Kẻ đuổi giết là một người cao lớn lực lưỡng, ra tay mạnh mẽ, nhanh chóng, không để Linh Hạ có cơ hội nhìn rõ bộ mặt của chính hắn.
Cho tận đến khi nhìn thấy bộ quần đen và đôi giầy trắng tinh của hắn, Linh Hạ mới đột nhiên nhớ ra đối phương chính là một trong những vệ sĩ của Benny.
“Không nên hét loạn lên, nói cho ta biết ngươi là ai.”
Kẻ đuổi giết cuối cùng cũng mở miệng, tiếng Trung của hắn cũng không tệ nhưng giọng điệu lại thâm độc một cách đáng sợ.
Linh Hạ trơ mắt nhìn người đi đường lui tới trên đường phố trước mặt mình, cũng không dám kêu cứu.
Đối phương chỉ cần nhẹ nhàng bóp cò thì trên đầu mình sẽ lập tức có một lỗ thủng.
Linh Hạ cảm thấy đầu óc trở nên trống rỗng, hắn biết chắc chắn loại người ngoài vòng pháp luật này sẽ không để người nào sống sót trong bất cứ trường hợp nào…
Giờ phút này, ánh mắt trở nên mờ nhạt vì bị ngạt thở của hắn không hề hiện lên sự hoảng sợ, kinh hãi khi đối mặt với tử thần, trái lại, ánh mắt của hắn nhanh chóng bắt đầu trở nên nhu hòa bởi vì hắn thấy được thê tử xinh đẹp của mình – Trân. Giọng nói, dáng điệu và nụ cười dịu dàng, động lòng người của Trân càng ngày càng rõ nét trước mặt hắn.
Kẻ đuổi giết đợi khoảng ba bốn giây nhưng vẫn không có được câu trả lời của Linh Hạ, hắn cảm thấy không kiên nhẫn được nữa.
Tiêu diệt toàn bộ những người đe dọa sự an toàn của ông chủ!
Đây là sự cam kết giữa lính đánh thuê và cố chủ! Là nguyên tắc cao nhất của nghề lính đánh thuê này!
Vì vậy hắn quyết định bóp cò. Nhưng trước khi bóp cò, ít ra cũng phải thấy được bộ mặt thật của tên sát thủ “thông minh” này.
Hắn thu hồi súng lục để cạnh hông, một tay ghìm chặt cổ họng của Linh Hạ, tay kia chụp vào phần dưới vành nón trên mặt Linh Hạ, kéo mạnh lên trên.
Linh Hạ giãy dụa vài cái tốn công vô ích, cuối cùng đành tuyệt vọng nhắm hai mắt lại! Hắn hiểu rằng chỉ cần để kẻ đuổi giết thấy rõ bộ mặt của mình, cho dù nếu mình may mắn chạy thoát thì dù chạy đến chân trời góc biển cũng khó tránh khỏi cái chết!
Chỉ trong nháy mắt nữa thôi, khuôn mặt thật của Linh Hạ sẽ hoàn toàn bị phơi bày ra trước mặt kẻ đuổi giết.
Nhưng đúng lúc này! Tiếng còi cảnh sát chói tai đột nhiên vang lên!
Sau một khoảnh khắc, một chiếc motor cảnh sát gầm thét chạy đến!
Cho dù kẻ đuổi giết có hung hăng càn quấy đến mấy thì cũng sẽ không tùy tiện đối đầu với lực lượng cảnh sát tại một quốc gia xa lạ.
Kẻ đuổi giết nhíu mày, hắn không cam lòng, đành đẩy mạnh cơ thể Linh Hạ ra, sau đó lao về phía dòng người đang lưu thông giữa ngã tư đường, hình bóng lấp loáng hai ba lần rồi mất hút.
Linh hạ xụi lơ ngay trước cửa sắt, hai tay ôm lấy cổ họng đau nhức, thở hổn hển một cách nặng nề, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng xuống.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy công việc cảnh sát thật đáng yêu và đáng kính.
Motor nhanh chóng dừng ngay trước mặt Linh Hạ, người cảnh sát đội mũ bảo hiểm, mặc đồng phục cảnh sát không hề tắt máy, cũng không xuống xe, hắn chỉ vào đầu Linh Hạ: “Lên xe.”
Linh Hạ bò dậy từ trên mặt đất, nhảy lên motor…
“Benny tiên sinh, chúng tôi chân thành xin lỗi vì chuyện ngoài ý muốn lần này, hiện tại chúng tôi đã bắt đầu bắt tay điều tra việc này, nhất định có thể giao cho ngài một câu trả lời thỏa đáng trong thời gian ngắn nhất, lúc này chúng tôi hy vọng ngài có thể thông cảm…
Chiếc đồng hồ vàng tự dưng rơi xuống suýt chút nữa gây ra thảm kịch nhiều người thương vong, từ khi khách sạn tàu sân bay thành lập đến nay, đây là lần đầu tiên xảy ra sự việc khó giải quyết như vậy, cho nên lãnh đạo của khách sạn vô cùng coi trọng việc này. Để bày tỏ lời chia buồn cũng như lời xin lỗi đến khách quý, khách sạn đặc biệt tổ chức một cuộc họp báo cùng thuê phiên dịch cao cấp, trực tiếp gửi đến Benny lời xin lỗi chân thành, đồng thời cam kết từ ngày hôm nay, toàn bộ chi phí ăn ở của đám người Benny đều đo khách sạn Phương thanh toán…
Đối với lời xin lỗi chân thành của khách sạn Phương, Benny tỏ ra rất cảm động, rất rộng lượng, hắn dùng giọng điệu mà hắn cho là hóm hỉnh, trước rất nhiều ánh đèn huỳnh quang cùng loa phóng thanh nói rằng không bao giờ có thể tránh được những việc ngoài ý muốn, chuyện lần này cũng chỉ là một chuyện không đâu, hắn căn bản không để ý tới… Mà hiện tại Hà Lệ dường như cũng khôi phục lại bình thường, trải qua kiếp nạn sinh tử lần này, quan hệ giữa nàng và Benny dường như càng trở nên thân mật, khăng khít, nàng cùng Benny nắm nhẹ bàn tay của nhau, phong thái khoan dung, lời nói, cử chỉ khá độ lượng, trước mặt phóng viên không đánh mất thời cơ bày tỏ một cách kín đáo về sự rộng lượng của Benny lần này là kết quả của việc nàng xuất phát từ tình yêu đất nước mà nhẫn nại từng bước, tận tình khuyên bảo Benny…
Thực tế luôn luôn là như vậy, truyền thông vốn để truyền đạt nguyên do và hậu quả, nhưng mà những người khác lại bịa đặt thêm tình tiết, còn lại bao nhiêu người có thể hiểu rõ nội tình chính xác trong đó?
Nguyên nhân thật sự khiến Benny tỏ ra rộng lượng đối với chuyện ngoài ý muốn lần này chính vì hắn hiểu rõ chuyện này căn bản không liên quan gì đến khách sạn Phương. Sỡ dĩ mặt đồng vàng tự dưng rơi xuống là vì có người muốn tính mạng của hắn! Là một kiêu hùng (1) dựa vào việc giẫm đạp lên thi thể để leo lên, hắn biết rõ bản thân có quá nhiều kẻ thù, tùy tiện nghĩ một lát là có thể lập một danh sách hàng chục, hàng trăm người muốn đưa hắn vào chỗ chết.
Điều đầu tiên hắn hoài nghi chính là Hà Lệ, người phụ nữ làm hắn khát khao, mất hồn mất vía đã trở thành đối tượng đầu tiên bị điều tra, vì vậy hắn đã điều động toàn bộ thuộc hạ của mình tại Trung Quốc tiến hành điều tra toàn diện tất cả những tình huống của Hà Lệ, kết quả thu được làm Benny kết luận một cách chắc chắn: vụ mưu sát lần này không phải nhằm vào mình mà là Hà Lệ!
Với thói quen phong hoa tuyết nguyệt của mình, Benny đương nhiên cũng không ngại quá khứ vô cùng “Phong phú” của Hà Lệ, trong mắt hắn Hà Lệ chỉ là một công cụ xinh đẹp, là một bộ phận tài sản của hắn… Đương nhiên hiện nay Hà Lệ đã là tài sản riêng của hắn, do đó Benny tự nhiên cảm thấy mình có nghĩa vụ bảo vệ Hà Lệ. Vì vậy hắn ra lệnh với thủ hạ của mình: bắt được người muốn giết Hà Lệ, khiến hắn bốc hơi trên cõi đời này hoặc đem hắn đến trước mặt ta và Hà Lệ…
Cứ như thế, một tấm lưới trong bóng tối đã vô thanh vô tức giương về phía Linh Hạ…
Khi máy bay cất cánh xuyên vào bầu trời, bay về phía bờ đại dương bên kia, cạnh cửa sổ phi cơ, Linh Hạ thở phào một hơi, hắn cảm thấy cuối cùng mình cũng phá tan được một tấm lưới khổng lồ vô hình, được sinh ra một lần nữa!
Ngày đó, dưới sự bố trí, giúp đỡ của “cảnh sát” Hắc Bạch Vô Thường, Linh Hạ nhanh chóng thoát khỏi tầm mắt của kẻ đuổi giết, sau khi đưa Linh Hạ về nhà, “cảnh sát” lập tức lái xe rời đi, nhìn bóng chiếc xe motor nhanh như chớp biến mất, Linh Hạ mới bừng tỉnh, đó có phải là cảnh sát đâu, hắn chính là Hắc Bạch Vô Thường!
Nhưng hắn vẫn không thấy được khuôn mặt thật của Hắc Bạch Vô Thường, bởi vì từ đầu đến cuối hắn không hề dám nhìn thằng vào mặt vị “cảnh sát” kia, hơn nữa cho dù nhìn thấy, cũng chỉ có thể thấy một chiếc mũ bảo hiểm thủy tinh lạnh như băng.
Nửa phút đồng hồ sau, Hắc Bạch Vô Thường gọi điện thoại cho hắn, thông báo về kết quả một kế hoạch khác mà hắn đã bố trí: Hà Lệ thậm chí còn không đụng vào chiếc BYD màu đỏ kia, bởi vì Benny đã tặng cho nàng một chiếc Ferrari mới tinh.
Nhưng ngay sau đó, bọn hắn đã hoàn thành một số giao dịch trên điện thoại, Linh Hạ ra giá hai mươi lăm vạn thuê Hắc Bạch Vô Thường lần thứ hai tiếp nhận kế hoạch báo thù của hắn. Hai mươi vạn trở thành hai mươi lăm vạn chính là bởi vì một lời nói dối chết tiệt mà mình tự cho là thông minh nói với Hắc Bạch Vô Thường! Tuy nhiên, vào lúc này, Linh Hạ đã không còn quan tâm đến tiền bạc nữa rồi, hắn lập tức chuyển khoản cho Hắc Bạch Vô Thường, sau đó lập tức mua vé máy bay cùng Trân đến nước Mĩ…
Hắc Bạch Vô Thường, cám ơn ngươi. Hạnh phúc của ta xin nhờ vào ngươi.
Hắn nắm chặt tay Trân…
~~o0o~~
Chú thích:
(1) - Nhân vật trí dũng kiệt xuất