Tiều phu chờ sau khi bốn Thiên Sư đã bái lạy, thần thái lại khôi phục bình thường, vây quanh Ngự Thiên Tôn nghiên cứu chúc phúc của các thần đối với hắn.
Bọn họ đều nghiên cứu sâu ở thời kỳ Khai Hoàng, chỉ cần yên tĩnh chìm đắm trong một việ, lại không chú ý tới đối tượng nghiên cứu là ai.
Ngự Thiên Tôn đứng ở nơi đó cũng không dám có bất kỳ cử động nào, mặc cho những người này cân nhắc nghiên cứu.
Thư sinh thậm chí còn lấy một cây châm đâm một cái ở trên đầu ngón tay của hắn, lấy ra một chút máu tới nghiên cứu.
Về phần bốn vị Thiên Sư thảo luận, lại càng khiến cho Ngự Thiên Tôn không hiểu, làm người có kiến thức uyên bác ở Duyên Khang, Tần Mục cũng tham dự vào trong thảo luận.
Ngự Thiên Tôn đứng ở nơi đó không biết làm sao, đột nhiên không biết là vị Thiên Sư nào nói:
- Đi mời Giang Bạch Khuê qua, hắn xưa nay có chủ ý.
Sau đó không lâu, Duyên Khang quốc sư chạy tới, hắn cũng giống như phát hiện ra một bảo tàng, vây quanh Ngự Thiên Tôn.
- Tần ái khanh ở đây thật náo nhiệt, lần này trẫm tới...
Duyên Phong đế đến đây dò hỏi, sau một lúc lâu đã biến thành một trong những người vây quanh Ngự Thiên Tôn.
- Mục nhi, ngươi muốn ta trở về là vì chuyện gì?
Sơ tổ Nhân Hoàng dẫn theo hai, ba mươi nam nữ trẻ tuổi xông vào, thôn trưởng cũng có mặt ở trong đó, hiện tại hắn đã hai tay, hai chân hoàn hảo, Sơ tổ và thôn trưởng vây lại, hai ba mươi nam nữ trẻ tuổi khác lại kéo Tần Mục ra ngoài, bọn họ cùng nhau cười híp mắt nhìn hắn.
Tần Mục chẳng biết tại sao, thử dò xét nói:
- Các vị sư huynh sư tỷ, các ngươi là?
- Ngươi chính là Tần Mục Nhân Hoàng hiện tại?
Một người trong đó có tướng mạo ngắn ngủn, thân thể ục ịch, đĩnh đạc hỏi:
- Nghe nói ngươi rất lợi hại.
Tần Mục khiêm tốn nói:
- Ta là Nhân Hoàng thời nay, ta không lợi hại, thế gian này còn có mấy người người thông minh tài trí thắng hơn ta. Tu vi thực lực hơn ta lại càng nhiều vô số kể. Các vị là?
- Bớt nói nhảm đi, đánh xong rồi nói!
Mọi người đều tiến lên, bản lĩnh của bọn họ đều không kém, thủ đoạn cao siêu, mỗi một đều là cao thủ đứng đầu.
Tần Mục vội vàng tránh né, chỉ thấy bộ pháp của những người này thần diệu khó lường, không ngờ có thể đuổi kịp bộ pháp của hắn, trái phải, trước sau giáp công, khiến cho hắn tránh cũng không thể tránh, trong lòng hắn không nhịn được kinh ngạc.
- Sao Duyên Khang quốc đột nhiên xuất hiện nhiều cao thủ như vậy? Mỗi một người đều có thực lực mạnh mẽ khác thường, nếu là thế hệ trẻ tuổi thì cũng thôi, mấu chốt là hai ba mươi người này đều có tu vi cảnh giới đều rất cao, không kém gì ta!
Trong lòng hắn thầm nghĩ.
Mọi người chợt xông tới ôm chặt, hiển nhiên là có kinh nghiệm hỗn chiến phong phú, bình thường đánh như vậy là cao thủ đánh nhau.
- Chỉ có điều, kéo bè kéo lũ đánh nhau, ta từ trước đến nay đều không khiếp sợ!
Quanh thân của Tần Mục có phù văn dâng lên, truyền tống hơn mười người tấn công bên cạnh người ra hơn mười dặm, hắn lập tức hóa thành ba đầu sáu tay, thần thông võ đạo bạo phát ra, chỉ nghe ầm ầm vài tiếng nổ vang, hơn mười vị cao thủ nằm trên mặt đất, không thể động đậy.
Chân của Tần Mục dịch chuyển, ba đầu sáu tay thi triển ra các loại thần thông, từng bóng người bị đánh bay ra ngoài, nằm ngã ngổn ngang trên mặt đất.
Sáu tay của hắn mở ra mở, phù văn nghịch chuyển, mười người vừa rồi bị truyền tống hơn mười dặm còn chưa kịp rơi xuống đất hơn lại lập tức thấy trời đất quay cuồng, vòng trở lại.
- Nguyên từ thần thông lớn!
Tần Mục đẩy hai tay về phía trước, hơn mười người này lập tức cảm giác được thân thể nguyên thần đều trở nên vô cùng nặng nề, chỉ nghe những tiếng động cực lớn ầm ầm vang lên, hơn mười người này đã nằm trên mặt đất, mặt đất còn bị ép ra một cái hố to.
Ngoài mười trượng, người có tướng ngũ ngắn ngủn béo mập kia lặng lẽ đứng dậy, đang muốn thi triển thần thông tập kích bất ngờ, Tần Mục trở tay một chưởng vỗ tới, thần thông thiên hỏa bạo phát ra đã khiến người thấp béo này nổ, bay lên trên giữa không trung, khoa chân múa tay, không biết đã rơi đi đâu.
- Thoáng cái xuất hiện thêm hơn ba mươi vị cao thủ trẻ tuổi không vượt qua ta, Duyên Khang xuất hiện nhiều nhân tài như vậy từ khi nào?
Tần Mục vẫn buồn bực, lắc đầu, đi về phía Ngự Thiên Tôn.
Thôn trưởng nhìn về phía hắn, ánh mắt xảo trá, trợn trừng mắt.
Tần Mục hơi ngẩn người ra, lập tức tỉnh ngộ lại, thất thanh nói:
- Tề Khang Nhân Hoàng, Ý Sơn Nhân Hoàng! Còn có Nhị tổ! Tam tổ! Đúng rồi, là các người! Các ngươi đi theo Sơ tổ!
Hắn vội vàng đi nâng những nam nữ trẻ tuổi đứng dậy, giẫm chân nói:
- Ta vẫn nói từ đâu xuất hiện nhiều cao thủ không hơn ta như vậy, hóa ra là các vị sư tổ và tổ sư! Các ngươi tại sao không nói với ta một tiếng? Nếu như lên tiếng, ta đã không hạ thủ nặng như vậy... Ngươi là Nhị tổ sao?
Người trẻ tuổi bị hắn đỡ lên vội vàng lắc đầu:
- Ta không phải!
- Ngươi là Ngũ tổ!
Tần Mục quan sát một người trẻ tuổi khác, hưng phấn nói.
- Ta không phải, đừng nói mò!
Sắc mặt của người tuổi trẻ kia đỏ lên, lắp bắp phân bua:
- Ngũ tổ là cao lớn uy mãnh tới mức nào, ta làm sao có thể sánh ngang cùng Ngũ tổ Nhân Hoàng? Ta chỉ là một nhân vật nhỏ!
Tần Mục vén lá liễu ở mi tâm, lấy con mắt thứ ba nhìn lại, lập nhìn thấy rõ ràng nguyên thần của mọi người, hắn cười nói:
- Ngươi chính là Ngũ tổ! Tuy rằng bộ dáng của ngươi thay đổi, nhưng nguyên thần không thay đổi. Ngươi là đoạt xác hay là sống lại?
Người trẻ tuổi kia đỏ mặt lên, nói không ra lời.
- Lam Phách tổ sư! Đà Dư tổ sư! Tề Khang sư tổ! Quả nhiên là các ngươi! Người thấp béo vừa rồi bị ta sử dụng thần thông thiên hỏa đánh bay là Ý Sơn Thái sư tổ sao?
Tần Mục vội vàng nói:
- Không biết bay đi nơi nào, vậy phải làm thế nào cho phải đây?
Tề Khang Nhân Hoàng đi tới, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi vừa nói không kém gì ngươi, có loại không kém gì ngươi sao?
Tần Mục giải thích:
- Không kém gì ta chính là vẫn kém hơn ta một đường.
Đà Dư Nhân Hoàng cả giận nói:- Kém đi một đường, có thể chênh lệch lớn như vậy sao?
Tần Mục vò đầu:
- Ý của ta là kém một ly... Chúng ta không nói cái này nữa, các vị sư tổ, tổ sư, Sơ tổ bình thường đi ra ngoài nói có chuyện quan trọng, chẳng lẽ là truyền thụ công pháp thần thông cho các người?
Các vị Nhân Hoàng liếc mắt nhìn nhau, Nhị tổ thở dài, ủ rũ cúi đầu nói:
- Mấy ngày nay Sơ tổ giấu chúng ta ở Ngọc Minh Cung sau Nhân Hoàng điện bí mật huấn luyện, dạy chúng ta công pháp thần thông, lại các loại điển tịch của Ngọc Minh Cung ra, đó là thần công diệu pháp của thời đại Khai Hoàng, truyền thụ cho chúng ta. Chúng ta lần này xuất sơn, chính là muốn cho một mình ngươi một sự bất ngờ...
Tần Mục cười nói:
- Các vị tổ sư sư tổ không cần nản lòng, bản lĩnh của Sơ tổ cũng chỉ kém hơn ta một đường, các ngươi đã rất không yếu rồi. Mấu chốt là các ngươi ở Nhân Hoàng điện bế quan mấy năm qua, đạo pháp thần thông của Duyên Khang tinh tiến thần tốc, các ngươi học công pháp thần thông của thời đại Khai Hoàng, lại không học công pháp thần thông của Duyên Khang, ở trong mắt ta đều là sơ hở. Chỉ có điều từ trên phương diện tu vi, các ngươi không kém gì ta...
Giọng nói của Tư bà bà truyền đến, đầy vẻ kinh ngạc nói:
- Mục nhi, sao chỗ của ngươi lại náo nhiệt như thế?
Tần Mục cuống quít bỏ lại mọi người, tiến ra đón, vui vẻ nói:
- Các vị tổ sư sư tổ, bà bà chính là tồn tại khai sáng thần thông nguyên từ kia, ta vừa rồi sử dụng chiêu nguyên từ thần thông lớn đó là học được chỗ Từ bà bà. Các ngươi tìm một chỗ ngồi trước, ta đi nghênh đón bà bà. Đúng rồi, ai đi tìm một Ý Sơn Nhân Hoàng về?
- Mục nhi, ngươi đã trở về?
Người mù chống gậy trúc âm thầm đi vào.
- Người mù, ngươi chạy nhanh như vậy làm cái gì?
Người điếc và đồ tể theo sát phía sau.
...
Chỗ ở của Tần Mục đã kín người hết chỗ, không có cách nào đặt chân, Tần Mục vội vàng tìm Duyên Khang quốc sư, hỏi:
- Sư đệ, ngươi mời bao nhiêu người đến đây?
- Còn có Đạo chủ, Như Lai, Tiểu Ngọc Kinh.
Duyên Khang quốc sư nói:
- Diêm Vương bên kia ta cũng thông báo, Nam Hải Xích Minh Dư Tộc không phải là thế lực của chúng ta, nên không có thông báo bọn họ. Hư Sinh Hoa Đại Tế Tửu ở Tây Thổ xa xôi, cách nơi này quá xa, Hư Tế tửu chạy tới cũng cần tới hai ba năm, cho nên cũng không có thông báo với hắn.
Tần Mục ngẩn người một lát, vội vàng gọi mấy thị nữ, nói:
- Chỗ ta có nhiều khách quá, ở không được. Các ngươi lấy chút tiền tài, mua mấy căn nhà bên cạnh.
Dẫn đầu thị nữ nói:
- Ở tại gần đây phần nhiều chính là thương nhân và quý nhân có tiền, sợ rằng sẽ tăng giá.
- Không thiếu chút tiền lẻ kia.
Tần Mục vẫy vẫy tay, bảo các nàng mau chóng đi làm.
Duyên Khang quốc sư im lặng một lát, nói:
- Rất nhiều tiền tài của Thiên Thánh giáo đều quyên góp vào quốc khố giúp nạn thiên tai, vì sao sư huynh vẫn có nhiều tiền tài như vậy?
- Có thể là Linh Nhi ở Tương Long thành kiếm lời.
Tần Mục cũng không biết rõ, áy náy nói:
- Ta không có hỏi chuyện tiền tài, ta không có hứng thú về chuyện này.
Duyên Khang quốc sư lặng lẽ bỏ đi, tiếp tục bắt đầu cùng với mọi người tham dự nghiên chúc phúc Cổ Thần sau đầu Ngự Thiên Tôn.
Sau khi nhà cửa xung quanh được mua xuống, Tần Mục lập tức phá tường, khiến những nơi này thông nhau thuận tiện qua lại.
Qua ít ngày sau, đám người Tiểu Ngọc Kinh Vương Mộc Nhiên, Mộ Thanh Đại chạy tới, lại qua một khoảng thời gian, Lâm Hiên đạo chủ dẫn đến rất nhiều lão đạo sĩ tiểu đạo sĩ Đạo môn.
Mã Như Lai dẫn theo Ma Viên Chiến Không và Minh Tâm hòa thượng cũng chạy tới, Tần Mục nghe nói Đế Thích Thiên Vương Phật cũng đến, chỉ là không có nhìn thấy, chắc hẳn là trốn tránh lão nông, hoặc ở thời điểm hắn không biết đã bị lão nông đánh cho không biết bay đến trong rãnh nước nào rồi.
Nơi này có các cao thủ tập hợp, Lâm Hiên đạo chủ dẫn theo rất nhiều đạo sĩ đang nỗ lực tìm hiểu các loại phù văn trong chúc phúc của Cổ Thần, những người khác lại thôi diễn ra ảo diệu trong những phù văn này, thử các loại phương pháp tới phá giải chúc phúc của Cổ Thần.
- Những chúc phúc Cổ Thần của Ngự Thiên Tôn là một bảo khố lớn!
Duyên Khang quốc sư đột nhiên nói:
- Chỉnh lý phù văn ẩn chứa bên trong chúc phúc của Cổ Thần, chúng ta lại có thể xác định hệ thống phù văn đại đạo của Cổ Thần! Phù văn đại đạo của Duyên Khang tất nhiên sẽ nghênh tới một bạo phát lớn!
Tiều phu nói:
- Tạm thời không vội phá hủy những chúc phúc này, chúng ta nhanh chóng sửa sang lại! Nếu như có thể sửa sang lại hoàn chỉnh, đây cũng là hệ thống phù văn đại đạo của Thiên Đình cổ!
...
Tần Mục cũng dự định tham dự nghiên ảo diệu trong đó, lại bị bốn vị Thiên Sư đuổi ra ngoài, lão nông nói:
- Ngươi có chính sự của ngươi, đi mở thần tàng thứ bảy, làm đàng hoàng lại gọi ta!
Tần Mục bất đắc dĩ, chỉ đành phải cố gắng tu hành, mở ra từng thần tàng.
Tốc độ hắn mở thần tàng thứ bảy càng lúc càng nhanh, mỗi khi mở ra một tòa, lão nông lại một quyền phá hủy một tòa, sau đó lại vùi đầu vào nghiên cứu.
Bốn năm tháng sau, tất cả các phòng đều chất đầy các loại ghi chép về phù văn, trong nơi ở của những cường giả Thần Ma lôi thôi, bẩn thỉu, chỉ có các nữ tử như thư sinh và Tư bà bà vẫn chú ý tới hình tượng.
Tần Mục lại mở ra thần tàng thứ bảy cuối cùng, Thiên Hà thần tàng.
Thiên Hà thần tàng là do hắn căn cứ vào Thiên Hà của Thiên Đình viễn cổ, đột ngột phát sinh ra suy nghĩ kỳ lạ, thiết kế ra được.
Thần tàng này là từ trong Thiên Cung chảy ra, chảy về phía thần tàng thứ bảy, trải qua thiên nhân, thất tinh, ngũ diệu, lục hợp, chảy qua linh đài, rót vào U Đô.
Tần Mục đột nhiên giật mình:
- Nếu nói như vậy, chẳng phải là thần tàng thứ bảy mở ra, tất cả thần tàng lại có thể hóa thành một khối sao?
Hắn chớp chớp mắt, Hư Sinh Hoa đã mở ra Kiến Mộc Tiên Thiên Thần Kiều, làm công pháp nối liền các thần tàng khác thành một khối thần tàng. Nhưng Kiến Mộc Thần Kiều có yêu cầu rất cao về thuật số, hiện nay trên đời có thành tựu thuật số có thể chế tạo ra Kiến Mộc Thần Kiều như vậy, chỉ sợ lác đác không có mấy người, cần phải có cao thủ thuật số tới trồng đạo tâm ma, trước tiên trồng cây giống ở trong cơ thể thần thông giả.
Bởi vậy Kiến Mộc Thần Kiều khó có thể mở rộng.
Nếu có Thiên Hà thần tàng này, cái này lại đơn giản hơn rất nhiều, trực tiếp một đạo Thiên Hà nối liền tất cả thần tàng, thậm chí ngay cả Thiên Cung cũng bị nối liền lại!