Bầu trời đêm của thành phố được ráng chiều phủ lên bởi những màu sắc sặc sỡ chói mắt, ngay cả ánh sáng từ những ngôi sao và mặt trăng cũng bị bao phủ hoàn toàn. Bất thình lình, Mộc Tử có một cảm giác rất kỳ quái, loại cảm giác này giống như đầu bị phủ lên một lớp màng mỏng trong suốt bằng nhựa, mặc dù căn bản không ảnh hưởng đến tầm mắt, nhưng trong một thời gian dài lại gây ra cảm giác nghẹt thở.
Mộc Tử cảm thấy chính mình giống như những người dân sống trong thành phố nặng nề, ngột ngạt này, dường như bị bao phủ bởi một lớp màng mỏng bằng nhựa, đến khi hắn tình trạng kiệt sức, nghẹt thở, sẽ nhẹ nhàng lấy đi mạng sống của hắn.
Xinh đẹp nhưng nguy hiểm. Trong cái thành phố này, khắp mọi nơi đều ẩn dấu sự chết chóc. Giữa người với người, chẳng lẽ không còn điều gì có ý nghĩa để tin tưởng lẫn nhau hay sao?
Ngay cả tình yêu của mình – Âu Dương Lục Sắc, đôi khi cũng không thật sự hiểu được chính mình.
Mộc Tử uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, nhìn lên bầu trời đêm, hít thở một cách nặng nề. Hắn bắt đầu nhớ về thiên nhiên yên tĩnh, hài hòa, không khí trong lành kia rồi.
Lúc còn rất nhỏ, hắn cũng quên mất năm đó mình bao nhiêu tuổi, hắn đi theo mẹ đến nhà bà ngoại ở nông thôn, đó là một ngôi làng nhỏ ở phương bắc, khi đó là mùa hè, hắn rất thích chạy đến những cánh đồng mênh mông đó, nhìn những mầm cây bắp xanh mơn mở bay phấp phới theo gió, nhìn những bông hoa nhỏ đủ màu sắc mà hắn không biết tên nở rộ khắp nơi, ve sầu kêu râm ran trên những tàng cây, ếch xanh gọi bạn gọi bè trong hồ nước, không khí trong lành thoáng đãng, ngay cả những cơn gió từ phía trước thổi đến cũng đều mang theo những hương thơm tươi mát… Hắn còn nhớ rõ phía đông ngôi làng của bà ngoại có một dòng sông nhỏ, nước không sâu lắm, hắn thích nhất là nhảy xuống sông lúc mặt trời lên đến đỉnh đầu, tung tăng bơi lội trong nước như một con cá con…
Những ngày tốt đẹp đó… dường như thật gần gũi, nhưng cũng thật xa xôi. Gần giống như những bong bóng nước lăn tăn ngay trước mắt, dường như chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm vào. Xa xôi chính là khoảng cách một thế hệ, hắn đã không còn nhớ chính xác hình dáng của bà ngoại, kể cả tên của ngôi làng nhỏ kia. Hắn chỉ biết là sau lần đi đến nhà bà ngoại đó, bà ngoại cũng chỉ còn lại một người thân trong nhà, không lâu sau khi hắn cùng mẹ trở về thành phố, bà ngoại cũng buông tay rời khỏi nhân gian, từ đó về sau, hắn không còn cơ hội đến nông thôn, đến ngôi làng nhỏ nữa…
Thế đấy, một khi có cơ hội, nhất định phải trở về thiên nhiên trong tuổi thơ mới được. Thoát khỏi sự trói buộc nặng nề, ngột ngạt này, tìm một ngôi làng có phong cảnh tú lệ, cùng với Âu Dương Lục Sắc sống yên ổn hết quãng đời còn lại.
Mộc Tử nâng ly rượu lên, lại phát hiện ly rượu đã trống rỗng.
Hắn đột nhiên cảm thấy mình thật buồn cười, bản thân còn trẻ như vậy mà đã bắt đầu nghĩ về cuộc sống sau khi lui về ở ẩn rồi, dường như có chút quá tiêu cực… Hắn không hề nghĩ rằng không bao lâu sau, hắn thật sự đã được đến nông thôn như mong muốn, giấu mình sinh sống tại một ngôi làng nhỏ trong một khoảng thời gian dài, đương nhiên không phải là quy ẩn…
Benny cũng không phải là một nhân vật đơn giản.
Hắn là một người giàu, vô cùng giàu, có năng lực làm mưa làm gió, nhưng mà hắn tuyệt đối không phải là một quan chức cấp cao. Bởi vì trên người hắn có sự lưu manh mà quan chức cao cấp không có được, trong đôi mắt nhìn lên một cách bất cần đời không chỉ toát ra cảm giác cao cao tại thượng, xuân phong đắc ý (1), hơn nữa còn có sự xảo trá, khôn khéo, sự độc ác.
Người có được loại ánh mắt và khí chất này thông thường cũng không phải là người lương thiện gì.
Việc đầu tiên hắn làm sau khi tiến vào khách sạn chính là tự mình tìm hiểu, quan sát cấu trúc và địa thế trong ngoài con thuyền, sau đó hắn từ chối sử dụng nhân viên phục vụ nào là nhân viên trên thuyền, mà ngay cả người chịu trách nhiệm quét dọn gian phòng, hắn cũng thay bằng thủ hạ của mình.
Mỗi lần hắn đi ra ngoài, ít nhất phải có năm sáu người đi theo hai bên, những ngươi kia có bề ngoài lãnh đạm, động tác gọn gàng và linh hoạt, cách ăn mặc thì quái dị khác người, xem ra cũng không phải là nhân vật bình thường.
Khi hắn đi bộ, lúc nào cũng để cho mấy tên thủ hạ vây quanh mình, còn hắn thì ở chính giữa. Hơn nữa, luôn luôn quan sát xung quanh bất cứ lúc nào, giống như một con rắn vừa ra khỏi hang của nó, kiên nhẫn quan sát bất kỳ nguy hiểm nào có thể tồn tại xung quanh. Mỗi lần xuống xe, hắn đều để cho thuộc hạ xuống xe trước, sau đó hắn hạ cửa sổ xe xuống, cẩn thận xem xét tình huống bốn phía, sau đó mới chịu xuống xe một cách cẩn thận từng li từng tí một.
Khi ăn cơm, ly đầu tiên của mỗi chai rượu hắn đều để thủ hạ uống trước…
Người Linh Hạ muốn đối phó chính là Hà Lệ, mà trước mắt thì Benny là bùa hộ mệnh hữu hiệu nhất của Hà Lệ.
Linh Hạ muốn dùng kế hoạch cẩu thả của mình để đối mặt với thách thức, nhưng thật ra đối thủ là chính là Benny. Đối mặt với một đối thủ như vậy, hắn làm sao có thể thắng?
Theo như những gì Mộc Tử nói, khả năng lớn nhất chính là lần này Linh Hạ sẽ ngã xuống trong tay Benny.
Những chi tiết này, Mộc Tử đều phải trải qua sự quan sát cẩn thận, trăm phương nghìn kế tìm hiểu mới tổng kết ra được đấy.
Mộc Tử cũng phải trải qua nhiều lần cân nhắc mới đưa ra được kết luận này.
Trong khi cảm thán năng lực quan sát cùng năng lực suy luận của Mộc Tử, Âu Dương Lục Sắc cũng đồng thời hận chính bản thân mình không đủ chu đáo, không đủ hiểu Mộc Tử, tin tưởng Mộc Tử.
Nàng cảm thấy lo sợ và bất an, cảm thấy hơi xấu hổ, cảm thấy có lỗi với Mộc Tử, có lỗi đối với tình yêu chân thành, cuồng nhiệt của hắn.
Điện thoại trong tay nàng nóng lên vì sử dụng quá lâu.
Một tin nhắn viết xong lại xóa, xóa xong lại viết, cuối cùng gửi đến điện thoại của Mộc Tử lại là một tin nhắn không lời.
Nàng tin tưởng khi Mộc Tử nhận được tin nhắn không lời của nàng, hắn nhất định sẽ hiểu được.
Thật ra Vô tự thiên thư (2) mới chính là bài thơ sâu sắc nhất, chứa đựng nhiều cảm xúc nhất trên thế giới…
Khi bầu trời phía động dần dần hiện ra những tia nắng bình minh, Hà Lệ nhàn nhã thức dậy từ trong giấc ngủ. Sau một đêm phong lưu, nàng cảm thấy hơi kiệt sức, toàn thân đau nhức, mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.
Loại cảm giác khó chịu này đều do người đàn ông da đen cường tráng bên cạnh mình ban cho. Người đàn ông này năm nay đã ba mươi chín tuổi nhưng tinh lực cùng sức chịu đựng của hắn lại mạnh mẽ hơn nhiều so với bất kỳ người đàn ông hơn hai mươi tuổi mà nàng đã từng gặp.
Hiện tại, người đàn ông này vẫn còn ngủ mê mệt, thân thể đen thui, cường tráng của hắn cứ bày ra trước mặt mình, cùng với làn da trắng như tuyết của mình làm nổi bật lẫn nhau, hình thành sự tương phản rõ nét.
Cái khuôn mặt to béo, tràn ngập một màu đen, đôi môi dày, cùng với bàn tay to lớn không an phận đặt trên bộ ngực của mình, Hà Lệ nhíu mày một cách vô thức, nàng đột nhiên cảm thấy bản thân rất bẩn, làn da trắng nõn trên người mà mình vẫn lấy làm tự hào dường như bị bao phủ bởi những chất bẩn mà mắt thường khó phân biệt được, chúng đang liên tục gặm nhấm từng tế bào một của nàng, mọi mút dây thần kinh dường như muốn biến mất, nàng đột nhiên cảm thấy buồn nôn…
Nàng chán ghét người đang ông này, hận không thể cách hắn ngàn dặm để có thể không cần phải suy nghĩ về hắn. Thế nhưng, ở một phương diện khác, nàng chỉ có thể nghênh tiếp hắn, chỉ có thể làm ra vẻ yêu thích hắn, sẵn lòng chia sẻ thời gian lãng mạn cùng hắn.
Điều này thật đáng nực cười, nhưng cũng thật đáng thảm thương.
Hà Lệ cố đẩy bàn tay to lớn trước ngực mình ra một cách thô bạo, kích động lao vào phòng tắm, cọ sạch thân thể suốt nửa giờ. Nàng nhẹ nhàng dịch thân thể về phía sau, một lần nữa nhắm mắt lại.
Thế đấy, cứ xem như thứ nằm trước mặt mình không phải là một người, mà là một đống tiền mặt cùng đồ trang sức quý giá là được rồi. Nghĩ như vậy làm nàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều…
-----o Chú thích o-----
(1) - Đường làm quan rộng mở; thăng quan tiến chức thuận lợi
(2) – Vô tự thiên thư kỳ thật giống như dịch nghĩa ra – bởi vì không có văn tự, chẳng qua chỉ là một kí hiệu nên mới được gọi như vậy. Thông thiên bảo giám là một tên gọi khác của nó, giải thích Kinh Dịch của Khổng Tử, được con cháu đời sau biên soạn lại, hiện tại ví von với những thư tịch, tri thức tối nghĩa khó hiểu, rất thâm ảo.