Mục lục
Thần Ma Chiến- Này Vô Hạn Lưu Có Gì Đó Không Đúng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ nhỏ, ba mẹ của Trần Minh luôn bảo rằng cậu sẽ là một người đặc biệt. Trần Minh cũng luôn tự cho là vậy.

Nhưng hiện thực bao giờ cũng đầy phũ phàng. Dần dần lớn lên, Trần Minh mới phát hiện rằng cậu... không hề đặc biệt một chút nào. Cậu cũng giống như bao người khác, xa quê để đến một trường đại học tầm trung, thuê một căn phòng trọ với giá khá hời là 900 ngàn đồng một tháng. Bởi vì ba mẹ không thể cung cấp nhiều tiền hàng tháng nên cậu phải làm thêm tại một quán cà phê tối hàng tuần. Trên trường thành tích của cậu không đứng hàng đầu nhưng cũng ở mức tạm được, có một vài người bạn nhưng không tính là quá thân. Những người như cậu thành phố này có đến hàng trăm người.

Nhưng cho dù như vậy, cậu cũng luôn tự cho rằng mình đặc biệt so với mọi người. Mãi cho đến ngày hôm đó...

Cậu còn nhớ rõ, đó là một ngày trời khá trong lành. Cậu cứ nghĩ, đây sẽ là một ngày tốt đẹp. Nhưng không ngờ... Từ hôm đó trở đi, cậu mới nhận thức được rằng cậu không hề đặc biệt. Không hề đặc biệt chút nào...

Tối hôm đó, do phải trực nhật nên cậu về nhà khá muộn. Khi đi ngang qua căn phòng kho chứa dụng cụ và vật liệu của nhà trường. Cậu nhận thấy tiếng gào thét ở trong đó.

"Chuyện gì đang xảy ra thế này?"

Cậu lẩm bẩm, đưa mắt nhìn vào khe hở của cánh cửa. Thứ đầu tiên cậu chứng kiến là một tên nam học sinh ở trường cậu cùng với hai người đàn ông lạ lẫm. Năm người họ bao quanh một cô gái, cậu nhận ra cô gái ấy- đó là Mộc Dao, người ngồi bên cạnh cậu, cô ấy khá xinh nên thường được mọi người yêu mến, cộng thêm việc thành tích học tập khá tốt nên cô ấy thường được mọi người yêu mến, rất nhiều người con trai đã tỏ tình với cô nhưng đều bị từ chối một cách khéo léo.

"Trung Sơn, cậu định làm gì tôi?"

Cô ấy hoảng sợ nhìn vào tên nam sinh được gọi là Trung sơn cùng với hai tên đàn ông đi theo cậu, hỏi.

Tên nam sinh nhìn cô, hắn cười nhăn nhở, vừa nói vừa tiến tới:

"Mày cứ đoán xem, tao sẽ làm gì cô?"

"Cậu... Cậu đừng lại gần đây, tôi có tiền. Tôi có thể cho cậu tiền!"

Mộc Dao vừa run vừa nhanh chóng lấy ví của cô ấy ra, đưa cho Trung Sơn.

Hắn ta cầm lấy cái ví, nhưng rồi đột nhiên ném chiếc ví đi, vả vào mặt cô ấy. Hắn cười lên điên cuồng, nói:

"Mày nghĩ tao sẽ cần chút tiền lẻ này ư?"

Nhìn thấy Mộc Dao mặt tái mét, hắn tiếp tục nói:

"Tao đã cho mày bao nhiêu cơ hội rồi, sao mày vẫn từ chối?"

Đột nhiên, hắn nhẹ giọng xuống, dịu dàng hỏi:

"Mộc Dao, làm người yêu anh đi. Anh sẽ cho em tất cả mà..."

Nghe hắn nói như vậy, Mộc Dao mặt đầy run rẩy. Nhưng ánh mắt của cô chợt trở nên kiên định, nói:

"Không bao giờ! Làm sao tôi có thể yêu một tên điên như cậu!"

"Tiện Nhân! Mày bảo ai điên cơ? Tao muốn giết mày!!!"

Lại một tát vào mặt cô ta, hắn tức giận gầm lên.

Mà được chứng kiến mọi việc từ đầu đến giờ, Trần Minh nhanh chân chạy ra ngoài ngôi trường.

Không thể ở lại đây, mình phải gọi người giúp mới được.

Bảo vệ! Đúng phải gọi ông ấy!

Nhanh chân lên! Nếu không cô ấy chết mất!

Cậu chạy đến phòng bảo vệ, nhìn thấy người bảo vệ đang thảnh thơi ngồi trên ghế xem tivi, cậu hét lên:

"Bác bảo vệ, có chuyện lớn rồi!"

Người bảo vệ giật mình, nhìn thấy Trần Minh chạy đến. Phàn nàn:

"Cậu nhóc này, sao lại đột nhiên hét lên thế?"

"Nhanh lên bác ơi, có người chết!"

"Cái gì? Ai chết? Ở đâu?"

Nghe thấy Trần Minh nói như vậy. Người bảo vệ hốt hoảng cầm chiếc dùi cui lên.

Cậu nói:

"Đi theo cháu! Có một người đang bị bắt nạt, cô ấy nguy lắm rồi!"

----

Trần Minh mặt đờ đẫn, nhìn cô gái trước mặt. Thân thể của Mộc Dao trần truồng trước mặt cậu. Nhưng cậu chẳng hề bận tâm tới việc đó. Đôi mắt của Mộc Dao, không có một hi vọng nào.

Mấy người cưỡng hiếp cô ấy!!!

Chúng thậm chí còn dám quay lại video, bọn khốn khiếp!!!

Tại sao???

Cô ấy chỉ từ chối cậu thôi mà? Trung Sơn?

Bác bảo vệ, đáng lẽ bác phải bảo vệ học sinh chứ? Tại sao?

Vì tiền ư?

Tại sao?...

Bầu trời đã chuyển tối, màn đêm tĩnh lặng đang thế chỗ cho ánh mặt trời. Như là tia hi vọng rằng mình đặc biệt đã bị dập tắt tàn nhẫn bởi sự hờ hững của cuộc đời.

---

Chỉ sau một tuần, thái độ của mọi người đối với Mộc Dao đã chuyển biến 180 độ.

Video của cô bị đăng lên, nhưng không có khuôn mặt của Trung Sơn mà là khuôn mặt của hai người đàn ông đi cùng hắn ta. Thậm chí, tin tức rằng Mộc Dao đã quan hệ với người lạ rất nhiều lần đang dần nổi lên.

Hai người đàn ông bị bắt vào tù. Nhưng chúng được thả ra chỉ sau 2 tháng. Và cảnh sát cũng không điều tra thêm về vụ việc này

Mọi người gọi cô là con điếm. Mặc cho cậu đã cố gắng giải thích giúp cô rất nhiều lần. Nhưng mọi người nghi ngờ rằng cậu đã bị cô ấy mê hoặc.

Chỉ có một số giáo viên còn tin cô ấy.

Bác bảo vệ của trường đột nhiên nghỉ việc sau lần đó. Cậu dám chắc rằng chúng đã hối lộ một khoản tiền rất lớn cho bác.

Kể từ lúc đó, Trần Minh mới hiểu được rằng cậu không hề đặc biệt, Cậu chỉ là một người bình thường. Và có những việc mà người bình thường không thể làm được mà chỉ bất lực trông nhìn.

Chuyện đó đã xảy ra từ rất lâu rồi, từ khi cậu còn là học sinh cấp 3. Khi đã lên đại học, cậu không còn gặp mặt cô ấy một lần nào nữa. Nhưng chuyện đó cũng là một việc khiến cậu bứt rứt cho đến tận bây giờ.

Giá như mà lúc đó cậu có học một ít võ...

Giá như mà lúc đó bác bảo vệ còn không bị mê hoặc bởi đồng tiền...

Giá như...

---

Trần Minh mở mắt, ánh nắng chiếu qua cửa sổ.

Cậu lại mơ thấy nó rồi.

Cậu ngồi dậy, hai tay dụi mắt. Đi vào phòng vệ sinh.

Trên phòng vệ sinh, một cái khăn được để trên đó. Đó là chiếc khăn mà cô ấy đưa cho cậu vào lúc tốt nghiệp cấp 3. Cậu còn nhớ rõ ràng lời cô ấy nói lúc trước:

"Lần sau, nếu gặp lại Trung Sơn, đừng động vào hắn. Cậu không thể chống lại đâu! Làm ơn..."

Cô ấy nói với giọng yếu ớt. Từ khi cậu luôn giúp cô vào việc đó. Bất tri bất giác khoảng cách giữa hai người đã trở nên gần gũi hơn.

Trần Minh hồi tưởng lại việc đó. Hóa ra là vậy! Cậu tự nhủ như thế và đưa tay chạm vào chiếc khăn.

[Tên vật phẩm: Sinh mệnh mảnh vải

Công dụng: có thể cứu giúp tính mạng của một người đang trên bờ vực của cái chết (chỉ có tác dụng với người bình thường, không thể cứu giúp tính mạng của người chết già)]

Bởi vì hắn ta là một thành viên của Thần Ma Chiến, nên cậu không thể đụng vào hắn, đúng không?

Trước lực lượng của các thành viên của Thần Ma Chiến, con người trở nên nhỏ bé hơn bao giờ hết...

Trần Minh rửa mặt. Cậu nhìn vào gương, miệng lẩm bẩm:

"Ngươi cứ chờ đi! Trung Sơn! Ta sẽ tìm đến ngươi nhanh thôi!"

Giờ cậu cũng là một thành viên của Thần Ma Chiến, việc bắt hắn ta phải trả giá ngày càng gần hơn rồi.

Đúng rồi, cậu còn chưa nói cho Mộc Dao.

Cậu... thích cô ấy từ rất lâu rồi.

-----

"Mộc Dao! Em sao thế?"

Nhìn thấy cô em gái của mình mặt đờ đẫn. Tần Nhất đau lòng, ôm cô ấy vào lòng.

Em gái của anh vốn là một người rất hoạt bát, nhưng từ khi gặp tên đó. Em gái anh ngày càng trở nên xa lánh, khép kín với mọi người.

Anh vẫn còn nhớ rõ tên hắn. Trung Sơn!
Hắn dám làm thế với em gái anh. Hắn dám đụng vào cô ấy!

Trước đây, gia tộc của anh không thể động vào hắn, chỉ bởi vì gia tộc của hắn có những người có năng lực phi phàm.

Từ khi biết việc đó, ba anh biệt tăm biệt tích, không dám đối mặt với em gái anh. Mẹ anh thì thỉnh thoảng sẽ đến thăm hai người.

Gia đình anh bị chia rẽ, chỉ vì hắn mà ra...

Nhưng bây giờ anh đã biết... Hắn là một thành viên của Thần Ma Chiến, anh cũng vậy!!!

Anh sẽ bắt hắn trả giá... Sớm thôi...

Ôm Mộc Dao vào lòng, anh lẩm bẩm:

"Ngươi hãy cứ mà tận hưởng cuộc đời đi, nó không kéo dài lâu nữa đâu!"

----

Trên một con đường vắng vẻ. Một người đàn ông chậm rãi đi ngang qua.

Thân hình của người đàn ông to lớn, đầy cơ bắp. Trên mặt hắn có một vết sẹo chạy ngang. Nếu Trần Minh có ở đây, chắc chắn cậu sẽ nhận ra đây là người đàn ông đầu tiên mà cậu gặp trong Thần Ma Chiến.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, người đàn ông nhìn vào cái tên hiển thị trên màn hình, mỉm cười ôn nhu. Bắt máy, hắn ta nói

"Em yêu, anh đang đi mua ít đồ. Anh về ngay đây."

Bên kia đường dây im lặng, hắn chỉ nghe thấy tiếng thở bên kia. Sau một hồi như thế, người bên kia đường dây- vợ hắn trả lời, giọng đầy lo lắng:

"Anh lại đi tìm tên kia ư?"

Lần này đến phiên hắn trầm mặc.

Phải, đúng là như vậy!

Hắn đã tìm tên kia suốt 3 năm rồi.

Hắn vốn là một thành viên cấp B của Thần Ma Chiến, hắn còn có một người vợ, hai đứa con. Hắn rất yêu gia đình của mình.

Nhưng tên kia xuất hiện...

Tên kia dám làm thế với con giá mà hắn yêu thương!!!

Hắn phải bắt tên kia phải trả giá!!!

Với năng lực của hắn, tên kia đã bị đánh dấu rồi. Cho dù hắn ta có chạy đến chân trời góc biển hắn vẫn sẽ tìm ra.

Nhưng hắn không thể đối đầu với tên kia được... hắn quá mạnh.

Hắn phải tìm kiếm sức mạnh. Những con quái vật đi ra ngoài thế giới, những tên Thần Ma Chiến dám dùng năng lực phi pháp... Bất cứ thứ gì, chỉ cần mạnh lên. Hắn đều sẽ làm.

Hắn không dám đối mặt với con gái mình nữa... Ít nhất là trước khi giết chết tên kia.

Vợ hắn thường xuyên gặp con gái của mình, nhưng hắn lại không.

Tuy nghĩ nhiều như vậy nhưng thời gian như chỉ mới trôi qua vài giây. Vợ hắn thở dài, nàng trả lời:

"Đừng đi khuya quá, về sớm nha anh. Coi chừng tính mạng của mình đó!"

Hai người đã cưới nhau suốt 30 năm rồi, vợ hắn thừa biết là cho dù có cản như thế nào thì hắn vẫn cứ cố chấp như vậy nên nàng không nói gì thêm, chỉ dặn dò như vậy. Hắn trả lời:

"Đừng lo, anh về ngay thôi!"

Cúp điện thoại, hắn đi về.

Dù sao thì việc báo thù không thể một sớm một chiều được.

À, trong số các thành viên mới vào sáng nay, có một thanh niên trên người có luồng năng lượng của chiếc khăn mà hắn tặng cho con gái của mình.

Khi nào có dịp phải lấy lại nó mới được. Dù sao đây là đồ để bảo toàn tính mạng con gái hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK