Mục lục
[Dịch]Bách Biến Tiêu Hồn - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ái lang, điều này có liên quan với ma thú sao?

Cách Phù hỏi với giọng cực kỳ khích động:

- Ngươi làm cách nào mà có Thủy ma pháp thế? Không ai biết rằng....

Toàn bộ đại lục đều biết Na Trát Văn Tây là Phong thần, nhưng không ai biết rằng Phong thần còn có Thủy ma pháp nữa. Nhìn Thủy ma pháp kia vừa rời khỏi tay thì đã thành băng, coi bộ tu vi cũng đạt được tới cảnh giới của ma pháp sứ cấp hai, cấp ba rồi.

- Đúng vậy! Không ai biết chuyện này cả!

Lưu Sâm cười lớn, nói:

- Thậm chí cả ta.....cũng vừa mới biết đây thôi!

Hắn kể như đã hoàn toàn hiểu hết rồi. Thông đạo năng lượng do Phong thần lưu lại là một bí mật. Mà bí mật đó không có liên quan đến sự tiến nhập trực tiếp của năng lượng, mà là bất kỳ loại năng lượng nào cũng có thể tiến vào cơ thể. Không chỉ có Phong nguyên tố, mà còn bao gồm tất cả những nguyên tố ma pháp khác nữa. Cứ theo phương thức này mà luyện tiếp, nói không chừng hắn sẽ trở thành Phong thần chân chính, hơn nữa lại còn có thể là Lục hệ thần nữa chứ chẳng chơi!

Phong thần! Lão đầu đáng kính, ngươi có pháp môn kỳ diệu như thế, tại sao lại chết uổng vậy nhỉ? E rằng ngươi còn chưa kịp trở thành Lục hệ thần thì đã ngộ hại rồi. Ma quân, lão phán đoán rất chuẩn xác. Nếu cứ để cho Phong thần tự do phát triển, vậy thì ngôi vị Ma quân của lão tất sẽ có nguy hiểm. Vào lúc đó, lão đã sử dụng thủ đoạn để giết chết Phong thần, quả thật rất đúng lúc!

Hiện tại, pháp môn này đang ở trên người bản nhân, mà bản nhân đã hiểu rõ sự ảo diệu của nó, vậy để xem bằng vào sức của một mình ta, không biết có thể hoàn thành thuật luyện khí được hay không? Vừa nghĩ tới đây, Lưu Sâm cúi đầu nói:

- Cách Phù, ta đã nghĩ ra một biện pháp tốt, sau một thời gian, ta sẽ tạo nên một món lễ vật tốt nhất cho ngươi!

- Ngươi đã tặng ta lễ vật rồi!

Cách Phù thỏa mãn nói:

- Hoa này là lễ vật ta rất thích, và ngươi lại còn cho ta nhìn thấy kỳ quan ma pháp nữa......À, có phải là ta không nên nói chuyện này với ai không?

- Tạm thời đừng nói gì hết!

Lưu Sâm ôm chặt nàng, rồi tiếp:

- Ta còn cần suy nghĩ thêm một số vấn đề nữa. Lại đây nào, chúng ta ngồi chơi thêm một lúc nữa!

Nói xong, hắn khẽ lật tay một cái, thế là một tấm chăn lông liền xuất hiện trên cỏ. Hắn kéo Cách Phù ngồi xuống. Nếu Cách Tố đang có mặt tại đây, nàng nhất định sẽ cố động não để suy nghĩ tại sao Thủy ma pháp lại xuất hiện trên người hắn, rồi cố động não để suy nghĩ xem tại sao mọi thường lý của ma pháp đều bị hắn phá vỡ? Bởi lẽ trên đời này chưa từng có ai biết cả hai loại ma pháp như thế cả. Thế nhưng Cách Phù lại không giống với Cách Tố. Nàng chẳng suy nghĩ gì cả, chỉ hạnh phúc dựa vào lòng tình lang. Kỳ quan ma pháp của tình lang chỉ là một kỳ quan, ở trên người hắn, kỳ tích phát sinh cũng là chuyện rất thường tình....

Lúc này trong tay Lưu Sâm lại thấy xuất hiện một viên ma tinh to bằng quả trứng gà. Cách Phù vẫn không chú ý tới. Viên ma tinh xinh đẹp đó chậm rãi biến mất trong tay hắn, nàng cũng chẳng mảy may chú ý. Lưu Sâm chỉ tay về phía dòng sông, toàn bộ mặt sông nơi đó bỗng nhiên biến thành trắng xóa. Mặt nước bỗng nhiên đóng băng, Cách Phù vẫn không để ý tới. Sau đó, khối băng bị rất nhiều mũi Phong nhận chém nát rồi biến trở lại thành nước, nàng vẫn không hề để tâm chút nào.

Trên mặt Lưu Sâm bắt đầu nở một nụ cười thật lớn! Tốt! Thủy ma pháp đã đại thành! Nếu người khác muốn luyện một môn ma pháp tới mức đại thành thì phải mất ít nhất là mười năm thời gian, còn ma pháp của hắn được đại thành chỉ cần một ý niệm là xong. Chỉ cần một viên Long tinh cũng đủ rồi. Mà đây cũng không phải là đại thành, nhưng ít ra thì nó cũng đã đạt tới cảnh giới của Thủy hệ đại ma đạo, vậy thì chỉ có thể nói là gần tới đại thành thôi. Kỳ thật, độ tinh thuần của Phong ma pháp của hắn cũng không phải là đã bị thay đổi, mà nó dường như đã đạt tới một mức độ nào đó rất vi diệu, chẳng qua hiện nay hắn vẫn chưa thể hội được hết mà thôi.

Hai môn ma pháp trong nội thể đều theo sự điều khiển của mình. Chúng giống hệt hai dòng sông chảy song song với nhau vậy. Thủy ma pháp chảy êm ả nhưng chắc chắn, còn Phong ma pháp thì xoáy tròn liên tục, biến ảo khôn lường....

Thế giới bên ngoài cũng vậy. Nước sông ở đây cứ chảy không ngừng nghỉ, còn gió thì chợt đến chợt đi. Vào thời khắc này đây, năng lượng trong cơ thể hắn dường như đã đạt thành một sự nhận thức chung nào đó với thế giới bên ngoài. Cảm giác ấy thật là vi diệu.

Lúc này vầng thái dương đang chậm rãi hạ xuống đằng sau rặng tây sơn. Những tia nắng vàng óng ánh phủ lên rừng cây lá đỏ, biến nơi này thành một địa phương như mộng như ảo vậy.

Lưu Sâm từ từ mở mắt. Cách Phù cũng mở mắt ra. Nàng nhìn ánh mắt ngây dại của hắn, dường như ánh mắt đó đã có sự thay đổi. Lúc này nó đã trở nên trong suốt hơn, và lại càng khiến nàng động tâm hơn!

Lưu Sâm thì thầm bên tai nàng:

- Bảo bối, đói bụng không? Ăn chút thịt rồng nhé?

Thế là lửa được nhóm lên. Trong ánh hoàng hôn nhàn nhạt lại có thêm màu hồng của ánh lửa bập bùng và cả màu hồng trên khuôn mặt của Cách Phù nữa!

Sau khi dùng bữa tối xong, đôi mắt của Cách Phù như sóng nước hồ thu. Nàng biết tiết mục tiếp theo sẽ là gì. Nam nhân này cả ngày nay đã không đụng tới nàng đã là hiếm có lắm rồi, hiện tại chắc cũng là lúc hắn sắp động tay động chân rồi đây. Nàng suy đoán rất chính xác, bởi vì lúc này trên ngực của nàng đã thấy một bàn tay to lớn áp lên đó, tiếp theo thì bàn tay nóng hổi đó lại lần mò sâu vào lớp y phục của nàng, đồng thời bên tai lại vang lên tiếng thì thầm:

- Tiểu bảo bối, ngươi cao lên không ít rồi đó nhé!

Cách Phù đỏ mặt tía tai. Tiếp theo thì hai người trùm kín chăn lông lại, hai cơ thể ấm nóng áp sát vào nhau. Cách Phù bắt đầu thở dốc, rồi sau đó thì tiếng hô hấp của nàng từ nhỏ rồi lớn dần và nhanh hơn nữa. Lúc này trong sơn cốc tràn trề xuân sắc.

- Ái lang!

Cách Phù xoay người nằm úp lên người hắn rồi nói:

- Cách Tố giảng sư....Cách Tố giảng sư dường như cũng rất thích ngươi đấy!

Đôi bàn tay đang vuốt ve của hắn lập tức ngừng lại. Tới rồi đây! Chẳng lẽ tiểu nha đầu này đã phát hiện ra gian tình của hắn rồi ư?

- Y rất tốt với ta.....vì vậy mà ta luôn xem y là tỷ tỷ của mình....

Vẫn không có tiếng trả lời. Lưu Sâm chọn phương pháp vừa ôm vừa xoa.

- Ta đã từng nghĩ qua.....

Cách Phù càng dán chặt vào người hắn hơn, rồi nói tiếp:

- Nếu được cùng y làm nữ nhân của ngươi, ta sẽ rất hạnh phúc. Mình vừa có nam nhân yêu thích nhất, lại có một tỷ tỷ tốt nhất. Chúng ta vĩnh viễn ở chung với nhau....

Lưu Sâm sửng sốt hỏi lại:

- Ngươi thật nghĩ vậy à?

Hắn không muốn để hai nàng ở chung một chỗ rồi công khai mối quan hệ của ba người, bởi vì hắn rất lưu tâm đến sự cảm nhận của họ. Nếu như phải chung đụng với nữ hài khác, chỉ sợ sự ngọt ngào của họ sẽ biến chất. Dù cho Cách Tố từ lâu đã đoán ra được mối quan hệ thật sự giữa hắn và Cách Phù, nhưng dù sao thì công khai và lén lút cũng vẫn khác nhau. Nàng chưa từng chính diện hỏi qua, có lẽ là vì từ đáy lòng vẫn muốn giữ lại sự ngọt ngào này cũng nên.

- Thật!

Cách Phù nói:

- Ta chưa từng nghĩ nam nhân cũng có người khả ái giống ngươi vậy, và cũng chưa từng nghĩ tới nữ hài cũng có người dễ gần gũi như y vậy. Hai người này ta đều không muốn bỏ qua.....có phải là ta quá tham hay không?

Lưu Sâm ôm chặt nàng mà không nói gì! Trong mười mấy năm qua, nàng quả thật không có duyên với hai loại người đó. Hiện tại, nàng đã có rồi, tất nhiên là phải quý trọng chứ. Vậy mà là lòng tham sao?

Vấn đề đó không cần câu trả lời!

Ấm áp và ngọt ngào vẫn được tiếp diễn. Đêm nay Lưu Sâm hoàn toàn thả lỏng tinh thần. Có lẽ đây là sự thả lỏng mà trước nay chưa từng có. Cách Phù cũng rất nồng nhiệt, và đó có lẽ cũng là sự nồng nhiệt mà trước kia chưa từng có. Đêm nay là một đêm rất khó quên ở trong đời hai người. Mãi cho đến bình minh, Cách Phù thốt ra một câu ngắn gọn để kết thúc một ngày rong chơi:

- Ái lang, ngươi đã cho ta một ngày vui nhất trong đời. Bây giờ thì chúng ta trở về nhé, nếu không thì....tỷ tỷ sẽ rất lo lắng đấy. Ngươi không biết đâu, y lúc nào cũng lo lắng cho ta hết, do đó nên y đã thi triển một loại ma pháp ở trên y phục của ta, để có thể tìm được ta dễ dàng......Ý, y phục đâu rồi?

Quá trình tìm kiếm y phục cũng là một quá trình tiêu hồn, bởi vì toàn bộ y phục đều nằm ở bên ngoài chăn lông.

Cả y phục mà cũng thi triển ma pháp à? Cách Tố, nàng đối với vị tiểu muội muội này cũng quá chu đáo đó chứ! Lưu Sâm cảm khái ôm Cách Phù phi thân lên không. Hai người bay thẳng ra ngoài rừng rậm. Lúc này ở bên bờ hồ đã có một nữ hài đang chờ sẵn ở đó. Khi thấy hai người vừa xuất hiện, nàng cười khổ, nói:

- Cách Phù, chắc ngươi phải học ghi giấy lại quá. Ít nhất cũng phải nhắn là ngươi ra ngoài với ai chứ!

- Tỷ tỷ, xin lỗi...

Cách Phù bẽn lẽn bước tới gần, nói:

- Ta đi hơi vội nên quên mất....lần sau....lần sau nhất đi sẽ ghi giấy lại.

Đột nhiên bên tai Cách Tố có tiếng của Lưu Sâm vang lên:

- Bảo bối, Cách Phù đã yêu cầu ta hãy đối phó với nàng. Nàng xem, yêu cầu này khó thực hiện tới mức nào chứ?

Cách Tố nghe vậy thì đỏ bừng mặt lên. Nàng lườm hắn một cái rồi quay sang nói với Cách Phù:

- Muội muội, chúng ta đi thôi!

Cách Phù thắc mắc không hiểu, tại sao tỷ tỷ lại lườm hắn? Chẳng lẽ y bất mãn với hắn sao? Hay là bởi vì hắn dẫn mình ra ngoài chơi mà không báo cho y một tiếng? Tuy trong lòng tràn đầy thắc mắc, nhưng nàng vẫn bước theo vị tỷ tỷ bá đạo kia, dọc đường vẫn không ngừng giải thích:

- Tỷ tỷ, tỷ đừng trách hắn. Nếu có trách thì trách ta đi. Là ta.....ta đã kêu hắn dẫn ta ra ngoài chơi thôi....

Cách Tố mỉm cười thật tươi, nói:

- Muội muội ngoan, tỷ không trách hắn, lại càng không trách muội. Để tỷ dẫn muội sang bên kia chơi. Ngoài ra, tỷ cũng vừa may một bộ y phục mới cho muội nữa đấy. Nếu muội mặc nó vào thì sẽ rất xinh đẹp.

oooOooo

Buổi tối, màn đêm dần buông phủ xuống toàn bộ học viện. Đèn đóm ở các nơi từ từ tắt hết. Đêm nay không có sao, cũng không có trăng. Trời tối như vậy rất thích hợp để đi ngủ, nhưng ngủ ở đâu đây? Chẳng lẽ cứ ngoan ngoãn ở lại trong phòng mà đánh một giấc hay sao? Khi Lưu Sâm còn chưa quyết định dứt khoát thì bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

Ai thế nhỉ? Trong nháy mắt, vài khuôn mặt hiện lên trong đầu hắn, không sót một ai, và những người này đều là các nữ hài. Lưu Sâm khẽ phất tay một cái, một dòng nước bắn trúng vào chốt cửa, khiến nó bật ra, cánh cửa phòng cũng theo đó mà mở ra, tiếp theo thì dòng nước cũng được thu về một cách vô thanh vô tức.

Đây là Thủy mà pháp hay là Phong ma pháp?

Cửa vừa mở ra, để lộ một nữ hài đứng sau ngưỡng cửa, chính là Á Na!

Trên mặt Á Na tựa như cười mà không phải cười, trong tay nàng lại còn ôm mấy thứ nữa. Nếu nhìn kỹ thì mới phát hiện, đó chính là một vò rượu lớn và hai cái chén rượu thật lớn!

- Lại tới uống rượu nữa à?

Lưu Sâm mỉm cười hỏi. Tối nay cũng rất thích hợp để làm một chuyện nữa: uống rượu!

Á Na bước vào phòng, đồng thời dùng gót chân để đóng cửa lại. Sau đó bình tĩnh nói:

- Tối nay dùng rượu để cho ngươi đón gió. Chắc cũng thích hợp đó chứ?

Đó gió à? Cũng được thôi, bởi nếu đứng ở cương vị của A Khắc Lưu Tư mà nói, hắn là người vừa trở về từ cõi chết, vậy chẳng phải rất thích hợp để đón gió sao?

Lưu Sâm chìa tay ra đón lấy vò rượu, rồi cười nói:

- Sao lại không chứ? Giữa chúng ta, làm gì cũng thích hợp hết...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK