Hắn thở dài, "Ta biết ta chỉ có cái hư danh là thái tử, lại luôn ốm yếu, còn nàng là Đại tiểu thư của Vân gia, không muốn gả cho ta cũng là điều đương nhiên ."
Cho rằng hắn là thật sự thương cảm, Nhan Đóa Đóa vội vàng an ủi hắn, "Làm gì có, ngươi rất tuấn tú, vả lại tính tình cũng ôn hòa, nhất định là một ông xã tốt biết dịu dàng săn sóc. . . . . . Khụ, là phu quân tốt, tuyệt nhiên chính là người tình trong mộng của các nữ hài đấy."
Ô ô, nếu như nàng ghét bỏ hắn thật thì đã không cần lúc nào cũng phải xem trước mắt như đám mây đang nhẹ nhàng bay rồi!
Hoàng Phủ Dật giấu đi ý cười, hỏi nàng, "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật !"
"Nếu đã như vậy, lần này lại càng phải thật sự thành thân ."
". . . . . ." Ở đâu mà đưa tới cái kết luận này vậy?
Nhan Đóa Đóa rơi nước mắt hỏi hắn, "Ban đầu rốt cuộc là ngươi dự định giả vờ thành thân hay là thật sự thành thân ?"
"Thật sự thành thân." Hoàng Phủ Dật hiếm có nói câu thật lòng.
"Vì sao?" Ô ô, hóa ra từ lúc bắt đầu nàng đã bị lừa rồi!
"Bởi vì bọn họ tra ra nàng là Vân Tri Hiểu."
"Nhưng ta không phải. . . . . ."
"Nhưng nàng cũng vừa nói ta sẽ là một phu quân tốt," Hoàng Phủ Dật cười cười mà nói, "Ta chấp nhận lời thổ lộ của nàng."
". . . . . ." Ô ô, để cho nàng mặc sức rơi lệ đi!
"Đó không phải thổ lộ a. . . . . ."
"Là ta hiểu lầm rồi sao?" Trong mắt Hoàng Phủ Dật xẹt qua tia buồn bã, "Ta còn tưởng là cuối cùng cũng có người thích ta ."
Ách. . . . . . Không cần có cảm giác tội ác, không cần có cảm giác tội ác, Nhan Đóa Đóa thầm nhắc nhở chính mình.
"Nàng ngủ trước đi, " Hoàng Phủ Dật cười khổ một cái, "Ta nghĩ yên tĩnh một chút."
Ô ô, sao có thể không có cảm giác tội ác được a!
Nhan Đóa Đóa nhìn thấy dáng vẻ bi thương của hắn, "Chuyện đó, kỳ thật. . . . . . Cho nên. . . . . . Ngươi hiểu rõ chưa?"
"Không rõ." Hoàng Phủ Dật giả vờ bộ dạng mờ mịt, nhưng trong lòng thì lại đang mỉm cười chờ mong.
"Chính là. . . . . . Chuyện đó. . . . . . Ngươi thật sự là rất tốt nha. . . . . ."
Hoàng Phủ Dật cười cười, "Nàng không cần an ủi ta ."
Nhan Đóa Đóa khẽ cắn môi, như có một tiếng trống cổ vũ tinh thần hăng hái hơn, "Ta không có an ủi ngươi, ta nói đều là sự thật mà, ngươi tốt lắm! Ta, ta. . . . . ."
Ô ô, tiếng trống chưa đủ lâu, câu quan trọng nhất vẫn chưa nói ra được?
"Nàng làm sao?" Hoàng Phủ Dật khẽ lắc đầu, "Dù sao cũng không phải là thích ta."
". . . . . . Đúng vậy a!"