• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Huyền thuyết phục Hồ phu nhân xong khiến Hồ đại phu mừng rơi nước mắt, sau đó đi tới phòng của Thanh Liên.

Sau lần uống thuốc thứ hai này, sắc mặt Thanh Liên đã hồng hào hơn, có vẻ bệnh tình đã có chuyển biến.

Xế chiều hôm đó Đường Huyền cho tập hợp hai nhóm Phi Hổ đội rồi giao cho Hồ phu nhân cùng với tú bà đi tìm đám người đã bán Thanh Liên vào kỹ viện.

Sau đó hắn cùng với nhóm Phi Hổ đội còn lại canh giữ ở kỹ viện.

- Lão Hồ, thuốc của bổn công tử thế nào rồi?

Hồ đại phu cười hề hề nói:

- Công tử giúp tiểu nhân một đại ân như vậy, tiểu nhân nhất định sẽ hết sức giúp ngài. Ngài yên tâm, tiểu nhân đã xuất ra những thứ thuốc quý nhất tích lũy bao lâu nay, nhất định không để ngài thất vọng!

- Vậy thì tốt. Có điều lão Hồ này, mấy ngày tới ngươi ở trước mặt đại tỷ phải ân cần quan tâm nàng cho tốt, phải hỏi han, chăm sóc từng tí một, cho tới khi nàng cảm thấy ngươi phiền toái, muốn đá ngươi sang một bên mới thôi, hiểu chưa! Kể cả khi cưới tiểu thiếp rồi cũng phải làm phiền nàng thật nhiều, khiến nàng không muốn nhìn thấy cái mặt ngươi nữa!

Hồ đại phu gật đầu liên tục:

- Cám ơn công tử nhắc nhớ, tiểu nhân nhất định ghi nhớ trong đầu!

Nói vài câu với Hồ đại phu xong Đường Huyền lại tìm tới Thanh Liên.

Thanh Liên lúc này vừa được hai nha hoàn đỡ ngồi dậy. Đường Huyền bước vào, đang định nói móc nàng vài câu, nhưng thấy nàng hoa dung tiều tụy, thần sắc vô hồn ngồi đó hắn lại không nói ra được câu nào, rốt cuộc hắn lại đứng trước cửa suy nghĩ xem, nên tươi cười hay là lạnh lùng đi vào.

- Đường công tử, người tới… khụ…

Đường Huyền còn đang giằng co trong đầu thì Thanh Liên đã lên tiếng, nàng nói không hết câu đã lại ho sặc sụa. Đường Huyền liền quên hết mấy suy nghĩ trong đầu, vội chạy tới nắm tay nàng:

- Tiểu Liên phi yêu quý, đã đỡ hơn tí nào chưa?

Thanh Liên dạ một tiếng, tựa đầu vào vai hắn, sâu kín nói:

- Công tử, Thanh Liên có phải ngốc nghếch vô dụng lắm không?

Đường Huyền lắc đầu:

- Ai nói thế? Đến Ô thái sư còn phải khen nàng thông minh, kẻ nào dám chê nàng ngốc?

Thanh Liên cười nhạt nói:

- Công tử, ngươi chẳng phải nói hắn là phụ thân của tiểu nữ sao, hắn khen ta cũng chỉ là con hát mẹ khen hay thôi!

Đường Huyền sửng sốt, sau đó nhéo nhéo mũi nàng, cười nói:

- Ha ha, nếu Ô thái sư biết nàng là con gái hắn thì hắn đã sớm đón nàng về rồi! Nói thật cho nàng biết, chuyện nàng là con gái hắn chỉ có công tử biết thôi. Ta chuẩn bị tới đại thọ sáu mươi tuổi của hắn thì sẽ công bố chuyện này, cho hắn một niềm vui bất ngờ, nàng cũng đừng nên để lộ ra a!

Thanh Liên hôm qua do bệnh còn nặng nên mới dễ dàng tin lời hắn, hiện tại nghĩ lại thì câu chuyện mà hắn kể rõ ràng đầy sơ hở. Chỉ tính riêng việc năm nay Ô thái sư đã sáu mươi, nàng mới có mười sáu, nếu nói hai người là ông cháu thì còn có thể chấp nhận. Thứ hai là Đường Huyền nói Ô thái sư đã bỏ vợ, nhưng ở thời đại này chuyện nam nữ ly hôn không phải chuyện nhỏ, nhất là với người địa vị cao như thái sư, nếu có chuyện bỏ vợ thì nhất định sẽ là tin tức động trời, thiên hạ nhất định sẽ đồn đại rất nhiều, vậy mà nàng ở chốn kỹ viện hơn chục năm cũng chưa từng nghe tới việc này… Còn nhiều điều khiến nàng nghi hoặc, nàng cố nhìn xem biểu hiện của Đường Huyền có giống như đang nói dối không, có điều lần này nàng đã không thể nhìn ra điều gì từ trên mặt hắn nữa.

Trầm ngâm giây lát, nàng lại chợt bừng tỉnh: “Đường công tử có phải nói dối ta hay không thì có gì quan trọng? Hắn cũng chỉ là muốn ta vui, ta việc gì phải nghi ngờ hắn để rồi phụ ý tốt của hắn!”

Thanh Liên nghĩ vậy, vì thế thở dài một hơi, dựa vào ngực Đường Huyền, khẽ nhắm mắt lại.

Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh. Đường Huyền cúi xuống nhìn, không ngờ Thanh Liên giống như đã ngủ rồi. Hai nha hoàn cũng không vào phòng nữa. Lúc này hai người dựa vào nhau ngồi trên giường, ngoài trời đã xẩm tối, ngọn đèn trên bàn giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể bị gió thổi tắt.

Lúc này, chợt Thanh Liên lại khẽ mở mắt, nhỏ giọng nói:

- Công tử, ngài… ôm chặt Thanh Liên thêm một chút được không? Thanh Liên muốn ngủ như vậy…

- Nga? Nàng không sợ ngủ như vậy sẽ bị ta chiếm tiện nghi sao?

Đường Huyền hắc hắc nói, ôm nàng nằm ngang trong lòng mình.

Thanh Liên chỉ khẽ mỉm cười, nhắm mắt lại.

Vài ngài sau, bệnh tình Thanh Liên đã ổn định nhiều. Đường Huyền bắt được đám người đã lừa bán nàng, nữ nhân thì bán vào kỹ viện, nam nhân cho vào cung làm thái giám. Hắn mua thêm vài nha hoàn, sau đó quyết định khởi hành tiếp tục tiến về địa bàn của các phiên vương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK