Mục lục
[Dịch]Cao Thủ Kiếm Tiền! - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc lấy cơm, mọi người cầm bát và thìa xếp hàng, Trương Thắng thấy tên Oa Ngưu giường hai bò trên giường xuống, cách hắn cầm thìa rất lạ, gần như nắm kín phần chuôi, vì xuống giường phải chuyển tư thế, Trương Thắng nhìn thấy chuôi thìa được mài nhọn.

- Tiểu Thắng ca, tới anh đó.

Người sau đẩy Trương Thắng một cái, y đi tới, ánh mắt vẫn chú ý theo dõi Oa Ngưu, quản giáo đổ một thìa cháo, nhét cho hai cái bánh bao, hô: - Người tiếp theo. Thấy Trương Thắng vẫn đứng đó, nhíu mày: - Làm gì thế, đi mau.

Trương Thắng nhìn hắn chằm chằm: - Hết rồi à?

- Đúng rồi.

- Đúng con mẹ mày... Trương Thắng thình lình hất nguyên bát cháo nóng vào mặt hắn: - Cháo còn soi gương được, mày bán nước à? Bánh bao không đủ nhét kẽ răng, nuôi súc sinh cũng không thể như thế.

- Choang!

Trương Thắng đá bay thùng cháo, làm phạm nhân sững sờ.

- Trương Thắng, mày làm trò gì thế? Quản giáo Ngưu giận tới mắt trâu lồi ra, xông tới quát:

- Quản giáo, phạm nhân cũng là người, yêu cầu tăng thêm lượng thức ăn, nâng cao chất lượng, thức ăn kém hơn cám lợn chưa nói, còn ăn không đủ no. Trương Thắng hùng hổ khiếu nại.

Đám phạm nhân nghe vậy ngầm thán phục, sau vụ phòng hai trốn tù, bọn họ bị phạt, ăn uống kém hơn hẳn, không ai dám lên tiếng, cho tới hôm nay.

- Tiểu Thắng ca quá ngầu rồi! Đó là suy nghĩ của đại đa số phạm nhân:

- Mẹ nó, nuôi lợn béo còn ăn thịt được, lũ phế vật chúng mày được tích sự gì?

Quản giáo Ngưu vung dùi cui đập túi bụi, Trương Thắng ôm đầu ngồi xuống, làm tư thế không phản kháng, mồm vẫn nói to: - Ăn không no thế nào cũng chết đói mạn tính, đối xử với phạm nhân cũng không được vô nhân đạo như thế.

Vậy là Trương Thắng lại bị quản giáo lôi đi rồi, phạm nhân người coi y là anh hùng, một vài người nghĩ y bị điên, lâu lắm rồi không nghe nói tới phạm nhân bị hành hạ phát điên, không ngờ giờ xuất hiện một tên.

- Anh Văn! Khi bị kéo qua cái phòng đơn kia, Trương Thắng lòng máy động gọi lớn:

- Ồ, là cậu à? Anh Văn ngẩng đầu lên cười, đặt dao dĩa xuống, lấy khăn trắng lau miệng rất lịch sự, chào hỏi y như hàng xóm bình thường: - Suốt ngày thấy cậu ra ra vào vào, giờ lại đi đâu thế?

"Đm, hắn đang ăn thịt bò bít tết, còn có rượu vang!" Trương Thắng nhìn thấy thức ăn trên bàn anh Văn, cảm giác muốn ngất.

Quản giáo đẩy lưng một cái, Trương Thắng cấp bách kêu: - Anh Văn, tôi gặp phải ít phiền toái.

Anh Văn mỉm cười: - Thì sao?

- Chỉ anh mới cứu được tôi.

- Nếu ai định làm hại cậu, hãy nói với quản giáo, tôi chỉ là phạm nhân thôi.

- Anh Văn, trước mặt chân nhân không nói láo, tôi mà kể với quản giáo thì coi như đóng dấu vào án tử của mình rồi, đó là quy củ trong đây, anh biết rõ. Nói ra tôi chỉ càng chết khó coi hơn thôi...

Trương Thắng nói vậy, hai quản giáo đều xấu hổ nhìn y rất bất thiện, nhưng chuyện liên quan tới tính mạng, Trương Thắng bất chấp, không cân nhắc lời nói, vùng vai bước tới: - Anh Văn, chỉ anh mới cứu được tôi...

Anh Văn là ai, khả năng lớn cỡ nào, cứu nổi mình không, Trương Thắng đầu không biết, nhưng nay hắn là cọng cỏ cứu mạng duy nhất, chỉ còn cách bám lấy, nếu không e ngày rời phòng biệt giam là ngày tận số của y, đám người kia bất chấp ra tay rồi.

- Ừm. Anh Văn gật gù, vẻ mặt ung dung: - Cứ coi như cậu nói đúng, nhưng vì sao tôi phải cứu cậu chứ? Nếu tôi nhặt lại cho cậu cái mạng, cậu cho tôi cái gì?

Trương Thắng có gì chứ, nếu nói tiền, người ta không biết giàu hơn y bao nhiêu lần, gục đầu bất lực: - Tôi không có gì cả.

- A, xin lỗi, không giúp được cậu rồi.

Trương Thắng không giận, không thật vọng, buồn bã thở dài, cái thở dài đầu hàng số phận: - Quấy rầy anh rồi.

- Không cần khách khí. Anh Văn gật đầu đáp lại, tiếp tục cầm dao dĩa lên, thong thả cắt miếng thịt bò, không để ý tới chuyện bên ngoài nữa, chỉ là ăn được một lúc bỏ dĩa xuống, cầm ly rượu vang trầm ngâm.

***** *****

Một tên tù phạm lao động bẻ tay nhìn Trương Thắng: - Quản giáo Lô, vẫn như cũ hả?

Quản giáo Lô thở dài: - Thôi, y mới ra vài ngày, thêm lần nữa thì tàn phế mất, nhốt vào phòng vệ sinh.

- Vâng. Tên tù phạm hơi tiếc nuối, mất cơ hội được đánh người:

Phòng vệ sinh, đúng như tên của nó, vừa là nơi đi vệ sinh là nơi dùng để biệt giam, nhỏ hơn phòng vệ sinh thường một phần ba, đi vào muốn xoay người cũng khó, trên tường có vòng sắt, còng tay vào đó, đứng lên thì chạm trần, ngồi xuống mông không tới được đất, kỷ lục trước nay là một hảo hán giết người bị còng từ 9 giờ sáng tới 4 giờ chiều liền khóc lóc xin được ăn đòn, còn hơn phải ngồi ở đây.

Cửa sắt đóng sầm lại, không có lấy chút ánh sáng nào, xung quanh tối như mực, mùi thối càng thêm tởm lợm, chỉ có tiếng nước nhỏ tí tách, đó là nước nhà vệ sinh chảy, lúc nào cũng như nhỏ giọt.

Trong bóng tối, Trương Thắng khẩn trương suy nghĩ xem ai thù hận mình tới mức đó.

Giả Cổ Văn? Không thể, xét tình hình bây giờ, vụ án Trương Nhị Đản đưa ra xét xử công khai, tức là thế lực chính trị ông ta đã thắng thế, không mạo hiểm báo thù mình như vậy.

Sở Văn Lâu? Trương Thắng cũng lắc đầu, tên đó giờ thê thảm, đến sống còn khó khăn, tiền đâu ra thuê người giết mình? Hỏng một lần, lại kiếm được người khác ngay, hắn không có năng lực đó.

Vậy chỉ còn Từ Hải Sinh...? Ông ta là người duy nhất có đầy đủ khả năng, hơn nữa nhìn vào kết cục của Mạch Hiểu Tề, từng là cánh tay phải của ông ta...

Là ông ta sao?

Nghĩ tới thủ đoạn khó lường của Từ Hải Sinh, Trương Thắng cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Không biết qua bao lâu, trong cái phòng tối tăm này ước lượng thời gian vô cùng khó khăn, có lẽ tương đối lâu rồi, Trương Thắng bắt đầu thấy mỏi lưng, chân tay tê rần, muốn cựa quậy một chút cho thoải mái nhưng không thể, cảm tưởng có ngàn vạn con kiến bò qua bò lại trên người mà chân tay bị trói chặt, không thể đuổi chúng đi, khó chịu vô cùng, làm y không còn đủ tỉnh táo mà suy nghĩ gì nữa.

Đột nhiên có tiếng lạch xạch bên ngoài, rồi cửa bị mở ra, quản giáo Ngưu cầm cái dùi cui xuất hiện: - Trương Thắng, nghe nói trong kia có kẻ muốn chơi cậu?

Ánh sáng làm mắt Trương Thắng như kim đâm, nhắm lại nói: - Quản giáo, định dụ tôi nói ra à? Thực ra tôi không nói anh cũng biết, trong trại có gió lay cỏ động gì mà qua được mắt các anh.

Quản giáo Ngưu cười gằn: - Nếu đã có kẻ muốn cậu vĩnh viễn ngậm miệng, vậy mau hợp tác với chính phủ đi, chiêu này của cậu chỉ giữ được mạng nhất thời thôi.

Đây cũng là một cách, nhưng ý nghĩ này vừa lóe lên, Trương Thắng dứt khoát lắc đầu, mồm kêu oan: - Quản giáo, tôi bị liên lụy, thực sự không có gì để khai..

Quản giáo Ngưu mất kiên nhẫn: - Thôi đi, đứa nào vào đây chẳng kêu oan, đừng có đóng vai Tần Hương Liên kêu oan làm tuyết đổ giữa mùa hè nữa.

- Quản giáo, không phải Tần Hương Liên mà là Đậu Nga.

Mặt trâu của quản giáo Ngưu đỏ ửng, lảng đi: - Cậu đá thùng cơm, tuy có nguyên nhân, song tội khó tránh, tù nhân 1367 mắc bệnh mãn tính, là trọng phạm không thể vào bệnh viện, cậu tới đó làm y tá cho người ta.. Còn Lão Đao đang được làm thủ tục chuyển đi nơi khác, khỏi lo.

Trương Thắng làm sao không lo được, y đâu sợ Lão Đao, y sợ kẻ vung tiền ra lấy mạng mình kìa, nhất định trong trại giam này có người làm trung gian, mà đám quản giáo là đáng nghi nhất: - Quản giáo, đổi phòng thì khác gì? Làm sao hết nguy hiểm được?

- Nói nhiều, cậu tưởng mình tới đây an dưỡng à? Quản giáo Ngưu mở còng tay cho Trương Thắng, quát: - Đưa ra.

Trương Thắng vừa bước ra ngoài, hai chân bủn rủn ngã cắm mặt xuống đất, chân đi mà cứ run bần bật, hỏi giờ mới biết chỉ bị nhốt gần hai tiếng thôi.

Anh Văn đang ngồi đánh bài trên máy vi tính, nhìn thấy Trương Thắng được đưa tới thì mỉm cười ôn hòa: - Phòng nhỏ, cậu ngủ dưới đất nhé!

" Thì ra anh Văn là phạm nhân 1367, mẹ tổ, không nói luôn, bày đặt số má." Trương Thắng mừng rỡ vâng một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK