Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.
Toàn bộ kế hoạch từ đầu đến cuối cũng đã trải qua nhiều lần suy diễn và hoàn thiện, toàn bộ tình huống có thể nghĩ đến cũng đã sắp xếp ổn thỏa, tất cả đồ vật cần thiết cũng đều đã chuẩn bị đầy đủ.
Như vậy, tiếp theo chỉ còn phó thác cho ông trời thôi.
Nếu hôm nay Phong Ảnh thay đổi thói quen - không rời khỏi biệt thự, hoặc giả hôm nay Hà Lệ tiếp khách – thay đổi thời gian ngâm mình trong bồn tắm, hoặc sau khi tiến vào phòng tắm, mình vẫn tìm không ra phương pháp để ra tay…
Bất cứ trường hợp nào xảy ra cũng có thể dễ dàng khiến mọi việc trì hoãn vô thời hạn, tống kế hoạch bố trí tỉ mỉ này vào lãnh cung.
Mỗi lúc như thế này, Mộc Tử đều cảm thấy sức vóc của mình quả thật vô cùng nhỏ bé so với ông trời
Nhưng hắn lại không nhận ra được rằng Hắc Bạch Vô Thường của hiện tại đã mạnh hơn rất nhiều so với cậu thiếu niên Mộc Tử đơn độc ở trong Phượng Hoành thành ngày đó…
Hiện tại, điều duy nhất Mộc Tử có thể cảm nhận được là sự lo lắng.
Bây giờ là 7:30pm cuối tuần. Trong ống kính kính viễn vọng, chiếc cổng biệt thự của Hà Lệ vẫn đang đóng lại, từ đầu đến cuối không có bất cứ động tĩnh gì.
So với thói quen mỗi tuần đã quá nửa giờ rồi, thế nhưng Phong Ảnh vẫn chưa đi ra từ trong biệt thự.
Âu Dương Lục Sắc đang ẩn nấp tại một chỗ tối gần quanh biệt thự, chỉ chờ Phong Ảnh vừa ra khỏi cửa, nàng lập tức có thể âm thầm đuổi kịp, sau đó tìm cơ hội tiếp cận Phong Ảnh. Nếu nói kế hoạch tiếp cận Phong Ảnh lần trước là làm nóng và khúc nhạc dạo, vậy thì hành động lần này chính là bài chính văn rồi. Nàng rất căng thẳng, căng thẳng đến mức có phần không thở nổi. Thỉnh thoảng nàng lại xem thời gian, cứ một lần rồi lại một lần gửi đi tin tức cho Mộc Tử.
“Mộc Tử, đã qua 20 phút rồi.”
“Mộc Tử, nửa giờ rồi. Có thể nàng không đi ra hay không …”
“Không có việc đấy đâu, chính như lời em nói đấy, trong lòng Phong Ảnh nhất định có một nút thắt, mỗi tối cuối tuần nàng đều muốn dùng phương thức uống rượu để tưởng niệm người nào đó hoặc hoài niệm chuyện gì đó. Vì vậy, điều này đã không chỉ còn là vấn đề thói quen, điều này đã trở thành một loại nghi thức, một loại tín ngưỡng của nàng. Do đó… Chờ một chút đi, Phong Ảnh nhất định sẽ đi ra, hơn nữa nàng đi ra càng muộn thì trái lại, phương diện thời gian càng có lợi cho chúng ta.
Mộc Tử cũng sốt ruột, nhưng hắn chỉ có thể an ủi Âu Dương Lục Sắc như vậy.
Hắn biết rõ bây giờ Âu Dương Lục Sắc chẳng những lo lắng mà còn hồi hộp. Đối với nàng, đây là chiến dịch chính thức đầu tiên…
7:50pm, cổng biệt thự cuối cùng cũng mở ra! Phong Ảnh rốt cục cũng đi ra!
Mộc tử thở phào nhẹ nhỏm, nhanh như chớp gửi một tin nhắn cho Âu Dương Lục Sắc, bên trên chỉ có hai chữ cái viết liền nhau: JY. Bình thường lúc không có chuyện gì làm, bọn họ rất thích chơi trò chơi đem tất cả những từ và cụm từ đơn giản hóa thành chữ cái, sau đó cùng nhau suy đoán ý nghĩa mà những chữ cái này đại diện. Từ lâu bọn họ đã bắt đầu thường xuyên dùng những chữ cái mà chỉ có mình mới hiểu được này để tiến hành trao đổi, tương tự như mật mã vậy, rất là thú vị… Ví dụ như JY chính là chữ cái đầu của từ Hán gia du (加油) được mã hóa sang bảng chữ cái tiếng Anh, đại biểu cho ý nghĩa cố gắng.
Âu Dương Lục Sắc cất điện thoại vào trong túi, hít sâu mấy lần, cố gắng khiến tâm tình kích động của mình bình tĩnh trở lại. Sau khi Phong Ảnh đi ra khỏi cổng, nàng cũng không lập tức đuổi theo, bởi vì căn cứ vào kinh nghiệm quan sát, sau mỗi lần rời khỏi biệt thự, Phong Ảnh trước hết đều quanh quẩn xung quanh biệt thự một vòng, kiểm tra xung quanh một chút có tình huống khác thường hay không, tiếp đó lại quay lại cổng, sau đó mới yên tâm rời đi.
Thật vậy, sau khi Phong Ảnh biến mất ở trước cửa, rất nhanh chóng đi ra từ bên kia, sau khi trở lại điểm xuất phát ban đầu trước cổng chính, lại cẩn thận lướt nhanh xung quanh một vòng, lúc này mới yên tâm sải bước về phía trước.
Bởi vì kiêng kị năng lực quan sát nhạy cảm của Phong Ảnh, từ đầu đến cuối Âu Dương Lục Sắc không dám đi theo quá gần, mỗi lần đều là sau khi Phong Ảnh di chuyển cách một đoạn lớn thì nàng mới dám từ chỗ tối chạy đến, tiếp tục vội vàng đuổi theo. Nàng cũng không biết điểm đến của Phong Ảnh rốt cuộc là ở đâu, bởi vì căn cứ theo những ghi chép trước kia, mỗi tuần Phong Ảnh đều đi đến một nhà hàng khác nhau, cũng không hề xuất hiện lần thứ hai tại một nhà hàng.
Như vậy, lần này nàng sẽ đi đến nơi nào đây? Sau một lát, ta phải dùng phương thức gì để tiếp cận nàng? Phương pháp theo dõi của ta như vậy có thật sự đảm bảo nàng không phát hiện ra ta không?
Cho dù Mộc Tử đã sắp xếp cho nàng vài bộ kế hoạch nhưng giờ phút này Âu Dương Lục Sắc vẫn vô cùng khẩn trương, lòng bàn tay của nàng đã ướt đẫm mồ hôi…
Cũng vì liên quan đến việc hôm nay đi ra ngoài muộn, Phong Ảnh cũng không đi bao xa, sau khi qua hai cái giao lộ, nàng trực tiếp đi thẳng đến một quán thịt nướng ven đường. Đây là một quán đồ nướng không khói tên là Thúy Trúc Lâm, bất kể là quy mô hay đẳng cấp đều là số một số hai ở thành phố Trung Hải. Âu Dương Lục Sắc biết rõ chỗ này nhưng cũng chưa đến đây thưởng thức lần nào, mỗi khi đến một nơi nào đó, chuyện đầu tiên Mộc Tử và nàng làm là thu thập địa điểm của những món ăn nổi tiếng, khách sạn cùng các nhà hàng đặc sắc, nhưng nàng và Mộc Tử đều là người theo trường phái ăn chay, bình thường chỉ ăn rau củ, hoa quả và lương thực, nhiều nhất là ăn một ít hải sản, cho nên những địa điểm chuyên về các món thịt như quán đồ nướng này thì bọn họ chưa bao giờ đến.
Nhìn thấy Phong Ảnh đi thẳng đến cửa ra vào của quán đồ nướng Thúy Trúc Lâm, rồi sau khi quan sát tình hình ở đại sảnh một lần theo thói quen liền đi vào quán đồ nướng, Âu Dương Lục Sắc lập tức dừng lại một chút tại cửa ra vào cách đó không xa, nàng đang suy nghĩ mình có nên đi vào theo hay không. Để trì hoãn Phong Ảnh, tiếp cận lúc nàng ăn cơm là lựa chọn lý tưởng nhất, chỉ có điều là mình hết lần này đến lần khác không ăn các loại thịt nhưng lại cứ như vậy xông vào một đống tỏi nướng, nấm nướng sẽ rất dễ sinh ra sự nghi ngờ. Mà cứ chờ một cách vô vị ở cửa ra vào, nàng lại lo lắng Phong Ảnh sẽ nhanh chóng đi ra, như vậy sẽ bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để trì hoàn nàng. Thật ra muốn trì hoãn một người cũng không khó, ngươi có dùng đủ loại phương pháp nhưng muốn đồng thời vừa có thể cẩn thận để không khiến cho nữ vệ sĩ Phong Ảnh này có chút nghi ngờ nào, vừa có thể kéo dài đủ thời gian để Mộc Tử thực hiện kế hoạch bên kia thật quá khó khăn.
Âu Dương Lục Sắc nấp trong bóng tối, dùng kính viễn vọng cẩn thận quan sát bên trong quán đồ nướng qua chiếc cửa sổ thủy tinh sát đất, dựa theo thói quen của Phong Ảnh, nàng sẽ tìm một vị trí ngồi yên tĩnh, che khuất nhưng lại có thể đồng thời quan sát toàn cảnh trong phòng và tình huống bên ngoài… Quả nhiên, Âu Dương Lục Sắc nhanh chóng phát hiện ra Phong Ảnh tại một góc gần cửa sổ, nàng đang bắt đầu gọi món ăn…
Âu Dương Lục Sắc quyết định trước tiên không đi vào, dù sao ở chỗ này có thể theo dõi nhất cử nhất động của Phong Ảnh, đến lúc phát hiện nàng sắp ăn xong, hoặc lúc cơm nước xong xuôi vừa đi ra khỏi cửa, tự mình sẽ dựa theo kế hoạch mà nghênh đón…
Bây giờ là 8:10pm rồi, hiện tại Mộc Tử hẳn đã nhanh chóng tiến vào biệt thự rồi chứ? Hy vọng thời gian bữa cơm này của Phong Ảnh có thể lâu một chút…
Sau khi chứng kiến Phong Ảnh và Âu Dương Lục Sắc lần lượt biến mất khỏi tầm mắt, Mộc Tử cũng không lập tức bắt đầu hành động. Bởi vì hắn sợ Phong Ảnh lại đột nhiên hồi mã thương.
Cho đến sau khi Âu Dương Lục Sắc gửi tin nhắn đến, báo cho hắn biết Phong Ảnh đã ngồi vào chỗ ở Thúy Trúc Lâm, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Được rồi, kế hoạch giết người trong phòng tắm chính thức bắt đầu!