Đối diện cô và em gái là tên lính với áo giáp bao bọc toàn thân đang nâng kiếm lên.
Giống như vì thương hại mà muốn ban cho các cô một cái chết nhanh chóng trong một nhát chém. Phản chiếu ánh nắng, thanh kiếm chầm chậm được giơ lên cao.
Cô nhắm lại hai mắt, cắn chặt môi. Cô không hề mong muốn rơi vào hoàn cảnh này, chỉ là bất đắc dĩ phải tiếp nhận vận mệnh này. Nếu như có thể, cô sẽ không do dự phản kháng lại và chạy trốn.
Thế nhưng ──── cô không hề có bất kỳ sức mạnh nào.
Bởi vậy cuối cùng chỉ có một loại kết cục.
Đó là cô sắp chết tại nơi đây.
Thanh kiếm chém xuống ───────
───── nhưng cơ thể cô không cảm giác thấy bất kỳ đau đớn
Hai mắt đang nhắm chặt mở ra.
Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là thanh kiếm đang dừng lại giữa không trung.
Sau đó là tên lính đang nắm thanh kiếm.
Đối phương bất động giống như bị đóng băng lại. Hắn hoàn toàn không còn chú ý tới cô nữa. Dáng vẻ không hề phòng bị và đang run rẩy của hắn cho thấy nội tâm hắn đang tràn ngập nỗi sợ hãi.
Hấp dẫn bởi ánh mắt của hắn, cô không khỏi cũng đem ánh mắt nhìn sang bên cạnh.
Sau đó ──────── cô nhìn thấy tuyệt vọng.
Chỉ thấy được đến bóng tối.
Mỏng manh như một trang giấy nhưng sâu không thấy tới điểm cuối. Trồi lên từ mặt đất như hình bầu dục bị cắt mất phần đáy. Này tấm quang cảnh tràn ngập sắc thái thần bí, đồng thời cũng làm cho người xem cảm thấy bất an mãnh liệt mà ngôn ngữ không cách nào diễn tả
Đây là một cánh cửa sao?
Cảnh tượng trước mắt làm cô nảy ra ý nghĩ như vậy.
Trái tim của cô bổng giật thót, ý nghĩ của cô đã được chứng minh.
Từ sâu trong bóng tối đó, tựa hồ có đồ vật gì đó đang hiện ra.
Ngay khi nhìn rõ trong nháy mắt ────
"Y ─────!"
───── Cô phát ra một tiếng thét chói tai.
Đó là tồn tại mà không con người nào có thể chiến thắng.
Ánh đỏ lập lòe, bập bùng như hai đốm lửa bên trong hốc mắt của một đầu lâu trắng hếu. “Nó” lạnh lùng nhìn về phía hai cô gái như thể đang quan sát con mồi. Trên bàn tay không hề có da thịt của “nó” đang nắm lấy một cây pháp trượng vừa thần thánh, đẹp đẽ vừa mà mị và đáng sợ.
Khoác trên mình trường bào màu đen được tô điểm trang sức một cách đầy tinh xảo, “nó” như bước ra từ một thế giới khác, thế giới của bóng tối, “nó” là hóa thân của cái chết.
Không khí như đông cứng lại trong nháy mắt.
Phảng phất như nghênh đón đấng tối cao vô thượng hàng lâm, thời gian cũng ngừng chuyển động.
Cô ngừng cả thở, cảm giác như linh hồn đã bị cướp đi.
Liền trong tình cảnh cả thế giới như bất động, thời gian như đình chỉ này, cô bắt đầu cảm thấy khó thở, cố gắng hết sức để hấp lấy không khí
- Tử thần hiện lên để mang mình đi sang thế giới khác chăng.
Vốn đang nhận thức như thế, cô liền cảm thấy có chút kỳ quái. Chính là tên lính muốn giết mình vẫn như cũ đứng bất động.
“Urghh…”
Trong tai truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Âm thanh này do ai phát ra? Như là từ chính mình, hoặc có thể là từ đứa em gái đang run rẩy sau lưng, mà cũng có thế là từ miệng của tên lính đang đứng đối diện.
Trong ánh mắt của cô, không có bất kỳ da thịt mà chỉ có xương trắng, cánh tay của “nó” đang từ từ vươn ra một cách chậm rãi, lướt qua cô hướng về tên lính ─── tiếp theo những ngón tay mở ra như muốn nắm lấy cái gì đó.
Cô không muốn nhìn “nó” thêm nữa nhưng cô quá sợ hãi để làm điều đó. Cô lo lắng điều gì đó đáng sợ sẽ xảy ra với cô nếu cô dời ánh mắt nhìn sang chỗ khác.
"Grasp Heart. "
Bàn tay của tử vong nắm chặt. Cô liền nghe được bên cạnh truyền đến tiếng kim loại mãnh liệt va chạm.
Tuy rằng vẫn sợ hãi, thế nhưng ở lòng hiếu kỳ thôi thúc, cô chậm chạp dời ánh mắt và nhìn thấy tên lính ngã xuống đất, không nhúc nhích.
Hắn đã chết rồi.
Không sai, chết rồi.
Mối nguy hiểm hầu như sắp cướp đi tính mạng của mình, liền nhẹ nhàng được hóa giải như một trò đùa. Nhưng là hiện tại không phải thời điểm để cao hứng. Chỉ vì nguy hiểm chỉ là biến thành một loại khác càng thêm khinh khủng hình thức hiện thân.
Trong ánh mắt đầy sợ hãi của cô, "nó" cất bước lại gần.
Bóng tối không ngừng chiếm lấy tầm nhìn của cô.
- Mình sẽ bị nó nuốt chửng.
Nghĩ thầm như vậy, cô liền ôm thật chặt em gái của mình.
Trong đầu cô đã không còn tồn tại ý niệm sẽ sống sót.
Nếu như đối phương là con người, có lẽ còn chút xíu cơ hội mong manh rằng cô và em gái sẽ được sống. Nhưng tồn tại đối diện không để cho cô một chút hy vọng nào.
- Hi vọng chí ít là được chết một cách không hề thống khổ.
Đó là điều duy nhất cô có thể hy vọng.
Ôm lấy em gái đang toàn thân run rẩy, cô muốn bảo vệ tính mạng của em mình nhưng không cách nào làm được, chỉ có thể hối hận vì sự bất lực của bản thân. Cô mong em gái mình sẽ không cảm thấy cô đơn, vì chí ít mình cũng sẽ chết cùng với em ấy.
Liền sau đó ────
Năm 2138, xuất hiện một thứ gọi là DMMO-RPG. Tên gọi tắt của "Dive Massively Multiplayer online Role Playing Game", là các trò chơi tương tác thế hệ mới, trong đó người chơi trải nghiệm một thế giới ảo chân thật tới từng chi tiết. Bằng cách trang bị một loại thiết bị đặc biệt cho phép kết nối các nơ ron thần kinh vào hệ thống siêu máy tình bằng công nghệ nano. Do đó cho phép người chơi dung nhập thật sự vào thế giới trò chơi.
Trong số các DMMO-RPG được phát triển, có một cái tên nổi bật hơn tất cả.
YGGDRASIL.
Do Nhật Bản tỉ mỉ nghiên cứu và phát triển, được tung ra thị trường 12 năm trước, vào năm 2126.
YGGDRASIL mang đến cho người chơi sự tự do mà không một DMMO-RPG nào khác có thể so sánh được.
Đầu tiên số lượng class từ cơ bản đến nâng cao trong trò chơi lên đến con số 2000.
Level cao nhất của mỗi class là 15, có nghĩa nếu muốn đạt tới cấp độ cao nhất Lv 100, mỗi người chơi phải chọn cho mình ít nhất 7 class. Vì thế người chơi có thể trải nghiệm thỏa thích tất cả các class mà mình yêu thích và tất nhiên nếu đạt được một số điều kiện đặc biệt người chơi hoàn toàn có thể đạt được cấp cao nhất chỉ với 1 class. Nhờ hệ thống đặc biệt này, chỉ cần không phải cố ý, mỗi người chơi là duy nhất, không ai giống ai.
Không chỉ vậy, người chơi còn có thể tùy chỉnh về phương diện hình ảnh thể hiện trong trò chơi theo ý muốn. Bằng cách sử dụng các bộ công cụ được bán riêng lẻ, người chơi có thể tùy ý chỉnh sửa hình dạng của vũ khí và áo giáp, hình dáng nhân vật, chi tiết nhà cửa…
Chờ đợi người chơi khám phá là một hệ thống bản đồ vô cùng rộng lớn, bao gồm 9 thế giới: Asgard, Alfheim, Vanaheim, Nidavellir, Midgard, Jotunheim, Niflheim, Svartalfheim, Muspelheim.
Thế giới đồ sộ, vô số lựa chọn kết hợp các loại class và khả năng tùy biến hình ảnh theo ý thích. Với các đặc điểm như vậy, khi trò chơi bắt đầu dã bùng nổ phong trào người chơi tự tay thiết kế, lắp ráp, xây dựng tất cả mọi thứ theo ý thích, hiện tượng này sao đó còn được gọi là “visual popularity”
Vì sự hoan nghênh cuồng nhiệt như thế, ở Nhật Bản chỉ cần nhắc tới DMMO-RPG, mọi người sẽ trực tiếp liên tưởng đến "YGGDRASIL" .
─── Bất quá, đó là câu chuyện của quá khứ.
Đặt giữa phòng là một cái bàn tròn làm bằng đá cẩm thạch rất lớn, xếp chung quanh là 41 cái ghế sang trọng.
Nhưng hầu hết chúng đều để trống.
Chỉ có hai bóng người ngồi lẻ loi trong khi trước đây nơi này được ngồi kín hết bởi tất cả các thành viên .
Một trong số đó là người khoác trên mình chiếc áo bào học giả đen nhánh được trang trí công phu bởi các đường màu vàng và tím ngay viền áo. Kiểu thiết kế ở ngay cổ áo thì có vẻ hơi phô trương quá, nhưng lạ thay, nhìn chung trông có vẻ khá phù hợp.
Tuy nhiên,h hiển lộ bên trên cái cổ áo xa hoa đó, lại không có bất kỳ chút da thịt đầu lâu. Có chút ánh sáng màu đỏ đậm bên trong mỗi hốc mắt trống rỗng, phía sau đầu tỏa ra giống như vầng ánh sáng màu đen.
Ngồi trên một cái ghế khác cũng không có hình dáng của nhân loại, chỉ là một đoàn vật thể sền sệt màu đèn. Bên ngoài của thứ trông như nhựa than đá ấy, liên tục ngọ nguậy thay đổi hình dáng, không có một lúc nào lặp lại một kiểu.
Người trước là một Overlord được xếp hạng hàng đầu trong số các Elder Liches, những pháp sư vì truy cầu ma thuật tối thượng mà biến đổi thành sinh vật bất tử. Nguời sau nhưng là Elder Black Ooze, một chủng tộc trời sinh sở hữu các kỹ năng acid vô cùng mạnh mẽ trong số các tộc Slime.
Vâng, họ không phải là quái vật mà là người chơi .
Ở YGGDRASIL, các chủng tộc ban đầu mà người chơi có thể lựa chọn được chia thành 3 loại chính: cơ bản, bán nhân và dị hình.
Loại cơ bản gồm các tộc có vẻ ngoài dựa trên con người như: nhân loại, Dwarves, Elves…; lọai bán nhân với vẻ ngoài gần giống con người nhưng xấu xí hơn, nhưng lại có chỉ số cơ bản cao hơn loại cơ bản bao gồm: Goblins, Orcs, Ogres…; cuối cùng loại dị hình có hình dạng tương tự quái vật có chỉ số cơ bản cao hơn 2 loại kia, sở hữu các năng lực riêng của chủng tộc quái vật, nhưng cũng có điểm yếu hạn chế rõ ràng. Bao quát tất cả 3 loại, tổng cộng số lượng chủng tộc có thể lựa chọn là hơn 700.
Đương nhiên Overlord cùng Elder Black Ooze đều là chủng tộc cao nhất trong loại dị hình mà người chơi có thể lựa chọn.
Giữa hai người, Overlord lúc nói chuyện miệng cũng không có chuyển động. Cũng vì cho dù là trong top DMMO-RPG thế hệ trước, về cơ bản là công nghệ lúc đó vẫn không thể mô phỏng cử động, biểu cảm của khuôn mặt nhân vật phù hợp theo từng câu chuyện.
"Wow, thật sự đã lâu không gặp, Herohero-san. Tuy hôm nay là ngày cuối cùng của YGGDRASIL, thế nhưng thành thật mà nói tôi thật không nghĩ tới là có ai sẽ đăng nhập vào đây."
"Uhm, thật sự đã lâu không gặp, Momonga."
Hai người đều nói chuyện với giọng của đàn ông, có điều so với người trước thì giọng nói của người sau nghe có vẻ đầy mệt mỏi.
"Đây là lần đầu tiên anh đăng nhập kể từ khi đổi chỗ làm thì phải, bao lâu rồi nhỉ?. . . . . Khoảng 2 năm rồi chứ?"
"Ân ─── cũng khoảng đó ─── oa a ─── đã lâu như vậy rồi à. . . . Thực sự gần đây tôi không có khái niệm về thời gian nữa, cứ phải làm tăng ca đêm liên tục."
"Như vậy chẳng phải là không tốt sao? Anh có ổn không?"
"Sức khỏe sao? Tuy rằng vẫn chưa tới mức cần phải đi khám, nhưng cũng sắp chống đỡ hết nổi rồi. Tôi rất muốn bỏ hết mọi thứ, nhưng còn sống thì còn phải đi làm kiếm tiền, cho nên mới phải liều mạng làm như nô lệ thế này."
"Oa a ──── "
Overlord ─── Momonga dựa đầu vào ghế, như đồng cảm với chuyện đó.
"Thật sự rất thảm đây."
Giọng nói ảm đạm của Herohero, chất đầy nỗi chán chường của thực tại đánh vào tận sâu trong lòng Momonga.
Câu chuyện tiếp tục là những lời phàn nàn về công việc trong thế giới thực.
Chuyện về cấp dưới trơ tráo, kế hoạch công việc thay đổi chỉ sau một đêm, cấp trên chỉ trích vì không hoàn thành được chỉ tiêu, mỗi ngày làm việc bận bịu đến không cách nào về nhà, sinh hoạt không điều độ dẫn đến tăng cân bất thường, các loại thuốc phải uống tăng lên từng ngày…
Như tức nước vỡ bờ, cuộc nói chuyện trờ thành phía khi Herohero không ngừng phàn nàn còn Momonga thì ngồi im lắng nghe.
Rất nhiều người đều tránh nói chuyện công việc ở thế giới thực trong khi chơi game, cảm giác thật tệ khi lôi những khó khăn của cuộc sống thực vào thế giới ảo như một cách trốn tránh.
Bất quá, hai người này lại không nghĩ như vậy.
Bởi vì hội của họ "Ainz Ooal Gown", nếu muốn gia nhập thì phải đáp ứng được hai điều kiện. Điều thứ nhất là nhất định phải là người đã bươn chải ngoài xã hội, một điều khác đó là bắt buốc chủng tộc phải thuộc loại dị hình.
Cũng vì những điều kiện này, mà đa số chủ đề trong các cuộc nói chuyện giữa các thành viên là về cuộc sống ở thế giới thực. Các thành viên cũng từ từ chấp nhận điều đó. Có thể nói đó là một cảnh thường thấy mỗi ngày trong "Ainz Ooal Gown".
Qua một lúc lâu, những lời phàn nàn từ Herohero đã dừng lại.
". . . Xin lỗi, để cậu ngồi nghe tôi than thở liên miên như vầy. Cũng vì trong thế giới thực không có ai để trút bầu tâm sự."
Phần có vẻ như là đầu của Herohero lay động một chút, có vẻ như cúi đầu xin lỗi, Momonga liền đáp lại:
"Không cần để ý, Herohero-san. Tôi đã rủ anh đăng nhập vào đây mặc dù anh đang mệt mỏi, so với chuyện đó thì tôi ngồi lắng nghe anh nói cũng chẳng có gì."
Herohero tựa hồ khôi phục tinh thần, phát sinh so với vừa nãy càng có sức sống tiếng cười trả lời:
"A, cảm ơn rất nhiều, Momonga. Đăng nhập vào đây gặp được bạn bè cũ, tôi cảm thấy rất vui."
"Tôi cũng rất vui khi nghe anh nói như vậy."
"... Bất quá cũng đến giờ tôi phải thoát ra rồi."
Herohero xúc tu (tay) di động trên không trung, tựa hồ đang thao tác cái gì. Không sai, không sai, anh ta đang thao tác màn hình điều khiển.
"Ân, cũng muộn lắm rồi..."
"Tôi rất tiếc, Momonga."
Momonga khẽ thở dài một hơi, tựa hồ không muốn để cho đối phương phát hiện nội tâm tiếc nuối.
"Vậy à, cái kia cũng thật là đáng tiếc... Khi vui vẻ thời gian trôi qua thật nhanh"
"Tôi cũng muốn cùng cậu đợi đến thời điểm cuối cùng, nhưng lúc này tôi thật sự rất buồn ngủ."
"A ──── trông anh thật sự rất mệt. Vậy nên sơm thoát ra và nghỉ ngơi đi."
"Thật sự xin lỗi... Momonga. Nhưng mà hội trưởng, cậu dự định đợi đến khi nào?"
"Tôi dự định đợi đến thời điểm trò chơi ngưng hoạt động. Biết đâu từ giờ đến đó sẽ có thành viên nào đó đăng nhập vào."
"Như vậy a. . . . . Bất quá tôi thật sự không nghĩ tới nơi đây sẽ còn tồn tại đến bây giờ."
Lúc này Momonga thật sự rất cảm ơn vì trò chơi không có chức năng thể hiện biểu cảm trên khuôn mặt. Nếu như có, người khác sẽ thấy vẻ mặt cực kỳ khó chịu của mình. Ngay cả như vậy, giọng nói vẫn sẽ thể hiện thái độ, vì lẽ đó Momonga không có mở miệng. Cũng vì hắn muốn chặn lại những cảm xúc đang dâng lên đột ngột này.
Nguyên nhân chính là vì hội là do mọi người chung tay xây dựng lên, cho nên mới phải nỗ lực duy trì đến giờ, thế nhưng nghe lời nói đó từ một thành viên, nội tâm đương nhiên sẽ sản sinh khó có thể hình dung tâm tình rất phức tạp. Bất quá tâm tình như vậy cũng vì Herohero lời kế tiếp mà trong nháy mắt tan thành mây khói.
"Là một hội trưởng, cậu vẫn duy trì lấy nơi này để chúng tôi có thể quay lại đây bất cứ lúc nào. Thật lòng cảm ơn."
"... Đây là hội do mọi người cùng nhau thành lập, trách nhiệm của tôi là duy trì và bảo vệ để mọi người có thể quay về bất cứ lúc nào!"
"Cũng nhờ có cậu làm hội trưởng mà chúng ta đã có những giây phút vui vẻ với nhau... Hi vọng lần sau gặp lại thì, là ở YGGDRASILII game."
"Tùy không có tin tức về phần 2. . . . .Bất quá tôi cũng hy vọng như vậy."
"Đến lúc đó cùng nhau cố gắng tiếp vậy, còn bây giờ tôi thực sự buồn ngủ lắm rồi... tôi thoát ra đây. Tôi rất vui vì có thể gặp lại cậu, ngủ ngon."
"────────" Momonga trong nháy mắt muốn mở miệng, bất quá sửng sốt một chút liền nói ra cuối cùng một câu nói:
"Tôi cũng rất vui vì gặp lại anh, ngủ ngon."
Herohero trên đầu hiện lên icon khuôn mặt tươi cười, ở YGGDRASIL nhân vật không có cách nào biểu hiện cảm xúc ngoại trừ cách sử dụng các icon như vậy.
Momonga cũng thao tác một thoáng màn hình điều khiển, chọn hiện ra đồng dang icon.
Herohero cuối cùng một câu nói là: "Hy vọng sẽ gặp lại ở đâu đó, tạm biệt."
───────── người cuối cùng trong 3 thành viên còn lại cuối cùng cũng biến mất.
Yên lặng như tờ ─── như chưa từng có ai ở đây. Không hề để lại bất cứ cái gì.
Momonga nhìn về phía vừa nãy Herohero ngồi , trong miệng nỉ non nói ra vốn là câu cuối cùng lúc nãy muốn nói:
"Tôi cũng biết là anh rất mệt, nhưng hôm nay là ngày cuối cùng trò chơi hoạt động, anh hay lưu lại đợi cùng tôi ───── "
Đương nhiên không có được bất kỳ đáp lại. Thực tế Herohero đã trở về thế giới hiện thực.
"Ai."
Momonga từ trong lòng phát sinh thở dài.
Vẫn là không nên nói ra.
Chỉ từ lời nói cũng có thể dễ dàng nhận thấy được Herohero mệt đến thế nào. Cho dù như mệt như vậy, anh ta vẫn là đáp lại lời mời của mình, tại YGGDRASIL ngày cuối cùng đăng nhập vào. Chỉ là như vậy thôi cũng đã nên thật lòng cảm kích. Nếu như xin nhờ anh ta lưu lại, như vậy đã không chỉ là da mặt dày, mà là còn gây phiền phức.
Momonga nhìn chăm chú vào chỗ Herohero vừa ngồi, sau đó di động ánh mắt, nhìn về phía 39 cái ghế khác, nơi đã từng là vị trí của các đồng bạn. Sau khi nhìn chung quanh một vòng, lần thứ hai nhìn về phía chỗ Herohero.
"Hẹn gặp lại sau. . . A."
Hẹn gặp lại ở đâu đó. . . Tạm biệt.
Đã từng nghe câu nói này nhiều lần, thế nhưng chưa lần nào thực hiện được.
Không có ai lần thứ hai trở lại YGGDRASIL.
"Khi nào và ở đâu chứ ───── "
Vai Momonga kịch liệt run rẩy, những đè nén, ngột ngạt trong lòng từ trước đến giờ rốt cuộc bạo phát:
"──── đùa gì thế!"
Momonga dùng sức mà đập bàn, gào thét.
Phán đoán đây là công kích, hệ thống YGGDRASIL bắt đầu tính toán năng lực công kích tay không của Momonga cùng chỉ số phòng ngự của cái bàn, cùng các dữ liệu phức tạp khác. Kết quả ngay chỗ Momonga dùng sức đánh, hiện lên con số “0”.
"Nơi này là tất cả mọi người cùng nhau xây dựng lên Lăng mộ Nazarick! Vi cái gì các ngươi có thể vứt bỏ dễ dàng như vậy chứ!"
Sau khi phát tiết sự phẫn nộ trong lòng, nội tâm lại xuất hiện cảm giác trống vắng, cô quạnh.
"... Không, không phải như vậy, có thể hiểu được, bọn họ đều có cuộc sống thực tế, có những gánh nặng phải lo toan. Đây là chuyện bất đắc dĩ, không có ai là kẻ phản bội cả. Chắc chắn mọi người phải rất khó khăn để quyết định như vậy..."
Momonga như là đang thuyết phục chính mình, cứ liên tục lầm bầm lầu bầu, tiếp đó đứng lên. Hắn đi về phía vách tường, nơi đó trưng bày một cây pháp trượng.
──── Mô phỏng theo quyền trượng của Thần Hermes trong thần thoại Hy Lạp, hình dáng pháp trượng được tạo thành bởi 7 con rắn quấn quanh nhau. Miệng mỗi con ngậm một viên bảo thạch trong suốt như pha lê, chúng tỏa ánh sáng màu xanh trắng óng ánh.
Dù cho là ai, cũng có thể dễ dàng nhận định đây là một cây pháp trượng cực kỳ cao cấp, đó là vật phẩm mà mỗi hội chỉ có thể sỡ hữu 1 cái, vật phẩm biểu trưng của hội , cũng có thể nói đó là trái tim của Ainz Ooal Gown.
Nguyên bản là do hội trưởng nắm giữ, không biết vì sao lại được trung bày ở đây.
Thực chất cùng là vì nó là vật phẩm biểu tượng đại biểu cho cả hội.
Chỉ cần trái tim bị phá hủy, liền đại biểu hội tan rã, vì lẽ đó vật phẩm biểu trưng của hội thông thường không được phát huy sức mạnh thực sự của nó, mà chỉ được trưng bày một cách trang trọng và được bảo vệ nghiêm mật . Cho dù là Ainz Ooal Gown, một hội đứng trong top 10 cũng không ngoại lệ.
Vì thế cho dù cây pháp trượng này là chế tạo riêng cho Momonga, hội trưởng, hắn cũng chưa được một lần sử dụng, chỉ nhìn nó được đặt trên tường thế này.
Momonga hướng về pháp trượng, đưa tay năm lấy, bất quá đưa đến một nửa liền ngừng lại. Ngay vào lúc này, thời điểm Yggdrasil ngừng hoạt động đang gần kề, thế nhưng lại phá hư quy định, hắn cảm thấy do dự, vì cảm thấy hành động của mình sẽ làm nhơ ký ức huy hoàng mà mọi người đã cùng nhau tạo dựng nên.
Vì chế tạo pháp trượng này mà mọi người đồng tâm hiệp lực phiêu lưu, khám phá.
Lúc đó mọi người thi đua với nhau thu thập nguyên liệu, thậm chí ngay cả hình dạng của pháp trượng cũng từng khiến mọi người tranh cãi, tiếp thu ý kiến của tất cả thành viên, nó mới chậm rãi được tạo thành.
Đoạn thời gian đó cũng là lúc hội Ainz Ooal Gown mạnh mẽ nhất ─── là thời khắc vinh quang nhất.
Có người dù mệt mỏi vì công việc cũng cố gắng đăng nhập vào game, cũng có người thậm chí cãi nhau với vợ vì không để ý tới gia đình những vẫn vào game, thậm chí có người cười nói mình đã bị cho thôi việc.
Có lúc chỉ ngồi nói chuyện phiếm với nhau cả ngày. Mọi người lúc thì trêu chọc, đùa giỡn những trò tẻ nhạt; khi thì lên kế hoạch cùng luyện cấp ở đây, cùng nhau thu thập nguyên liệu ở kia; cũng từng có lúc tổ chức tấn công, tiêu diệthội khác; có lúc cùng nhau đi săn Boss Thế Giới, những con Boss mạnh nhất trò chơi; cùng nhau phát hiện ra nhưng nơi, những nguyên liệu chưa từng được khám phá; vì chống đỡ người chơi khác xâm lấn, mà phải đi tìm tòi, thu phục các loại quái vật mang về đặt trong căn cứ.
Nhưng là bây giờ không còn lại ai cả.
37 trong tổng số 41 thành viên rời đihội. Ba người tuy trên danh nghĩa là còn tronghội, thế nhưng cho đến hôm nay cũng chưa từng đăng nhập vào.
Momonga mở ra màn hình điều khiển, mở ra Bảng xếp hạng để kiểm tra hạng của hội. Ở thời điểm huy hoàng nhất, họ đã từng được hạng 9 trên tổng số hơn 800 hội, hiện tại đã rớt xuống hạng 29, nhưng vẫn hơn lúc bết bát nhất, họ đứng thứ 48.
Không rớt hạng nhiều cũng không phải là do công lao của Momonga, mà tất cả nhờ vào tiền bạc, vật phẩm của các thành viên để lại khi họ nghỉ chơi ─── nhờ vào di vật của quá khứ.
Có thể nói, bây giờ hội chỉ còn là một đống hái cốt khi so sánh với qua khứ huy hoàng của nó.
─── Kết tinh của quá khứ đó.
Chính là vật phẩm này ─── Pháp trượng Ainz Ooal Gown.
Momonga cảm thấy nếu ngay lúc này, thời điểm tàn lụi của hội, nếu mình cầm nó, mình sẽ làm nhơ kết tinh của hào quang trong quá khứ. Bất quá, suy nghĩ khác cũng hiện ra trong đầu hắn.
Ở trong Ainz Ooal Gown, cho tới nay đều chọn cách biểu quyết, thiểu số phục tùng đa số. Momonga làm hội trưởng, nhưng phần lớn công việc chính cũng chỉ làm chân liên lạc, tuy ý kiến của Momonga rất được mọi người coi trọng.
Nguyên nhân chính là như vậy, ở lúc không có thành viên nào khác như lúc này, Momon muốn thử sử dụng quyền lực của hội trưởng.
"Trang bị trên người thực sự không phù hợp chút nào."
Momonga nói thầm, trong lúc mở màn hình điều khiển. Phải trang bị lại tất cả vật phẩm trên người cho xứng.
Ở YGGDRASIL tất cả vật phẩm sẽ căn cứ dữ liệu đến phân chia, dữ liệu vật phẩm càng lớn thì càng mạnh. Từ thấp đến cao, được chia thành: Lesser, Minor, Medium, Major, Greater, Legacy, Relic, and Legendary. Mà Momonga đang muốn trang bị lên đó là các vật phẩm cao cấp nhất, cấp Divine.
Trên mười ngón tay xương xẩu, mang 9 chiếc nhẫn với những năng lực khác nhau. Còn có vòng cổ, bao tay, giày, áo choàng, áo, vương miện… tất cả cũng đều là cấp Divine. Nếu như chỉ tính bằng tiền, thì mỗi vật phẩm đều có giá trị khổng lồ, dù có tiền cũng chưa chắc mua được.
Giáp vai cùng nối với phía dưới trường bào, so với lúc nãy càng thêm hoa lệ.
Hào quang mày đỏ đen từ dưới chân bốc lên, xem ra cực kỳ tà ác. Cái này cũng không phải là skill của Momonga. Chỉ đơn giản là khi chế tạo nên, còn sót lại một ít vùng chưa dữ liệu, Momonga dùng để đặt vào hiệu ứng “Chaotic Aura” (“Hào quang hỗn loạn”). Chạm đến vòng hào quang đương nhiên sẽ không bị sao cả.
Trong tầm nhìn của Momonga, hiện ra các chỉ số đã được tăng lên rất cao.
Đã thay hết toàn bộ trang bị trên người, Momonga gật gù hài lòng với bề ngoài phù hợp với hội trưởng của mình. Tiếp theo đưa tay nắm lên Pháp trượng Ainz Ooal Gown.
Trong nhay mắt Momonga nắm lấy Pháp trượng Ainz Ooal Gown, pháp trượng chập chờn phát ra ánh sáng màu đỏ đậm. Trong ánh sáng ấy hiện ra các gương mặt đầy thống khổ, sau đó sụp đổ, biến mất. Biểu hiện chân thực đến nỗi cảm giác nghe được cả tiếng kêu rên.
"... Thiết kế bệnh thiệt."
Pháp trượng từ lúc được chế tạo hoàn thành cho đến nay, thời điểm Yggdragsil sắp ngừng hoạt động, cuối cùng cũng được chủ nhân của nó nắm trong tay.
Nhiều icon hiện lên trong tầm nhìn của Momonga, báo hiệu các chỉ số cấp tốc tăng lên.
"Cùng đi chứ, biểu tượng của hội? À không, phải là. Đi thôi, biểu tượng của hội."