• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thánh Võ Minh vốn là một liên hợp hỗn tạp, hơn nữa càng mấy năm gần đây càng suy kém dần, trong số những người đứng đây kẻ ham sống sợ chết không hề ít. Chỉ trong chốc lát đã có hơn chục người tiến lên lấy bạc.

Giang Bắc Thiên thấy tình thế không ổn vội nói:

- Mọi người đừng để bị hắn lừa, hắn là muốn dùng tiền bạc để dụ dỗ mọi người đó…

- Trẫm dùng bạc dụ dỗ họ đấy, rồi sao? Ngược lại ngươi làm minh chủ nhưng đã cho họ được một cắc nào chưa?

Theo hiệu ứng domino số người tiến lên nhận bạc mỗi lúc một nhiều.

Những kẻ đang uy hiếp nữ đệ tử Thiên Mi phái cùng Tần Diễm Diễm cũng đều thả người, tiến lên nhận bạc.

Giang Bắc Thiên thấy vậy thì giận dữ tới phát điên, hắn gầm lên:

- Lũ khốn kiếp các ngươi dám phản bội Thánh Võ Minh, đi chết cả đi!

Dứt lời lão tung quyền đánh chết hai người đang định bước lên nhận bạc!

Đường Huyền cả mừng, hô lên:

- Các vị đại hiệp, họ Giang này đã điên rồi, giết cả người mình, các vị mau liên thủ diệt trừ hắn, ai giết được Giang Bắc Thiên trẫm phong làm thống lĩnh cấm vệ quân, thưởng mười vạn lượng!

Giang Bắc Thiên hiện tại giống như bị tẩu hỏa nhập ma, giết không biết bao người của Thánh Võ Minh. Một số nhân vật có địa vị trong Thánh Võ Minh, dù không đồng ý với cách lên nhận bạc rồi rút lui, nhưng hiện tại tình thế xem ra vô cùng bất lợi cho họ, buộc phải ngăn cản Giang Bắc Thiên lại trước đã.

Võ công Giang Bắc Thiên coi như không có đối thủ trong thiên hạ, nhưng mãnh hổ nan địch quần hồ, trong chốc lát hắn đã bị dồn ép không thể trở tay. Hiện tại đám cao thủ nhị lưu đều đã lui ra, chỉ còn lại mình Giang Bắc Thiên đấu với năm cao thủ khác.

Đường Huyền thấy bọn chúng trở mặt với nhau thì mừng thầm, lại tính cách thuyết phục năm cao thủ kia làm việc cho mình.

Bịch!

Giang Bắc Thiên không chống nổi năm người hợp sức, trúng một chưởng lảo đảo lui ra sau. Hắn lúc này đã tỉnh táo lại một chút, biết tình thế hôm nay đã không cách nào giết tên hôn quân kia nữa, bèn cắn răng xoay người rời đi. Những bang chúng khác thấy Giang Bắc Thiên đã bỏ chạy thì cũng ai tự lo thân người nấy mà bỏ đi.

Đường Huyền ra lệnh không cần đuổi theo, sau đó nói với năm cao thủ:

- Năm vị đại hiệp võ công quả là lợi hại! Nhưng các vị hiện tại đã đắc tội Giang Bắc Thiên, chỉ sợ về sau hắn sẽ trả thù, chi bằng đi theo trẫm làm quan!

Đối với những người có danh vọng địa vị nhất định trong giang hồ thì quan tước đối với họ không có nhiều ý nghĩa. Vừa rồi năm người ra tay là vì quá nhiều bang chúng bị Giang Bắc Thiên giết hại, chứ không hề có ý quy phục Đường Huyền.

- Tạ ơn Hoàng Thượng, năm người bọn ta đã phạm tội khi quân, không bị trị tội đã là tốt rồi, chuyện làm quan thì không nên nhắc tới!

Đường Huyền cũng biết rất khó thuyết phục những cao thủ võ lâm như thế này, bèn nói:

- Nếu vậy thì trẫm không níu kéo nữa. Các vị hiện tại có thể đưa xác các huynh đệ đi chôn cất rồi rời khỏi, chuyện vừa rồi trẫm sẽ không truy cứu!

Năm người cùng một các bang chúng còn lại ôm thi thể đồng bọn rồi rời đi, Đường Huyền cũng cho cấm vệ quân giúp họ khiêng người đi chôn cất. Một ngày trời sóng gió cứ như vậy kết thúc.

Nhìn lại thì Phi Hổ đội đã chết gần hai trăm người, đau lòng a! Cũng may tiểu di muội cùng các sư muội Thiên Mi phái không việc gì.

- Hoàng Thượng, hôm nay ngài có vẻ mệt mỏi, có chuyện gì sao?

Âm thanh của Tần Phỉ Phỉ vẫn luôn êm ái như vậy, Đường Huyền nằm gối đầu lên chân nàng, nhắm mắt dưỡng thần.

- Ái phi, nàng biết làm thơ à?

Đường Huyền nắm bàn tay nàng hôn hôn rồi hỏi.

- Hoàng Thượng, ngài… sao ngài biết?

- Tố chỉ khinh đạn huyền thượng tuyết! Trẫm còn tưởng tiểu di muội tự nhiên biết làm thơ, ha ha!

Tần Phỉ Phỉ che miệng cười nói:

- Hoàng Thượng không ngờ ngay cả chuyện đó cũng đoán được.

Đường Huyền lật người ôm nàng vào lòng nói:

- Không ngờ ái phi của trẫm cũng là một tài nữ, sao trước đây không thấy nàng ngâm thơ bao giờ?

Tần Phỉ Phỉ gương mặt thoáng nét buồn, chuyển sang chuyện khác:

- Hoàng Thượng, gia gia nô tỳ có khỏe không?

Nói tới Tần lão tướng quân Đường Huyền liền khen:

- Tần lão tướng quân dũng mãnh thiện chiến phi thường, ta thấy cho dù ba vị sư thái hợp sức cũng chưa chắc đánh lại được… À, ái phi chắc là nhớ gia gia lắm, vậy tối nay trẫm hẹn Tần lão tới ăn cơm cho nàng có dịp trò chuyện.

- Đa tạ Hoàng Thượng!

Chụt!

Đường Huyền thơm vào má nàng một cái rồi đứng dậy nói:

- Trẫm có mấy việc cần làm nên đi trước, tối nay nàng cứ chờ ở Ngọc Lăng cung, trẫm sẽ tới đón.

Đường Huyền lúc này bước tới ngự thư phòng, lật tìm xem lại tài liệu cùng một số tấu chương, hắn muốn kiểm tra tư liệu về Tần lão tướng quân một chút.

Bốn mươi năm trước em gái Tần lão tướng quân được gả cho ông nội Đường Huyền, khi đó ông hắn còn là thái tử, được sự trợ giúp của Tần lão mới thuận lợi lên ngôi vua. Theo bối phận thì lão mắng Đường Huyền một tiếng tiểu hôn quân bát đản cũng không quá. Tần gia mỗi một nam nhân sinh ra đều gắn với phận quân nhân, chưa từng một nam nhân Tần gia nào theo nghiệp văn hết. Lính Tần gia đã lên chiến trường thì luôn đi đầu không biết sợ chết. Chính vì thế mà qua ba thế hệ Tần gia đã chết trận rất nhiều người, cho tới nay chỉ còn Đường Huyền và hai cô cháu gái.

Đường Huyền đọc xong mà cũng khiếp sợ, nếu nói Ô thái sư là kho lương thì Tần tướng quân không khác gì cái đại lao của thiên hạ, một bên phát triển và một bên bảo vệ, ai cũng không thể thiếu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK