Tần Nhược Lan cười khinh khích, vẩy khô tay, lấy khăn ra lau:
- Giấy chứng nhận hôn nhân và giấy phép sản xuất cũng như nhau, cái khác duy nhất là không treo trên tường thôi. Kinh doanh phi pháp cũng không ít, anh là người làm ăn, tiếp xúc với mấy thứ này nhiều nhất, đừng làm ra vẻ đơn thuần trước mặt tôi. Bản cô nương không hứng thú với xử nam, muốn tán gái thì dùng thủ đoạn cao thâm hơn đi.
Trương Thắng bực bội nói:
- Tôi không định tán tỉnh cô, chỉ là tán gẫu thôi.
- Cũng phải, có cô bạn gái ôn nhu xinh đẹp như vậy mà còn lăng nhăng thì trời đất không tha. Giờ tôi biết rồi, anh không phải loại hành động, chỉ dám tưởng tượng trong đầu, đừng chối...
Tần Nhược Lan ném khăn giấy chuẩn xác vào sọt rác, mỉm cười đưa tay ra:
- Tôi hết ca rồi, tối nay cùng mấy người bạn đi happy một chút, hẹn gặp lại.
Trương Thắng bị nụ cười thân thiện ấy cảm nhiễm, nắm lấy tay cô:
- Đây có thể gọi là cười một tiếng xóa tan hận thù không?
Tần Nhược Lan chun mũi:
- Tôi và anh có thù à? Khi tôi đi làm thì anh đã rời khỏi đây, người ta còn cả đống bệnh nhân, ai còn nhớ tới anh nữa.
- Bất kể nói thế nào cám ơn cô chăm sóc.
- Anh nên cám ơn cái trang phục y tá này, nếu ở ngoài kia có người động chân động tay với tôi thì giờ đã nằm trong quan tài, tôi không đánh bệnh nhân, rất có đạo đức nghề nghiệp đúng không?
Trương Thắng cười khổ:
- Ừ, có... Không được đánh bệnh nhân hẳn là khó khăn lắm.
Tần Nhược Lan xoay người, bước chân nhẹ nhàng, tiêu sái vung tay:
- Bản cô nương hôm nay tâm tình tốt, không chấp, gặp lại...
- Gặp lại!
Trương Thắng vẫy tay:
Không ngờ Tần Nhược Lan chưa nói hết câu cuối:
-... Lưu manh.
Tay Trương Thắng dừng trên không, dở khóc dở cười.
….
Đến giờ ăn tối, Tiểu Lộ quả thực mang cháo tới, nhưng không phải cháo chay, mà là cháo bát bảo hạt sen, còn vài món ăn nhỏ thanh đạm. Trương Thắng uống thuốc lại truyền dịch, triệu chứng cảm lui rất nhanh, miệng thấy thèm ăn, làm liền hai bát lớn, nên khi Quách Y Tinh đưa bát ra xin bát thứ ba thì nồi đã trơ đáy, đành phải gặm thêm bánh mỳ.
Thấy Trương Thắng ăn ngon lành, Tiểu Lộ nhìn đã thấy hạnh phúc, muốn mai lại đem cháo tới. Trương Thắng cũng muốn nằm ở đây hưởng thụ sự chăm sóc của Tiểu Lộ lắm, nhưng công việc không cho y lười biếng, nên mai sẽ xuất viện, hai người thủ thỉ tâm tình một hồi, Trương Thắng giục Tiểu Lộ về sớm, trời tối rồi, sợ cô về muộn không an toàn.
8 giờ tối Từ Hải Sinh và Sở Văn Lâu nối nhau tới thăm, bọn họ bận rộn cả ngày giờ mới có thời gian ghé qua nên không mua gì đặc biệt, thuận tiện mua ngoài đường mấy thứ thuốc bổ lưu hành.
Bệnh nhân giường số 3 cũng không ngừng có thân thích bạn bè tới thăm, phòng hẹp, Trương Thắng cùng Từ Hải Sinh, Sở Văn Lâu ra ngoài tán gẫu.
Đối diện bệnh viện có quán bar khá cấp bậc, bố trí hành lang quanh co, từng gian phòng bao ngăn cách bằng tường kính mờ, ở khoảng cao chừng mét rưỡi dùng lan can gỗ bảo vệ, như thế vừa tạo cảm giác không gian thông suốt rộng rãi, bên ngoài khó nhìn rõ người trong phòng bao, nhưng người bên trong qua khe hành lang nhìn ra đại sảnh.
Giữa đại sảnh đặt cái TV màu 27 inch cực lớn, đang phát bài hát Hong Kong, loại nhạc nhảy du dương, không ồn ào. Trương Thắng bị thương nên không uống rượu, Sở Văn Lâu hứng trí rất cao phản đối:
- Dưỡng thương thì dưỡng thương, chỉ rách ít da, cảm sốt chút xíu, làm sao khiến nam nhân phương bắc kiêng rượu được, uống ít chứ không thể không uống.
Ba người vừa uống rượu vừa thảo luận tiến triển công việc, Sở Văn Lâu thân kiêm mấy việc nhưng không lơ là mặt nào:
- Đã thấy hiệu quả quảng cáo rồi, không dưới 20 người gọi điện thoại tới hỏi điều kiện tuyển mộ, còn có cả mấy thương hộ tới dò ý... Tuần sau phỏng vấn trực tiếp, cậu có tham gia không?
Trương Thắng sờ trán:
- Tôi không sao, thực ra giờ muốn đi cũng được, thương tích vặt thôi mà.
- Mà thứ bảy chủ nhật người đi phỏng vấn mới là nhiều nhất, sao cậu lại nhất định chọn thứ hai?
- Người đi vào thứ bảy chủ nhật tuy nhiều, nhưng trong đó đa phần là đã có công việc, chỉ muốn thử vận may, công ty chúng ta mới thành lập, còn tồn tại nhiều khó khăn, những người đứng núi này trông núi nọ như thế, làm sao cùng chung hoạn nạn được, tuyển vào thấy công việc gian nan họ rút lui cũng không biết chừng. Chọn thứ hai là để sàng lọc bớt những người như thế.
Từ Hải Sinh cầm đũa gắp đậu Hà Lan cho vào miệng:
- Trương Thắng nói có lý lắm, cậu hiểu nhân tâm đấy.
- Anh Từ nói quá lên rồi, làm gì tới mức đó, chẳng qua tôi từng là người mất việc, chạy khắp nơi xin việc nên mới hiểu một chút.
Trương Thắng tùy ý nhìn qua khe hở lan can, đại sảnh đã có tám phần khách rồi, rất đông, ngay ngoài phòng bao của bọn họ có cái bàn sáu người, một cô gái ngồi quay lưng về phía bọn họ đang gọi điện thoại.
Cô gái này mặc quần jean rách nát, chiếc áo da khoác hờ trên vai, trông có vài phần hoang dại, những cô gái tới bar đa phần rất cá tính.
Có điều Trương Thắng chú ý không phải vì cách ăn mặc, hay vì vóc dáng của cô gái, mà có con chó khoang đen ở mắt đang cọ cọ vào bắp chân cô gái, trước kia y chỉ thấy loại chó này tên TV, nhưng hai ngày qua đã thấy hai lần rồi.
Cô gái gọi điện thoại xong quay sang cao hứng nói gì đó với cô bạn rất cao bên cạnh, Trương Thắng há mồm, đó chính là Tần Nhược Lan vừa mới tạm biệt, còn cho rằng sẽ không bao giờ gặp lại.
Chỗ ngồi bên cạnh hai cô gái là một đống túi to túi nhỏ, hẳn là vừa mới đi mua sắm về qua đây chơi, lát sau có ba chàng trai tới nhập bọn, cùng họ nói cười vui vẻ, không biết trong đó có ai là bạn trai Tần Nhược Lan không?
Đại sảnh đông người, tuy không an lớn tiếng ồn ào, nhưng vẫn rất ầm ĩ, cho nên mấy người Tần Nhược Lan nói chuyện phải lớn tiếng, Trương Thắng nghe gần hết, chàng trai phong cách lãng tử bụi bặm ngồi kề sát Tần Nhược Lan tên Lý Hạo Thăng, nhìn họ khoác vai thân thiết, Trương Thắng đoán là bạn trai của Tần Nhược Lan rồi, sau đó lại thấy hắn đùa cợt với cô gái đối diện, lại có vẻ không giống nữa.
Từ Hải Sinh và Sở Văn Lâu thấy Trương Thắng nói chuyện câu được câu chăng, nghĩ y còn chưa khỏe hẳn, một lúc sau Sở Văn Lâu vào nhà vệ sinh, Trương Thắng nhìn ra thấy nhóm Tần Nhược Lan đang đấu rượu, ai nấy uống tới mặt đỏ phừng phừng, Tần Nhược Lan hò hét ép rượu bạn, chẳng hề giống khi mặc bộ trang phục y tá trên người.
Một chàng trai tóc dài nói lớn:
- Xem chiêu "dạ xoa thám hải" của tôi đây.
Nói rồi hắn cúi đầu xuống cái bát đổ đầy bia, đưa miệng ra hút, càng hút bia càng thấp, môi càng chu ra thật dài, tới khi không còn giọt nào trong bát, uống xong đứng dậy làm động tác chiến thắng, tiếp nhận những cái vỗ tay trong tưởng tượng.
- Có thế mà cũng khoe, buồn cười chết đi được, Tiêu Tử, xem "tiềm đĩnh nhập hải" đây mà học tập.
Cô gái cao kia tên Chu Thành Bích rót đầy bia vào cốc nhỏ, đặt ở lòng bàn tay lay động mà không giọt nào rơi ra ngoài, sau đó cho vào cái bát đã rót bia lưng chừng, lập tức bia bên trong dâng lên vừa đúng miệng cốc nhỏ, cô gái đứng dậy cầm bát ngang ngực, cúi đầu xuống, chẳng biết uống thế nào mà cốc trong bát ngoài đều cạn sạch:
Tần Nhược Lan đứng lên chỉ mặt ba chàng trai, hẳn say rồi, cười rất phóng túng:
- Mất mặt chưa, nam nhân mà thua còn gái kìa, Thành Bích, giỏi lắm.
Tiêu Từ hừ một tiếng, chàng trai bên đứng lên vỗ vai hắn:
- Được, để tôi cho các cô mở mắt, không các cô lại xem thường đàn ông, đây là "lâu thượng lâu".
Cái gọi là lâu thượng lâu chính là dùng năm ngón tay kẹp bốn ly rượu, hơn nữa còn chia trên dưới, ly trên đổ rượu vào ly dưới cứ thế chảy vào mồm, Trương Thắng ngồi ngoài làm khán giả đánh giá đúng là cao minh hơn Chu Thành Bích, Từ Hải Sinh quay đầu nhìn thấy, cười dài giải thích cho y tên và bí quyết mấy trò đó.