Mục lục
[Dịch] Mục Thần Ký - Sưu Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các thần Thiên Đình cố nhịn cơn giận, Đông Thiên Thanh Đế cũng rất bình tĩnh, sắc mặt uy nghiêm nói:

- Mục Thiên Tôn, ngươi nói lời này cũng không gì không thích hợp, dù sao ngươi là Thiên Tôn tôn quý, thần thông quảng đại. Mà bây giờ, ngươi đã là một phế nhân, người thường nói là anh linh bất diệt, ngươi không có hồn phách, chỗ dựa của ngươi lại chẳng qua là anh linh của ngươi mà thôi.

Trong lòng Duyên Phong đế và Duyên Khang quốc sư run lên, nhìn về phía Tần Mục.

Anh linh bất diệt nói là Tần Mục thật ra đã hồn phi phách tán, chỉ còn lại có linh, không có hồn.

Nói cách khác, Tần Mục trong tam kiệt cải cách Duyên Khang thật ra đã chết!

Duyên Khang quốc sư đột nhiên rơi lệ, thầm nghĩ:

- Sư huynh là không bỏ được Duyên Khang, chấp niệm bất diệt, ý thức không tan, cố chống đỡ đến nơi đây sao?

Hắn gặp qua nhiều người như vậy, mặc dù chết trận, nhưng trong nội tâm có một loại chấp niệm cường đại chống đỡ bọn họ không ngã xuống, cho dù là chết, bọn họ cũng phải tiếp tục chiến đấu.

Chỉ là tình hình của Tần Mục có chút đặc biệt, cũng không phải như hắn nghĩ.

Đông Thiên Thanh Đế càng thêm nghiêm túc, giọng nói chấn động, vang vọng khắp nơi:

- Mục Thiên Tôn, Duyên Khang chỉ là nước nhỏ, ở trong Nguyên Giới chiếm địa phương chật hẹp nhỏ bé, ta nhận lệnh tạm thời tới thu thập tàn cục của Duyên Khang, đã là nể mặt Mục Thiên Tôn, cho nên mới không có ra tay giết hại. Mục Thiên Tôn không nên khiến ta khó xử, bởi vì Ngụy Tùy Phong, ta đã mang tội, chém đầu tặc nhân là chuyện phải làm!

Tần Mục xoay người lại, cười mà như không cười nói:

- Không khiến ngươi khó xử, sẽ khiến ta khó xử.

Đông Thiên Thanh Đế nói:

- Hủy diệt thân thể của bọn họ, không để lại nửa phần huyết mạch, Mục Thiên Tôn còn có thể giúp bọn họ tái tạo thân thể, sống lại sao?

Tần Mục lắc đầu, nói:

- Ta chỉ có thể giúp bọn họ ngưng tụ hồn phách, khiến cho bọn họ chuyển thế. Mười hai năm sau, ta dẫn độ bọn họ, khiến cho bọn họ khôi phục trí nhớ kiếp trước, trở lại. Nhưng nếu bọn họ còn có thân thể, ngươi chân trước vừa đi, chân sau bọn họ sống lại, càng đơn giản hơn.

Xung quanh, các thần gầm phẫn nộ.

Đông Thiên Thanh Đế giơ tay lên, lạnh lùng nói:

- Mục Thiên Tôn, ngươi càn rỡ! Ngươi muốn để thiên uy ở chỗ nào? Ngươi muốn hủy diệt uy tín uy nghiêm của Thiên Đình?

Tần Mục phất tay nói:

- Ngươi không làm chủ được, vậy cút về đi, tìm một người có thể định đoạt tới gặp ta!

Các thần nổi giận, trong không trung bầu trời u ám, sấm sét cùng lúc không ngừng ầm ầm đánh xuống.

- Mục Thiên Tôn, đừng phản kháng lại thiên uy!

Đột nhiên, trong dân chúng Duyên Khang quỳ xuống có một vị lão nhân đang quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu, lạnh lùng nói:

- Đó là ông trời! Phản kháng lại trời, đại nghịch bất đạo!

Tần Mục giật mình, trước mắt tối sầm, sau một lúc lâu hắn mới khôi phục lại.

Có nhiều con dân Duyên Khang ở phía dưới kêu lên:

- Không sai! Ngươi dựa vào cái gì thay chúng ta quyết định? Muốn giết cứ giết Duyên Khang quốc sư và Duyên Phong đế!

- Họa là bọn họ gây ra, thay đổi đạo pháp, cải cách gì chứ? Giết chết hai nghịch tặc này đi!

- Cầu trời giáng xuống cơn giận, cũng giết tên loạn thần tặc tử Mục Thiên Tôn này đi!

...

Khóe mắt Tần Mục giật mạnh vài cái, lập tức sắc mặt khôi phục như cũ, Đông Thiên Thanh Đế cười ha ha:

- Mục Thiên Tôn, những người ngươi muốn bảo vệ dường như cũng không cảm kích ngươi. Ngươi bảo vệ một đám gia súc, vì gia súc chết đi sống lại, thậm chí móc xuống hai mắt mình, bỏ qua thân phận của thần tử U Đô, khiến cho mình chỉ còn lại có anh linh bất diệt, có đáng giá không?

Tần Mục cười lạnh nói:

- Cút về, tìm một người có thể nói chuyện tới!

Đông Thiên Thanh Đế hừ lạnh, hắn đứng dậy, lại muốn hạ lệnh lui binh, đột nhiên một giọng nói truyền đến, ung dung nói:

- Đông Thiên Thanh Đế, ngươi lại hạ lệnh lui binh như vậy, uy nghiêm uy tín của Thiên Đình ở đâu? Lui binh, uy nghiêm của Thiên Đình lại sẽ quét rác, sau này loạn thần tặc tử phản kháng thiên uy càng nhiều hơn.

Trong lòng Đông Thiên Thanh Đế thầm cả kinh, vội vàng quỳ xuống.

Ầm.

Vô số thần nhân xoay người lễ bái, một "Ngự Thiên Tôn" với dáng người không khác Tần Mục đi tới, cười nói:

- Mục Thiên Tôn thật sự biết gây phiền toái cho ta. Duyên Khang, địa phương chỉ lớn như viên đạn này cũng cần ta phải tự mình đi một chuyến.

Tần Mục ho khan kịch liệt hai tiếng, nói:

- Chỉ vì đạo huynh khinh người quá đáng.

“Ngự Thiên Tôn” cười nói:

- Duyên Khang quốc sư và Duyên Phong đế có thể không chết, nhưng nghịch thiên rời đi, trái với thiên mệnh, không xử trí uy nghiêm của Thiên Đình không tồn tại. Ta có thể không giết bọn họ, trấn áp hai người bọn họ, đã cho Mục Thiên Tôn một chút mặt mũi, cũng lưu lại cho Thiên Đình chút mặt mũi, ngươi cảm thấy thế nào?

Tần Mục nói:

- Cần phải có một giới hạn, bằng không đạo huynh cứ giết chết bọn họ đi.

“Ngự Thiên Tôn” lạnh lùng nói:

- Ngươi được voi đòi tiên.

Tần Mục không nói thêm gì nữa.

Sau một lúc lâu.

- Ngự Thiên Tôn” cười nói:

- Nguyên Giới có rất nhiều loạn thần tặc tử, cũng không thể đều giết chết tất cả, ta đang định xây dựng nhà tù, vậy trấn áp bọn họ ở trong nhà tù Nguyên Giới. Cho ngươi một phần mặt mũi, chỉ nhốt bọn họ hai trăm năm, không cho phép cò kè mặc cả nữa.

Tần Mục đang muốn nói.

“Ngự Thiên Tôn” thản nhiên nói:

- Mặc dù ngươi có thể khiến bọn họ hắn sống lại, nhưng ngươi cũng đừng quên, Thiên Đình có biện pháp khiến cho ngươi không có cách nào tập trung tàn hồn của bọn họ. Một tia tàn hồn của Lam Ngự Điền, ngươi còn không phải tìm không được sao?

Trong lòng Tần Mục chấn động mạnh, ánh mắt rơi vào trên người của hắn.

Ngự Thiên Tôn thật sự trước sau ngốc nghếch, có một tia tàn hồn bị trấn áp ở trong Phi Hương Điện của Thiên Đình, khiến cho hắn trước sau không có cách nào khôi phục trở lại như trước.

Thiên Đình quả thật có biện pháp phong ấn hồn phách của Duyên Khang quốc sư và Duyên Phong đế, khiến cho đại pháp sư như hắn cũng không thể làm gì được.

“Ngự Thiên Tôn” đi tới trên không trung của kinh thành, ánh mắt rơi vào trên thân của Duyên Phong đế, cười nói:

- Trên trời có đức hiếu sinh, ngươi tội chết có thể tránh nhưng tội sống khó tha, bị vĩnh viễn trấn áp ở trong nhà tù. Duyên Khang cũng không thể không có hoàng đế, ngươi lựa chọn một người kế nhiệm đi.

Duyên Phong đế xoay người, nhìn về phía con cháu của mình, ánh mắt rơi vào trên thân Linh Dục Tú, lập tức lại rời khỏi Linh Dục Tú, rơi vào trên thân Linh Ngọc Thư, cười nói:

- Ngọc Thư, ngươi làm đi, sau khi ta đi, ngươi làm Duyên Khang hoàng đế.

Duyên Khang quốc sư hiểu rõ ý tứ của hắn, trong lòng có chút chua xót khổ sở.

Linh Ngọc Thư tiến lên, cúi người quỳ lạy xuống.

Nhưng vào lúc này.

- Ngự Thiên Tôn” bấm tay bắn ra, thân thể của Linh Ngọc Thư lập tức hóa thành bột mịn, hồn phi phách tán.

“Ngự Thiên Tôn” cười nói:

- Ngươi chọn hài tử, tất nhiên là lựa chọn tốt nhất, kế thừa dã tâm của ngươi, ta lo lắng, lại chọn một người khác.

Duyên Phong đế đứng tại chỗ khóc lớn, lệ rơi đầy mặt, qua một lúc lâu lúc này hắn mới đứng lên, ánh mắt di chuyển tới những con cháu khác của mình.

- Dục tú, ngươi tới đi.

Duyên Phong đế rơi lệ nói:

- Sau này Duyên Khang quốc lại giao cho ngươi, không nên làm quá tốt, hoa mắt ù tai một chút, không có năng lực một chút. Kể từ hôm nay, ngươi là hoàng đế Duyên Khang!

Trong lòng Duyên Khang quốc sư thầm than một tiếng, biết vì sao Duyên Phong đế lúc trước chọn Linh Ngọc Thư mà không có lựa chọn Linh Dục Tú đầu tiên.

Mục đích của hắn chỉ là để bảo vệ được Linh Dục Tú mà thôi.

Thần nhân Thiên Đình bắt giữ Duyên Phong đế và Duyên Khang quốc sư, một chiếc lâu thuyền đi xa, dẫn bọn họ đi tới nhà tù. Các thiên binh thiên tướng Thiên Đình khác lại ở lại, hủy chế độ tiểu học đại học thái học, thiêu đốt hủy diệt điển tịch cải cách, đến nâng đỡ tông phái, đập nát thần khí cỡ lớn như Xạ Nhật Thần pháo, thuyền mặt trời, thuyền ánh trăng các loại, giám sát Duyên Khang.

Linh Dục Tú kế vị, quốc hiệu là Duyên Tú, gọi Duyên Tú đế.

- Một Duyên Khang quốc nho nhỏ khiến ta vướng chân trong thời gian dài như vậy, loại sinh linh cấp thấp Nhân tộc này thực sự làm người ta đau đầu.

Thiên Đế biến thành "Ngự Thiên Tôn" nhìn về phía Tần Mục cười nói:

- Hiện tại, trẫm cũng cần phải trở về. Mục Thiên Tôn, trẫm rất chờ mong ngươi có thể từ trong bóng ma đi ra, sớm ngày thu hồi thân thể của trẫm. Ngươi biết vì sao trẫm phải giam giữ Duyên Phong đế và Duyên Khang quốc sư hai trăm năm, vì sao phải cho ngươi hai trăm năm chứ?

Tần Mục cùng hắn đi ra khỏi Kinh Thành Duyên Khang, sắc mặt bình tĩnh không dao động, nói:

- Hai sau trăm tuổi, Thiên Công thân chết đạo tiêu, bị thay thế, khi đó, ta một đại pháp sư vạn kiếp bất diệt trở thành thất truyền, lại không có năng lực cứu sống người khác.

Cổ Thần Thiên Đế cười ha ha:

- Nói chuyện với người thông minh đúng là thoải mái. Trong hai vòng trăm năm, Huyền Đô đại đạo lại không có bí mật gì đáng nói nữa, Thiên Công lại có thể trở thành lịch sử, Thiên Công mới ra đời. Ngươi không mượn được bất kỳ lực lượng nào của Huyền Đô, thuật làm sống lại của ngươi trở thành thất truyền. Khi đó, ngươi không có bất kỳ tư cách đàm phán nào, cũng không có bất kỳ khả năng nào để đàm phán.

Hắn dừng bước lại, ôn hòa cười nói:

- Mục Thiên Tôn, trẫm nói cho ngươi biết một chân lý.

Tần Mục cũng dừng bước lại:

- Chăm chú lắng nghe.

Cổ Thần Thiên Đế thản nhiên nói:

- Lạc Hậu cũng không phải là nguồn gốc tội lỗi, yếu mới phải.

- Thiên Đồ mới đã được chế luyện, trong vòng mấy chục năm lại sẽ một lần nữa di động lên không trung, trở thành tinh đồ bao phủ toàn bộ Nguyên Giới.

Hắn ngửa đầu nhìn trời, bầu trời xuất hiện một mặt trời, đó là thần dương thật sự của Nguyên Giới.

- Hưởng thụ tất cả những điều này đi.

Cổ Thần Thiên Đế cười nói:

- Mấy chục năm tới, các ngươi sẽ thấy tinh không thật sự, sau đó, không người nào lại nhớ được dáng vẻ thật sự của tinh không nữa. Không cần tiễn ta, mời ngươi trở về đi.

Thân hình hắn di chuyển trên không trung, biến mất ở phía chân trời.

Tần Mục ngửa đầu, trở về chỗ của hắn, lạc hậu sẽ chịu đòn, nhưng Duyên Khang cũng không lạ hậu, đạo pháp thần thông và quan niệm của Duyên Khang, thậm chí còn muốn vượt quá Thiên Đình.

Duyên Khang sở dĩ chịu đòn, bị đánh đến không thể đứng dậy nổi chỉ là bởi vì yếu.

Thời gian phát triển quá ngắn, không có lực lượng phản kháng Thiên Đình, cho nên ở trước mặt lực lượng tuyệt đối của Thiên Đình lại thất bại thảm hại.

Hắn im lặng đứng ở nơi đó, thật lâu không hề nhúc nhích, hắn đứng cho đến khi màn đêm buông xuống, ánh đèn sáng lên.

Lúc này, bóng tối trước mặt hắn mở ra, ngọn đèn yếu ớt từ trong một thế giới khác chiếu tới, ngọn đèn chiếu vào trên mặt hắn.

Tần Mục nhìn thấy được một đại lục lơ lửng ở trong một thế giới khác, trên đại lục có dãy núi hợp thành một chữ Tần, một hài nhi thân thể khổng lồ đầu to hai tay khoanh trước ngực ngồi xếp bằng ngồi dưới đất nhìn về phía hắn.

Ánh mắt Tần Mục rơi vào trên người của hắn, hài nhi đầu to này hừ một tiếng, hai tay càng khoanh chặt hơn, quay đầu đi chỗ khác không nhìn hắn nữa, rất tức giận.

Tần Mục lộ ra vẻ tươi cười:

- Ca ca, xin lỗi, ta chiếm thân thể của ca ca.

Hắn có thể nhìn ra hài nhi đầu to mượn con mắt thứ ba kia tới hóa thành máu thịt, tạo lại thân thể.

- Hừ!

Hài nhi đầu to muims miệng, càng thêm tức giận.

Ngọn đèn là từ một trong tay của lão nhân âm soa truyền đến, lão nhân âm soa cầm theo đèn bão đứng ở trong đại lục chữ Tần, Ngự Thiên Tôn đứng bên cạnh, Ngự Thiên Tôn về phía hắn vẫy.

Phân thân của Thiên Công, Dung Nham Thổ Bá, Xích Hoàng, Đại Nhật Tinh Quân và lão phật đã không còn ở trên đại lục chữ Tần nữa, không biết bọn họ đã đi nơi nào.

Tần Mục nhìn về phía lão nhân âm soa và Ngự Thiên Tôn vẫy tay.

Một chiếc bảo thuyền lái tới, trên bảo thuyền có bóng người lay động.

Tần Mục nhìn thấy được Trân vương phi và một người cây, đó là phụ mẫu trước kia của hắn.

- Mục nhi, Thổ Bá thả chúng ta ra, chúng ta dự định quay về Vô Ưu Hương, ngươi có muốn theo chúng ta trở về không?

Trân vương phi đứng ở đầu thuyền, ôn nhu dò hỏi:

- Thế gian này quá nhiều hiểm ác, nhân gian còn đáng sợ so với U Đô, Vô Ưu Hương mặc dù có chút hiểm ác đáng sợ, nhưng so sánh với bên ngoài Vô Ưu Hương mới là nơi an toàn.

Tần Mục dùng sức vẫy tay, cười nói:

- Ta không phải là Tần Phượng Thanh, nhi tử của các ngươi không phải là ta, ta là Tần Mục, ta là cô nhi của Đại Khư, là hài tử được bà bà nhặt được từ bờ sông. Ta khát vọng Vô Ưu Hương, nhưng lòng ta vẫn ở nhân gian. Qua vài năm nữa, ta sẽ đi Vô Ưu Hương tìm các ngươi, nhưng không phải là hiện tại!

Hắn rút ra Vô Ưu kiếm, dùng sức ném.

Thanh thần kiếm của Khai Hoàng vẽ ra một đường vòng cung, rơi vào trên bảo thuyền Vô Ưu Hương, Tần Hán Trân rút Vô Ưu kiếm lên.

- Ngươi là hài tử của ta.

Trân vương phi rơi lệ, dùng sức vẫy:

- Ngươi là xương thịt do mẫu thân sinh ra, ngươi có nhà, có người thân, ngươi có huyết mạch của chúng ta!

Bảo thuyền của Vô Ưu Hương đi xa, giọng nói của Trân vương phi truyền đến:

- Ngươi phải về nhà, ngươi nhất định phải trở về!

Trên mặt Tần Mục hiện ra vẻ tươi cười, dùng sức vẫy tay.

Người thân.

Người thân ở Vô Ưu Hương.

Hắn đã từng vô số lần muốn tìm được Vô Ưu Hương, muốn trở lại quê hương, đi gặp Khai Hoàng một lần, gặp người thân một lần, mà bây giờ, trong Nguyên Giới còn có người thân của hắn, người càng cần hắn hơn.

Hắn xoay người lại, Duyên Tú đế đứng ở cách đó không xa.

- Ta nghĩ rằng chàng sẽ rời đi.

Lục công chúa trước kia, Duyên Tú đế hiện tại khẽ nói.

- Ta rời đi, vậy nàng phải làm sao bây giờ?

Tần Mục đi về phía nàng, cười nói:

- Trở về đi. Kể từ hôm nay, ta là Duyên Khang quốc sư của nàng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
minhngocdkh
05 Tháng mười hai, 2019 19:32
Bộ này ngừng dịch rồi ah các bác
Phương Đoàn
17 Tháng mười, 2019 19:01
vào truyện k bàn chính trị
romlatoi01
06 Tháng mười, 2019 09:52
Đọc đến chap 120 thì thấy bắt đầu chèn mấy cái triết lý mấy cái trị quốc kiểu cộng sản, kiểu tàu vào, rồi thế giới đại đồng rồi xác nhập nhờ vào sự bần cùng hóa của nơi khác, dcm tàu khựa chó đẻ éo thể ngửi, drop
laogiao
30 Tháng chín, 2019 21:25
Còn ai hóng bộ này nữa không nhỉ??
laogiao
25 Tháng chín, 2019 15:59
M cũng muốn tiếp tục dịch. Nếu bạn muốn dịch thì để sđt m liên hệ nhé!
laogiao
17 Tháng chín, 2019 10:08
Chờ 1 bộ dịch thôi là mừng rồi bạn ơi ^^
Hà Anh
08 Tháng chín, 2019 01:21
Giờ có một bộ dịch hoàn chỉnh, chau chuốt văn phong, đồng bộ câu cú để in rồi đóng bìa kỉ niệm thì hay nhỉ :sweat_smile:
madoine
01 Tháng chín, 2019 21:22
lm truyện có tâm xíu làm dở bỏ ko đc tuy chuyện cv nhiều ng xem ở đầu nhưng sau này truyện dịch full rồi mn sẽ đọc dịch vì dễ đọc vs hay
Hieu Le
25 Tháng tám, 2019 20:10
ngừng dịch r à các đh
Võ Việt
25 Tháng tám, 2019 11:36
ai làm bộ này thì làm có tâm xíu đi trời....
Hieu Le
28 Tháng bảy, 2019 18:43
truyện đọc rất hay, cảm động lắm.
Hieu Le
25 Tháng sáu, 2019 20:31
truyện dừng dịch rồi ạ? :(
Ròi Cũng Kết Thúc
27 Tháng năm, 2019 20:06
dùn google chrome kiếm hình đó
Ròi Cũng Kết Thúc
27 Tháng năm, 2019 19:58
xem có hình nét hơn k
Ròi Cũng Kết Thúc
27 Tháng năm, 2019 19:58
dùng google chrome bấm vào hình chọn tìm kiếm
Hoàng Duy
29 Tháng ba, 2019 21:52
khi nào lão tần mục phá thân đồng tử nhỉ
Nhokprono0
10 Tháng hai, 2019 15:24
ai có ảnh bìa mục thần ký này nét hơn k ạ?
Mạnh Hùng
07 Tháng hai, 2019 19:11
Ai có bản dịch phần tiếp k cho mình xin vs ạ. Thank kiu trước ạ
Lương Hữu Trí
25 Tháng một, 2019 20:22
Hay
Nhan Nguyen
22 Tháng một, 2019 20:51
đấy là cv mà bạn
Hieu Le
11 Tháng một, 2019 22:18
Đang đúng top đó bạn. Đến hơn 1300 chương rồi
Hieu Le
11 Tháng một, 2019 22:17
Bộ này là mục trần ký
Huong Nguyen
11 Tháng một, 2019 18:25
Bạn ơi dịch tiếp đi. Các độc giả vẫn đang ngóng dài cả cổ ý :)
Hieu Le
09 Tháng một, 2019 04:27
hình như ko dịch nửa phỏng ??
Đỗ Hoàng Tuấn
06 Tháng một, 2019 23:49
mời bác sang bản convert đọc cho đỡ ngon nghẻ nhé, câu từ rất oke
BÌNH LUẬN FACEBOOK