Tan tiệc, Tiêu Tử lái xe đưa hai người Trương Quách về, Quách Y Tinh về nhà, còn Trương Thắng đầu quấn băng như thế không về được, mẹ thế nào cũng cằn nhằm một phen, thế là ra thẳng công trường.
Lúc này đã muộn lắm rồi, không ngờ Từ Hải Sinh cũng ở công trường, Trương Thắng liền kể chuyện làm quen với đám Lý Hạo Thăng, đồng thời nói kiến nghị của bọn họ, định làm theo. Mới đầu Từ Hải Sinh cũng không đồng ý mở chợ bán buôn, ông ta chỉ thích thao tác tài chính, mỗi Trương Thắng một lòng làm thực nghiệp, Trương Nhị Đản muốn chơi lớn, nên Từ Hải Sinh đành cười trừ, nay lại đổi ý, Trương Thắng hơi xấu hổ.
Từ Hải Sinh cười:
- Không có gì cả, làm ăn kinh doanh chú trọng linh hoạt, chính là ứng biến, thuận theo thời thế, theo con người, theo hướng đi của thị trường mà thay đổi, đừng nói bây giờ chúng ta chưa xây dựng chợ, dù làm được một nửa rồi, nếu thấy nguy hiểm quá lớn cũng phải dũng cảm dừng lại. Nhớ, thà tổn thất, tuyệt đối không thể mở rộng tổn thất.
Trương Thắng ghi nhớ trong lòng, tiếp nhận bài học này.
Lúc này Sở Văn Lâu mang cái mũi sụt sịt hưng phấn chạy tới, mũi hắn không sao, nhưng cứ rượu vào là ngứa, ngứa thì day, thế là thành viêm mũi.
Vừa thấy Trương Thắng, Sở Văn Lâu ngạc nhiên:
- Giám đốc Trương xuất viện rồi sao không nói một câu để tôi đi đón.
- Thương thế của tôi vốn không nặng, không cần nằm viện, chẳng qua muốn ở lại cùng anh Quách thôi, giờ vụ án đã giải quyết xong, anh ấy về nhà dưỡng thương, tôi chẳng ở lại làm gì. Anh không sao chứ? Hôm qua anh uống nhiều quá.
Nói tới đó nhớ chuyện hoàng thượng nương nương nô tài, Trương Thăng và Từ Hải Sinh không nhịn được cười.
Sở Văn Lâu hơi xấu hổ, bất giác đưa tay lên day mũi:
- Không sao, đấu tửu lệnh với anh Từ say chả biết gì nữa, có điều ngủ dậy là ổn. À vừa nhận được điện thoại ở cục thế cảng Thiên Tân, nói chiếc Benz 300 đã tới, bảo chúng ta mau chóng mang thủ tục tới nhận hàng.
Trương Thắng không hiểu, truy hỏi:
- Sao lại là Benz 300, không phải là Mercedes à, lại đặt thêm một cái nữa?
Từ Hải Sinh bật cười:
- Thắng, Benz là Mercedes Benz đấy, bên chúng ta hay gọi là Mercedes, còn ở Hong Kon người ta gọi là Benz. Cái xe này nhờ vào quan hệ Trương Nhị Đản ủy ban ngoại thương mới phê cho một cái, chứ bằng vào công ty chúng ta thì còn lâu.
Thời ấy quốc gia ưu đãi lớn với xĩ nghiệp ngoại, xĩ nghiệp liên doanh, doanh nghiệp miễn thuế 3 năm, 2 năm sau giảm nửa, thiết bị nhập khẩu miễn thuế. Cho nên nhập đồ cao cấp như xe cộ cần khống chế nghiêm ngặt, miễn cho những xĩ nghiệp kia lợi dụng nhập khẩu quy mô lớn sang tay kiếm lời, như thế kiếm tiền dễ hơn cả chơi cổ phiếu rồi.
Sở Văn Lâu hớn hở, ngực ưỡn lên, bụng hóp lại bộ dạng vênh váo, làm thân hình lùn xủn của hắn cũng cao thêm vài phần:
- Cái xe này đến thật đúng lúc, phải tranh thủ đi lấy về, vừa vặn đăng ký biển trước khi khai trương, hôm đó có cái xe trưng mới uy phong.
Trương Thắng cũng bị sự phấn khích của hắn cảm nhiễm, xoa xoa tay: - Vậy phải phái người đi lấy ngay thôi, anh Từ không đi được rồi, ai đi bây giờ?
Sở Văn Lâu vỗ ngực:
- Tôi, tôi đi cho, đảm bảo lái xe an toàn, trở về đúng lúc.
Từ Hải Sinh lắc đầu:
- Không được, công ty khai trương tới nơi rồi, quan hệ mọi phương diện phải để ý, giờ tôi hận không mọc ra ba đầu sáu tay, cậu sao đi cho được? Vả lại tôi thấy cậu lái xe rồi, chưa cầm lái được một năm đúng không? Đi đường xa một mình nguy hiểm lắm.
- Vậy chúng ta ủy thác người đi lấy, trả ít tiền là được, em trai tôi lái xe, quen biết nhiều bạn bè trong nghề, để tôi bảo nó giới thiệu người tới.
Từ Hải Sinh đồng ý:
- Nhưng đi một người không được, đường xa dễ mệt, phải thay nhau lái, Văn Lâu, cậu mượn Trương lão gia tử một lái xe, cùng lái xe của Trương Thắng đi lấy.
Sở Văn Lâu vì không được lái xe mới nên hơi rầu rĩ, có điều Từ Hải Sinh nói đúng, hắn học lái xe chưa lâu, còn chưa bao giờ lái xe trên đường cao tốc, vừa rồi hưng phấn quá nên quên, vì thế gật đầu đồng ý.
*********
Ánh mặt trời héo hắt cuối thu xuyên qua rèm cửa sổ chiếu lên giường, chiếc đồng hồ báo thức đã kêu lần thứ ba, Chung Tình trên giường lười biếng trở mình, hai bầu ngực khẽ rung rinh, vươn tay ra tắt nó đi, 6h30 rồi, trước kia cô hay ngủ nướng, nhưng bây giờ không thể như vậy nữa, hôm nay lại càng không thể, cứ thế mặc mỗi đồ lót đi vào phòng vệ sinh, đó là thói quen của Chung Tình, khi đi ngủ thường mặc rất ít quần áo, thậm chí không mặc gì, cô thích thoải mái lúc ngủ.
Từ nhà vệ sinh đi ra Chung Tình đã trang điểm xong, chỉ xoa ít phấn lên má che đi sự mỏi mệt, ít kem dưỡng môi, đơn giản, không cầu kỳ như trước, mái tóc dài đã nhuộm hơi hung vấn lên thành búi tóc, trông càng thêm thành thục quyến rũ. Thân thể đầy đặn thon thả ngồi xuống giường lấy từ cái tủ bên cạnh ra một chiếc tất bằng tơ mỏng, đưa mũi chân lên đi vào, chầm chậm cuốn tới tận gần sát cặp mông tròn lẳn.
Tất đen, quần lót đen, áo lót đen viền hoa, cùng làn da thiếu phụ thanh xuân nõn nà tạo nên tương phản khiến người ta nhìn mê muội. Chung Tình nhìn bản thân trong gương, đôi mắt đen xếch đen lý, long lanh ướt át, hàng mi mỏng cong vút có thể cứa nát trái tim bất kỳ nam nhân nào, cô hoàn toàn đã lấy lại được vóng dáng cô vẫn kiêu ngạo, đầy đặn nhưng không sồ sề, thon thả và gợi cảm tạo nên những đường nét thanh nhã đầy quyến rũ của thiếu phụ đang trong độ hoàng kim của nữ nhân.
Thế nhưng Chung Tình không chọn một bộ quần áo tôn lên những đường nét cơ thể, mà là một bộ váy công sở rất chính thống, trạng trọng, cúc áo cài lên tận cổ, suy nghĩ một lúc cởi ra một nút, mở hộp nhỏ trên tủ, lấy ra chiếc kính gọng vàng đeo lên, một mỹ nữ công sở xuất hiện.
Sau sự kiện kia, Chung Tình tuy không bị đuổi việc, nhưng cô còn mặt mũi nào quay lại nơi đó nữa, tới chỗ Từ Hải Sinh tìm chỗ dựa, chỉ đổi lại những lời lạnh nhạt tuyệt tình. Về sau Từ Hải Sinh nhiều lần nhắn tin cho cô, cô đều không đọc mà xóa hết đi, không còn muốn chút dính dáng nào với ông ta nữa.
So với nam nhân thì nữ nhân có ý thức nguy cơ mạnh hơn, vì thế dù không còn nhà để về, cũng không thể về nhà mẹ đẻ vì cha mẹ cô không thèm nhìn mặt cô nữa, trong tay cô vẫn còn chút tiền tiếp kiệm, thuê một căn nhà nhỏ trong xóm trọ nghèo nơi sinh sống chủ yếu của công nhân ngoại tỉnh tới Quỳnh Hải làm việc, cô cũng bắt đầu tìm đường mưu sinh nuôi sống bản thân.
Cô từng tới trung tâm giới thiệu việc làm, chẳng khó kiếm được công việc nhẹ nhàng đãi ngộ tốt, nhưng người ta chỉ coi cô là bình hoa, có vết xe đổ Từ Hải Sinh, Chung Tình không ôm bất cứ ảo tưởng nào vào nam nhân, càng không muốn trở thành đồ chơi cho nam nhân. Bây giờ cô muốn dựa vào năng lực để sống, đáng thương vài lần cụng đầu vào tường cô mới biết nữ nhân muốn dựa vào năng lực bản thân mà sinh tồn không phải dễ.
Dương Qua cuối cùng đã chấp nhận ly hôn với cô, nhưng không buông tha, mỗi khi cô kiếm được việc làm, chẳng được năm ba ngày là hắn biết tin tới tận nơi quẫy nhiễu, khiến cô không sao kiếm được công việc ổn định.
Thấy tiền tích góp trong tay ngày một ít, tiết kiệm lắm cũng chỉ cầm cự được vài ba tháng nữa thôi, sắp vào bước đường cùng, Chung Tình suốt ngày đọc báo tìm việc làm, mấy hôm trước đọc được trên báo có một xĩ nghiệp muốn tuyển người, thấy xĩ nghiệp đó một là xa trung tâm thành phố, hai là hứa cung cấp cả chỗ ở cho nhân viên, như thế có thể tránh được Dương Qua quấy nhiễu, làm việc ở ngoại ô, cũng ít gặp phải người quen hơn, vì thế hôm nay Chung Tình dậy sớm đi ứng tuyển.