Mục lục
Thần Ma Chiến- Này Vô Hạn Lưu Có Gì Đó Không Đúng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào buổi sáng, đa số mọi người đều mua bữa sáng hơn thay vì tự làm nó. Nhưng Trần Minh thì lại thường làm bữa sáng cho mình. Không phải là do cậu đam mê nấu ăn hay gì đó mà do cậu không có nhiều tiền tiết kiệm lắm. Mỗi tháng ba mẹ của cậu chỉ gửi cho cậu từ 1 triệu đến 1 triệu rưỡi nên không thể lãng phí tiền được.

Bữa sáng của Trần Minh cũng rất đơn giản. Chỉ có một bát cơm với món trứng tái- một món ăn yêu thích của cậu.

Cậu bưng bát cơm trứng lên trước bàn, khởi động chiếc máy vi tính cũ kĩ của mình lên. Bắt đầu tìm thông tin về Thần Ma Chiến.

Chợt, trên màn hình máy tính thông báo một tin nhắn đến từ facebook.

---

Da Đen đã vẫy tay chào bạn

Da Đen: Uây

19:32

Da Đen: Ông đâu rồi -_-

Da Đen: Chơi trò bơ nhau à?

20:21

Da Đen: Thôi nào, rep đi cha nội. Đừng lầy nữa!

20:50

Da Đen: Ông muốn thi kiên nhẫn với tôi à? Ông nghĩ có thể thắng tui trong trò này ư? Ông chủ quan quá đấy! Tui sẽ thắng ông cho mà xem.

21:32

Da Đen: Được rồi, ông thắng! Mau rep đi cha!

22:12

Da Đen: Móa! Ông không online thì cứ nói tui một tiếng chứ! Làm tui tự kỷ suốt 3 tiếng đồng hồ.

22:28

---

Nhìn thấy từng tin nhắn mà bạn của cậu gửi đến. Trần Minh thở dài, tên này không biết dùng chức năng xem người đang online trên facebook à?

Da Đen là bạn qua mạng của cậu, hai người quen nhau đã 3 năm rồi. Còn tên thật của anh ta thì cậu không hỏi bao giờ. Phải nhận xét như thế nào về anh ta nhỉ? Trò chuyện với anh ta cảm giác như trí thông minh của cậu bị hạ thấp xuống trầm trọng. Anh ta năm nay đã 27 tuổi, nhưng nếu nhìn vào cách nói chuyện của anh ta thì cứ như là một cậu học sinh cấp 3 vậy.

Cậu bắt đầu nhập chữ vào di động, trả lời anh ta.

---

Trần Minh: On rồi đây

Da Đen: 0^g j0' m0'j 0n 4'? (ông giờ mới on à?)

Trần Minh: ông đang nhập mật mã gì thế?

Da Đen: ko f4?j m4.t m4~! |)4^y g0.j |_4' t33nc0d3, hj3?u ko? (Không phải mật mã, đây là teencode, hiểu không?)

Trần Minh: Nói tiếng người, không tôi block ông đấy.

Da Đen: 04 h4 h4 h4! ngj |)3? t0^j ko zu'g t33nc0d3 u*? n4'm m0* nk4'! (Oa ha ha ha! Nghĩ để tôi không dùng teencode ư? Nằm mơ nhá!)

Da Đen: 0^g |)4^u r0'j? (ông đâu rồi)

Đối phương hiện không có mặt

Da Đen: 0^g b|_0ck tk4.t 4' ck4? (ông block thật à cha?)

Đối phương hiện không có mặt

Da Đen: 0^g ngj tk3' |_4' ck4.n |)c t0^j s40? 0^g w4' ng4^y tk0* r0'j. (Ông nghĩ chặn được tôi sao? Ông quá ngây thơ rồi)

Đối phương hiện không có mặt

---

Trần Minh tiếp tục tìm kiếm thông tin.

Về phần Da Đen? Quên đi! Cứ chặn anh ta thêm một hồi lâu. Dù sao thì anh ta cũng không bỏ cậu vì điều đó.

Bụng cậu kêu lên, cậu múc một muỗng cơm lên ăn. Có vẻ việc phải nhịn đói từ tối hôm qua đã là gia vị tốt nhất cho bữa sáng hôm nay rồi.

Suốt tối hôm qua, cậu đã thử tìm hiểu nhiều hơn về phần năng lực của mình.

Đầu tiên là giao dịch.

Kỹ năng này giúp cậu có thể trao đổi đồ vật nhờ vào một loại đơn vị gọi là điểm tích lũy. Hiện tại cậu chỉ có thể đổi được duy nhất một đồ vật là hộp sữa, ngoài ra còn có khả năng đổi đồ vật ngẫu nhiên. Hôm qua cậu cũng đã dùng năng lực đó để đổi ra bình cứu hỏa 2.0. Ngoài ra, điểm tích lũy hồi phục khá chậm. Cậu ngủ từ tối hôm qua đến giờ đã được 9 giờ nhưng chỉ kiếm được 0.9 điểm tích lũy, tính ra là 0.1 điểm tích lũy một giờ.

Trần Minh đưa tay chạm vào cây bút. Cây bút đột nhiên biến mất hoàn toàn trong không khí. Một lúc sau, cây bút lại xuất hiện trong tay cậu.

Không sai! Đây chính là tác dụng của năng lực thứ hai mà cậu nhận được. Không Gian Bỏ Túi!

Với năng lực này, cậu có thể bỏ ba đồ vật bất kỳ không quá lớn vào trong này, cậu cũng có thể lấy ra bất cứ khi nào cậu muốn. Đây quả thật là một năng lực khá tiện lợi. Nghĩ mà xem, trong khi chiến đấu tay của bạn đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm. Việc đó sẽ giúp cuộc chiến dễ dàng hơn bao giờ hết.

Còn về vũ khí chuyên môn của cậu... Trần Minh thở dài.

Cái chăn này ngoại trừ làm mát vào mùa hè, làm ấm vào mùa đông ra thì chẳng có khả năng gì cả. Tuy vậy nhưng nó vẫn có thể nâng cấp. Hi vọng khi nâng cấp sẽ mở ra một năng lực thực dụng hơn.

Nói thật thì bây giờ cậu cũng hơi cảm thấy cái chăn này đắp thật thoải mái đó.

---

Một buổi sáng đã trôi qua.

Trần Minh thả lỏng thân thể dựa vào ghế, hai tay cậu vô lực thả xuống đất.

Suốt cả một buổi sáng tìm kiếm nhưng cậu vẫn chưa tìm thấy thông tin gì về Thần Ma Chiến cả.

Mà cũng đúng, nếu ai cũng rêu rao rằng mình có siêu năng lực thì ngay hôm sau sẽ có một đống người tới bắt về mổ xẻ ra nghiên cứu thôi.

Xem ra là không thể tìm kiếm thông qua mạng được rồi.

Trần Minh đứng dậy. Tranh thủ luyện tập để cái thiện bản thân mình. Dù sao không thể trong nhiệm vụ nào cậu cũng bị rượt và phải chạy như điên để liều mạng thế. Ít nhất cũng có thể chống lại một, hai cú đánh chứ.

Hít đất: 20 cái. Trần Minh lăn ra thở hồng hộc

Nâng tạ 5 kg: 54 lần. Trần Minh tê liệt hai tay.

Không thể nào. Thân thể cậu yếu ớt như vậy ư?

Trần Minh cúi đầu suy tư. Cho nên bây giờ phải làm gì đây?

----

Tại một nơi khác. Nơi ở thành phố S- thành phố mà Trần Minh đang ở. Thủ đô của đất nước.

Nơi đây có thể gọi là thành phố lớn nhất của đất nước. Nhưng đồng thời cũng là một trong số ít thành phố có một tổ chức được thành lập bởi các thành viên của Thần Ma Chiến. Thậm chí, tổ chức này là tổ chức lớn nhất trên châu Á. Tổ chức này có tên gọi là...

Thần Ma Sự Vụ Sở.

Thần Ma Sự Vụ Sở. Phòng cục trưởng

Một người nam nhân tầm 29 tuổi, khuôn mặt tuấn tú. Trên thanh của anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng.

Anh ta bỏ từng chiếc lá trà vào trong ấm trà. Sau đó pha nước ấm vào. Ngay cả khi đang pha trà thì động tác của anh cũng toát lên vẻ ưu nhã. Nhìn cảnh đẹp ý vui.

Người đàn ông này là Nguyễn Duy Anh, là cục trưởng của Thần Ma Sự Vụ Sở, đồng thời cũng là một thành viên cấp S của Thần Ma Chiến.

Mà đối diện anh, một cô gái chỉ mới 19 tuổi. Tay cầm điện thoại, đang nhấn bàn phím bỗng nhiên lè lưỡi ra, nói với một chất giọng dễ thương hết sức:

"Ai da, lại đùa quá trớn rồi"

Người thanh niên rót trà ra, miệng nhấp một ngụm trà. Tận hưởng vị đắng dịu nhẹ lan dần trong miệng anh. Người thanh niên híp mắt lại thở ra hết sức thoải mái.

Cô gái nhìn thấy anh ta tận hưởng như thế. Chợt nhớ lại ngày đầu tiên thấy anh ta uống trà, cô cũng tự nhấp một ngụm, ai ngờ nó đắng chát. Khẩu vị của cục trưởng thật lạ nha.

"Minh Thư, khẩu vị của từng người khác nhau, không nên kỳ thị như vậy."

Như đã biết cô đang nghĩ gì, Duy Anh lại nhấp trà. Nhẹ nhàng nói.

Minh Thư giật bắn lên. Cục trưởng cũng có năng lực đọc suy nghĩ ư? Sao trước giờ mình không biết?

"Anh không có khả năng đọc suy nghĩ, chớ lo lắng quá"

Minh Thư:...

Có thật là anh ta không có năng lực đọc suy nghĩ không vậy? Anh ta nói thế còn làm cô lo lắng gấp bội phần.

Duy Anh lại rót thêm một tách trà. Anh nhìn vào Minh Thư, mỉm cười nói:

"Dạo này em đang nhắn tin cho ai thế? Yêu đương qua mạng à?"

Minh Thư đáp lời, tay cô vẫn còn bấm điện thoại:

"Không phải, chỉ là một cậu bạn quen qua mạng từ lâu rồi. Không hiểu sao dạo này cậu ấy thường hay trở nên khó tính nữa, đây không phải là lần thứ nhất mà cậu ấy chặn em. Đây, anh xem này! Con trai thật là khó tính quá mà!"

Cô ấy không để ý anh là đàn ông à?

Duy Anh thầm nghĩ như vậy, anh nhìn vào màn hình mà Minh Thư chìa ra

[0^g j0' m0'j 0n 4'?]

[04 h4 h4 h4! ngj |)3? t0^j ko zu'g t33nc0d3 u*? n4'm m0* nk4'!]

[ 0^g ngj tk3' |_4' ck4.n |)c t0^j s40? 0^g w4' ng4^y tk0* r0'j.]

Mật mã gì đây? Dạo này giới trẻ lưu hành cái này à?

"Minh Thư, em viết thứ gì đây?"

Anh hỏi Minh Thư, nhưng chỉ thấy cô ấy nhìn anh với ánh mắt "không thể tin được", và nói:

"Đây là teencode, anh lạc hậu quá đó! Quả nhiên con trai đều là đồ tối cổ cả!"

Duy Anh trầm ngâm suy nghĩ, anh nhìn vào Minh Thư, thở dài.

Tội nghiệp cậu bạn kia. Một người tinh thông nhiều thứ tiếng ngoại ngữ vẫn không hiểu cô ấy nhắn gì. Cô ấy bị chặn cũng không sai.

Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên. Duy Anh lại nhấp một ngụm trà. Anh hướng về cửa, nói:

"Cửa không khóa, cứ tự nhiên vào đi!"

Cánh cửa mở ra. Một gã người Nhật Bản bước vào. Nếu nhìn sơ qua về anh ta, chắc chắn mọi người đều sẽ liên tưởng tới những vị samurai thời xưa của Nhật Bản: anh ta mặc trên thân mình một bộ kimono màu trằng, tóc của anh búi chỏm, bên hông còn đeo một thanh võ sĩ đao. Anh ta bước vào căn phòng, nhìn hai người rồi trả lời:

"Minh Thư tiểu thư, Duy tiên sinh! Chỉ có hai người tới đây thôi sao?"

"A! Yamada, anh đã tới rồi!"

Minh Thư vui vẻ nhìn về Yamada, cô cũng đáp lại lời chào.

Duy Anh nhìn về Yamada, anh cười khổ nói:

"Yamada, đều là đồng nghiệp đã lâu như vậy. Cậu có thể gọi tôi là Duy Anh mà?"

Chỉ thấy Yamada nhìn về anh với khuôn mặt nghiêm túc rồi trả lời:

"Duy tiên sinh đừng nói như vậy! Dù sao thì tiên sinh vẫn là cấp trên, tại hạ không thể bất kính với tiên sinh được!"

Duy Anh thở dài. đã 3 năm từ khi gia nhập Thần Ma Sự Vụ Sở. Tuy mối quan hệ của mọi người dần dần gắn bó hơn nhưng Yamada vẫn cứ cư xử với anh như một người cấp trên. Không thể thoải mái như mọi người được sao? Cứ như con bé Minh Thư này này.

"Được rồi, thế Yamada. Cậu đến đây có chuyện gì muốn nói à?"

"Đúng vậy. Duy tiên sinh. Tối hôm qua tại hạ vừa nhận một nhiệm vụ đón tiếp người mới."

Duy Anh nghe vậy, anh đặt ly trà xuống bàn. Nhìn về Yamada, hỏi:

"Nhiệm vụ đón tiếp người mới? Cậu cấp B rồi mà? Đó không phải là nhiệm vụ dành cho cấp D sao?"

"Không sai. Nhưng tại hạ chỉ phải đón tiếp một người!"

"Một người? Vậy hẳn là một người rất có tiềm năng nhỉ?"

"Đúng vậy. Tại hạ đã điều tra qua về cậu ta, mời Duy tiên sinh xem xét!"

Duy Anh cầm lấy bộ hồ sơ mà Yamada vẫn đang cầm trên tay từ khi vào đây tới gi. Anh lẩm nhẩm đọc.

Tần Nhất, năm nay 23 tuổi. Sinh sống tại thành phố S, quận H, là giám đốc điều hành của bệnh viện Thiên Hành dù tuổi còn rất trẻ. Tuổi thơ từng là trẻ mồ côi được một người nhận nuôi- tư liệu về ông ta không thể xem xét.

Duy Anh nhíu mày. Không thể xem xét? Vậy ít ra thì người đó cũng là một thành viên của Thần Ma Chiến rồi, ít nhất là cấp C trở lên. Phải biết hệ thống dò tìm của Thần Ma Sự Vụ Sở hoàn toàn tân tiến nhất thế giới, đặc biệt là tác phẩm do anh ta chế tạo. Nghĩ như vậy, anh tiếp tục đọc tiếp.

Dáng người cao 1m72, nặng 61 cân, số đo 3 vòng... . Có chỉ số thông minh từ 160 trở lên, am hiểu về nghiên cứu các loại hóa chất, sinh vật học. Có một người em gái, đồng thời cũng là con gái ruột của người đàn ông nhận nuôi cậu ta.

Từng có một mối thù với một nhân vật cấp B- Trung Sơn. Đến bây giờ mối thù vẫn còn chưa phai nhạt.

Duy Anh đặt hồ sơ xuống, anh nhíu mày.

"Có ai rảnh rỗi để tới giao tiếp với cậu ta không?"

Anh vừa dứt lời, Minh Thư vốn đang ngồi đối diện anh đã hào hứng la lên:

"Em! Để em đi cho!"

Hả? Tại sao con bé lại hào hứng vậy?

Không quan tâm Duy Anh nghĩ gì. Minh Thư hòa hứng đi ra khỏi căn phòng.

Trần Minh cũng ở quận H mà nhỉ?

Nếu mà tên kia biết bạn qua mạng của mình là một đại mỹ nữ thì sẽ như thế nào ta?

Thật hào hứng quá nha~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK