Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ngươi …

Lý Tứ chỉ vào người Lâm Huyên , sắc diện lúc trắng lúc xanh , hiển nhiên là cực kỳ phẫn nộ.Nhưng hắn cũng biết việc đánh cuộc này tuyệt không thể diễn ra được , dùng miệng lưỡi có thể làm người ta tức chết được hay không còn chưa biết , Lý Tứ cũng tự biết công phu miệng lưỡi của mình còn chưa lợi hại tới mức đó.Việc này không thể làm được , chính là đánh cuộc thua , mà thua cuộc thì đồng nghĩa với việc cái mạng nhỏ của hắn cũng thua mất.

Trương Tam đứng bên cạnh Lý Tứ lúc này cũng cảm thấy không đúng , nếu đánh cuộc như vậy , hẳn Lý Tứ phải mất mạng.Tiểu tử kia còn nhỏ tuổi như vậy mà cũng thật âm độc , đấu khẩu , Lý Tứ cũng không cách nào chiếm được thượng phong , vậy thì nói gì đến việc dùng miệng lưỡi làm hắn tức chết được.

Lý Tứ quả thực khóc không ra nước mắt, tiểu tử kia chỉ là một đứa con nít , đây là chỗ đông người , đánh không được , mắng cũng không xong , không dám đánh cuộc thì mang tiếng mình ngay cả một tiểu hài tử cũng sợ hãi , mà đánh cuộc thì cái mạng cũng sẽ tiêu diêu.Không còn cách nào , hắn đành phải bỏ qua mặt mũi thấp giọng cầu khẩn.

- Tiểu đệ đệ à , đệ cũng biết đấy , cuộc này tuyệt không thể đánh được , coi như ca ca ta sai lầm rồi.Đệ tha cho ta đi.

Lâm Huyên sắc mặt một mảng lạnh lùng , mục quang bình thản như nước , nếu không phải trực tiếp nhìn thấy , có lẽ chẳng có ai tin được một đứa trẻ 5 , 6 tuổi lại có được nét biểu tình như vậy.Bất quá , Lâm Huyên còn chưa kịp lên tiếng , thì một thanh âm trong vắt như tiếng chuông ngân chợt vang lên.

- Tiểu Huyên , đệ đang làm gì đó , ta đã dặn đệ ra ngoài chơi không được nói chuyện với người lạ rồi mà.

- Ân , tỷ tỷ , ta đâu có nói chuyện với người lạ , là vị huynh đài này bị lạc đường nên muốn hỏi đường ta thôi , ta cũng không biết nên mới trả lời huynh ấy là ta không biết đường.

Lâm Huyên nói tới đây , lại quay sang Lý Tứ , nét mặt hồn nhiên hỏi nhỏ.

- Vị huynh đài này , ta nói có đúng không ?

Có điều , vẻ mặt ấy của Lâm Huyên rơi vào trong mắt Lý Tứ liền khiến hắn khẽ run lên , vội vàng đáp.

- Ừ , đúng rồi , chính là như vậy , vị tiểu thư này , tiểu sinh không có bắt chuyện với tiểu huynh đệ đây , chỉ là nhân tiện hỏi đường … hỏi đường mà thôi.

Dứt lời vội kéo Trương Tam nhanh chóng rời đi , bộ dạng tựa hồ như vừa mới gặp quỷ.

Lâm Uyển Nhi khẽ nhíu mày , thần tình đầy vẻ nghi hoặc , liền quay sang Lâm Huyên hỏi.

- Tiểu Huyên , sao ta thấy hai người này tựa như đang chạy trốn vậy , đâu có giống hỏi đường đâu.Thật là khó hiểu.

Trong lúc mấy người nói chuyện , đám người Lăng Liệt cũng đã tới gần , thấy Ngô Bản Quân , Lăng Liệt ôm quyền nói lớn.

- Thì ra là Ngô Bản Quân , Ngô công tử , tiểu đệ Long Hổ môn Lăng Liệt , ngưỡng mộ đại danh Lãnh Vân đệ nhất tài tử đã lâu , nay mới có dịp được diện kiến , quả thực là người cũng như danh , ngọc thụ lâm phong , thiên tư trác tuyệt , tài cao học rộng , tài hoa tuyệt thế , thanh tao thoát tục , nhân phẩm xuất chúng thật đúng là rồng là phượng chốn nhân gian , khiến tiểu đệ được mở rộng tầm mắt.

- Lăng thiếu gia quá đề cao tại hạ rồi , tại hà nào dám nhận , bể học mênh mông , tại hạ mới chỉ thấy được một chút bề ngoài của đạo học , làm sao xứng với mấy chữ tài cao học rộng , tài hoa tuyệt thế chứ.Cũng chỉ là do mọi người ưu ái khen ngợi thôi , quả thực không đáng tin đâu.Những lời đó phải dành cho Lăng thiếu gia mới phải , ngài mới chính là rồng phượng giữa loài người , tại hạ vẫn còn phải học hỏi ngài nhiều.

Ngô Bản Quân nhã nhặn đáp lễ , cử chỉ , điệu bộ ung dung , nhàn nhã , biểu hiện rất khiêm nhường , lễ độ , rất có phong độ của bậc chính nhân quân tử , song , khí thế lại không hề thua kém chút nào so với Lăng Liệt.

Ngô Bản Quân có cao ngạo không.Có.Hắn cực kỳ cao ngạo.Bất quá , hắn lại không biểu hiện ra bên ngoài.Lời nói của hắn chỉ nhắc tới mấy chữ tài cao học rộng , tài hoa tuyệt thế là không dám nhận , còn lại , tất cả những gì mà thiên tư trác tuyệt , ngọc thụ lâm phong , nhân phẩm xuất chúng , hắn tuyệt không nhắc tới , chính là ngầm tự thưởng thức chính bản thân mình , ngay cả lời khen ngợi là rồng là phượng chốn nhân gian hắn cũng mặc nhiên không phủ nhận.Điều đó cho thấy tâm của Ngô Bản Quân cực kỳ cao ngạo.

Lăng Liệt thầm đánh giá Ngô Bản Quân , ánh mắt lộ ra một tia tán thưởng , bất quá , tán thưởng là một chuyện , hắn lại không hề đặt vị Lãnh Vân đệ nhất tài tử này trong mắt , Ngô Bản Quân trước mắt hắn cũng không khác gì kiến hôi một loại , tùy tiện di tay có thể bóp chết.

“Ngô Bản Quân này cũng không đơn giản , bất quá , hắn lại theo văn nghiệp , nếu kẻ này luyện võ , có lẽ sẽ trở thành đối thủ ngang tầm với ta , quả thực đáng tiếc.Trong Lãnh Vân tam công tử , hắn chỉ có thể xếp cuối cùng.”

Lăng Liệt thầm nghĩ , vô tình khẽ thở dài một tiếng.

Ngô Bản Quân là kẻ thế nào , tài trí của hắn không phải người thường có thể sánh được , chỉ bằng một chút biểu tình trong lúc không để ý của Lăng Liệt , hắn lập tức đoán được Lăng Liệt đang nghĩ gì.

“Hừ…trong lòng ngươi nghĩ gì , Ngô mỗ như thế nào còn không hiểu rõ , thế giới này nắm tay ai mạnh thì đạo lý nằm trong tay người đó.Ngươi thực cho là vậy , đạo lý đó thực sự không thể thay đổi , nhưng Lăng Liệt ngươi nhầm rồi , điều đó chỉ đúng với người thường , Ngô Bản Quân ta thì khác.Ta sẽ làm cho ngươi thấy , ngươi có võ công cao cường , nắm tay ngươi cứng rắn , nhưng đạo lý chưa hẳn đã nằm trong tay Lăng Liệt ngươi , ngươi hãy chờ xem.”

Ngô Bản Quân tâm tư cẩn mật , biểu hiện vẫn ôn hòa , không hề lộ ra chút tâm tư nào , ngoài mặt vẫn tươi cười , từng câu từng chữ nói ra luôn đúng mực , khiêm cung , mặc dù khen ngợi đối phương nhưng chẳng hề hạ thấp mình , luôn đặt mình ở vị thế ngang bằng với đối phương.

Lâm Uyển Nhi đứng trong đám đông tài tử , tài nữ , quan sát cuộc đối thoại giữa hai vị tuấn kiệt trẻ tuổi này , ánh mắt nhìn Ngô Bản Quân có chút nóng lên , lại thêm vài phần ngượng ngùng khiến gương mặt nhỏ nhắn như phủ một tầng mây hồng , trông thật mỹ lệ.Đây chính là hình mẫu nam nhân lý tưởng của nàng.Có điều khi nhìn sang Lăng Liệt , mặc dù hắn cao lớn , anh tuấn , phong độ , uy vũ , song nàng lại cảm thấy kẻ này trông thật chướng mắt…cái gì mà võ công cao cường chứ , không phải chính là một tên mãng phu suốt ngày chỉ biết đánh đánh đấm đấm hay sao , chẳng có chút thi vị nào cả.

Lâm Huyên thì ngược lại , hắn đối với tiểu tử mặt trắng họ Ngô phải nói là cực kỳ chán ghét , trong mắt hắn , đám người ở đây , cũng chỉ có vị Lăng thiếu gia kia trông còn thuận mắt một chút.Điều này là vì đâu , Lâm Huyên cũng không tự giải thích được , nó giống như một loại cảm giác đặc biệt đã ăn sâu trong linh hồn hắn.

- Ân … hai vị lão huynh một văn một võ , đều là nhân tài đứng đầu trong đám người trẻ tuổi ở Lãnh Vân trấn này , Lãnh Vân tam công tử thì đã có hai người hiện thân , như thế nào có thể thiếu mặt tiểu đệ được.Ngày xuân tươi đẹp , không khí trong lành , mát mẻ , chi bằng ba người chúng ta cùng nhau uống rượu say xuân , như vậy chẳng phải rất vui vẻ , thoải mái hay sao.Hai vị , uống rượu , uống rượu thôi , tiểu đệ mời.

Gần đó bỗng vang lên một thanh âm trầm ấm , thanh âm này không lớn nhưng rơi vào tai hai vị công tử đứng đây , lại khiến cho hai vị này từ tận đáy lòng dâng lên một cảm giác kiêng kị , đặc biệt là Lăng công tử , nghe được giọng nói này , chỉ thấy nét mặt hắn thoáng biến đổi , nắm tay bất giác xiết chặt.

- Thì ra là Hàn tiểu tài thần của Phi Ưng thương hội , không tiếp đón từ xa được , quả thực là bất kính rồi.Nếu huynh đệ đã có nhã hứng như vậy , chi bằng chúng ta tới Nhã Hương lâu , cùng nhau đối ẩm một phen.Chẳng mấy khi có dịp được tiểu tài thần mời rượu , nếu không đi quả thực là có lỗi a , Lăng huynh thấy có phải không ?

Ngô Bản Quân nhẹ giọng nói , danh tiếng của Hàn Phi Vũ , tiểu tài thần Phi Ưng thương hội hắn nghe rất nhiều , kẻ này chính là đứng đầu trong Lãnh Vân tam công tử , không phải là loại người lỗ mãng như Lăng Liệt có thể so sánh.

- Ngô huynh nói rất đúng , ngày xuân còn dài , hôm nay chúng ta cùng nhau thưởng tửu , không say không về.

Lăng Liệt cười hảo sảng , phất tay đáp.

- Hai vị lão huynh khách khí rồi , tiểu đệ được biết , hôm nay tại Nhã Hương tửu lâu còn có một tiết mục đặc biệt , chủ nhân Nhã Hương lâu , Nhược Yên tiểu thư sẽ đích thân đàn tấu một khúc nhạc.Cầm nghệ của nàng thế nào, chắc ta cũng không phải cần giới thiệu.

Hàn Phi Vũ tươi cười nói.

- Hàn tiểu tài thần , lời ngươi nói là thật ? Nhược Yên tiểu thư sẽ đích thân đạn cầm ?

Lần này cũng không chỉ có mình Lăng Liệt kích động , Ngô Bản Quân đứng cạnh hắn , nét mặt cũng không giấu nổi sự hưng phấn , lại có chút mong mỏi.Xem chừng vị Nhược Yên tiểu thư kia lực hấp dẫn quả thực rất lớn , chưa biết chừng chính là người trong mộng của hai vị thiếu gia này.

- Sao lại không thật , Hàn Phi Vũ ta từ xưa tới nay luôn nhất ngôn cửu đỉnh , thẳng thắn trung thực , danh tự “Thành thực tiểu tài thần” cũng không phải nói ngoa.

Hàn Phi Vũ khẽ cười , ngọc phiến đập nhẹ nhẹ trên lòng bàn tay.

- Nhưng kỳ thực , tới xem Nhược Yên tiểu thư đạn cầm cũng không hẳn là mục đích của ta , con người ta vốn thô tục , hứng thú với mỹ nữ , cầm , kỳ , thư , họa tuyệt không thể so sánh với kim ngân tài bảo , chỉ hy vọng không phá hư nhã hứng của hai vị lão huynh.Không giấu hai vị , ta tới Nhã Hương lâu lần này , chính là vì biết được một tin tức quan trọng , Toán Mệnh Tử tiên sinh đã tới Lãnh Vân trấn , lão nhân gia người đã hiện thân ở Nhã Hương tửu lâu.Ta tới Nhã Hương lâu hy vọng có thể cầu Toán Mệnh Tử tiên sinh xem cho ta một quẻ.

Hàn Phi Vũ thấp giọng nói tiếp chỉ đủ để 3 người nghe được , thần tình đầy vẻ thần bí.

- Thì ra là vậy , vậy chúng cũng động thân thôi , quẻ phán của Toán Mệnh Tử tiền bối chính là thiên cơ , trăm năm khó cầu , nếu có thể được lão nhân gia người xem cho 1 quẻ , chính là con đường thành tựu sẽ bớt đi nhiều khó khăn , nguy hiểm.Bất quá , Toán Mệnh Tử tiền bối tính tình cổ quái , chỉ xem cho những người có duyên với lão , e rằng việc này thực sự rất khó.

Lăng Liệt trầm ngâm nhận định.

- Không thử thì sao chắc chắn là không thể thành công.Hàn tiểu tài thần , chúng ta cùng đi thôi.

Ngô Bản Quân sắc diện không chút dao động nói.

3 người cũng không nói thêm gì nữa , ung dung rời đi , bỏ lại sau lưng họ một đám đông nhìn theo bằng đủ mọi ánh mắt , có ngưỡng mộ , có sùng bái , có ghen tị , có chán ghét , tình ý có, hận ý cũng có…

Lâm Huyên nhìn theo hướng Lãnh Vân tam công tử rời đi , nhãn thần thoáng chút suy tư , chỉ cảm thấy 3 người này mỗi người một vẻ , nhưng dù là ai trong 3 người , cũng tuyệt đối không phải hạng người tầm thường , cho dù là gã tiểu bạch kiểm Ngô Bản Quân kia cũng vậy.Lại nhìn sang tỷ tỷ của mình , chỉ thấy nàng cứ ngẩn ngơ nhìn theo vị Ngô công tử kia , cũng không biết trong lòng nàng đang nghĩ gì , Lâm Huyên bất giác thở dài một tiếng.

- Tỷ tỷ , họ tới Nhã Hương lâu , chúng ta cũng tới đó đi.Đệ muốn nhìn qua một chút vị Nhược Yên tiểu thư kia , nghe nói tiếng đàn của nàng ta rất hay , xem nàng có thể hơn được Uyển Nhi tỷ của ta hay không ?

************************************************** ******************************

Nhã Hương lâu nằm phía đông hồ Huyền Vũ , là một tửu lâu cao 3 tầng , 2 mặt hướng ra hồ , không gian rộng rãi , thoáng đãng.Lúc tỷ muội Lâm Huyên tới nơi này , thực khách xung quanh đã ngồi kín chỗ , hiển nhiên sinh ý nơi này thật sự rất sung túc.Đến Nhã Hương lâu không chỉ có những công tử , thiếu gia nhà quyền quý , mà còn có cả những nho sinh , tài tử xuất thân bình dân , Nhã Hương lâu không hề phân biệt , bất cứ ai tới đây cũng đều là khách quý của Nhã Hương lâu , đều phục vụ chu đáo giống nhau , bởi vậy , nơi này thực khách nườm nượp , không lúc nào vắng bóng khách nhân.

Tầng 1 và tầng 2 của Nhã Hương lâu kinh doanh không lấy thân phận thực khách làm trọng , bất quá tầng 3 lại không giống như vậy.Tầng cao nhất của tòa tửu lâu danh tiếng này , chính là nơi đón tiếp những đại nhân vật , những anh tài trẻ tuổi vang danh giang hồ , những tài tử nho sinh tài học cao tuyệt , không phải là chỗ người bình thường có thể lui tới.Muốn lên được tầng cao nhất này , chính là phải có được thẻ bài đặc thù biểu trưng cho thân phận đặc biệt.Mà muốn có được thẻ bài này chỉ có hai cách , một là dựa vào năng lực bản thân thông qua đánh giá của Nhã Hương lâu để có được , hai là dựa vào danh vọng trong giang hồ hay trong quan trường mà tự thân Nhã Hương lâu sẽ mang thẻ bài đưa tới.

Tầng 3 Nhã Hương lâu hôm nay tựa hồ khách nhân đông hơn mọi ngày , đó là bởi vì một lát nữa , đích thân Nhược Yên tiểu thư , chủ nhân Nhã Hương lâu sẽ đạn cầm cho mọi người cùng thưởng thức.Cầm nghệ của nàng từ lâu đã nổi danh , tới Nhã Hương lâu , uống mỹ tửu Hồng Liên Ngọc Lộ , ngắm cảnh Huyền Vũ hồ yên vũ mênh mang , lại nghe tiếng đàn tuyệt mỹ của Nhược Yên tài nữ , chính là niềm lạc thú trong nhân gian , đối với nhiều người , nhân sinh chỉ như vậy thôi , cũng là rất thỏa mãn rồi.

Lâm Huyên cùng Lâm Uyển Nhi nhìn quanh tìm bàn còn trống , chỉ là thực khách lúc này quá đông , ngay cả một chỗ ngồi cũng khó tìm chứ đừng nói tới bàn còn trống.Quan sát một vòng , thấy khắp trong đại sảnh tầng 1 đều đã kín bàn , thực khách phần lớn đều là đám phú gia công tử , chén rượu trong tay , vừa nâng chén vừa ngâm thơ vịnh phú , vô cùng náo nhiệt.Nhưng Lâm Huyên lại không để những người này trong mắt , ánh mắt hắn đảo qua một lượt , vô tình dời tới một bàn nhỏ nằm trong một góc khuất.Vị trí bàn này không đẹp chút nào , vừa cách xa hướng mặt hồ Huyền Vũ , lại vừa nằm gần phía bếp ăn dễ dàng bị ám mùi nấu nướng , quả thực mang theo mấy phần tục khí , khó trách bàn này tọa lạc một mình một chỗ , đám thực khách đều cố gắng ngồi tránh xa nơi này.

Ngồi tại bàn đó có hai người , một vị lão nhân và một tiểu cô nương xinh xắn.Bàn này tuy nhỏ nhưng cũng ngồi được 4 người , mà lúc này chỉ có hai người , vẫn còn thừa hai ghế nữa.Lâm Huyên kéo tay áo tỷ tỷ nói.

- Uyển Nhi tỷ , tỷ xem bàn kia chỉ có hai người ngồi , vẫn còn hai ghế nữa , tỷ xem có thể tới thưa với vị lão nhân gia kia một tiếng , để cho chúng ta ngồi cùng bàn có được không.Chân đệ mỏi nhừ rồi.

- Bàn kia đó hả , ừm , để tỷ tỷ tới hỏi xem.

Lâm Uyển Nhi đáp , đoạn kéo Lâm Huyên đi theo mình , bước về phía bàn vị lão nhân kia đang ngồi.

Tới gần , Lâm Huyên quan sát kỹ hơn , thấy vị lão nhân này râu tóc đen nhánh , nhưng dung mạo lại xấu xí , nước da đen đủi , dáng người khô gầy tựa như chỉ còn da bọc xương , trên mặt in hằn dấu vết thời gian.Lão vận một bộ đạo bào màu nguyệt bạch , bên người lão nhân có một cây phướn dài , dựa vào cạnh bàn , trên cây phướn là một mảnh vải trắng tinh , phẳng phiu có đề mấy dòng chữ.

“Tiên Nhân chỉ lộ ,

Thần toán cao minh

Toán Mệnh tiên sinh

Đại danh đỉnh đỉnh đỉnh…”

Đây là cái dạng gì , đây quả thực chính là quá mức khoa trương đi , đặc biệt là 3 chữ “đỉnh , đỉnh , đỉnh” cuối cùng , nghe như sấm đánh ngang tai khiến người ta thấy mà không kiềm nổi một trận choáng ngợp , đầu váng mắt hoa.

Lại nhìn mặt vị toán mệnh tiên sinh kia , chỉ thấy đôi mắt xếch xếch đầy vẻ gian tà , lại có chút ý vị giảo hoạt , tai nhỏ như tai dơi , mũi như mũi chuột , miệng mỏng , môi thâm , quả thực không có một chút gì gọi là tiên phong đạo cốt , so với đám thầy tướng thần côn giang hồ mãi võ còn kém xa.Thoạt nhìn cái vị gọi là Toán mệnh tiên sinh này trông giống một tên đạo chích hơn là thầy tướng , vậy mà cũng dám trưng lên cái biển hiệu nghe kêu như vậy , thật đúng là lừa người một cách trắng trợn.

Ngồi đối diện lão già đen đúa kia là một tiểu cô nương chừng tầm tuổi Lâm Huyên , dung mạo xinh xắn , nước da trắng ngần , mịn màng như mỡ đông , đôi mắt to tròn , ngũ quan tinh xảo , đặt trên gương mặt nhỏ nhắn , môi hồng chum chím tựa như búp bê bạch ngọc , đáng yêu vô cùng.Hai người này , một xấu một mỹ lệ , quả thực chính là hai thái cực trái ngược nhau , rất dễ dàng thu hút ánh mắt người khác.

Lâm Huyên đi sau tỷ tỷ mình một đoạn , Lâm Uyển Nhi đã tới sát bàn lão nhân kia , đang mở miệng thưa hỏi.Lâm Huyên vẫn đang đứng quan sát hai người kia thì chợt có một bàn tay vỗ nhè nhẹ lên vai hắn.

Lâm Huyên giật mình quay lại thì thấy sau lưng hắn là một gã tiểu nhị , mặt mũi tươi cười nhỏ giọng nói với hắn.

- Tiểu huynh đệ này, ngươi tới chỗ lão già kia phải chăng là muốn xem tướng ?

- Ân , vị lão ca này , sao ngươi biết , ta và tỷ tỷ chính là muốn tới xem thử một chút.

Lâm Huyên cũng hàm hồ đáp lại.

- Ngô , thật vậy.Lão ca cho ngươi một lời khuyên , lão già kia chính là một tên thần côn lừa đảo , không thể tin được đâu.Năm trước lão cũng từng tới đây , lúc đó có một vị mệnh phụ tới nhờ lão xem quẻ , tốn mất 50 lượng bạc , ngươi có biết lão phán thế nào không ?

Tiểu nhị kia xem chừng cũng không lớn tuổi , hắn ngó qua ngó lại xung quanh , ánh mắt láo liên , rồi lại liếc mắt về phía lão già kia một cái , rồi hơi cúi đầu , một tay đưa lên , ghé sát tai Lâm Huyên , điệu bộ thần thần bí bí , thấp giọng nói.

- Vị mệnh phụ kia đã lớn tuổi mà không có con , muốn lão thần côn kia xem một quẻ xem lúc nào mới sinh được hài tử , lão thần côn kia giả thần giả quỷ một hồi , tụng niệm cái gì mà thiên linh linh , địa linh linh , tam thanh đạo tôn , làm lão ca ta đứng xem cũng tưởng rằng pháp lực của lão cao thâm thật , cuối cùng lão phán một câu “Vị phu nhân này , bổn tiên trưởng thi triển đại pháp lực , câu thông với tiên giới , biết được huyền cơ , ngươi đến tuổi này còn không có sinh hài tử chính là bởi âm phần hao tổn , phải lấy âm bổ âm , đêm xuống phải tới nơi nào có âm khí dày đặc , nằm trong một cỗ quan tài rồi chôn xuống sâu 3 tấc đất , liên tục như vậy trong vòng 7 ngày , âm phần hao tổn sẽ phục hồi , ngươi nhất định có thể sinh được hài tử , không phải nam hài thì chính là nữ hài , cứ yên tâm , cứ yên tâm.” Sau đó , vị mệnh phụ kia về nhà làm theo lời lão nói , kết quả âm phần hồi phục đâu không thấy , mệnh phụ kia nhiễm âm khí ngoài nghĩa trang , lại thêm sợ hãi liền ốm một trận thập tử nhất sinh , thân thể xanh xao , hư nhược , đêm về thường hay gặp ác mộng quỷ hồn đòi mạng , muốn sinh hài tử sợ rằng cũng không được nữa.Đến khi phu nhân đó muốn tìm lão thần công độc ác kia thì lão đã sớm cao chạy xa bay , không ngờ đến hôm nay lại xuất hiện ở đây , quả thực đúng là quỷ hại người mà , cũng không biết có bao nhiêu người bị lão lừa gạt như vậy rồi.

- Lại còn có chuyện li kỳ như vậy.Ân , vậy cám ơn tiểu nhị đại ca , ta sẽ nhắc tỷ tỷ cẩn thận tránh bị lão thần côn kia lừa gạt.

Lâm Huyên thoáng chút trầm tư , đáp.

Tiểu nhị kia cũng không nói thêm nữa , chỉ vỗ vỗ vai Lâm Huyên , nét mặt đầy kiêu ngạo tựa hồ như ta đây vừa làm được một việc rất tốt , điểm hóa cho hai tiểu hài tử hồn nhiên , ngây thơ thoát khỏi bàn tay lang sói của lão đại thần côn hung ác kia.

- Tiểu Huyên , đệ mau tới đây , vị lão nhân này đáp ứng cho chúng ta ngồi chung bàn rồi.Tiểu Thúy ngươi về trước đi , nói ta với Tiểu Huyên sẽ về sau.

Nghe thấy tỷ tỷ gọi , Lâm Huyên cũng không nghĩ gì nữa , cất bước đi về phía lão thần côn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK