Mục lục
Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe tiểu Cửu cô nương nói như vậy, Vinh Khánh Nguyên trong lòng cũng an tâm không ít, chí ít hắn thấy, bất luận đối phương xuất thân như thế nào, hiện tại xem ra chẳng qua cũng là một hành khách trên Phá Lãng hào mà thôi, tựa hồ cùng phía bên mình tịnh không có xung đột gì.

Thần sắc trên mặt Đồng Lập không đổi, Mộc Thanh Uyển vốn đã nằm ngay trong kế hoạch của bọn hắn, vừa rồi sở dĩ nói vậy, cũng chỉ là thử thăm dò chút xem có thể đơn độc gác đối phương qua một bên trước hay không, sau đó sẽ lại thu thập sau, như vậy có thể giảm bớt rất nhiều thời gian tiêu tốn cho hành động lần này, bất quá đã đối phương không mắc lừa, theo góc độ quan sát của hắn cũng bất quá là phí thêm chút thời gian mà thôi,

Chỉ nghe trong miệng hắn phát ra một tiếng kêu nhỏ, liền thấy hai bên bờ lướt tới ba đạo nhân ảnh,

Trông thấy đối phương vẫn còn trợ thủ, Vinh Khánh Nguyên vốn luôn trầm ổn lão luyện cũng không nhịn được mà sắc mặt đại biến,

Đến khi ba người leo lên boong thuyền, sắc mặt Vinh Khánh Nguyên càng thêm khó coi, hắn vào Nam ra Bắc nhiều năm, dĩ nhiên kiến thức phi phàm, vừa thấy rõ ba người diện mục, liền liệu định hôm nay sẽ là kết cục không chết không thôi.

Mỹ nương tử toàn thân áo trắng, váy lụa bồng bềnh, hẳn là Thiên Thủ La Sát Đỗ Vân Nương, người này là đại gia ám khí nổi danh trên giang hồ, một tay lê hoa châm khó lòng phòng bị.

Thanh niên áo gấm tay cầm song kiếm một dài một ngắn, hẳn chính là Truy Mệnh Tử Ngọ Kiếm Đan Lân có thanh danh cao ngất trong thế hệ trẻ tuổi,

Lưng đeo hai cây song giản sáu cạnh mạ vàng, đoán chừng chính là Long Phượng Giản Trình Khắc Tú,

Lại thêm Đồng Lập, trong bốn người này tùy tiện xách ra một người, Vinh Khánh Nguyên hắn đều không có chút nào nắm chắc, thế này còn đánh thế nào?

Vinh Khánh Nguyên thấy kẻ đến không thiện, cố gắng dằn lấy nội tâm, giữ cho mình bình tĩnh, ngữ khí nhẹ nhàng nói:

"Không nghĩ tới Phá Lãng hào ta có thể nghênh đón bốn vị đại giá, Vinh mỗ quả thực tam sinh hữu hạnh, bốn vị có thể cáo tri mục đích lên thuyền một hai? Có lẽ còn có chỗ thương lượng, mấy vị hẳn cũng không muốn nửa đời sau sẽ bị Vinh phiệt ta truy sát phải không?"

Đỗ Vân Nương tuổi đã là hơn bốn mươi, bảo dưỡng cũng rất không tệ, trông thế nào cũng giống như một vị đại cô nương hai mươi tuổi, chỉ nghe mụ cười duyên một tiếng nói:

"Khánh Nguyên huynh, thực sự ngại quá, Vinh lão bản chúng ta vạn vạn đắc tội không nổi, bất quá mấy người chúng ta nếu không làm xong việc này thật êm đẹp, sau khi trở về đầu này cũng sẽ giữ không được. Cho nên ấy mà, ngài dưới suối vàng có biết, tuyệt đối đừng trách tội nô gia."

Vừa dứt lời, Đỗ Vân Nương tay áo dài cuộn một cái, một chùm phi châm đã liền bắn ra, mục tiêu lại không phải Vinh Khánh Nguyên, mà là vị hộ pháp Khúc Đại Đồng nọ,

Khúc Đại Đồng thuở trẻ cũng là nhân vật thanh danh hiển hách trên giang hồ, sau vì đắc tội cừu gia lợi hại, lúc này mới bất đắc dĩ trốn vào Vinh phiệt tránh họa, nhờ có Vinh Phượng Đường che chở, hắn mới an an ổn ổn sống được mười mấy năm, dần dần, hắn cũng liền an tâm đảm nhiệm hộ pháp Phá Lãng hào, vị trí này rất nhàn, qua nhiều năm như vậy hắn chưa hề phải một lần xuất thủ, chỉ là không ngờ được lần thứ nhất xuất thủ liền gặp phải gốc rạ cứng như vậy.

Hắn đương nhiên không dám đón đỡ lấy phi châm, mặc dù công phu lòng bàn tay của hắn cao minh, nhưng gặp phải loại thủ đoạn chuyên phá linh khí hộ thể này, cũng chỉ có thể là lựa chọn tạm thời tránh né, trong lúc du tẩu, sẽ lại tìm lấy cơ hội giáp chiến cận thân.

Song giản Trình Khắc Tú cũng trong cùng một lúc cầm giản bổ về phía Vinh Khánh Nguyên,

Vinh Khánh Nguyên trong lòng thầm biết màn này xem như tránh không khỏi, mặc dù biết rõ dữ nhiều lành ít, nhưng phiệt chủ năm đó có thể chọn trúng lấy mình, một kẻ tịnh không đáng chú ý, từ trong đông đảo chi thứ làm tổng quản sự cho chiếc Phá Lãng hào này, vậy mình không thể cô phụ tín nhiệm của phiệt chủ,

Cái mạng này của mình và Phá Lãng hào đã buộc chung một chỗ, chỉ cần ta còn một hơi, thì quy tắc "Khách an kỷ nhậm" (lấy sự an toàn của khách làm nhiệm vụ của mình) đó của Vinh phiệt không thể bị phá vỡ.

Mắt thấy đối phương lôi đình trọng kích như thế, Vinh Khánh Nguyên thần sắc kiên nghị, trái tay nắm chặt huyền thiết trọng thuẫn, tay phải bổ ra một đao.

Còn lại Đồng Lập cùng Đan Lân thì trực tiếp quấn lấy Mộc Thanh Uyển, hai người dự định dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết đối phương, sau đó nhanh chóng hủy thi diệt tích, dù sao thì nguy hiểm phải gánh chịu cho việc giết Mộc Thanh Uyển lớn hơn việc giết quản sự Vinh phiệt rất nhiều.

Trên boong thuyền chiến đấu kịch liệt, âm thanh kình khí giao kích đinh tai nhức óc, linh khí tiết ra cuồn cuộn khiến cho nước sông chung quanh Phá Lãng hào cũng chấn động kịch liệt, toàn bộ con thuyền lớn lắc lư trập trùng, cây rừng hai bên bờ chấn động rào rào, đá vụn lăn xuống.

Doanh Trinh thì vẫn đang ngồi bên ngoài hành lang trên tầng cao nhất thờ ơ nhìn xuống mặt sông, hắn cảm thấy rất thú vị. Đạo khí tức còn lại đáy sông nọ tựa hồ hết sức cẩn thận, từng li từng tí, khi thì lặn mấy trượng về phía bên này, khi thì lại lui ra ngoài thật xa, dù thế nào cũng không chịu lộ diện.

'Trong năm người còn lại này, lưu lại người nào sống thì tốt hơn đây?'

Đây là chuyện mà hiện tại Doanh Trinh đang suy tư trong đầu,

Để lại người sống đương nhiên nhiên là muốn moi từ trong miệng đối phương một chút gì đó, như vậy người sống tuyệt đối không thể là loại mạnh miệng được,

Trái lại hiện trường, cẩm y thanh niên cùng song giản khách từ đầu từ cuối đều không mở miệng nói một câu nào, thủ đoạn quyết đoán tàn nhẫn không chừa đường sống,

Mà song chùy đại hán cùng vị nữ tử phóng phi châm đó lại hình như là kẻ dẫn đầu trong mấy người này,

Lại nhìn vị này dưới nước, ngược lại chú ý cẩn thận mười phần,

Trên boong thuyền bốn đấu ba đã ở vào tuyệt đối thượng phong, nhưng vị đang ẩn núp dưới đáy sông này lại vẫn không hề có dự định xuất thủ,

Hắn là đang chờ đợi thời cơ xuất thủ tốt nhất? Hay là bởi vì đồng bạn ly kỳ biến mất mà trù trừ xem rốt cuộc có nên xuất thủ hay không?

Doanh Trinh nghiền ngẫm cười một tiếng, ngón tay khẽ động, Thanh Minh kiếm đang náu mình dưới đáy sông bỗng nhiên như điện xạ đâm thẳng mà ra, người dưới nước nọ rốt cục sinh ra phản ứng, trong hoảng hốt vội vàng xoay người, cũng đã chậm một bước.

Thanh Minh kiếm trực tiếp phá mất linh khí hộ thể của đối phương, đâm xuyên xương bả vai đối phương, sau đó thế kiếm không giảm, trực tiếp lôi ả ra khỏi mặt nước, bay về phía Phá Lãng hào,

Biến cố đột nhiên này khiến cho bốn người đang động thủ lập tức đình trệ thân hình, bọn hắn trông thấy rõ ràng một thanh phi kiếm màu xanh đang cắm trên đầu vai đồng bạn. Nói cách khác, người ẩn núp dưới nước đã trúng chiêu, trên thuyền này còn có cao thủ khác?

Cũng chính vào thời điểm này, Khương Bái Ninh mặc áo cũ của Doanh Trinh đã xuất hiện trung ương boong thuyền một cách quỷ mị,

Ngoại trừ Thanh Uyển, những người khác bỗng nhiên nhìn thấy tuyệt sắc nữ tử xuất hiện từ trong hư không, chỉ cảm thấy khắp cả người lạnh lẽo, trong lòng bọn họ đều rất rõ ràng, trong lúc động thủ các loại cảm ứng trên thân thể kỳ thật đã được đề thăng đến cực hạn, dưới tình huống như vậy mà đối phương vẫn có thể bất tri bất giác xuất hiện ở nơi đây, chỉ có thể nói rõ một điểm, tu vi của kẻ đến so với bọn hắn chí ít cao hơn một cảnh giới.

Khương Bái Ninh trông rất hời hợt vỗ nhẹ ngọc chưởng, đẩy ra bốn đạo kình khí vô hình,

Bốn tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên,

Đỗ, Đồng, Đơn, Trình bốn người không hẹn mà cùng thổ huyết ngã xuống đất,

Mộc Thanh Uyển mặt phủ một tầng sương lạnh, thu đao mà đứng,

Mà Vinh Khánh Nguyên cùng vị Khúc hộ pháp nọ thì lại ngây ra như phỗng, hai mắt trợn tròn, chỉ cảm thấy tay chân của mình đều đang run rẩy.

"Đinh" một tiếng,

Thanh Minh kiếm nặng nề đóng đinh nữ tử che mặt thân mặc đồ lặn lên trên ván gỗ ngoài khoang thuyền.

Doanh Trinh nhẹ nhàng nhảy từ trên tầng cao nhất xuống, đi tới trước người người nọ, cười ha hả đánh giá đối phương,

Nử tử che mặt người bị thương nặng, chỉ cảm thấy từ mũi kiếm truyền đến từng luồng hàn khí thấu đến tận xương, đang điên cuồng đánh thẳng vào gân mạch các nơi trong cơ thể mình, thời khắc này cô ả thậm chí không còn chút sức lực nào để rút kiếm ra.

Bất quá cô ả vẫn nghiến chặt hàm răng không rên một tiếng, một cặp mắt đen nhánh lộ ở bên ngoài lạnh lùng đối mặt cùng Doanh Trinh,

Doanh Trinh không khỏi cau mày nói: "Chẳng lẽ ta chọn sai rồi?"

Khương Bái Ninh ở đầu boong thuyền hướng về phía Doanh Trinh gọi hỏi: "Có phải chàng muốn lưu lại người sống hay không? Lưu lại kẻ nào đây?"

Nghe được câu này, bên trong ánh mắt nữ tử đồ lặn bị Thanh Minh kiếm đóng đinh rõ ràng có một tia biến hóa,

Doanh Trinh thu vào trong mắt, cười nhạt một tiếng: "Liền lưu lại kẻ này đi."

Khương Bái Ninh gật gật đầu, xoay người lại, ngọc chưởng trắng nõn nhẹ nhàng bóp lại, bốn người ngã trên mặt đất đã là hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu, cùng một lúc thân thể chợt thoáng run rẩy dữ dội, sau đó sinh tức liền đoạn tuyệt.

Doanh Trinh đưa tay lột khăn trùm trên mặt nữ tử xuống, lộ ra một gương mặt xinh đẹp mà làn da ngăm đen khó giấu tư sắc tịnh lệ của nó, hỏi:

"Nếu như ngươi để ta chọn sai, ngươi sẽ sống không bằng chết, hiểu chưa?"

Nữ tử mặc đồ lặn mặt mày hoảng sợ, vội vã gật đầu,

Nàng không phải người ngu, đồng bạn của đối phương có thể giải quyết bốn người Đỗ Vân Nương trong chớp mắt, mà lại cực kì nhẹ nhõm tùy ý, từ đó có thể thấy tu vi kinh khủng đến bực nào, mà tuyệt sắc mỹ nữ động thủ giết người đó hết lần này tới lần khác còn phải trưng cầu sự đồng ý của người trước mặt này trước khi giết người,

Như vậy. . . nam tử thoạt trông như nho nhã ôn hòa, thì sẽ là tồn tại kinh khủng bực nào?

Thanh Uyển biết nơi này đã không còn chuyện gì của mình, sâu thẳm trong lòng cũng không khỏi có chút không phục, quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy hai người Vinh, Khúc như lâm đại địch, liền không cao hứng buông một câu:

"Còn thất thần làm gì? Lau dọn đi "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Skyline0408
05 Tháng sáu, 2020 15:51
t thì thấy bác cvt rất có tâm đấy chứ, đọc rất thoải mái. :))
TheJoker
03 Tháng sáu, 2020 12:09
Đa tạ đã ủng hộ. Do tại hạ đi làm nên mỗi ngày trong tuần thường chỉ được 2-3 chương. Chỉ cuối tuần mới được 4-5 chương :) Như vậy cũng đủ đuổi kịp tác giả trước khi truyện đi được 2/3 chặn đường. Chỉ sợ đến lúc ấy chúng ta ai cũng treo mỏ thôi :sweat_smile:
TheJoker
03 Tháng sáu, 2020 12:07
Đa tạ đã ủng hộ
TheJoker
03 Tháng sáu, 2020 12:07
Đa tạ đã ủng hộ
acmakeke
02 Tháng sáu, 2020 04:06
Truyện hay bất ngờ, ban đầu không hi vọng nhiều lắm nhưng càng đọc thấy bút lực tác lại rất khá. Hóng chương!!!!
S7Song
01 Tháng sáu, 2020 19:49
Càng đọc càng thèm
dizzybone94
01 Tháng sáu, 2020 19:34
truyện đọc cuốn quá . hi vọng cvt tăng thêm thuốc để ae qua cơn nghiện
TheJoker
01 Tháng sáu, 2020 16:30
Các hạ yên tâm, tại hạ xem phim HK từ năm 88, mê đọc truyện kiếm hiệp từ năm 94, tham gia nhóm đả tự trên maihoatrang năm 2001 nên biết rõ cái gọi là “văn phong kiếm hiệp” mà các hạ nói nó phải nên thế nào. :relaxed:️
LangTuTramKha
01 Tháng sáu, 2020 08:44
Đây là truyện Võ Hiệp, giờ Cô ấy, Anh ấy, em, tôi vào có mà thành ra truyện đô thị à ? đọc ngán nhất truyện dịch thể loại cổ trang võ hiệp mà cứ anh, em, cô chú. ngang phè phè
TheJoker
31 Tháng năm, 2020 23:23
Ngươi-ta là xưng hô giữa bề trên-dưới, lạ-xa hoặc giận-ghét-hờn-thù. Trong tiếng Việt, có rất nhiều danh xưng cho những mối quan hệ giữa sư-đồ, phụ/nương-tử/nữ, huynh/đệ/tỷ/muội... Tại hạ chỉ cố vận dụng càng nhiều những danh xưng ấy để làm rõ mối quan hệ giữa các nhân vật với nhau càng tốt. Đọc (dù chỉ là Vietphrase) truyện mà xuyên suốt từ đầu đến cuối chỉ ngươi-ta với nhau cũng như ăn bát mì không qua ngày đoạn tháng. Thật ngán lắm thay :))
HoangVanPhong
31 Tháng năm, 2020 21:04
ko cần phải đổi xưng hô thành " cô ấy " " anh ấy " v..v. đâu Giữ lại xưng hô ta ngươi cho hợp văn phong kiếm hiệp
Hiep Nguyen
31 Tháng năm, 2020 18:56
Đọc hay dã man sếp ơi bom 1 phát vài chục chương thì tuyệt vời
TheJoker
31 Tháng năm, 2020 09:18
Huhuhu tạ lỗi T7 đáng lẽ ít nhất 5-6 chương nhưng vì tại hạ xỉn quắc quá không lên mạng được... Xin thứ lỗi cho
TheJoker
31 Tháng năm, 2020 09:17
CN tại hạ sẽ cố nhưng vài chục chương thì chắc chết =))))
Hiep Nguyen
30 Tháng năm, 2020 11:47
Bommmmm
S7Song
29 Tháng năm, 2020 13:06
Mai t7 bom vài chục chương đi bạn
S7Song
29 Tháng năm, 2020 13:05
Truyện còn ít chương quá nên chưa nhìu ng đọc
TheJoker
28 Tháng năm, 2020 19:39
Có lẽ phần lớn độc giả thích thể loại yy trong đó nhân vật chính là kẻ thị huyết hiếu sát (cái mà những độc giả trẻ tuổi đó gọi là "sát phạt quyết đoán") cho nên không thích thể loại kiếm hiếp huyền ảo như vầy. Hoặc cũng có lẽ vì ít chương quá nên chưa đủ lôi kéo sự chú ý của mọi người. Mọi thứ đều có lý do, thôi thì cứ tùy duyên vậy. Dẫu sao thì tại hạ cũng thay mặt tác giả đa tạ đạo hữu đã yêu thích tác phẩm này :)
TheJoker
28 Tháng năm, 2020 19:36
Tuần này hơi bận nên cố 3-4 chương/1 ngày. Tại hạ cũng không muốn đuổi kịp tác giả sớm quá (hiện tác giả đã viết được tầm 320 chương có lẻ), lúc đó độc giả đói thuốc còn khổ hơn.
Hiep Nguyen
28 Tháng năm, 2020 17:31
Sao mấy truyện bõ hiệp hay tnay mà ít tương tác thế nhỉ
Hiep Nguyen
28 Tháng năm, 2020 15:16
Vã truyện vãi ngày ra cài chương hic
TheJoker
27 Tháng năm, 2020 19:23
Tại hạ sẽ rà sửa Tinh Uyển thành tên Thanh Uyển (Mộc Thanh Uyển) hết. Do chữ “qing” đồng âm nên tác giả hay viết nhầm. Mộc Thanh Uyển đọc nghe giống Mộc Uyển Thanh trong Thiên Long Bát Bộ nên tại hạ quyết định dùng nó. Nếu các đạo hữu có phát hiện chương nào có sai sót về tên thì báo hộ cho. Đa tạ!
TheJoker
27 Tháng năm, 2020 07:12
Đa tạ đạo hữu đã yêu thích.
Hiep Nguyen
27 Tháng năm, 2020 01:19
Đọc siêu hay siêu lôi quấn
Skyline0408
26 Tháng năm, 2020 08:41
bác cvt edit kỹ thật ấy. nói thật là trình độ dịch của 1 bộ phận dịch giả chắc cũng tầm tầm ntn thôi. :)))))
BÌNH LUẬN FACEBOOK