Ô ô. . . . . . Bị hoài nghi.
Hoàng Phủ Dật cười xoa má của nàng, "Đứa ngốc, nếu thu nàng làm đồ đệ, ta làm sao có thể thú nàng?"
". . . . . ." Đóa Đóa nhiều lần bị phù vân khiến cho không lời nào để nói cuối cùng cũng quyết chí tự cường, cơ trí dũng cảm nghiêm túc tìm đề tài thuần khiết trong đám không thuần khiết ——
"Ngươi rất coi trọng lễ nghĩa sao?"
Hoàng Phủ Dật nở nụ cười, "Ta không cần, bất quá ta không nỡ khiến nàng bị người khác nói xấu."
". . . . . ." Đóa Đóa tiếp tục đỏ mặt.
Ô ô, vấn đề nghiêm túc như thế cũng có thể bị hắn kéo về!
"Sao lại thích thẹn thùng như thế?"
Hoàng Phủ Dật đột nhiên đem nàng kéo đến, thân mật ôm lấy, "Đóa Đóa, nàng rất khả ái, thật muốn mau lấy nàng về nhà."
Kỳ thật hắn hiện đã cưới, nhưng cũng không xem như thật sự cưới, aiz.
"Ta muốn học võ. . . . . ." Không cần phù vân. . . . . . Ô ô.
"Được, ta dạy cho nàng, chỉ là ta muốn thù lao." Hoàng Phủ Dật xấu xa cười nhìn nàng.
"Ta có tiền." Nàng từ Vân gia chạy ra, mang theo rất nhiều tiền.
"Ta không cần tiền," Hoàng Phủ Dật cười nói, "Ta muốn nàng."
"A? Ta không bán thân!" Nhan Đóa Đóa theo phản xạ nói.
Lời vừa ra khỏi miệng nàng đã muốn đi đập đậu hủ, Ô ô, nàng lại mất mặt!
Hoàng Phủ Dật nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng xấu hổ cười ha ha, "Đứa ngốc, ta sao có thể để cho nàng bán thân, ta là nói ta dạy nàng một ngày, sẽ đổi một cái hôn."
". . . . . ." Trên khuôn mặt Đóa Đóa vù vù bốc hơi, thật chịu không được thử thách mà kinh sợ không thôi.
Ô ô, không nói điều kiện không thuần khiết như thế!
Trên khuôn mặt Hoàng Phủ Dật vẫn đầy ý cười, "Yên tâm đi, ta sẽ không bức nàng, mấy cái hôn này, ta muốn chờ nàng thích ta sẽ đòi lại."
". . . . . ." Bây giờ hình như chỉ còn thiếu "sổ ghi nợ", khụ.
Đã nhìn thấu lòng nàng, Hoàng Phủ Dật cũng không vạch trần nàng, chỉ cười kéo nàng đến căn phòng rộng rãi hơn.
"Đến, ta trước nhìn xem tư chất của nàng thế nào."
Sau một phen khảo nghiệm, Hoàng Phủ Dật nhịn cười nói, "Nàng thật sự muốn học võ?"