• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên ngoài công thành, lúc này gần mười vạn quân đang hỗn chiến kịch liệt, máu chảy thành sông, mỗi binh sĩ đều mang một tâm lý không chết không ngừng.

Tần lão tướng quân cùng hai người tam vương gia, Tư Mã tể tướng thấy vậy đều cảm thấy khó mà ngăn họ lại được. Đôi bên đang hăng máu chém giết, đâu thể nói buông vũ khí là buông?

Chợt lúc này một trăm nữ đệ tử Thiên Mi phái ăn mặc trang điểm vô cùng diễm lệ, thong thả bước lên tường thành.

Binh sĩ đôi bên đang ngươi sống ta chết, chợt thấy từ đâu ra một đoàn mỹ nhân ai nấy dung mạo như thiên tiên, lập tức đứng ngẩn ra nhìn quên cả đánh nhau. Binh sĩ ngày thường bị cấm tửu sắc, thấy gái đẹp bình thường đã khó, đẹp đến mức như các đệ tử Thiên Mi phái thì càng chưa từng thấy.

Mọi người đánh nhau cả nửa ngày, đánh đến lúc nóng máu nên không thấy mệt mỏi, hiện tại vừa phân tâm sang đám mỹ nữ thì cơn mệt liền kéo tới, chiến ý cũng giảm sút quá nửa.

Tần lão tướng quân thấy vậy thầm than: “Không ngờ mỹ nhân kế còn có thể phát huy độc đáo đến mức độ này, cho dù là lão phu vào hai mươi năm trước cũng chưa chắc đã qua được ải mỹ nhân này! Hoàng Thượng của là đáng khâm phục!”

Tam vương gia cùng Tư Mã tể tướng liền nhân cơ hội tiến lên kêu các thủ hạ đình chiến.

Các binh sĩ thủ hạ của họ thấy có lệnh đình chiến thì đều kinh ngạc, địch nhân còn chưa tiêu diệt xong, chẳng lẽ cứ thế gác kiếm đi về? Hay là các cấp tối cao đã quyết định chia đôi thiên hạ mỗi người nắm quyền một phương?

Sau đó bằng cách nào đó mà hai người tam vương gia cùng Tư Mã tể tướng đã thuyết phục được đám thủ hạ buông vũ khí đình chiến.

Mọi chuyện kết thúc trong hòa bình, khi mọi người đang muốn ai về nhà nấy ngủ một giấc, thì chợt một tên lính hô to:

- Mấy mỹ nhân trên kia, đã có chồng hay chưa, hay là về làm vợ ta đi, ta cái gì cũng không có, nhưng bản lĩnh trên giường thì rất tốt, đảm bảo các nàng không phải hối hận!

- Mỹ nhân, gả cho ta đi, ta sẽ thương ngươi cả đời!

Ha ha ha…

Vô số tướng sĩ liền hướng phía tường thành hô gọi ầm ầm, khiến đám nữ đệ tử Thiên Mi phái hoảng sợ, lập tức xuống khỏi tường thành bỏ chạy.

- Hôn quân khốn kiếp! Tức chết ta rồi!

Tần Diễm Diễm về đến ngự hoa viên, dậm chân bình bịnh ghắt. Ban đầu thấy hắn muốn mượn một trăm nữ đệ tử phái đi theo Tần tướng quân, nàng còn tưởng lần này được tham gia đánh giặc, được xông trận bắt tướng địch, hay chí ít cũng là một vài việc gì đó có ý nghĩa, góp chút sức lực cho thiên hạ, không ngờ… không ngờ…

Đường Huyền lúc này đang ngồi cho tiểu đệ đệ sưởi nắng.

Hắn đang nghĩ xem nên giết hay nên tha cho Tam vương gia cùng Tư Mã tể tướng.

Hai người này quyền cao chức trọng, căn cơ xây dựng đã hàng chục năm, gốc rễ lan ra khắp thiên hạn, xét về độ nguy hiểm thì nên lập tức giết đi trừ hậu họa. Nhưng muốn giết cũng không phải dễ. Rất nhiều quan lại trong khắp các cơ quan là người của chúng, giết đi thì không biết bao nhiêu mà kể, khi đó không còn cách nào khác là phải xây dựng lại toàn bộ đất nước. Là một người bận rộn, Đường Huyền tất nhiên sẽ không muốn mất thời gian để xây dựng một bộ máy chính quyền mới, thời gian của hắn còn phải dành để vui chơi và phao nữ nhân.

Đúng lúc này Tần lão tướng quân cùng hai người tam vương gia, Tư Mã tể tướng quay trở lại.

Biết tình hình đã được giải quyết, Đường Huyền lúc này bèn cao giọng:

- Hai ngươi đã biết tội chưa?!

Tam vương gia cùng Tư Mã tể tướng lập tức quỳ lạy nói:

- Tội thần biết tội, xin hoàng thượng ban chết!

Hai người biết bản thân đã không còn đường sống, chỉ bằng tỏ ra ngoan ngoãn một chút, cho tên hôn quân kia cao hứng có khi hắn tha cho người nhà.

Đường Huyền vênh mặt hừ một tiếng nói:

- Niệm tình hai ngươi là trọng thần nhiều năm, trẫm cho các ngươi được chọn kiểu chết!

- Việc này…

Hai người lúc này lại chần chừ. Nếu cứ sai người đem họ đi chém, họ cũng không do dự hay sợ chết. Nhưng ngược lại lúc này cho họ chọn kiểu chết, họ lại không biết nên chọn kiểu nào. Nếu chọn chém đầu thì tuy rằng phập một cái là rơi đầu, nhưng nghe nói kiểu hành hình này rất hay gặp rủi ro, ví dụ như chém một nhát mà đầu không rơi, hay đầu rơi xuống lăn đi không tìm được… Hay là chọn chết bằng cách uống thuốc độc? Nhưng nghe nói chết theo kiểu này người chết sẽ có hình dạng rất là kinh dị. Thắt cổ? Cách này trước khi chết sẽ phải chịu dày vò đau khổ, rất đáng sợ…

Hai người nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chưa tìm ra được phương pháp nào vẹn cả đôi đường.

Đường Huyền thấy vậy cười khẩy nói:

- Có cần trẫm gợi ý cho hai vị không?

Hai người nghe vậy vội nói:

- Mong hoàng thượng chỉ giáo!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK