Mục lục
Thần Ma Chiến- Này Vô Hạn Lưu Có Gì Đó Không Đúng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chạy được một lúc lâu, Trần Minh và người thanh niên cùng lao vào trong căn nhà hàng rộng lớn. Có vẻ đây từng là một nơi rất phát triển. Hàng loạt bức tranh cổ điển cùng những đồ vật xunh quanh được bày biện rất sang trọng. Nhưng có vẻ bây giờ chúng cũng chẳng hơn gì một đống đổ nát.

Người thanh niên vội đóng cánh của lại, Trần Minh gồng hết sức lực của cơ thể để đẩy chiếc tủ trưng bày những bức tượng tới nhằm chặn lại bầy zombie kia.

Hai người đẩy đồ vật để chặn cánh cửa suốt ròng rã 15 phút. Tuy tiếng kêu của bầy zombie vẫn còn đó nhưng có vẻ tạm thời cánh cửa này có thể sẽ đứng vững trong một thời gian dài. Trần Minh đặt mông xuống đất, thở hồng hộc một hơi dài, rồi quay sang hỏi người thanh niên vốn cũng bị bầy zombie đuổi theo cậu.

"Tôi tự dưng bị kéo vào đây, anh cũng như vậy à?"

Người thanh niên lườm Trần Minh, trả lời:

"Giống như cậu, ngoại trừ việc kéo người khác vào chỗ chết theo thôi!"

Sau một hồi lúng túng, Trần Minh chỉ có thể nói:

"Tôi không cố ý!"

Người thanh niên thở dài, anh ta im lặng liếc nhìn xunh quanh. Được một lúc anh ta tiến tới lôi ra một thanh dao phay. Đưa nó cho Trần Minh, nói:

"Cầm lấy nó. Dù sao cậu cũng không định lấy tay không đối đầu với lũ quái vật ấy, đúng không?"

Tiếp thanh dao từ tay của anh ta, Trần Minh cảm động. Cậu vừa định cảm ơn người thanh niên thì anh ta đã nói tiếp.

"Nhưng nhìn vào cái cách mà cậu đâm đầu vào đám zombie thì có 90% cậu sẽ đâm đầu vào chỗ chết như vậy..."

Trần Minh:...

Được rồi, có vẻ anh ta là một tên độc mồm độc miệng chính hiệu.

"Cảm ơn! Nhân tiện, anh tên là gì?"

Người thanh niên đáp lời, nhưng vẫn không ngừng tìm kiếm xunh quanh.

"Tần Nhất. Còn cậu?"

"Tôi tên Trần Minh"

Cậu trả lời, đồng thời đứng dậy tham gia vào cuộc tìm kiếm với người thanh niên. Cậu hỏi:

"Anh đang tìm kiếm thứ gì thế?"

"Bất cứ thứ gì cho chúng ta biết về thành phố này, như quảng cáo, tấm bản đồ, hay tờ báo chẳng hạn. Bất cứ thứ gì tương tự như thế!"

Trần Minh ồ một tiếng, có vẻ người thanh niên này cũng là một nhân tài trong xã hội ngày nay. Anh ta rất bình tĩnh xử lí mọi chuyện. Chắc anh ta cũng đã là một thành viên của trường đại học danh giá nào đó nhỉ?

Thực ra, nếu bây giờ Trần Minh biết anh ta đang điều hành cả một công ty thì không biết khuôn mặt cậu sẽ ra sao nữa.

Sau một hồi tìm kiếm, Tần Nhất ngồi xuống nghĩ ngơi. Anh bắt đầu suy nghĩ. Đột nhiên, như nghĩ ra cái gì, anh ta nói với Trần Minh:

"Tôi nghĩ ra cách rồi! Chúng ta đi vào nhà bếp thôi!"

Tuy không hiểu là chuyện gì xảy ra, nhưng Trần Minh vẫn đi vào nhà bếp với anh ta. Trên đường đi, Tần Nhất hỏi cậu:

"Cậu đã từng dùng lò vi sóng bao giờ chưa?"

"Chưa"

"Có coi phim bom tấn hành động bao giờ chưa?"

Còn không đợi Trần Minh trả lời, anh ta đã nói tiếp:

"Nếu coi rồi thì chắc cậu đã thấy cảnh các điệp viên dùng lò vi sóng để tạo ra một vụ bom nổ. Đúng không?"

Trần Minh gật đầu, đáp:

"Đúng!"

"Chúng ta sẽ làm như vậy!"

Tần Nhất tự tin trả lời. Anh ta bước đi nhanh hơn vào căn phòng bếp.

Trần Minh ngơ ngác, anh ta vừa nói gì? Nổ sập nhà, như vậy thì khác gì tự sát?

"Đương nhiên, tôi sẽ tạo một quãng thời gian để chúng ta chạy thoát khỏi vụ nổ. Lúc đó cậu chỉ cần dụ lũ quái vật vào đây thôi!"

Như đã biết Trần Minh lo lắng điều gì, Tần Nhất đáp lại để dập tắt nỗi lo của cậu.

Trần Minh thở phào, nếu vậy thì nhiệm vụ này sẽ hoàn thành nhẹ nhàng thôi! Chợt, cậu hỏi:

"Nhưng, chúng ta phải làm như thế nào?"

Tần Nhất đáp lời. Lúc này thì đã đến phòng bếp, anh ta mở bếp để khí ga bay ra rồi nói tiếp:

"Đơn giản thôi! Nếu không bỏ gì vào lò vi sóng đồng nghĩa với việc không có thức ăn để hấp thụ các sóng vi ba trong lò, dẫn đến các magnetron hấp thụ các vi sóng và cuối cùng làm lò phát nổ. Như vậy là ta đã tạo ra một vụ nổ đơn giản rồi! Sau đó chỉ cần tác dụng với khí ga mà ta thả ra từ trước chắc chắn sẽ đủ mạnh để hoàn thành nhiệm vụ đó!"

Trần Minh gật gù, tuy không hiểu nhiều lắm, nhưng có vẻ cái magnetron rất lợi hại!

"Tôi sẽ thiết lập thời gian là 2 phút. Chúng ta phải nhanh chân chạy trước lũ quái vật, không có làm lại đâu! Hiểu không?"

"Được rồi! Tôi hiểu!"

Trần Minh trả lời, giọng ngưng trọng. Việc này khá nguy hiểm, nếu cậu bị zombie bắt được, hay chạy ra không kịp thời gian phát nổ. Cậu sẽ chết! Đúng hơn thì cậu sẽ bị zombie cào, cắn xé rồi bị loại ra khỏi Thần Ma Chiến. Việc đó cũng không dễ chịu cho lắm.

Tần Nhất bật lò vi sóng ở nhiệt độ cao nhất, điều chỉnh thời gian là 2 phút. Rồi anh nhìn vào Trần Minh, nói:

"Chạy đi! Tôi bật ngay đây."

Anh ta vừa dứt lời, cả hai người chạy nhanh tức khắc về phía cánh cửa đang chắn lại lũ zombie. Hai người lần lượt đẩy vật dụng chắn ở trên cánh cửa ra.

Đến khi chỉ còn lại cái bàn gỗ trước cánh cửa. Khi đã chắc chắn lũ zombie có thể phá tan cánh cửa trong khoảng thời gian 10-15 giây thì hai người bắn vọt về phía phòng bếp.

Tiếng cửa bị phá tan, lũ zombie gảo rú lên và chạy như điên về phía hai người. Khoảng cách mà "quả bom" nổ còn 1 phút lẻ 2 giây.

"Nhanh lên! sắp thoát ra rồi!"

Khoảnh khắc nhìn thấy cánh cửa phòng bếp trước mặt, Tần Nhất nói với Trần Minh trong khi đang chạy. Khoảng cách nổ còn 17 giây.

Khi Trần Minh lao ra khỏi cánh cửa thoát hiểm, một chuyện bất ngờ xảy ra. Do phải phí sức khi phải đối đầu với con zombie đầu tiên nên bây giờ thể lực của Tần Nhất đã cạn thấy đáy. Tạo điều kiện cho bầy zombie tóm được. Anh ta vung chiếc rìu với vào đầu con zombie tóm lại, nhưng một con khác đã tóm lại anh ta. Khoảng cách nổ còn 22 giây.

Đến lúc này. Trần Minh chỉ còn hai lựa chọn.

Một, đi vào cứu anh ta dù khả năng thành công là rất ít, và có nguy cơ sẽ thất bại.

Hai, bỏ đi. Để anh ta chết trong vụ nổ cùng với bầy zombie. Nhiệm vụ thành công là điều hiển nhiên.

Thời gian đang đếm ngược. Một cậu thanh niên 18 tuổi, phải lựa chọn vào lúc này là điều khó khăn.

Còn 20 giây trước khi bom nổ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK