Hắn đứng đó… thân thể hư nhược , lung lay muốn ngã , lưỡi kiếm trên tay nhiễm đầy máu tươi , thân kiếm rạn nứt…nhãn thần ngây ngốc nhìn về phía xa , đôi mắt giăng đầy những tia huyết sắc , khóe miệng rỉ máu , đôi môi tái nhợt đã cắn nát từ lúc nào.
Xung quanh hắn , tử thi nằm la liệt , tử trạng cực kỳ thê thảm khiến người ta nhìn mà kinh hãi , huyết nhục vương vãi khắp trên nền đất , đao kiếm tan tành , quân kỳ gãy gục , từng trận từng trận hàn phong thổi quét qua , cuốn theo khói bụi dày đặc , mùi máu tanh tưởi sộc vào mũi , mùi khét lẹt từ những xác chết còn đang cháy dở khiến cho khung cảnh nơi này trở nên hoang lương , đáng sợ giống như chốn cửu u địa ngục.
Sắc trời ảm đạm , từng đợt khói đen bốc lên cao tựa như những vong hồn tử sĩ đang muốn trốn chạy khỏi địa phương khủng khiếp này.Phía chân trời , ráng chiều huyết sắc nhuộm đỏ không gian , vọng lại tiếng quạ kêu thảm thiết như khúc hát ru vong hồn những binh sĩ tử trận để họ được yên nghỉ.
- Chúa công , nếu có kiếp sau , Lê Phong ta vẫn muốn được làm thuộc hạ của ngài... có thể dùng cái mạng nhỏ này của thuộc hạ để đổi lấy sự an toàn cho chúa công , thuộc hạ đã mãn nguyện rồi.Chúa công , thuộc hạ bất tài , xin đi trước , điều đáng tiếc nhất trong đời này của thuộc hạ là không thể tận mắt chứng kiến chúa công dựng nên cơ đồ , đánh đuổi giặc ngoại xâm , nhưng thuộc hạ tuyệt không hối hận.
Hắn khẽ than , ánh mắt đảo qua những hình hài không nguyên vẹn nằm trên mặt đất , những gương mặt còn trẻ măng , đượm nét ngây thơ , khóe miệng đọng những vệt máu tươi ,tận khi chết đi vẫn mang theo nụ cười mãn nguyện , trái tim bỗng thấy nhói đau.
- Các huynh đệ , hãy chờ ta , ta sẽ theo các ngươi nhanh thôi , có các ngươi , đường xuống hoàng tuyền sẽ không hiu quạnh.
Tiếng trống trận vang lên dồn dập , tiếng gươm đao lạnh lẽo va chạm , tiếng gào thét của đám binh sĩ quân địch , tất cả những thanh âm ấy lúc này dường như chẳng hề ảnh hưởng tới tâm tình của hắn.Chỉ còn lại một mình hắn , giữa vòng vây trùng điệp của kẻ thù.Hắn không nhớ mình đã giết bao nhiêu quân sĩ của đối phương , từng nhát kiếm chém xuống , máu tươi tung tóe , bắn đầy lên mặt hắn , khiến hắn có một loại khoái cảm giết chóc tàn bạo , khiến hắn như mất đi lý trí , ngoài chém giết ra , không còn bất cứ ý nghĩ nào khác.Quân địch từng người ngã xuống , nhưng huynh đệ của hắn cũng dần gục ngã , chiến giáp sớm đã nhuộm thẫm máu tươi , của hắn , của địch nhân và còn của đồng đội.
Một thân võ công cao cường khiến hắn như chiến thần bất bại , tung hoành giết chóc giữa vòng vây quân thù , nhưng những huynh đệ của hắn thì không được như vậy , từng người một ngã xuống , đao thương vô tình.Hắn có thể dựa vào võ công thượng thừa để thoát khỏi vòng vây , nhưng huynh đệ của hắn có thể thoát được sao.Nghịch lý chính là hắn có đủ bản lĩnh để phá vây , nhưng lại không thể phá, bởi vì nhiệm vụ của hắn là giả làm chúa công , dẫn dụ kẻ địch rời xa địa phương chúa công đang bị vây hãm.
- Tướng quân , cả đời này có thể đi theo tướng quân chính là vinh dự của chúng ta...thuộc hạ đi trước một bước… Đại Việt ta vĩnh viễn trường tồn.
Hắn vẫn còn nhớ rõ một câu nói sau cùng ấy , khiến hắn từ trong sự điên cuồng khát máu dần tỉnh lại…Khi hắn tỉnh lại , cũng chỉ còn lại một mình …Võ công thượng thừa thì sao chứ , giữa thiên quân vạn mã liệu ngươi có thể làm được gì.Những vết thương trên người Lê Thiên Minh ngày một nhiều hơn , tay cầm kiếm đã tê dại , nhưng quân địch lại dường như vô cùng vô tận.
- Lê vương , là hắn , mau bắt lấy hắn , kẻ nào bắt sống được hắn , bổn tướng sẽ thưởng vạn lượng bạc , phong làm vạn hộ trưởng.
Một thanh âm trầm thấp vang lên , không hề che giấu vẻ sự kinh hỉ bên trong.Phần thưởng này quả thực hấp dẫn khiến cho đám binh sĩ dưới quyền gần như phát cuồng , không tiếc tính mạng xông lên muốn lập công đầu.Lê vương , thủ lĩnh nghĩa quân Đại Việt chống lại Minh triều chính là đối tượng để lập quân công của hơn 10 vạn binh sĩ Minh triều , chỉ cần bắt được hắn , chính là một bước lên trời , quyền cao chức trọng , kim tiền phú quý không gì là không thể.
Lê Phong tâm tình hoàn toàn thông suốt , mục quang thanh tĩnh , trên mặt chỉ còn lại vẻ lạnh lùng , hắn biết ngày hôm nay , mình hẳn phải chết , nhưng đổi lại , kẻ địch đã bị dẫn dụ đi thật xa , chúa công sẽ được an toàn , chỉ cần chúa công được an toàn , Đại Việt ta sẽ còn có thể quật khởi , sự hi sinh này thật đáng giá.
- Haha…Lê vương ta ở đây , có bản lĩnh thì tới đây …Bát phương tung hoành
Kiếm trong tay vung lên , kiếm khí lạnh lẽo bức người phát ra , giống như tên kiếm chiêu , bát phương kiếm khí dày đặc , giống như kiếm võng đan xen , trong phạm vi 10 trượng xung quanh Lê Phong , đám binh sĩ Minh triều không một ai sống sót , khắp nơi là một mảnh huyết nhục vung vãi , tay chân đứt gãy , đầu lìa khỏi cổ , tìm không ra một cỗ thi thể còn nguyên vẹn.
“Ôm chí lớn ta cùng say mộng đẹp
Mộng nam nhi rong ruổi khắp sa trường
Đây huyết tửu ta cùng nhau uống cạn…
Tráng sĩ đi nào có hẹn ngày về…”
Tiếng ca bi tráng vang vọng khắp chiến trường đầy máu lửa , Lê Phong ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng , kiếm trong tay càng lúc càng nhanh hơn , kiếm khí mịt mù , bất chấp thiên quân vạn mã , cả người đẫm máu , tựa như sát thần , nơi hắn đi qua chỉ thấy huyết nhục vương vãi , thi thể rơi đầy đất.
Vết thương trên người hắn càng lúc càng nghiêm trọng , máu tươi không ngừng chảy , sắc mặt Lê Phong tái nhợt , nhưng hắn vẫn không hề dừng lại , tựa như một thanh tuyệt thế hung khí , khí thế cuồng mãnh sắc bén không gì có thể ngăn cản , một mạch giết tới hướng về phía chủ soái của quân địch.
Tướng quân Minh triều sắc mặt đại biến , không ngờ trong ánh mắt hiện lên vẻ hoảng sợ , vội vàng phất tay ra lệnh.
- Cung thủ đâu , mau , mau bắn chết hắn cho ta…không được để cho hắn đến gần , mau bắn chết hắn…cho bổn tướng quân , bắn chết hắn sẽ được trọng thưởng ….mau bắn chết hắn..
Hàng ngàn mũi tên bắn tới tựa như che kín một khoảng trời , lao vùn vụt về phía Lê Phong , nhưng hắn tựa hồ như không hề để ý tới , kiếm trong tay vẫn một đường giết về phía trước.
100 trượng…
90 trượng…
50 trượng…
Chỉ còn cách 50 trượng là tới vị trí chủ soái quân địch , thân thể Lê Phong bị hàng chục mũi tên xuyên thủng , với những vết thương như vậy ,cho dù là cao thủ võ lâm cũng đã sớm mất mạng rồi , nhưng hắn lại không hề ngã gục , không biết hắn lấy đâu ra sức mạnh , Lê Phong vẫn không ngừng tiến về phía trước.Binh sĩ Minh triều chết dưới tay hắn lúc này đã tới mấy ngàn.
30 trượng …
20 trượng…
10 trượng …
5 trượng…
1 trượng…
Tướng quân Minh triều sắc mặt tái nhợt , thần tình sợ hãi không cách nào hình dung.Lão không thể tin được , trên thế gian lại có một kẻ đáng sợ đến như vậy , chưa bao giờ lão cảm thấy uy hiếp tử vong đến gần như lúc này.Trường kiếm trong tay nắm chặt , nhưng lão kinh hãi phát hiện ra mình không thể cử động , thanh tàn kiếm của đối phương đã đến trước mặt lão , nhằm vào cổ họng lão đâm tới.
Chỉ cách 1 tấc , nhưng mũi tàn kiếm kia lại không thể đâm tới.
Lê Phong thiêu đốt sinh mệnh lực đã không còn chút nào , hắn chỉ dựa vào ý chí đi tới bước này , nhưng lúc này hắn đã như đèn cạn dầu , một tấc kia , rất gần , nhưng lại là khoảng cách không thể vượt qua được.
“Đáng tiếc.Cuối cùng ta vẫn không thể kéo một Minh triều đại tướng cùng bồi táng.”
Đó là ý nghĩ cuối cùng của Lê Phong , ngay sau đó , ý thức của hắn dần trở nên mơ hồ.Ngọn lửa sinh mệnh đã hoàn toàn tắt ngấm.
Lê Phong thân hình bất động , giống như một bức tượng chiến thần bất khuất không bao giờ gục ngã , thanh tàn kiếm giơ cao , mũi kiếm đặt trên yết hầu Minh triều tướng quân , đôi mắt hổ vẫn mở trừng trừng , sâu trong mắt hắn không ngờ mang theo một chút tiếc nuối.Tịch dương phủ sắc đỏ thẫm lên bóng hình cô độc của hắn , khói lửa sa trường cuốn lên từng đám , tựa như muốn đưa tiễn bước chân người anh hùng về với cát bụi.
Tướng quân Minh triều mồ hôi lạnh chảy ròng ròng , tay cầm kiếm run rẩy , keng một tiếng , đánh rơi kiếm xuống đất , thân thể hắn mềm nhũn , khuỵu xuống , hai tay điên cuồng xoa xoa cổ họng , khi thấy không có máu chảy ra , hắn mới thở phào một tiếng nhẹ nhõm , chỉ là ánh mắt nhìn thi thể Lê Phong không ngờ lại mang theo một tia kính trọng.Nhìn gương mặt rắn rỏi kia , vị tướng quân bỗng giật mình , người này không ngờ không phải Lê vương , xem ra bọn họ đã trúng kế điệu hổ ly sơn rồi , người này giả làm Lê vương để dẫn dụ bọn họ , Lê vương thật có lẽ đã an toàn thoát đi rồi.
Đám binh sĩ Minh triều vội vàng tới dìu lão đứng lên.Tướng quân Minh triều trầm mặc , hồi lâu sau mới thở dài một tiếng , khẽ than.
- Người này là một mãnh tướng , nếu không phải gặp nhau trên chiến trường , có lẽ bổn tướng nhất định kết giao với hắn.
- Tướng quân , vậy thi thể người này …
- Đi đi..An táng cẩn thận , dùng quân lễ đối xử …một anh hùng như vậy đáng để người ta kính trọng.
Tướng quân cảm thấy mệt mỏi , lão phất tay phân phó đám tướng sĩ dưới quyền , ánh mắt mông lung nhìn về phía xa , khẽ thở dài một tiếng.
************************************************** **************************
- Đây là địa phương nào …
Lê Phong tỉnh lại , hắn thấy mình đang ở trong một thông đạo tối tăm , xung quanh có những bóng màu trắng mờ ảo lượn lờ , những cái bóng trắng này mang đủ mọi hình dáng , giống người có , giống thú cũng có , những gương mặt đủ mọi biểu tình cảm xúc , đau khổ có , vui sướng có , hạnh phúc có , thương tâm có.
- Có lẽ đây là đường xuống hoàng tuyền.Vậy ta hẳn là đã chết rồi.
Lê Phong lẩm nhẩm , tâm tình thoáng có chút phiền não.
-Hẳn là như vậy …
Nghĩ đến việc mình đã chết , tâm tình hắn dần trở nên bình tĩnh.Nhìn lại thân thể mình , Lê Phong kinh ngạc khi thấy thân thể hắn không giống như những bóng trắng xung quanh , thân thể hắn vẫn giống như lúc hắn còn sống , không chút khác biệt.
- Cái chết cũng là một sự giải thoát , cái chết của ta đổi lấy sự bình an cho chúa công , ta không hề hối hận.Chỉ là không biết thật sự có kiếp sau hay không ?
Lê Phong chìm trong dòng suy nghĩ miên man , hắn không để ý rằng , thân mình đang trôi đi ngày càng nhanh về phía trước.Trong hư vô thông đạo , tựa như xuất hiện một lực hút kì dị hút hắn về phía trước.Lực hút càng lúc càng mạnh , đến khi Lê Phong bừng tỉnh , hắn chỉ thấy phía trước mặt là một vùng kim sắc quang mang rực rỡ.Kim quang chói sáng như xuyên thủng mục quang Lê Phong khiến hắn không tự chủ được nhắm mắt lại.
- oong …
Lê Phong có cảm giác giống như có thứ gì đó nổ tung trong đầu mình , khiến hắn choáng váng , ý thức lại một lần nữa trở nên mơ hồ , bất giác đôi mắt hắn mở ra , không ngờ ánh mắt hắn dường như xuyên thấu màn kim quang rực cháy kia , bên biển ánh sáng kim sắc là một cự đại thân ảnh trông giống như một đại môn hùng vĩ.Lê Phong mê muội , thân thể hắn bị hút vào trong biển ánh sáng kim sắc kia , trước khi hoàn toàn mất đi ý thức , hắn mơ hồ thấy được trên đại môn đề 2 chữ.
- Luân hồi…
*************************************************
- Ân , Lâm bàn tử , ngươi có thể ngừng đi đi lại lại được hay không , lão đầu ta nhìn mà chóng cả mặt.Tiểu tử ngươi , ngay cả chút kính ý với người già cũng không có…Đây cũng đâu phải lần đầu thê tử ngươi sinh hài nhi , làm sao lại cuống lên như vậy.
Trong trang viện nhỏ , một lão nhân đang ngồi bên bàn uống trà , vẻ mặt tươi cười nhìn một trung niên nhân bụng phệ đang đi đi lại lại giữa sân.
- Lục đại thúc , như thế nào không lo lắng cho được , Nhiên muội , nàng đã ở trong đó ba canh giờ rồi , mà nhi tử của ta vẫn chưa xuất sinh.Ta không sốt ruột mới lạ đó.Ta mấy hôm trước có đi Vân Hà tự xem quẻ , lần này nhất định là nam hài.Lâm gia ta có người kế thừa hương hỏa rồi.
Trung niên béo đáp , thanh âm không giấu sự vui mừng pha chút lo lắng.
- Hừ , đó là lão bà của ngươi sinh , cũng đâu phải ngươi sinh hài tử , ngươi có lo hơn nữa thì cũng có tác dụng gì.Ngừng….ngừng lại ngay cho lão phu , ngươi mau ngồi xuống , ngươi cứ như thế lão đầu ta còn thấy sốt ruột hơn cả ngươi.
Trung niên béo cười hì hì , làm ra vẻ mặt biết lỗi , rồi cũng không đi lại nữa mà ngồi xuống bên cạnh Lục đại thúc.Bên Lục đại thúc còn có một tiểu cô nương độ 5 , 6 tuổi , dung mạo thanh tú , đáng yêu giống như một con búp bê bằng sứ , tiểu cô nương chạy tới bên trung niên béo phị , bàn tay nhỏ bé kéo kéo tay lão béo , cất giọng líu lo.
- Ba ba , người nói con sắp có tiểu đệ đệ , mà lâu như vậy rồi còn không có thấy , ba ba , mau cho con thấy tiểu đệ đệ đi.
- Nha đầu này …đệ đệ có phải là đồ chơi của ngươi đâu mà ngươi đòi như vậy.
Trung niên béo mỉm cười , nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc tơ của tiểu nha đầu , vờ trách móc , thanh âm nồng đậm yêu thương.
Lục đại thúc cười lớn , đưa tay về phía nha đầu kia , gọi.
- Uyển Nhi , lại đây với gia gia , chẳng phải ngươi nói ngươi muốn tặng lễ vật gì đó cho đệ đệ của ngươi kia mà.Gia gia với ngươi cùng bàn bạc nào.
Uyển Nhi “a” một tiếng như sực nhớ ra , gương mặt nhỏ nhắn thoáng ửng đỏ , chạy lại phía Lục lão đầu , nhoẻn miệng cười , nói.
- Lục gia gia , gia gia dẫn ta đi mua kẹo hồ lô nhé , hồ lô đường rất ngon , ta rất thích ăn , đệ đệ chắc cũng thích ăn giống ta.Dùng kẹo hồ lô làm lễ vật có được không ?
Hai người lớn đều phì cười , ý tưởng này quả thực rất sáng tạo nha.Chỉ là đệ đệ của ngươi mới sinh , ngay cả răng còn chưa có , như thế nào có thể ăn kẹo hồ lô của ngươi được.
- Tiểu nha đầu , đệ đệ của ngươi còn nhỏ , chưa ăn được thứ đồ đó , ngươi xem có nên tặng lễ vật khác không ?
Tiểu nha đầu mở lớn đôi mắt to tròn , linh lợi , mặt hơi nhăn nhó , tay chống cằm dường như đang suy nghĩ về vấn đề khó khan này.Bất quá , tiểu nha đầu còn chưa kịp nghĩ ra , thì trong phòng vang lên một tiếng trẻ con khóc , một ả nha hoàn từ trong phòng vội vàng chạy ra , nét mặt mừng rỡ , lớn tiếng thông báo.
- Lão gia , lão gia , chúc mừng lão gia , phu nhân sinh quý tử …
Lâm gia chủ thoáng sững lại , ngay sau đó là mừng rỡ như điên , cười không ngậm miệng lại được.
- Lâm gia ta có người kế thừa rồi…Mau … mau cho ta xem nhi tử của ta..
Bà mụ từ trong phòng bước ra , bế theo hài tử mới sinh , nhẹ nhàng giao cho Lâm gia chủ bế.
Lâm gia chủ mặt mày hớn hở , cẩn thận đón đứa bé từ tay bà mụ , thần tình hết sức yêu thương , cưng chiều.
- Nhi tử à , ngươi trông thật giống phụ thân ngươi , tướng mạo đường đường , khẳng định lớn lên sẽ anh tuấn , tài giỏi , ngọc thụ lâm phong như phụ thân của ngươi.
Tiểu hài quấn trong tá lót , mục quang trong vắt , nhìn phụ thân mình tựa hồ như đang đánh giá , trong ánh mắt không ngờ ánh lên một tia nghi hoặc.
“Người này sẽ là phụ thân ta ư , nhưng rốt cuộc ta là ai , tại sao ta có cảm giác giống như mình đã quên đi rất nhiều , rất nhiều...”