Mục lục
[Dịch]Cao Thủ Kiếm Tiền! - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bấy giờ nghe ngoài loáng thoáng cái gì đó mà "hoạt thôn nhất điều long", Từ Hải Sinh nói:

- Cái này là rót đầy mười mấy chén rượu, uống liền một hơi hết sạch, không có kỹ xảo gì hết, thuần túy dựa vào tửu lượng. Lần trước Trương Nhị Đản mời lãnh đạo thành phố tới thị sát, dùng chiêu này, làm một hơi hết 12 chén Mao Đài, làm các vị lãnh đạo tái mặt.

Ba tên thanh niên đang hô "Tiểu Lan! Tiểu Lan! Tiểu Lan!", hẳn là ép cô uống rồi, Trương Thắng nhíu mày:

- Uống vội như thế không gục sao?

Từ Hải Sinh cười ha hả:

- Trên bàn rượu mà, chơi là phải cho thống khoái mới giải phóng được áp lực, uống rượu mà không say thì còn thú vị gì.

Bên ngoài có vẻ Tần Nhược Lan cũng biết lượng sức, không dùng chiêu đó, chỉ thấy cô rót đầy một ly rượu cao, cởi phăng áo da treo lên ghế, bên trong chỉ còn chiếc áo ba lỗ, làm ba tên thanh niên huýt sáo liên hồi, từ vị trí Trương Thắng không thấy rõ đằng trước, nhưng thừa biết ba tên kia vì sao phấn khích như thế.

Cứ tưởng cô sẽ cắn mép ly, sau đó ngửa mặt uống, chiêu này Trương Thắng thấy Lão Bạch thể hiện rồi, nhưng không, Tần Nhược Lan há miệng thật to ngoạm lấy thân ly rượu.

Trương Thắng lấy làm lạ, như thế ngửa người ra thì rượu chảy ra ngoài hết còn gì?

Tần Nhược Lan không ngửa người mà là nghiêng người sang, không biết sao cô làm sao, hai chân thẳng tắp, nửa trên cong xuống, uống hết rượu chảy ra.

Trương Thắng há hốc mồm:

- Lợi hại! Làm sao cô ấy làm được chứ?

- Cái này thực sự là rất khó lắm, trước tiên là người phải dẻo, tiếp theo độ cong của eo, đầu phải đúng độ, lệch chút thôi là rượu đổ ra ngoài, không thì đổ vào mũi, như thế mất mặt lắm. Cô gái này lợi hại đấy, Trương Thắng, sau này cũng cũng phải xã giao không ít, đợi lát nữa Văn Lâu về, chúng ta cũng đấu rượu, luyện tập chút... A đây rồi.

Sở Văn Lâu nghe thấy đấu rượu là lên tinh thần, nóng ruột chà tay:

- Hay, anh Từ, anh muốn đấu thế nào?

Trương Thắng cười khổ:

- Mọi người, tôi vừa ốm dậy đấy.

Từ Hải Sinh xua tay, lấy trong túi ra một cuốn sổ tay:

- Yên tâm, chúng ta không so được với bọn trẻ, nên đấu văn không đấu võ. Tôi viết ba tờ giấy, lần lượt là hoàng thượng, nương nương và nô tài. Rút được tờ giấy nào, người đó phải dựa theo đó mà xưng hô, ví dụ tôi rút phải hoàng thượng, cậu là nô tài, vậy trước khi rời quán bar, cậu chỉ cần nói chuyện phải xưng nô tài, gọi tôi là hoàng thượng, tôi xưng trẫm, nói sai là phạt một chén.

Quả nhiên là Lão Từ, không bao giờ thiếu trò vui, rất thú vị, hai người kia hớn hở đồng ý.

Trương Thắng mở tờ giấy, là hoàng thượng, Từ Hải Sinh được nương nương, Sở Văn Lâu ấm ức:

- Không xem nữa, khẳng định là nô tài con mẹ nó rồi.

Từ Hải Sinh mở đầu trước:

- Hoàng thượng, bản cung cho rằng mới bắt đầu không nên tuyển quá nhiều người, một kế toán, một tài vụ, một lái xe, một bảo vệ, một thư ký văn phòng và một công nhân vệ sinh, thế là đủ phòng ban cơ cấu, còn về phần quảng cáo, thì đã gọi là quảng cáo mà, không phải thật.

- Nương nương, trẫm thấy công ty phải ra dáng công ty, huống hồ sắp xây dựng kho lạnh, chợ thủy sản cũng đang tiến hành, nhà xưởng cần có người. Hơn nữa, không thể để...

Trương Thắng vừa nói vừa phải cố nhịn cười:

- Nô tài làm tư lệnh không có quân.

Sở Văn Lâu uốn lưỡi mấy lần mới nói được:

- Đúng thế hoàng thượng, nương nương, nô tài chạy sắp gãy cả chân rồi, bên cạnh không có người sai bảo không được, không nhiều thì phải có chừng 20 người chứ, nếu không người ta xem thường công ty chúng ta.

Từ Hải Sinh và Trương Thắng nghe hắn xưng là "nô tài" cười lăn cười bò.

Trương Thắng lại nói:

- Nương nương, mai trẫm ở bệnh viện thêm ngày nữa, sau đó tới công trường giúp đỡ, cuối tuần sau khai trương rồi, văn phòng của trẫm sẽ làm xong trong tuần này, nhà xưởng phải đẩy nhanh tiến độ, như thế lãnh đạo tới mới có cái để xem.

- Hoàng thượng yên tâm, đội trang trí đang tranh thủ làm cả ca đêm, bản cung liên hệ xí nghiệp đó rồi, bề ngoài phải thật trang trọng. À phải, nô tài, hợp đồng chiêu sinh phải làm cho chính thức, chi tiết nhỏ càng phải chú ý.

Sở Văn Lâu thấy rất không tự nhiên: - Nô tài biết rồi, đã in bốn mươi bản, mai tôi mang tới cho anh xem, nếu không thích hợp tôi sửa...

- Phạt, phạt...

Từ Hải Sinh lẫn Trương Thắng đồng thanh vỗ tay chỉ mặt hắn:

Sở Văn Lâu tự phạt một chén.

Từ Hải Sinh tự xưng bản cung một cách trơn tru, Sở Văn Lâu đại khái dị ứng với chữ nô tài, cho nên nói sai suốt, chẳng mấy chốc bị phạt rượu lờ đờ say, Trương Thắng cũng lỡ lời bị uống vài chén, có điều y cực kỳ cảnh giác, nên càng về sau càng không sai lầm nữa, thế là Từ Hải Sinh lấy Sở Văn Lâu ra khai đao, cố ý chọc hắn, trong phòng bao toàn bản cung với nô tài, ai không biết đi qua nghe thấy tưởng mình xuyên không mất rồi.

Trương Thắng tranh thủ lúc hai người họ đấu nhau uống mấy hớp trà cho tỉnh, ánh mắt vô tình thấy Tần Nhược Lan và Chu Thành Bích kéo tay nhau đi vệ sinh.

Hai cô gái vừa đi, ba tên kia lập tức chụm đầu vào nhau thì thầm gì đó, rồi Lý Hạo Thăng cầm lấy cốc rượu của Tần Nhược Lan, pha volka với bia, rồi cho viên gì đó màu xanh vào, dùng thìa khuấy đều.

Trương Thắng giật mình, chợt nhớ tới lần đầu mình tới khách sạn tiếp người ngân hàng, có kẻ muốn bỏ thuốc vào đồ uống của đối tác để cưỡng bức con gái nhà người ta, chẳng lẽ trò đó lại tái diễn?

Ở ngoài phòng bao, Lý Nhĩ choàng vai Lý Hạo Thăng cười khì khì:

- Muốn chuốc say chị họ cậu thật đấy à?

- Tửu lượng chị ấy ghê lắm, không dùng chiêu này chuốc say chị ấy, lát nữa đám nam nhân chúng ta gục hết thì mất mặt lắm, phải cho chị ấy say một lần, lần sau chị ấy bớt vênh mặt.

Lý Nhĩ lo lắng nói:

- Sợ cô ấy nhận ra bên trọng trộn rượu, cô ấy tinh lắm.

- Không đâu, tôi cho thêm cả ô liu vào trung hòa vị, nồng độ đề cao không ít, nhưng khi uống lại không thể nhận ra.

Tiêu Tử nghe thế hưng phấn nói:

- Cậu học đâu ra thế, để tôi làm cho Thành Bích một ly.

Lý Nhĩ cản trở:

- Đừng, cô ấy say là khóc, khóc mãi, tới lúc đó cậu đi mà dỗ nhé.

Ba người họ choàng vai chụm đầu rất khả nghi, Trương Thắng không nghe rõ càng khẳng định họ có ý đồ xấu.

Từ Hải Sinh cũng chú ý thấy cô gãi khi nãy, tuy trang điểm ăn mặc rất cá tính, nhưng khí chất tổng thể vẫn là non lắm, ông ta thích thiếu phụ thành thục, không thích đám gái trẻ, xem ra Trương Thắng ưa loại khẩu vị này, chỉ nghĩ y có tiền, bắt đầu sinh ham muốn, ông ta chẳng quản, huống hồ như thế càng tốt, ông ta muốn biến Trương Thắng thành người đồng đạo, hiện giờ y vẫn quá nguyên tắc.

Hai cô gái quay về, Trương Thắng nhìn thấy thứ màu xanh trong ly vẫn còn liền yên tâm, Tần Nhược Lan còn tỉnh táo lắm, không thể không nhận ra.

Tần Nhược Lan ngồi xuống, phát hiện thứ trong ly, hỏi Lý Thắng Hạo vài câu, sau đó cười hì hì cầm ly lên, Trương Thắng không kịp ngăn cản, cô đã uống hết, để lại thứ màu xanh ở đáy cốc, sau đó đổ ra lòng bàn tay, thì ra là quả ô liu, Trương Thắng bật cười.

Đúng là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, Trương Thắng vì chuyện lần đó mà thần kinh quá mẫn cảm, bạn bè uống rượu trêu chọc nhau là bình thường, mấy tên thanh niên kia còn ít tuổi hơn hai cô gái, đám nhóc lông còn chưa mọc đủ thì dám làm gì? Mình đa nghi quá rồi.

Gần 11 giờ, ba người Trương Thắng rời quán bar, Từ Hải Sinh vẫn bình thường, Sở Văn Lâu say nhũn người, Trương Thắng tuy uống ít, nhưng vì cảm chưa hết ảnh hưởng tới tinh thần, cũng thấy đầu nặng chân nhẹ.

Nhóm Tần Nhược Lan cũng đi ra, cô đã say khướt rồi, không còn chút hình tượng nào, phải nhờ Lý Thắng Hạo dìu, giọng líu lại vẫn thích nói:

- Này... nói cho cậu biết, Hạo Thăng, muốn chuốc say tôi à... Mơ đi, không có cửa đâu... Tôi, từ khi lên ba đã được... cha tôi lấy rượu... nuôi..

Còn chưa nói hết đầu gục xuống, "hi sinh tráng liệt".

Lý Nhĩ hả hê:

- Lần này cô ấy say rồi, ha ha ha, cẩn thận mai cô ấy tìm cậu tính sổ.

Trương Thắng vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, thi thoảng quay đầu nhìn, nhưng Sở Văn Lâu bên cạnh củng lảm nhảm như tên điên, làm y nghe không rõ.

Lý Hạo Thăng cười gian:

- Chị ấy dám à? Tôi có tuyệt chiêu đối phó, không đưa chị ấy về nhà nữa, tránh cô chú tôi mắng, đưa cô ấy về nhà tôi ngủ...

Trương Thắng chỉ nghe thấy câu "đưa về nhà tôi ngủ", bóp chặt tay, chuyện mình lo nhất vẫn xảy ra, đám vô sỉ! Sao nam nhân thích chuốc say nữ nhân rồi giở trò, dày vò cô gái không còn tri giác thì thích lắm sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK