Cách Tố, vậy không phải là một đôi tỷ muội hay sao?

- Hì hì, tỷ tỷ nói thật hay. Tên hai tỷ muội giống nhau đúng là không nhiều lắm....

Đây là dị giới, tên hai tỷ muội đồng âm cũng không nhiều lắm, đại đa số chỉ là có ý nghĩa tương tự nhau, nhưng cách phát âm thì lại khác hẳn một trời một vực.

Khi đi ra khỏi phòng, Cách Phù khẽ hít hít vài cái, dường như nàng đã ngửi thấy mùi gì là lạ vậy. Chỉ một động tác nhỏ nhặt đó vừa lọt vào mắt thì Cách Tố liền đỏ mặt lên tới mang tai. Mình ở đây lâu ngày nên có lẽ không thấy gì lạ, nhưng không biết nàng ta đã phát hiện ra điều gì rồi? Nếu có thể ngửi ra được mùi vị của A Khắc Lưu Tư thì đúng là rất đáng nể!

Sau khi trắc nghiệm xong, Cách Phù chính thức trở thành ma pháp sư cấp năm. Vì chưa khai giảng nên chưa thể chia lớp, nhưng việc này đối với Cách Tố thì rất đơn giản, nàng lợi dụng chức quyền mà xếp cho Cách Phù vào ngũ (X) ban, và lớp đó cũng chính là lớp của nàng.

- Bây giờ ngươi có thể nghỉ ngơi thêm mười ngày nữa.

Cách Tố rộng lượng, nói:- Thời gian qua ngươi đã cực khổ rồi, giờ cho ngươi nghỉ ngơi. Ban ngày có thể đi dạo đó đây, nhưng buổi tối thì đừng quên minh tưởng đó nhé. Sau khi làm xong công khóa của mình thì có thể ngủ ngay, như vậy đối với ma pháp mới có lợi.

Cách Tố quả thật rất có phong cách của một vị tỷ tỷ.

Chỉ là không biết mệnh lệnh này có mang theo ý gì khác hay không thì chẳng ai biết. Bởi lẽ, vào buổi tối, Cách Phù bận rộn nhiều việc, tu tập công khóa, sau đó phải ngủ sớm một chút, nói thế nào chắc lúc đó cũng sẽ không đoái hoài tới vị tỷ tỷ mới này rồi.

Cách Tố thật sự không thích người khác quấy rầy mình vào buổi tối, vì nàng cũng bận rộn rất nhiều việc! Hơn nữa, người nào quấy rối nàng thì cũng thật là thiếu đạo đức! Chẳng những là thiếu đạo đức, mà còn là vô nhân đạo nữa! Truyện "Bách Biến Tiêu Hồn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

oooOooo

Tại hậu viện, Cách Phù ngồi bên cạnh hồ nước mà ngắm cá, trông đầy hứng thú. Đám cá này chính là bằng hữu của nàng. Có nhiều người tùy theo địa vị và hoàn cảnh mà thay đổi đối với bằng hữu, nhưng Cách Phù lại không phải là loại người đó. Thậm chí, nàng còn nói với một chú cá:- Tiểu Quai, tỷ tỷ đi rồi, ngươi có nhớ tỷ tỷ hay không?

- Nhớ!

Một thanh âm vang lên, mặt nước thoáng gợn sóng, Cách Phù lộ vẻ kinh hỷ ra mặt, nhưng nàng vẫn không ngẩng đầu lên, mà chỉ chăm chú nhìn vào một thân ảnh vừa hiện ra trong nước. Thân ảnh đó rất rõ ràng, chính là hắn!

Cách Phù nghịch ngợm đưa tay điểm vào cái bóng ở trong nước, cái bóng lập tức nhòe đi, lúc đó nàng mới ngẩng đầu lên nhìn Lưu Sâm và mỉm cười đầy hài lòng.

- Ta biết ngươi sẽ ở đây!

Cách Phù chậm rãi đứng lên rồi ngã vào lòng hắn. Lưu Sâm nâng mặt nàng lên rồi hôn nàng thật sâu. Tiểu cô nương đỏ mặt lên rồi khẽ giãy dụa, nói:- Ngươi xem, đám cá này đã lớn nhiều rồi...ngươi xem!

Lưu Sâm không nhìn cá, mà chỉ nhìn nàng! Nàng cũng đã trở nên thành thục hơn rất nhiều, và cũng càng xinh đẹp hơn trước!

Thì ra nàng đã hoàn toàn khỏi bệnh, hoặc giả cũng có thể là vì cốt cách của nàng đã tăng thêm vài phần cứng cáp, đó chính là điều đả động hắn nhất!

Cách Phù cảm thấy trong lòng ngọt lịm, nàng nũng nịu nói:- Ngươi xem cá đi! Nhìn ta làm gì chứ?

- Ngươi còn đẹp hơn cá nữa!

- Xem cá trưởng thành kìa!

Lưu Sâm nói với giọng chân thành:- Ta không có hứng thú với việc cá lớn hay không, mà chỉ có hứng thú với việc Cách Phù bảo bối đã trưởng thành bao nhiêu rồi thôi....

- Ưm....

Cách Phù nghe vậy thì đỏ mặt tới mang tai. Nàng lấm lét nhìn khắp xung quanh một lượt rồi thì thầm vào tai hắn:- Thật là có trưởng thành một chút, lát trở về, ta sẽ cho ngươi xem....

Nói xong thì nàng bật cười khúc khích rồi kéo tay hắn chạy đi.

oooOooo

Cửa phòng vừa mở ra, Cách Phù đã đỏ mặt nói:- Giảng sư đã nói, ban ngày ta....không có việc gì phải làm.....

Nàng rất vui vẻ! Nàng vốn không quá quan tâm ban ngày có việc làm hay không, bởi lẽ bản thân nàng cũng chẳng có gì để làm, vì vậy nên mới không phản đối việc học thêm một vài thứ gì đó; nhưng nay hắn đã trở về thì mọi thứ liền khác hẳn ngay, việc cần làm vào lúc ban ngày có khá nhiều đó chứ!

- Tốt lắm, coi bộ giảng sư của ngươi đã phân phối đầy đủ rồi nhỉ!

Vừa nói, hắn vừa ôm lấy nàng, rồi bắt đầu cởi y phục của nàng ra, rồi nói:- Bảo bối này thoáng nhìn thì có vẻ lớn một chút, tuy nhiên, cũng phải thấy tận mắt thì mới tin được.....

Cách Phù khẽ cựa quậy thân mình, rồi ấp úng nói:- Nguơi không phải....lại muốn....làm việc đó vào ban ngày chứ?

Lần đầu tiên của nàng là vào ban ngày, và những lần sau đó hầu như cũng đều vào ban ngày, rốt cuộc điều đó cũng thành thói quen luôn.

- Sợ cái gì chứ?

Lưu Sâm vẫn tiếp tục cởi y phục của nàng, nói:- Đây cũng đâu phải là lần đầu tiên chứ? Huống chi, chẳng phải giảng sư đã nói rồi sao? Ban ngày được tự do, mà tự do nghĩa là gì? Tức là...muốn làm gì thì cứ làm như thế....

- Để ta kéo rèm cửa sổ lại đã....

Lưu Sâm chỉ khoác tay một cái, rèm cửa lập tức hạ xuống ngay, trong phòng liền có hoa tươi chậm rãi nở rộ....

oooOooo

Thời gian chín ngày trôi qua rất nhanh, buổi tối thì Cách Tố tương đối được khoái hoạt, còn Cách Phù thì ban ngày cũng không kém. Hai người không ai quấy rầy ai, nước sông không phạm nước giếng. Cách Tố phân phối không sai chút nào, mà chỗ hay nhất là nàng dành buổi tối cho mình, bởi lẽ thời gian buổi tối tương đối dài, nếu không có hắn bên cạnh thì thật là không quen. Còn khi có hắn ở bên cạnh thì thật là tuyệt diệu. Trước kia giấc ngủ là một nỗi dằn vặt ngọt ngào, còn bây giờ thì giấc ngủ đã trở thành một loại hưởng thụ tốt đẹp, gần như ái ân vậy.....

Rốt cuộc các học viên cũng lục tục quay trở lại học viện. Số lượng người ở học viện cũng càng lúc càng đông hơn. Thời gian tiêu dao khoái hoạt công khai của Lưu Sâm liền được chuyển sang hoạt động bí mật. Cách Tố lại một lần nữa hạ lệnh cấm: Nếu không được phép của nàng thì không thể tiến vào ký túc xá của nàng!

Lệnh cấm rất tàn nhẫn, nhưng Lưu Sâm chẳng mấy quan tâm, bởi vì hắn biết chính nàng rồi cũng sẽ giải trừ lệnh cấm đó thôi.

Hoàng hôn, Lưu Sâm thản nhiên bước vào ký túc xá của mình. Ở phía trước chợt có hương khí xông vào mũi, Lưu Sâm ngẩng đầu nhìn lên, chợt nhìn thấy được một bờ mông đang nhếch lên. Thì ra người đó chính là mỹ nữ sát vách, Á Na. Nàng đang khom người chổng mông để mở cửa phòng, bên cạnh chân phải còn có một cái rương thật lớn.

Lưu Sâm khách khí lên tiếng chào hỏi:- A, bạn học Á Na, kỳ nghỉ vừa rồi đi chơi vui không?

- Đa tạ!

Á Na đứng thẳng người lên rồi nói tiếp:- Rất vui, còn ngươi?

- Ta cũng rất vui!

Lưu Sâm mỉm cười tươi rói. Tất nhiên hắn có lý do để vui vẻ, hoặc giả lý do của hắn cũng vừa đủ để lòng hắn thấy vui. Đối với tất cả mộng tưởng của một nam nhân thì hắn đang từng bước tiến đến gần, nếu muốn không vui mừng thì cũng rất khó đó chứ.

- Coi ngươi vui vẻ như vậy, chẳng lẽ lại đi rình nữ hài.....

Lời này vốn không nên nói, chỉ là thuận miệng mà thốt ra thôi. Dường như ở phía sau sẽ còn thêm mấy chữ nữa, nhưng nàng đã nhanh chóng dừng lại. Tuy rằng dừng lại khá đúng lúc, nhưng tất nhiên Lưu Sâm cũng hiểu được nàng ta muốn ám chỉ điều gì. Cứ nhìn sắc mặt của nàng thì cũng có thể đoán ra được, đương nhiên thói quen buổi tối chỉ có thể là tắm rửa rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK