Cuối cùng thì cuộc thi đầu để tranh vị trí trong Hoàng kim tổ hợp cũng bắt đầu, nó được phân ra thành hai giai đoạn lớn. Thứ nhất là tỷ thí tư cách, phàm là các học viên ma pháp từ cấp hai trở lên thì đều có tư cách, họ chỉ cần tự nguyện báo danh là được; còn ma pháp phụ và các kỹ năng đặc biệt thì bất luận thuộc về cấp bậc nào cũng đều được đặc cách, bởi vì hai loại này vốn không có cấp bậc. Truyện "Bách Biến Tiêu Hồn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Giai đoạn thứ hai là tuyển lựa thi đấu, thông qua tỷ thí mà được lọt vào danh sách của trận chung kết.
Giai đoạn thứ ba tất nhiên là sẽ dùng tới chân tài thực học để tỷ thí và để chọn ra danh sách mới của Hoàng kim tổ hợp. Truyện "Bách Biến Tiêu Hồn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Được lọt vào nhóm Hoàng kim tổ hợp tức có nghĩa là đạt đến đỉnh cao của các học viên. Đây đúng là một đại sự hàng đầu của mỗi một học viên, vì vậy mà trong khoảng thời gian này, bầu không khí rất sôi nổi. Những thành viên của Hoàng kim tổ hợp ngày thường thì vốn cao cao tại thượng, nghênh ngang đi lại nhưng lúc này cũng trở nên rất khiêm nhường, trái hẳn với những người ngoài vốn có thực lực để cạnh tranh, họ dường như có thêm mấy phần bá khí và đường hoàng; còn với những học viên không có thực lực thì căn bản cũng không tránh được sự ảnh hưởng của cuộc đại tỷ thí này, họ có thể suy đoán, hoặc cá độ xem ai đó sẽ thắng cuộc sau cùng, hoặc ai đó sẽ bại trận, vv....
Các đạo sư ở trong học viện cũng hào hứng không kém, ai nấy cũng đều gia tăng sắp xếp và hy vọng môn sinh đắc ý nhất của mình sẽ thắng.
Tứ (U) ban cũng rất náo nhiệt, bởi vì năm nay là năm đầu tiên có một người ghi danh, và người này tất nhiên là Lưu Sâm - một học viên cấp bốn báo danh tham dự tranh giành vị trí trong Hoàng kim tổ hợp. Trong lịch sử của học viện, tuy rằng việc này đã từng xảy ra, nhưng dù sao cũng không nhiều lắm.
Đạo sư của Tứ (U) ban cũng ôm chân Phật, nhưng thân thể của y đang rất "nghèo nàn", và thứ mà y đang ôm bây giờ lại là một món khác - ả tình phụ cứng đờ của y; do đó, trọng trách tài bồi vốn liếng của Tứ (U) ban lại rơi vào tay hai người, đó là Cách Lý và Cách Tố đạo sư!
Cách Lý đạo sư vẫn kéo dài phương thức quen thuộc của lão: đàm thoại là chính, và những cuộc đàm thoại đó cho đến nay vẫn chẳng có thay đổi chút nào.
Sau khi vòng vo vài vòng ở trong phòng, rốt cuộc lão cũng cất tiếng hỏi câu thứ nhất:- Phụ thân ngươi khỏe chứ?
Tuy câu hỏi đó chẳng liên quan gì đến ma pháp, và lại càng chẳng liên quan gì đến Hoàng kim tổ hợp, nhưng Lưu Sâm không hề ngạc nhiên chút nào:- Rất tốt!
- Thân thể gia gia ngươi vẫn khang kiện chứ?
- Rất tốt!
- Phụ thân ngươi không thể xuất môn, đúng không?
- Đúng vậy!
Câu chuyện nhàm chán đến đây là kết thúc! Đạo sư dường như không dự định tiếp tục nữa, chuyến "tài bồi" này thật là kỳ quái, chỉ sợ lão không ôm được chân Phật, mà lại ôm nhầm chân thúi rồi!
Lưu Sâm chợt lên tiếng:- Gia phụ có viết một phong thư và muốn ta giao lại cho người!
Cách Lý đạo sư nghe vậy quay mình lại thật nhanh.
- Chỉ đáng tiếc là ta đã xé rách nó, còn về phần nó đã viết những gì thì thật xin lỗi, khi nào người gặp được gia phụ thì cứ hỏi lại ông ta, bởi vì ta chưa hề đọc nó.
Cách Lý nhẹ nhàng lắc đầu:- Không cần xem qua! Ta và ông ấy không có gì để nói!
Xem ra phụ thân cũng không sáng giá lắm, lão gia hỏa này đâu có xem ông ta là bằng hữu chứ! Lưu Sâm mỉm cười nói:- Ta nghĩ gia phụ muốn nhắn nhủ ngươi chiếu cố tốt cho ta, nhưng ta nghĩ nếu làm vậy thì hơi có chút mất mặt, vì vậy nên mới xé nát nó!
Cách Lý quan sát hắn, rồi hỏi:- Mặt mũi quan trọng lắm sao?
- Đương nhiên, vốn không có ai thích, nhưng nếu ngay cả mặt mũi mà cũng không có thì bản thân còn có gì nữa chứ?
- Gia gia không thích ngươi sao?
- Thích! Nhưng nếu không có mặt mũi, vậy lão nhân gia cũng sẽ không vui!
- Lệnh tôn có thích ngươi không?
- Thích!
- Ca ca ngươi.....
Lưu Sâm mỉm cười:- Ta nói đạo sư nghe, ta nghĩ ngươi còn có nhiều thắc mắc hơn cả một học viên nữa....
Cuộc đàm thoại kết thúc, Lưu Sâm thu hoạch được chút giá trị rất hay từ buổi "học thêm" này: hắn đặc biệt khao khát học được ma pháp cao cấp để dùng thuật thúc dược (thuật trói buộc) mà trói lão đạo sư này lại, rồi dùng một cái tất thối nhét vào miệng lão!
Đêm khuya, một vị đạo sư khác cũng ôm....hắn! Ở đây không phải là ôm chân Phật, và cũng không phải ôm cái chân thối của hắn, mà là đang ôm lấy eo hắn.
Tất nhiên vị đạo sư đó là Cách Tố!
Nàng đang giảng bài tập: "Động tác không được quá mạnh, phải nhẹ nhàng một chút......khoái hoạt! Ngươi làm như là đã ba trăm năm rồi chưa từng gặp nữ nhân vậy hay sao, ngươi không phải không biết, ngươi rất lợi hại....."
Lớp học thêm này cũng có giá trị, và giá trị đó là: Lưu Sâm đặc biệt khao khát mở rộng đôi tay nàng ra, và đặt một vật nào đó vào một bộ vị nào đó của nàng!
Kỳ thật, những cuộc tỷ thí tư cách cũng không hẳn là tỷ thí, bởi vì người nguyện ý báo danh thật là nhiều, do đó mà cũng khó tính toán trình độ của họ chênh lệch nhiều ít thế nào, nhưng người ta nguyện ý bị mất mặt thì ngươi quản được sao? Hơn nữa, việc này cũng không coi như là mất mặt, bởi vì nếu đã dám đứng ra báo danh tỷ thí thì việc đó cũng đòi hỏi rất nhiều dũng khí, nhân tiện mượn cơ hội này để xuất hiện trước công chúng luôn thể. Do đó, có rất nhiều người mang theo cách nghĩ đó mà báo danh tham dự, và nó đã dẫn đến việc trình độ cao thấp không đồng đều và cũng tạo ra đầy rẫy chuyện xấu. Truyện "Bách Biến Tiêu Hồn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lúc này Lưu Sâm đang đứng xem một cuộc tỷ thí của người khác, đó là một cuộc tuyển lựa thi đấu. Kỳ thật, tuyển lựa thi đấu cũng không phải là thi đấu, mà là biểu diễn ma pháp, và cũng chính vì biểu diễn nên nó cực kỳ đẹp mắt. Hắn không xem những màn biểu diễn khác mà chỉ đứng xem biển diễn nước, âu đó cũng là vì Thủy ma pháp có mỹ nữ đông như mây và họ đang biểu diễn rất đẹp mắt mà thôi. Trên đài cao có mỹ nữ, mềm mại và uyển chuyển, lấy nước làm cốt nhục, vòng eo chỉ khẽ lắc một cái mà đã có thể khiến cho Lưu Sâm tạm thời quên đi tất cả, và hắn chỉ nhớ được cái vòng eo mềm mại như nước đó mà thôi.
Thủy cầu thuật, Băng trùy thuật, Băng tường thuật, vv....tất cả những thứ này đều là những thứ thường gặp, nhưng còn Thủy chi nhu, Thủy chi thúc, Thủy long vũ.....tất cả đều là những môn công phu khiến người ta được mở rộng tầm mắt. Dưới trời xanh mây trắng, vạt áo của các mỹ nữ bay phất phơ, bàn tay di động thật mềm mại như dòng nước chảy ở trong không gian, những khuôn mặt mỹ lệ của họ trông như những đóa hoa trong sương mù vậy. Tiếng reo hò ủng hộ ở dưới đài vang lên không ngớt. Đúng là những màn vũ đạo rất đẹp - nếu như đó là vũ đạo thật sự.
Bên cạnh Lưu Sâm cũng có một mỹ nữ, rõ ràng là vị cô nương ở sát vách với hắn rồi. Chẳng lẽ nàng cũng thuộc Thủy hệ sao? Kỳ thật, ngoài tên quái vật đã phá bỏ thường quy như hắn ra, những người khác chỉ thích xem ma pháp cùng hệ với mình mà thôi, còn đối với những loại ma pháp khác thì họ đều không có hứng thú, vì dù có xem thì cũng không hiểu, vì vậy nên cũng không cần xem.
Nàng ta cao ngạo như vậy, vốn còn tưởng là rất giỏi nữa chứ, ai dè cũng chỉ là một học viên đứng dưới đài để xem người khác biểu diễn mà thôi! Lưu Sâm cảm thấy có chút hả hê, bởi vì tuy vị cô nương này chưa từng khi dễ hắn, nhưng mỗi khi nhìn thấy hắn thì đã xụ mặt ngay, thật khiến hắn rất khó chịu!
Bỗng nhiên những người đứng dưới đài nổi lên tiếng hoan hô nhiệt liệt, chẳng lẽ lại có nàng mỹ nữ thuộc một cấp cao nào đó vừa lên đài hay sao? Thế rồi Lưu Sâm tạm thời bỏ qua việc đánh giá nàng mỹ nữ đang đứng kế bên, mà dời ánh mắt lên đài. Thì ra lúc này đang có một nam nhân đứng trên đó, chính là Na Nhĩ Tư!
Gã cũng tới sao? Thật có ý tranh đoạt Hoàng kim tổ hợp?
Trên mặt Na Nhĩ Tư không lộ nét cười, bàn tay gã chém ra, theo sau đó là một con Thủy long vừa uốn lượn vừa đảo mình quét một vòng khắp nơi, trông nó giống như động vật sống vậy. Thủy long vừa bay lên không trung thì đột nhiên lại biến thành Băng trùy, sau đó Băng trùy tan ra thì trở thành Băng tường, rồi sau đó Băng tường lại lẳng lặng vỡ tan. Ngón tay của gã giống như giao long uống nước vậy, chỉ nghe "xoạt" một tiếng, nước tan mây rã, toàn thân gã đã đi xuống đài, ngay cả một chút lễ tiết cũng không có nữa.
Nhưng những người đứng quan sát ở phía dưới lại vỗ tay khen ngợi rầm rầm. Mỗi một người có tư cách tham gia thi tuyển cũng đều biết những kỹ xảo như vừa rồi, nhưng có thể thi triển tới mức thành thạo và biến đổi linh hoạt như thế thì gã là người đầu tiên trong số những người đã lên đài.
Thành viên Thủy hệ của Hoàng kim tổ hợp là Thang Mỗ Sâm thì không cần tham gia tuyển lựa thi đấu, còn lại những ma pháp sư cấp một khác hoặc là những ai đã từng tham dự thi tuyển vào những năm trước cũng không cần tham tuyển, do đó mà cũng không có quá nhiều cao thủ lên đài biểu diễn.
Lưu Sâm bỏ đi, vì cuộc thi tuyển dành cho ma pháp phụ cũng sắp bắt đầu rồi. Đây mới chính là nơi hắn sẽ tham gia biểu diễn!
Phía trước là một đài cao, ở trên đó còn có mấy chữ: Ma pháp phụ!
Bên dưới đài có rất đông người, dĩ nhiên số lượng học viên đến đây quan sát đông hơn những nơi khác vì đây mới là địa phương dành cho lục hệ toàn tập. Người đến quan chiến cũng có đủ loại, tất cả đều tụ tập dưới một mái nhà, nhưng có một góc lại chỉ có một người. Người này đảo mắt nhìn quanh khắp nơi như đang tìm kiếm ai. Lưu Sâm vừa nhìn thấy nàng thì cũng giật thót mình.
Khi ánh mắt của người kia vừa rơi lên người Lưu Sâm thì nàng mỉm cười hớn hở, nàng tính chạy ra đón hắn, nhưng chỉ mới cất một bước thì đã vội dừng lại rồi nói:- A Khắc Lưu Tư, ta đến xem ngươi thi đấu!
Lưu Sâm nhanh chóng tách hàng người ra rồi đến trước mặt nàng, hỏi:- Cách Phù, không ngờ ngươi cũng tới đây!
Nàng vốn không thích hợp để xuất hiện ở những nơi công chúng như thế này, vậy mà nàng vẫn tới.
Cách Phù bẽn lẽn nói:- Ta đã sớm nói với họ để họ tránh xa ta ra một chút, các vị ca ca tỷ tỷ đó rất tốt......
Còn có thể không tốt hay sao chứ? Nàng muốn đến xem thi đấu, mình cũng đến, những người khác tất nhiên sẽ tránh xa rồi, còn họ có đồng ý hay không thì vốn không cần hỏi tới.
Phía sau có ánh mắt đang dõi theo hắn, Lưu Sâm quay mình lại thì vừa vặn tiếp xúc với một khuôn mặt mỹ lệ. Hắn khẽ nheo mày, mỹ nữ kia cũng tới đây à? Nàng ta hiển nhiên chính là vị cô nương ở sát vách với hắn rồi. Rõ ràng là phớt lờ với bổn thiếu chủ, nhưng kỳ thật thì từ trong đáy lòng đã để ý tới bổn thiếu chủ rồi phải không?
Bổn thiếu chủ đi tới đâu thì nàng ta theo tới đó, chẳng lẽ thật đã động lòng rồi? Lưu Sâm nháy mắt cổ vũ nàng, đồng thời có mang thêm tính khiêu khích nữa, chỉ đáng tiếc là biển người quá đông nên mỹ nữ không nhận được!
Không sao, tiểu muội khả ái, ca ca biết tâm ý của ngươi rồi, để tối ta sẽ đến tìm ngươi tâm tình.....
Lưu Sâm nghĩ tới đó thì trong lòng trở nên rất cao hứng!