Trong màn đêm yên tĩnh căn biệt viện lặng lẽ nằm đó. Gió thổi lá cây xào xạc như dự báo trước cho một buổi tối chẳng lành.
- Bản đồ vẽ chính là căn biệt viện này à?
Tư Mã công tử dừng ngựa cách căn nhà tầm vài chục trượng, hỏi một tên thủ hạ bên cạnh.
- Bẩm công tử, chính là nơi này.
Tư Mã công tử tiến cùng đám người tiến gần tới căn biệt viện. Quan sát một chút, chợt thấy trước cổng lớn của biệt viện treo một bức tranh chữ lớn:
- Tư Mã tiểu nhi, bữa cơm này là dành cho ngươi đấy!
Tư Mã công tử biến sắc, vội xoay ngựa hô to:
- Không hay rồi, mau rút lui!
Nhưng tất cả đã muộn, cổng biệt viện chợt sụp xuống rầm một cái. Đại môn này vừa sập thì hàng loạt những thứ bẩn thỉu như phân, nước tiểu đổ ào ào xuống.
- Khặc… khặc… Họ Thái, ngươi chờ đấy cho lão tử!
Tư Mã công tử không bị thương tích gì, nhưng chẳng thà bị đánh còn dễ chịu hơn. Cả người hắn lúc này toàn *** đái, còn đâu hình tượng một vị công tử nho nhã hàng ngày.
Một thủ hạ của hắn nói:
- Công tử, có vẻ đối phương đã có chuẩn bị, chúng ta hay là nên rút lui trước đã…
- Rút lui?
Tư Mã công tử tức đỏ cả mắt.
- Bổn công tử dẫn theo nhiều người như vậy, đã không cướp được người còn bị hạ nhục thế này, ngươi bảo bổn công tử làm sao rút lui? Hừ! Thù này không báo lão tử không mang họ Tư Mã! Xông vào nhà cho lão tử, gặp nữ thì cướp về gặp nam thì đánh chết hết!
Đám người liền xộc vào căn biệt viện. Nhưng khắp khuôn viện biệt viện tìm không ra một bóng người, đã thế khắp nơi răng đầy như thứ như bẫy thú, đinh nhọn. Hơn nữa vì lao vào trong quá đông nên chốc lát biệt viện liền trở nên vô cùng hỗn loạn.
Tư Mã công tử đang muốn tìm một chỗ để tắm rửa một chút, chợt nghe thủ hạ báo:
- Công tử, bên ngoài đang có rất nhiều người bao vây chúng ta, xem nhân số thì còn đông hơn cả chúng ta!
Tư Mã công tử giật mình, vội nói:
- Mau phái người đi cầu cứu cha ta, nói chúng ta ở đây đã vô cùng nguy cấp.
Mẹ kiếp, không ngờ con heo mập kia lại biết dùng cả mưu kế.
Hơn hai ngàn người của Thái công tử đang vây kín ở ngoài biệt viện. Trên đường đi không ngờ gặp mấy chiếc xe chở gỗ bốc cháy cản giữa đường, hắn đành phải đi đường vòng, cho nên tận bây giờ mới tới nơi.
Hiện tại đã tới nơi, liền nhận ra trong biệt viện là người của Tư Mã phủ, và người Tư Mã phủ cũng lập tức nhận ra người của tam vương phủ. Hai bên giống như một đôi cẩu nam nữ xa nhau hàng tháng trời, vừa nhìn thấy nhau, không cần nói nhiều, lập tức vồ vào nhau!
…
Ở một căn đình thượng cách đó vài trăm trượng, Đường Huyền ngồi rung đùi uống rượu ăn thịt. Sau hắn là Thanh Liên đang đánh đàn. Thỉnh thoảng Đường Huyền lại cầm ống nhòm lên nhìn ngắm một chút, rồi lại quay ra cầm chén rượu đưa cho Thanh Liên:
- Liên Phi bảo bối, tới uống một chén nào, nàng xem, đêm nay trăng tròn rất đẹp a!
Tiếng đàn lan theo gió một cảm giác ai oán thương cảm não nề, nhưng vào tai Đường Huyền thì cũng không khác tiếng ngáy ngủ là mấy. Thanh Liên hiện tại đã chẳng còn tâm trạng nào mà ngắm trăng. Vốn còn muốn dùng bức thư nhờ tú bà tới cứu, những tưởng đã qua mắt được tên phản tặc kia, không ngờ tất cả lại trở thành trò vui cho hắn…
Nhìn về phía biệt viện, hai phe Tư Mã công tử và Thái công tử đánh nhau người sống ta chết, nàng có thể khẳng định không cần biết cuối cùng là ai thắng, cả hai nhà sau này nhất định sẽ quy hết tội danh lên đầu nàng. Tới lúc đó chỉ cần rời tên phản tặc này một bước thì nàng liền không còn chốn dung thân. Nghĩ tới cuộc sống sau này phải gắn liền với tên phản tặc kia, ngày ngày đều có thể bị người ta tru di cửu tộc, bị mang tiếng xấu muôn đời, Thanh Liên liền lệ rơi đầy mi.
Gió đêm lạnh lẽo, thân thể mỹ lệ mảnh mai của mỹ nhân khẽ run lên.
Đường Huyền thấy vậy cười hắc hắc, vội sấn tới ôm nàng vào nói:
- Có phải lạnh lắm không, để trẫm sưởi ấm cho nàng!
Ôm Thanh Liên vào lòng, Đường Huyền lại cường bạo hôn hít vài cái lên má nàng, hai tay tranh thủ xoa xoa bóp bóp một chút.
“Tiểu nương bì này cái gì cũng tốt, chỉ có điều sao hay e thẹn quá vậy? Bao giờ thì nàng mới chủ động câu dẫn lão tử nhỉ? Ta cũng không tin kỹ viện không dạy nàng chút kỹ xảo nào!”