Mấy người Thẩm Vạn Vân bị đả kích, Tư Vân Hương cũng có chút không phục.
Tần Mục lại cảm thấy, không phải bọn họ quá ngốc, mà là quốc sư Duyên Khang quá thông minh.
Như loại tài năng khoáng thế năm trăm năm mới hiện ra này, nói tới bất kì đạo lý gì đều hiểu rõ, một chút liền thông thạo, thậm chí không cần người khác chỉ điểm cũng có thể hiểu ra rất nhiều đạo lý một cách tự nhiên.
Thế nhưng những người khác liền không có loại ngộ tính nghịch thiên này như hắn.
Mặc dù là thiên tài với thiên tài cũng có chênh lệch cực lớn, cho dù mấy người Thẩm Vạn Vân là nhân tài từ trong vạn sĩ tử chọn được một, hoặc là tư chất xuất chúng, hoặc là ngộ tính xuất chúng, thế nhưng so với yêu nghiệt năm trăm năm mới có, tư chất và ngộ tính đều là tồn tại đệ nhất thiên hạ, vậy thì sẽ phải kém xa rồi.
Thứ quốc sư Duyên Khang cảm thấy rất bình thường, rất đơn giản, lại cần bọn họ bình tâm chậm rãi tìm hiểu.
Trên năng khiếu, chênh lệch giữa bọn họ và quốc sư Duyên Khang gần như là một cái rãnh trời!
"Lấy Thanh Long nguyên khí ra nói, các ngươi cảm thấy Thanh Long nguyên khí đúng là thuộc tính "mộc" sao?"
Quốc sư Duyên Khang kiên nhẫn tiếp tục chỉ điểm, nói: "Các ngươi thấy Thanh Long chân thật sao? Ta đã thấy, ta nhìn thấy con Thanh Long kia điều khiển giông tố, điều khiển nước lửa, có thể không đơn thuần là thuộc tính "mộc". Huống hồ cái gì là thuộc tính "mộc"? Ngươi ôm một khối gỗ gặm hai cái, đó là thuộc tính "mộc" hả? Không thể bởi vì bên trong Thanh Long có một chữ thanh, liền cho rằng Thanh Long nguyên khí có thuộc tính "mộc" là chuyện đương nhiên, nếu cho rằng như thế, vậy thì đúng là đầu gỗ rồi."
Mọi người lại bị đả kích lần nữa, Tần Mục cũng có một loại cảm giác thất bại.
Mặc dù là "gia học uyên thâm" như hắn, từ nhỏ cũng cho rằng Thanh Long nguyên có thuộc tính "mộc" là chuyện đương nhiên, tuy nhiên bây giờ nghĩ lại, lúc Mã gia triển khai Thanh Long nguyên khí thì cũng không hề có cái bóng của thuộc tính "mộc", mà là xen lẫn giông tố.
Xem ra nhận thức trước giờ của mình quả thực là sai lệch, không có nhân vật như quốc sư chỉ điểm, chỉ sợ sẽ hình thành nên khu vực nhận thức sai lầm.
"Kỳ thực Ngũ Diệu Thần Tàng có rất nhiều công pháp có thể lấy làm gương, có vài công pháp chính là chuyên môn mở ra sức chiến đấu của Ngũ Diệu Thần Tàng."
Quốc sư Duyên Khang nói: "Sức chiến đấu của Ngũ Diệu Thần Tàng rất là kinh người, đương nhiên các ngươi luyện không được cũng không liên quan, không ảnh hưởng đến việc các ngươi phá bích Thần Tàng khác, chỉ là tương lai sẽ yếu một chút. Chênh lệch nhỏ đó sẽ từ từ phóng to ở tương lai, tu luyện mở ra Thần Tàng càng nhiều thì chênh lệch liền càng lớn."
Hắn vẽ lên không trung hai hình tam giác, một cái góc độ phía trên nhỏ, một cái góc độ phía trên lớn, sau đó trong hình tam giác vẽ sáu đoạn thẳng song song, nói: "Bảy hình vẽ đoạn thẳng này đại biểu cho thực lực của mỗi cảnh giới, đoạn thẳng thứ hai là cảnh giới Ngũ Diệu. Cảnh giới Ngũ Diệu luyện không tốt, sẽ là cái dạng này, đoạn thẳng thứ hai ngắn hơn người khác một chút, đoạn thẳng thứ ba lại ngắn hơn người khác chút nữa. Đến đáy hình tam giác, đó là cảnh giới Thần Kiều, khi đó ngươi liền ngắn hơn người khác một đoạn dài, thực lực cách biệt gần một nửa. Đối phương muốn giết ngươi, chỉ cần một hai chiêu."
Ví dụ này của hắn rất trực quan, khiến người ta chấn động.
Hai người, rõ ràng ở cảnh giới Linh Thai, cảnh giới Ngũ Diệu xê xích không nhiều, thế nhưng sau khi tu luyện tới cảnh giới Thần Kiều lại chênh lệch lớn như vậy, điểm này rất ít người nghĩ tới, chỉ lo tăng lên cảnh giới tu vi của mình.
Tư Vân Hương đột nhiên hỏi: "Đoạn thẳng của quốc sư là đoạn thẳng gì? So với Giáo chủ cảnh giới Thần Kiều khác, góc độ của ngài lớn bao nhiêu?"
Quốc sư Duyên Khang tiện tay vẽ lên trên không trung một đoạn thẳng tắp, lạnh nhạt nói: "Ta chính là cái này. Bất kể những người tu luyện được mạnh bao nhiêu, góc độ đều nhỏ hơn ta."
Hắn có can đảm nói như vậy là thành lập trên tư chất và ngộ tính nghịch thiên của hắn.
Hắn hầu như không có bất kỳ nhược điểm nào.
Người khác là bảy đoạn thẳng song song, mà hắn lại là bảy đường tăng theo cấp số cộng, chính là càng mạnh hơn những người khác.
"Các ngươi có thể tham khảo công pháp liên quan tới Ngũ Diệu Thần Tàng bên trong Thiên Lục lâu, như Trấn Tinh Kỷ Yếu của Huyền Cầm lão nhân ghi lại, Ngũ Hành Tham Đấu của hòa thượng Nguyên Không, còn có Tuế Tinh Ngũ pháp do Vệ Quốc công viết, Binh Kỳ Ngũ yếu của Thượng tướng Thiên Sách. Sau khi xem xong, các ngươi liền có thể đặt vững nền móng cảnh giới Ngũ Diệu."
Mấy người hắn nói tới đều là quan nhất phẩm đương triều, Huyền Cầm lão nhân là phụ nữ, thân mang chức vụ Thái tử Thái phó, hòa thượng Nguyên Không thân mang chức vụ Thái úy, Vệ Quốc công đương nhiên không cần phải nói, Thượng tướng Thiên Sách lại là chủ nhân của Tần gia nổi tiếng lẫy lừng.
Mấy người này hoặc là xuất thân thế gia, hoặc là danh túc, tu vi đều đạt đến tồn tại cấp Giáo chủ cảnh giới Thần Kiều.
Mọi người liền vội vàng nhớ kỹ tên những công pháp này.
Thẩm Vạn Vân lại có chút mâu thuẫn, vốn hắn dự định trong lần rèn luyện này lập tức tiến vào cảnh giới Lục Hợp, mà nghe xong những lời này của quốc sư, hắn lại tàn nhẫn quyết tâm tiếp tục áp chế cảnh giới, đợi khi trở lại Thái học viện, sau khi đặt vững nền móng mới tiếp tục phá Lục Hợp bích.
Tần Mục ngơ ngác, đột nhiên nghĩ đến bên trong Đại Dục Thiên Ma kinh có một vài công pháp tựa hồ là công pháp chuyên môn tu luyện Ngũ Diệu Thần Tàng.
Chủng loại công pháp bên trong Đại Dục Thiên Ma kinh rất đa dạng, trong đó có không ít công pháp xem ra thì không tinh diệu, không tính là công pháp cao cấp nhất, những công pháp này cũng thường được Thiên Ma giáo truyền thụ cho đệ tử.
Gần như toàn bộ công pháp thần thông bên trong Đại Dục Thiên Ma kinh đều được truyền ra ngoài, cũng không mèo khen mèo dài đuôi, chỉ là có vài công pháp tối nghĩa khó hiểu, rất dễ dàng luyện lệch, vì lẽ đó lưng mang tên Ma giáo.
Vốn Tần Mục cũng không đào sâu nghiên cứu những công pháp này, mà hiện giờ trải qua sự chỉ bảo của quốc sư Duyên Khang thì lập tức tỉnh ngộ lại, công pháp bên trong Đại Dục Thiên Ma kinh nhìn như phiến diện độc lập, có thể nào chính là ở chỗ bí quyết tu luyện?
Những công pháp nhìn như tán loạn và cũng không mạnh mẽ này, không chỉ có bao gồm phương pháp tu luyện của Ngũ Diệu Thần Tàng, chỉ sợ còn có công pháp của cảnh giới Lục Hợp, Thất Tinh thậm chí cả cảnh giới Thiên Nhân, Sinh Tử, Thần Kiều!
Những công pháp này được đường chủ các đường của Thiên Ma giáo chỉnh đốn rồi truyền cho giáo chúng, bởi vậy hình thành ba trăm sáu mươi đường!
Lúc trước Tần Mục xem những công pháp này là vô bổ, vẫn chưa dung nhập vào bên trong công pháp thống nhất, mà hiện giờ từ những lời vô tình như vậy của quốc sư Duyên Khang, lại chỉ ra cho hắn một con đường sáng.
"Bá Thể Tam Đan công có công mà không pháp, chỗ thiếu sót rất nhiều, thêm vào Đại Dục Thiên Ma kinh sẽ là một tổ hợp hoàn mỹ."
Tần Mục tràn đầy phấn khởi, lập tức tìm hiểu pháp môn tu luyện của cảnh giới Ngũ Diệu, năm loại pháp môn này phân biệt là Trấn Tinh Quân Địa Hầu Chân Công, Tuế Tinh Quân Mộc Hầu Chân Công, Thần Tinh Quân Thủy Hầu Chân Công, Huỳnh Hoặc Tinh Quân Hỏa Hầu Chân Công, Thái Bạch Tinh Quân Kim Hầu Chân Công.Qua không lâu, hắn liền bắt đầu thử dung nhập năm môn chân công này vào trong công pháp Bá Thể Tam Đan công cảnh giới Ngũ Diệu.
Mấy người Việt Thanh Hồng đang nhờ quốc sư chỉ dạy kiếm pháp, quốc sư Duyên Khang vừa đi vừa nói chuyện, biết gì nói nấy, chỉ là bọn hắn còn chưa kịp lĩnh ngộ thì quốc sư Duyên Khang cũng đã giảng qua, khiến bọn họ cực kỳ khổ sở.
Ngược lại thì quốc sư Duyên Khang giảng cũng không tính nhanh, chỉ là bọn hắn chưa hiểu kịp, cần thời gian để chậm rãi tìm hiểu, nhưng lại không dám nói rõ, chỉ lo lại bị chụp cho cái mũ một khóa kém cỏi nhất.
Sau khi Việt Thanh Hồng nhờ chỉ bảo kiếm pháp thì hòa thượng Vân Khuyết lại hỏi thăm tới Phật pháp, quốc sư Duyên Khang cũng có trình độ trên Phật pháp, đã từng tiến vào Đại Lôi Âm tự nhờ lão Như Lai chỉ bảo, tự nhiên cũng là nói được thiên hoa loạn trụy.
Sau khi Vân Khuyết hỏi xong, Thẩm Vạn Vân lại nhờ ông ta chỉ bảo về việc kết hợp giữa kiếm pháp và chiến kỹ, hắn từng theo Bá Sơn Tế Ti tu hành một khoảng thời gian, Bá Sơn Tế Ti truyền thụ cho hắn chính là Bá Đạo Thất Thức, đồng thời lại chỉ điểm qua kiếm pháp mà hắn đang tu hành, bởi vậy Thẩm Vạn Vân đi chính là con đường tu luyện cả đao và kiếm.
Tư Vân Hương cũng nhờ quốc sư Duyên Khang chỉ điểm cho một vài vấn đề về mặt tu hành, quốc sư Duyên Khang lại khá chiếu cố nàng, nói rất tỉ mỉ, nói nhiều hơn những người khác một chút.
Lúc Tư Vân Hương đi theo thiếu niên Tổ sư tu hành thì đã từng gặp hắn mấy lần, trước đó đã từng được hắn chỉ điểm.
Lang Nô chần chờ một chút, cũng đánh liều nhờ hắn chỉ dạy đao pháp.
Quốc sư Duyên Khang liếc hắn một cái, hỏi: "Chiến sĩ của Lang Cư Tư quốc hả?"
Lang Nô gật đầu, trong lòng lo sợ.
Quốc sư Duyên Khang không để ý lắm, nói: "Ta hữu giáo vô loại, không để ý ngươi là chủng tộc gì." Dứt lời, chỉ điểm đao pháp cho hắn, cũng là biết gì nói nấy, không giấu chữ nào.
Không lâu sau đó, tất cả mọi người trở nên trầm mặc, từng người đang phỏng đoán lời của hắn, không ai lên tiếng.
Tuy rằng quốc sư Duyên Khang dạy cũng không nhiều, nhưng đủ để bọn họ lĩnh ngộ một khoảng thời gian.
"Quốc sư, ngươi nghiên cứu qua yêu tu sao?" Hồ Linh Nhi đánh vỡ yên lặng, ngồi trên ót Long Kỳ Lân hỏi hắn.
Quốc sư Duyên Khang lắc đầu: "Chưa từng nghiên cứu qua."
Ánh mắt Hồ Linh Nhi sáng lên, thanh âm trong trẻo: "Ta dạy cho ngươi nhé!" Thần thái rất là chăm chú.
Quốc sư Duyên Khang cũng nghiêm túc cẩn thận nói: "Dám xin chỉ bảo?"
Hồ Linh Nhi liền nói tâm đắc tu luyện của mình cho hắn nghe, nói những thứ cất giữ trong Long cung Dũng Giang mà mình học được, còn nói Tạo Hóa Linh công, lại xen lẫn một ít lĩnh ngộ của chính mình.
Quốc sư Duyên Khang lẳng lặng nghe, đến khi Hồ Linh Nhi nói xong thì đột nhiên hỏi: "Yêu tộc không có Thần Tàng à? Ta nghe ngươi mới vừa nói tâm đắc của những công pháp này cũng không hề liên quan với việc tu hành Thần Tàng."
Hồ Linh Nhi lắc đầu nói: "Không có. Vì thế chúng ta phải cố gắng tu luyện thành hình người, tu thành hình người, chính là Yêu Vương rồi, rất lợi hại!"
"Ta cũng đã gặp mấy tên Yêu Vương, quả thật có vài bản lĩnh kỳ lạ."
Quốc sư Duyên Khang nói: "Linh công hóa hình ngươi mới vừa nói rất thú vị, môn công pháp này tựa hồ có thể thiên biến vạn hóa."
Hắn cẩn thận giảng giải Tạo Hóa Linh công, Hồ Linh Nhi càng nghe càng say mê, đến khi quốc sư Duyên Khang nói xong mới tỉnh lại, cả kinh kêu lên: "Mới vừa rồi ta còn nói muốn dạy ngươi đấy, sao đổi làm ngươi dạy ta rồi?"
Quốc sư Duyên Khang nói: "Làm thầy lẫn nhau đi."
"Ừm!" Hồ Linh Nhi gật mạnh đầu.
Long Kỳ Lân dưới mông nàng hừ một tiếng, liếc lên trên khinh thường.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên giữa bầu trời vậy mà xuất hiện vô số chấm sáng bay về phía bọn họ, quốc sư Duyên Khang liếc mắt nhìn, ánh mắt rơi lên người Tần Mục.
Vô số chấm sáng này hội tụ, từ đỉnh đầu Tần Mục tiến vào trong cơ thể hắn, tia sáng kia càng lúc càng nhiều, dần dần hóa thành một dòng chảy nhỏ màu đỏ rực.
Hồ Linh Nhi sờ một cái, lông trên móng vuốt bị đốt trụi một nhúm nhỏ, vội vã thu móng vuốt về.
Cũng không lâu lắm, khí tức của Tần Mục đột nhiên tăng vọt, lửa nóng tung bay quanh thân, tựa như từng đám từng đám mây lửa lượn lờ chung quanh thân thể hắn.
Hồ Linh Nhi chính đang kinh ngạc, lại nghe hai tiếng bộp bộp, đỉnh đầu Tần Mục mọc ra hai cái sừng trâu, lỗ mũi dần dần nhô lên, lật ra phía ngoài, phun ra hai làn khói trắng, mang theo ánh lửa.
Hồ Linh Nhi kêu lên sợ hãi, lại nghe được hai tiếng răng rắc răng rắc, xương cốt trong cơ thể Tần Mục đang sinh ra biến hóa kỳ dị, hai cái bắp đùi càng lúc càng to, thân thể cũng càng lúc càng cao, bắp thịt toàn thân rầm rầm rầm căng phồng ra, trên người mọc đầy hoa văn hình đốm lửa, cái trán bựt một tiếng mở ra một con mắt trâu, mọc ở mi tâm.
Sau đó Hồ Linh Nhi nhìn thấy cái mông phía sau Tần Mục buông xuống một cái đuôi trâu, cái mông cũng trở nên lớn hơn rất nhiều, tựa như cái mông to mọng của trâu vậy, cái đuôi vẫy hai cái bách bách, đánh lên cái mông to mọng, đoán chừng rất đau!
"Quốc sư... "
Hồ Linh Nhi ngẩn ngơ, quay đầu nói với quốc sư Duyên Khang: "Công tử nhà ta hiện hình rồi! Hiện ra nguyên hình rồi! Không phải hồ ly tinh, là ngưu tinh!"