Kỳ thật Doanh Trinh cũng không biết nên tặng Khương Bái Ninh món gì mới hợp, bởi Khương phiệt, loại thế gia hào môn như một con quái vật khổng lồ này, nội tình phong phú, bảo tàng vô số, hẳn là cũng không thiếu cái gì a?
Đã như vậy, chỉ còn hoàn toàn dựa vào một phen tâm ý, của ít lòng nhiều mà,
Một đường đi qua rất nhiều cửa hàng, nhìn thấy xác thực không ít đồ vật hiếm có, nhưng Doanh Trinh luôn cảm thấy cầm những thứ này tặng cho con gái nhà người ta có chút không quá thích hợp, cho nên cuối cùng hắn khóa chặt ánh mắt lên trên một đôi khuyên tai thủy tinh hình giọt nước màu đỏ tía,
"Lão bản, đôi khuyên tai này có gì đặc biệt?" Doanh Trinh ngắm nhìn đôi khuyên tai hồi lâu, mới mở miệng hỏi giá lão bản.
Lão bản đó nhìn qua trông giống như một vị kiếm khách độ ba mươi tuổi, từ những vết chai sần đầy tay hắn cùng trong góc tiệm thanh trọng kiếm có tạo hình cổ phác liền có thể nhìn ra,
Hai người Doanh Trinh đã vào đứng cả buổi, nhưng người nọ từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu quay lại, mà là cúi đầu cầm một thanh tiểu đao trong tay, đang điêu khắc gì đó trên một khối gỗ đàn lớn chừng ba tấc, lúc này nghe được có người hỏi, mới rốt cục ngẩng đầu lên, tuy rằng thường ngày gặp đủ loại khách nhân, nhưng phong thần tuấn dật như hai nhân vật tuyệt sắc bực này vẫn là lần đầu nhìn thấy.
Bất quá hắn tuyệt không đứng dậy, vẫn là ngồi đó giải thích:
"Nói thật, ta cũng không biết đôi khuyên tai đó có lai lịch gì, ta cũng là từ trong tay người khác thu lại, Quỷ Vương phủ Lý đại sư đã tự giám định qua, nói chất liệu này là viêm hỏa thủy tinh tích tụ dưới lòng đất vạn năm mới có, đồ tuyệt đối là đồ tốt, về phần thật giả, ngươi cũng yên tâm, ở quỷ thị bán hàng giả không khác gì tự mình tìm chết, "
Lời này Doanh Trinh tin, mới ở ngoài cửa mình liền cảm ứng được đôi khuyên tai này không tầm thường, bây giờ cầm trên tay, càng có thể cảm nhận được bên trong hoàn toàn không thua gì hỏa linh nóng rực trong Viêm Dương chi hỏa của Nhiếp Vô Cụ, mà nhìn từ ngoại hình, hai viên thủy tinh này góc cạnh rõ ràng, độ cứng cực cao, không phải đại tượng không thể chế được, bên trong màu đỏ tía mang theo ánh sáng óng ánh, tinh thể xoay tròn, chiết xạ ra vô số tia sáng, như sao trời lung linh, trông rất đẹp mắt.
Chính nó, Doanh Trinh cười hỏi lão bản đó:
"Món này, lão bản định bán thế nào?"
Lão bản đó thấy hắn quả nhiên coi trọng món đồ này, bèn cười nói: "Trong quỷ thị phần lớn là lấy vật đổi vật, bản điếm cũng là như thế, con người của ta không hề cảm thấy hứng thú với đồ vật hoàng kim, khách nhân nếu như muốn, vậy phải bỏ ra mấy món bảo bối thích hợp để trao đổi, hoặc là kiếm phổ bí tịch cũng được."
Doanh Trinh đem khuyên tai đưa lên trước mặt Khương Bái Ninh, dùng ánh mắt thay lời nói "Thích không?".
Khương Bái Ninh mỉm cười gật nhẹ đầu, nàng cứ đứng ở một bên như vậy từ đầu đến cuối không lên tiếng, theo nàng, Doanh Trinh muốn tặng nàng lễ vật gì, nhất định phải do hắn tự mình chọn lựa, nàng tuyệt đối sẽ không tác động vào ý nghĩ của hắn, dù hắn có tặng thứ gì nàng cũng thích.
Lão bản có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy nhân gian tuyệt sắc như thế, nhìn đến ngẩn ngơ, nhất là khi nhìn thấy nụ cười trong veo của Khương Bái Ninh, trong đầu thậm chí có chút hốt hoảng, không phải là ta đang mơ đó chứ?
Lễ vật đã chọn xong, mấu chốt là trên người Doanh Trinh lại không có bảo bối gì có thể lấy ra để đổi, trong ngực cũng chỉ có một ít ngân phiếu cùng chút bạc vụn, nhưng điếm chủ người ta vừa rồi đã nói rõ không cần tiền tài, vậy phải làm sao bây giờ đây?
"Ninh nhi, nơi này cách Huy huyện bao xa?" Doanh Trinh đột nhiên hỏi.
Khương Bái Ninh không biết vì sao hắn lại hỏi như vậy, thế là bèn cười hì hì giải đáp: "Ước chừng khoảng một trăm ba mươi dặm về hướng đông bắc là nó, "
Doanh Trinh gật đầu nói: "Ta ước tính hiện tại đã qua giữa trưa, trưa nay không ăn cơm, nhưng cơm tối thì không thể bỏ lỡ nữa, hay là hai chúng ta so tài cước lực một chút? Xem ai sẽ tới Huy huyện trước?"
Khương Bái Ninh vốn tưởng rằng hắn muốn rời khỏi, lúc này nghe được Doanh Trinh chủ động mời mình đi chung, trong lòng liền thấy ngọt ngào, gật đầu đáp: "Không thành vấn đề, Ninh nhi trước!"
Vừa dứt lời, hai thân ảnh một trắng một đen một trước một sau từ sạn đạo nhảy xuống, liền sau đó, thân ảnh của hai người Doanh, Khương dùng một tốc độ cực kỳ khủng khiếp lao đi về phía lối ra quỷ thị.
Lúc này lão bản mới từ trong vẻ kinh diễm mà nữ tử vừa rồi mang lại mới kịp phản ứng, mắt thấy hai người cứ như vậy biến mất tại chỗ, đôi khuyên tai trên kệ cũng mất tăm, hắn mới rốt cuộc minh bạch chuyện gì đã xảy ra.
Một đôi nam nữ phong thái tao nhã thoát tục như thế, vậy mà lại là trộm?
"Bắt trộm, bắt trộm. . ."
"Người đâu?" Lão bản chạy đến bờ vực sạn đạo hô to mấy tiếng tiếng, nhìn chung quanh phía dưới, mới phát hiện hai người kia sớm đã không còn tung tích,
Mấy tiếng hô đó của hắn đương nhiên hấp dẫn đến sự chú ý của người khác,
Trong chốc lát, một bóng người lăng không lướt xuống, chính là Lưu Động Đình, một trong Tà Linh bát vệ, thủ hạ của Hằng Tuyên, chỉ nghe hắn trầm giọng quát hỏi:
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Lão bản thấy hắn đi vào, vội vàng tố khổ: "Lưu gia a, vừa rồi có một đôi nam nữ đã trộm đồ vật của ta, "
"Một đôi nam nữ? Hình dáng thế nào?"
Tiếp đó, lão bản liền đem hình dáng hai người Doanh Trinh mô tả một chút, đại thể nam thì coi như anh tuấn, nữ thì giống hệt tiên tử.
Biểu lộ trên mặt Lưu Động Đình từ kinh ngạc chuyển sang nổi giận, nghe xong liền mắng quát:
"Ngậm miệng, việc này cứ thế bỏ qua, nếu như sau này còn lại nghe ngươi ăn nói huyên thuyên, sẽ đòi mạng của ngươi."
Lão bản đó lập tức cứng đờ tại chỗ, đầu óc choáng váng, làm sao đồ vật của ta bị trộm, lại không cho ta nói chứ? Làm như ta mới là kẻ trộm đồ vật vậy.
Lưu Động Đình ném thêm một câu "Tổn thất của ngươi sẽ do Quỷ Vương phủ gánh chịu", liền quay người rời khỏi.
. . .
Bên trong dãy núi Đan Hà mênh mông, tiếng cười lanh lảnh của Khương Bái Ninh như dòng suối nhỏ róc rách, mỹ diệu êm tai, không ngừng vang vọng khắp sơn cốc,
Mưa vẫn đang rơi,
Doanh Trinh dừng bước dưới một gốc cổ thụ che trời, đứng đợi đối phương,
Khương Bái Ninh từ giữa không trung hạ xuống, cười hì hì đi bên cạnh Doanh Trinh, vỗ tay cười nói: "Không ngờ Doanh Đại giáo chủ lại còn làm ra chuyện như vậy, không sợ truyền đi sẽ phá hủy thanh danh của chàng à?"
Doanh Trinh cười không cho là đúng, nói: "Có gì đâu, ta đến chết cũng không nhận chẳng phải là xong?"
Khương Bái Ninh lại phát ra chuỗi tiếng cười yêu kiều như chuông bạc, sau đó, nàng bước từng bước nhỏ tới, đưa một bên má về phía Doanh Trinh,
"Nè, đeo lên đi."
Doanh Trinh lấy đôi khuyên tai từ trong ngực ra, sau đó nhẹ nhàng xỏ vào cái lỗ nhỏ trên vành tai châu ngọc của nàng,
Đeo cho cả hai bên xong, Khương Bái Ninh lui về phía sau mấy bước, xoay đi một vòng quyến rũ động lòng người, rồi cười tươi như hoa nhìn Doanh Trinh,
"Có đẹp không?"
Doanh Trinh nâng cằm nhìn ngắm một hồi,
"Đẹp thì đẹp đó, chỉ là một thân nam trang này của Ninh nhi phối với khuyên tai có chút không khớp lắm, nếu mặc nữ trang nhất định sẽ xinh đẹp cực kỳ."
Khương Bái Ninh mở tròn đôi ngươi long lanh ánh nước, nói:
"Vậy chàng muốn thấy Ninh nhi đổi lại thành nữ trang không?"
Ế?
Doanh Trinh đột nhiên đánh trống lảng nói:
"Về Huy huyện trước đi, thực sự là đói bụng rồi."
Khương Bái Ninh trong lòng biết hắn cố ý thay đổi chủ đề, song cũng không truy vấn tiếp, đưa tay khẽ vuốt ve chiếc khuyên tai hình giọt nước, trong lòng ấm áp một hồi.
Sau đó, Khương Bái Ninh xác định rõ phương hướng, liền cùng Doanh Trinh xuất phát về phía Huy huyện.
Trong mưa phùn mịt mờ,
Nếu nhìn từ trên trời nhìn xuống, bên trong dãy Đan Hà mênh mông, hai đạo quang ảnh một đen một trắng, vun vút xuyên qua cánh rừng bạt ngàn bên trong dãy núi, tự như bóng câu lướt qua khe cửa. . . ,
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
05 Tháng sáu, 2020 15:51
t thì thấy bác cvt rất có tâm đấy chứ, đọc rất thoải mái. :))
03 Tháng sáu, 2020 12:09
Đa tạ đã ủng hộ. Do tại hạ đi làm nên mỗi ngày trong tuần thường chỉ được 2-3 chương. Chỉ cuối tuần mới được 4-5 chương :) Như vậy cũng đủ đuổi kịp tác giả trước khi truyện đi được 2/3 chặn đường. Chỉ sợ đến lúc ấy chúng ta ai cũng treo mỏ thôi :sweat_smile:
03 Tháng sáu, 2020 12:07
Đa tạ đã ủng hộ
03 Tháng sáu, 2020 12:07
Đa tạ đã ủng hộ
02 Tháng sáu, 2020 04:06
Truyện hay bất ngờ, ban đầu không hi vọng nhiều lắm nhưng càng đọc thấy bút lực tác lại rất khá. Hóng chương!!!!
01 Tháng sáu, 2020 19:49
Càng đọc càng thèm
01 Tháng sáu, 2020 19:34
truyện đọc cuốn quá . hi vọng cvt tăng thêm thuốc để ae qua cơn nghiện
01 Tháng sáu, 2020 16:30
Các hạ yên tâm, tại hạ xem phim HK từ năm 88, mê đọc truyện kiếm hiệp từ năm 94, tham gia nhóm đả tự trên maihoatrang năm 2001 nên biết rõ cái gọi là “văn phong kiếm hiệp” mà các hạ nói nó phải nên thế nào. :relaxed:️
01 Tháng sáu, 2020 08:44
Đây là truyện Võ Hiệp, giờ Cô ấy, Anh ấy, em, tôi vào có mà thành ra truyện đô thị à ? đọc ngán nhất truyện dịch thể loại cổ trang võ hiệp mà cứ anh, em, cô chú. ngang phè phè
31 Tháng năm, 2020 23:23
Ngươi-ta là xưng hô giữa bề trên-dưới, lạ-xa hoặc giận-ghét-hờn-thù. Trong tiếng Việt, có rất nhiều danh xưng cho những mối quan hệ giữa sư-đồ, phụ/nương-tử/nữ, huynh/đệ/tỷ/muội... Tại hạ chỉ cố vận dụng càng nhiều những danh xưng ấy để làm rõ mối quan hệ giữa các nhân vật với nhau càng tốt. Đọc (dù chỉ là Vietphrase) truyện mà xuyên suốt từ đầu đến cuối chỉ ngươi-ta với nhau cũng như ăn bát mì không qua ngày đoạn tháng. Thật ngán lắm thay :))
31 Tháng năm, 2020 21:04
ko cần phải đổi xưng hô thành " cô ấy " " anh ấy " v..v. đâu
Giữ lại xưng hô ta ngươi cho hợp văn phong kiếm hiệp
31 Tháng năm, 2020 18:56
Đọc hay dã man sếp ơi bom 1 phát vài chục chương thì tuyệt vời
31 Tháng năm, 2020 09:18
Huhuhu tạ lỗi T7 đáng lẽ ít nhất 5-6 chương nhưng vì tại hạ xỉn quắc quá không lên mạng được... Xin thứ lỗi cho
31 Tháng năm, 2020 09:17
CN tại hạ sẽ cố nhưng vài chục chương thì chắc chết =))))
30 Tháng năm, 2020 11:47
Bommmmm
29 Tháng năm, 2020 13:06
Mai t7 bom vài chục chương đi bạn
29 Tháng năm, 2020 13:05
Truyện còn ít chương quá nên chưa nhìu ng đọc
28 Tháng năm, 2020 19:39
Có lẽ phần lớn độc giả thích thể loại yy trong đó nhân vật chính là kẻ thị huyết hiếu sát (cái mà những độc giả trẻ tuổi đó gọi là "sát phạt quyết đoán") cho nên không thích thể loại kiếm hiếp huyền ảo như vầy. Hoặc cũng có lẽ vì ít chương quá nên chưa đủ lôi kéo sự chú ý của mọi người. Mọi thứ đều có lý do, thôi thì cứ tùy duyên vậy. Dẫu sao thì tại hạ cũng thay mặt tác giả đa tạ đạo hữu đã yêu thích tác phẩm này :)
28 Tháng năm, 2020 19:36
Tuần này hơi bận nên cố 3-4 chương/1 ngày. Tại hạ cũng không muốn đuổi kịp tác giả sớm quá (hiện tác giả đã viết được tầm 320 chương có lẻ), lúc đó độc giả đói thuốc còn khổ hơn.
28 Tháng năm, 2020 17:31
Sao mấy truyện bõ hiệp hay tnay mà ít tương tác thế nhỉ
28 Tháng năm, 2020 15:16
Vã truyện vãi ngày ra cài chương hic
27 Tháng năm, 2020 19:23
Tại hạ sẽ rà sửa Tinh Uyển thành tên Thanh Uyển (Mộc Thanh Uyển) hết. Do chữ “qing” đồng âm nên tác giả hay viết nhầm. Mộc Thanh Uyển đọc nghe giống Mộc Uyển Thanh trong Thiên Long Bát Bộ nên tại hạ quyết định dùng nó. Nếu các đạo hữu có phát hiện chương nào có sai sót về tên thì báo hộ cho. Đa tạ!
27 Tháng năm, 2020 07:12
Đa tạ đạo hữu đã yêu thích.
27 Tháng năm, 2020 01:19
Đọc siêu hay siêu lôi quấn
26 Tháng năm, 2020 08:41
bác cvt edit kỹ thật ấy. nói thật là trình độ dịch của 1 bộ phận dịch giả chắc cũng tầm tầm ntn thôi. :)))))
BÌNH LUẬN FACEBOOK