Tần Mục nhìn về phía thân thể chuyển thế của Thổ Bá bị trấn áp. Ở thời đại Long Hán, hắn chắc là một vị Ma Thần vô cùng mạnh mẽ, nhưng trên lưng cõng một tội nghiệt, không thể không ở trong nghiệp hỏa không ngừng chịu sự dày vò.
Thổ Bá là vô tư, cho dù người phạm sai lầm là mình, hắn cũng tuyệt đối không nể tình.
Chỉ có điều, từ nay về sau cũng có thể thấy được, năm đó rốt cuộc có bao nhiêu Cổ Thần Bán Thần chết ở trong tay Thổ Bá.
Nghiệp hỏa thiêu đốt trăm vạn năm, đến nay còn đang hừng hực thiêu đốt. Thổ Bá sử dụng hàng trăm bia Nghiệp Hỏa Công Đức tới trấn áp bản thân, để có thể rửa sạch tội nghiệt của bản thân.
- Khi đó Thổ Bá chuyển thế nhất định ở trong tình trạng vô cùng phẫn nộ, phẫn nộ khiến cho hắn thậm chí đột phá gông xiềng, thời điểm đó hắn bị ma tính hoàn toàn khống chế.
Tần Mục nghĩ đến ca ca bên cạnh mình, so sánh một chút, bị Thổ Bá ma tính khống chế trong lòng chỉ tồn tại dục vọng giết chóc, điều này cùng Tần Phượng Thanh vẫn có chỗ khác biệt.
Tần Phượng Thanh càng giống như là một hài tử hung tàn nhưng ngây thơ, mặc dù có rất nhiều người nói cho Tần Mục biết, Tần Phượng Thanh bị ma tính khống chế, chỉ biết giết chóc, nhưng Tần Mục vẫn cảm thấy ca ca không phải là bị ma tính khống chế, mà là khống chế ma tính.
Hiện tại so với cách làm của Thổ Bá chuyển thế và cách xử sự của Tần Phượng Thanh, hắn càng có thể khẳng định điểm này.
- Đi về phía trước nữa chính là nơi của Tần Phượng Thanh.
Trấn Hồn Tả Sứ do dự một chút, nói:
- Ta lại đưa ngươi đến nơi đây thôi, ta không tiến vào nữa.
Tần Mục cười nói:
- Tiếp tục đi thêm một đoạn đường nữa về phía trước, sau khi đến nơi nơi đó, ta sẽ không ép ở đạo huynh phải ở lại.
Trấn Hồn Tả Sứ chỉ đành phải kiên trì tiếp tục đi về phía trước, bia Nghiệp Hỏa Công Đức phía trước càng nhiều hơn, rừng bia rậm rạp, đi tiếp ba năm dặm, đột nhiên xung quanh trở nên trống trải, một mảnh núi xanh xanh biếc, sông nhỏ chảy xuôi từ trên núi xuống, qua một mảnh ruộng lúa, chảy vào trong hồ.
Mấy con gà mẹ rồng đang chạy như điên ở trên đồng ruộng, đuổi theo con cóc ba chân, kêu không ngừng, con cóc tõm một cái, nhảy vào trong hồ. Mấy con gà mẹ rồng này đứng ở bên bờ, giận đùng đùng nhìn con cóc đang bơi bên trong hồ không ngừng kêu lên.
Tần Mục tất nhiên giật mình kinh sợ, ở U Đô cằn cỗi hoang vắng này không thấy được bất kỳ màu xanh nào, khắp nơi đều là núi lửa dung nham, khắp nơi đều là yêu ma quỷ quái, quỷ hồn hiện ra khắp nơi trên đất.
Mà ở chỗ này, U Đô Ngọc Tỏa Quan có danh tiếng lừng lẫy, cấm địa trấn áp những kẻ cùng hung cực ác lại có như thế một mảnh nước trong núi xanh, thực sự là kỳ quặc quái gở!
Hắn nhìn về phía dưới chân núi, chỉ thấy nơi đó có mấy hộ gia đình, có phụ nhân ở trước cửa xe tơ, dệt lụa. Còn có mấy nữ tử nông gia đang hái lá dâu cho tằm ăn.
Trong đồng ruộng vẫn có mấy nông phu đang làm đồng.
Ở đây không giống như U Đô, không giống như là cấm địa giam giữ trọng phạm, ngược lại giống như là trong Đại Khư yên vui yên lành thôn trang nhỏ.
- Lúc này trên người bọn họ không có nghiệp hỏa, cho dù có, cũng đã sớm bị tắt.
Trấn Hồn Tả Sứ nói nhỏ:
- Năm đó, sau khi bọn họ xông vào U Đô, gần như là tự chui đầu vào lưới, trong U Đô Thiên Đình có bốn Tiết Độ Sứ lớn, còn có thế lực khác ẩn nấp. Sau khi bọn họ xông vào, trốn đông trốn tây, không được mấy ngày, ngươi lại ra đời, sau đó lại bị người của Thiên Đình truy sát tìm đến được đây. Chuyện về sau, ngươi chắc hẳn còn có ký ức chứ?
Tần Mục lắc đầu, khàn giọng nói:
- Ca ca ta nhớ, khi đó ta chắc hẳn là còn chưa sinh ra.
- Người đánh mẫu thân đều bị ta ăn hết!
Tần Phượng Thanh hung ác nói.
- Năm đó, ngươi huyên náo quá ác, phá hủy đại quân của bốn Tiết Độ Sứ lớn Thiên Đình ở U Đô, bốn vị Tiết Độ Sứ gặp phải tổn thương nặng nề, đến nay còn chưa khôi phục nguyên khí.
Trấn Hồn Tả Sứ nói:
- Bốn vị Tiết Độ Sứ này cũng đều không phải là nam tử tốt lành gì, ở U Đô giao du rộng, kết giao bằng hữu, mời được bá chủ khác của U Đô. Những bá chủ bị đánh, bị giết, bị ăn, lại dẫn tới rất nhiều tồn tại cổ xưa, sau đó những tồn tại cổ xưa này lại bị đánh, bị giết, bị ăn. Khi đó, U Đô quá náo nhiệt, rất nhiều tồn tại không thuộc về U Đô đều ẩn nấp tiến đến, xem trận náo nhiệt này. Bởi vì huyên náo quá lớn, Thổ Bá không ra tay không được, đành phải trấn áp ngươi, mâu thân ngươi vì chịu tội cho ngươi, tự nguyện bị giam ở nơi đây. Tần Phượng Thanh, ngươi đi nhận người thân đi.
Hắn dừng lại một lát, nói:
- Không nên nghĩ tới chuyện dẫn nàng đi ra. Năm đó, Thổ Bá vì bảo vệ được ngươi, cũng phí không ít công sức, bằng không ngươi đã sớm chết, không chỉ là đơn giản để cho mẫu thân ngươi chịu thay ngươi như vậy đâu. Năm đó, những tồn tại lẻn vào U Đô, không chỉ đơn giản là tới xem náo nhiệt, kì thực là mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt, sát cơ mai phục khắp nơi.
Tần Mục im lặng.
Hơn hai mươi năm trước, U Đô loạn như vậy thật sự có không ít tồn tại cường đại đi vào xem náo nhiệt, chỉ riêng hắn đã biết có Đại Phạm Thiên Vương Phật và Thiên Công đều phái phân thân đến đây.
Mà trừ bọn họ ra ở ngoài, còn có Âm Thiên Tử cũng lẻn vào U Đô.
Đây vẫn chỉ là những người hắn biết, những người hắn không biết, chắc hẳn càng nhiều hơn!
- Hơn nữa, Thổ Bá cũng không gây khó dễ với mẹ con các ngươi. Lần này, ngươi đừng khiến cho Thổ Bá phải khó xử.
Trấn Hồn Tả Sứ nói:
- Đừng cố gắng dẫn nàng đi, nàng ở chỗ này rất tốt, đến bên ngoài ngược lại sẽ nguy hiểm hơn. Còn nữa, khi đi ra ngoài phải cẩn thận một chút.
Tần Mục khom người nói:
- Đa tạ đạo huynh!
Tần Phượng Thanh do dự một chút, nói:
- Lần này không ăn ngươi, lần sau lúc ngươi gặp phải ta phải chạy nhanh một chút, ta bắt không được ngươi sẽ không ăn ngươi. Nhớ kỹ, nhất định phải chạy nhanh một chút!
Trấn Hồn Tả Sứ mỉm cười, xoay người rời đi.
Tần Mục nhìn thôn trang nhỏ dưới chân núi kia, tâm tình thật lâu vẫn khó có thể bình tĩnh được. Cuối cùng hắn ổn định tâm thần, sải bước đi về phía trước.
Thân thể hắn càng lúc càng nhỏ, rất nhanh từ kích thước của người khổng lồ biến thành kích thước bình thường.
Bước chân của hắn càng lúc càng nhanh, đột nhiên hắn dừng bước lại, Tần Phượng Thanh không muốn đi về phía trước.
Tần Mục vô cùng kinh ngạc, khẽ nói:
- Ca ca, ca ca không phải muốn đi gặp mẫu thân nhất sao?
- Nàng không muốn gặp ta.
Tần Phượng Thanh cúi đầu, có chút khổ sở nói:
- Là mẫu thân đeo ngọc bội phong ấn lên cho ta, ta vẫn nhớ lúc mẫu thân nhìn thấy ta, trong ánh mắt có sự khủng hoảng, ta không muốn khiến cho mẫu thân cảm giác khiếp sợ nữa. Ta quay về trong phong ấn đây, bản thân ngươi đi gặp mẫu thân, ngươi nói với mẫu thân, ta ở trong phong ấn rất tốt, ta không ra được, mẫu thân đừng sợ...
Trong lòng Tần Mục sinh ra cảm giác khó hiểu, nhận ra lực lượng đã tản ra, hắn cảm giác được một bản thân khác trong cơ thể mình tiêu tan.
Tần Phượng Thanh đã trở lại trong đại lục chữ Tần.Tần Mục suy nghĩ xuất thần, trong đại lục chữ Tần, hài nhi đầu to ngồi dưới đất cũng đang suy nghĩ xuất thần.
Sau một lúc lâu, hài tử này nhanh chóng nhúc nhích, đi tìm phân thân của Thiên Công và tư duy của Xích Hoàng trút giận.
Tần Mục lấy lại bình tĩnh, bỏ đi trạng thái ba đầu sáu tay, đi về phía thôn trang nhỏ.
Hắn cách thôn trang nhỏ càng lúc càng gần, trong thôn hoàn toàn yên lành, nông phu trong ruộng đứng thẳng lưng, kinh ngạc nhìn hắn đi tới.
Tần Mục mỉm cười gật đầu ra hiệu.
Mấy nông phu này nhìn thấy hắn cười, chẳng biết tại sao không tự chủ được gật đầu mỉm cười đáp lại.
- Hình như là...
Một nông phu lẩm bẩm nói:
- Hình như giống với Trân vương phi. Hắn là ai?
Tần Mục đi tới cửa thôn, mấy thôn nữ đang cho tằm ăn nhìn thấy hắn, nghiêng đầu quan sát, mắt của những thôn nữ này sáng ngời, mỗi người bọn họ đều là thần chỉ tu luyện tới cảnh giới Thiên Cung, cho dù là ở trong U Đô mặc trang phục vải thô cũng khó che giấu được vẻ xinh đẹp của các nàng.
Tần Mục lộ ra vẻ tươi cười, nói:
- Mấy vị tỷ tỷ, ta là Tần Phượng Thanh, người của Vô Ưu Hương, lưu lạc đến Đại Khư, ta năm nay hai mươi hai, tuổi mụ là hai mươi ba, ta tới tìm mẫu thân của ta.
Mấy thôn nữ này ngây người, cái rổ trong tay rơi trên mặt đất, lá tằm rơi đầy đất.
Trong thôn, nữ tử đang quay sa kéo sợi đột nhiên bàn tay run rẩy, quay đầu lại.
Tần Mục nhìn thấy được khuôn mặt nàng, đó là khuôn mặt mình đã từng nhìn thấy trên thuyền của phụ thân, đó là khuôn mặt mẫu thân hắn vẫn mong nhớ ngày đêm.
Trên chiếc bảo thuyền này, hắn nhìn thấy được một đoạn lịch sử hồi quang, là phụ thân và mẫu thân của mình đi bảo thuyền từ Vô Ưu Hương tới Đại Khư.
Đó là hắn lần đầu tiên nhìn thấy phụ thân và mẫu thân của mình, cho hắn biết ở thế gian này mình còn có người thân.
Hắn không có cách nào quên được cảnh tượng kia.
Nữ tử trước guồng quay tơ đứng dậy, nhìn hắn chân tay có chút luống cuống, nàng mặc dù mặc trang phục vải thô, nhưng dáng vẻ ung dung trang nhã, chỉ là hiện tại tâm thần rối loạn, không biết nên để tay của mình ở chỗ nào.
Nàng lảo đảo đi tới, quan sát người thiếu niên ở cửa thôn, đụng ngã cái giá phơi vải, lại vấp vào vại nước, suýt nữa ngã nhào.
- Phượng Thanh? Là Phượng Thanh sao?
Nàng từ phía xa hỏi.
- Mẫu thân.
Tần Mục ở cửa thôn quỳ trên mặt đất, hạ thấp người, lạy một cái thật sâu:
- Hài nhi đã trở về.
Đôi bàn tay ấm áp lại có chút run rẩy đỡ hắn lên, đôi mắt ôn hòa có chút kích động đang nhìn hắn, quan sát hắn, trong giọng nói của nàng cũng có phần run rẩy:
- Là Phượng Thanh sao? Ta vẫn luôn nhớ con...
- Mỗi lần, khi nằm mơ ta đều nằm mơ tới lúc đeo ngọc bội ở trên cổ của con, ta vẫn luôn tự trách, ta cuối cùng lại bị ác mộng làm cho giật mình tỉnh giấc, mơ tới cảnh con chết ở bên ngoài, chết ở trong giỏ...
- Ta vẫn luôn nhớ tới con, lo lắng cho con, sợ con ở bên ngoài sẽ gặp phải nguy hiểm...
...
Tần Mục lộ ra vẻ tươi cười ấm lòng, nắm chặt lấy bàn tay của nàng:
- Mẫu thân, ta còn sống sót trở về.
- Đã trở về.
Nữ tử kia nghẹn ngào rơi lệ, nắm tay hắn không buông ra, e sợ đây cũng chỉ là một giấc mộng, e sợ hắn đột nhiên giống như giấc mộng tiêu tan.
Ở cửa thôn có mấy nông phu đã đi tới, nhìn hai mẹ con bọn họ. Mấy thôn nữ đi lên phía trước, khẽ nói:
- Trân vương phi, tiểu điện hạ trở về là chuyện tốt, không cần bi thương.
- Là chuyện vui lớn.
Một nữ tử khác cười nói:
- Ta đi bắt vài con chim bìm bịp, lại đi giết con gà, hôm nay ăn một bữa thật ngon! Này, Tả Thị Lang, cùng đi bắt chim bìm bịp thôi! Trong hồ còn có mấy con cá cũng bắt cả đi!
Tả Thị Lang đi hoảng hốt vội nói:
- Rau ở cửa thôn cũng có thể hái được rồi, nhanh đi chuẩn bị một ít!
- Trên núi còn có trái cây, ta đi lấy rổ đựng!
Bọn họ bận rộn đi ra, mẫu thân vẫn đang quan sát Tần Mục, vẫn đang lo lắng có phải mình đang nằm mơ hay không. Tần Mục lại thao thao nói về chuyện mình gặp phải ở trong Tàn Lão thôn, nói chuyện mình bị gà mẹ rồng truy sát, nói chuyện mình ở bên Dũng Giang.
Những chuyện lý thú và bê bối lúc còn nhỏ đều bị hắn lấy ra, thêm mắm thêm muối, hết sức đùa cho mẫu thân hài lòng.
Nữ tử kia lẳng lặng nghe, đột nhiên bật cười, nước mắt lại rơi xuống.
- Bình Nhi đâu?
Nàng hỏi:
- Bình Nhi đưa ngươi quay về dương gian, vì sao nàng lại không ở bên cạnh ngươi?
Sắc mặt của Tần Mục buồn bã, nhưng ngay lập tức gương mặt hắn giãn ra cười nói:
- Mẫu thân, ta nói cho mẫu thân chuyện lý thú ta gặp được ở Duyên Khang nhé.
- Bình Nhi chết rồi, đúng không?
Tần Mục im lặng, khàn giọng nói:
- Tư bà bà nhặt được ta ở bên bờ sông, thi thể của dì Bình Nhi ở dưới nước, nâng ta lên trên mặt nước. Sau đó nàng đã bị nước sông cuốn đi, sau đói, ta ở trên mặt sông nhìn thấy nàng, ta nói với nàng, ta rất khỏe, nàng lúc này mới an tâm ra đi... Mẫu thân, ca ca cũng muốn gặp mẫu thân.