-Phù phù, bì bõm, bì bõm....
Từng âm thanh đập nước đều đặn vang lên, nhưng chủ nhân của chúng có vẻ thở sai nhịp thì phải, âm thanh có vẻ hơi quái quái thế nào ấy.
-Phì phò, hộc hộc.
Lâm Đĩnh ở trong hổ bơi, bơi qua bơi lại vài chục vòng nhưng hắn không cảm thấy được một chút mát mẻ nào, hơi thở càng ngày càng gấp gáp, chỉ là chả phải do mệt mà là sung quá thở không ra hơi, cả người cứ như ngâm nước sôi đỏ rực lên, khung cảnh ồn ào xung quanh cũng không thể ngăn cản dòng suy nghĩ, trong đầu thì toàn hiện lên cảnh chị gái nhà hàng xóm tắm rửa, càng nghĩ càng cảm thấy thú huyết tuôn trào tiểu đệ căng như khúc gỗ, chỉ hận không thể nhảy vô chà xát hai quả bưởi rung rinh đó, chậc chậc nếu mà có thể liếm láp hai quả bưởi đấy có lẽ cơn nóng bức trong người sẽ được giải tỏa đôi chút, còn được xxx thì … chậc sảng khoái a.
Chuyện đời có mấy khi được như ý, tưởng tượng thì cũng chỉ là hư ảo chẳng giúp gì được cho hắn lúc này, thậm chí còn có phần đổ dầu vô lửa.
Lâm Đĩnh thầm hận.
-Con yêu tinh hại chết người rồi, ai bảo ngày thường ngươi cứ trưng hai quả bưởi rung rinh trước mặt lão tử hại ta giờ thảm quá hu hu, đợi đấy ông mà bắt được ngươi thì cứ tiền gian hậu sát, sau đấy lại tái gian tái sát... a a a ta muốn bóp bưởi...
Lâm Đĩnh biết đại sự không ổn,vội lấy hết sức bú sữa mẹ mà gào to trong đầu.
-Chư Thiên.....
-Chuyện gì?
-Hu hu lão tổ tông ơi, đại gia, đại ca, anh vợ ơi hu hu cứu mạng a, ta sắp chịu hết nổi rồi hú hú.
-Sao nhanh thế, mới vậy đã chịu không nổi, tuyến thượng thận có vấn đề à? không lẽ thằng này phọt mịa ra quần rồi?
-Đại ca của ta ơi ta sai rồi hu hu, ngài đại nhân đại lượng không chấp kẻ tiểu nhân mà a a hu hu, làm ơn giúp dùm ta nhanh đi, ta sẽ thờ cúng ngươi như tổ tông mà a… ư… ư….
Vừa nói hắn vừa rên lên rất là dâm đãng, làm sách linh sởn cả gai ốc.
-Vốn định để thằng nhóc nhà ngươi hưởng thụ cảm giác thoải mái một lát nữa, nhưng thôi ai bảo ta là người lương thiện, ài có ai lương thiện và thuần khiết như ta không, tội lỗi, tội lỗi quá.
Một đoạn khẩu quyết thâm ảo như dòng nước lạnh chảy vào trong đầu giúp Lâm Đĩnh thoát ra khỏi ảo tưởng, bỗng nghe bên tai vang lên giọng nói của Chư Thiên.
-Ghi nhớ đoạn khẩu quyết này sẽ giúp ích rất nhiều cho ngươi.
Nghe thấy thế như nắm được cọng rơm cứu mạng, hắn tập trung hết tinh thần lên mà ghi nhớ, thực ra cũng chẳng cần Lâm Đĩnh cố gắng, đoạn khẩu khuyết này cũng tự động khắc sâu vào trong đầu hắn có muốn quên cũng chả được.
Lâm Đĩnh liên tục lẩm nhẩm kinh văn, ngay cả việc cơ thể chìm vào trong nước một lúc lâu rồi cũng không để ý.
Nếu không phải là hắn đã trải qua một lần tiến hóa đầu tiên, có được tiềm chất tu tiên thì có mười cái mạng cũng chả đủ mà bù vô.
Theo thời gian trôi qua trong không gian hình chiếu tinh thần của Lâm Đĩnh dần sáng lên, một quyển sách cũ kĩ lẳng lặng nằm yên trong một góc bắt đầu có dị động tựa hồ đang hấp thụ ánh sáng phát ra từ trong không gian này.
Chư Thiên bĩu môi nói thầm.
-Mẹ ơi tư chất rách nát không thể tả nổi, "Thanh thần chú" dùng cho hạng trâu bò này đúng là phí của trời mà, nửa ngày thời gian mới làm cho không gian này sáng lên một chút.
Lâm Đĩnh liên tục niệm "Thanh thần chú" làm cho hắn cảm thấy vô cùng dễ chịu, như có vô số luồng khí mát lạnh tràn vào cơ thể, xoa dịu, hòa tan đi dục hỏa trong người, không biết trải qua bao lâu Lâm Đĩnh dần tỉnh lại bò lên bờ, cảm thấy chỉ hơi nóng bức một chút, cũng không còn cái cảm giác nhìn thấy giống cái là muốn động đực nữa.
-Ài đồ tốt a, bảo bối a, có "Thanh thần chú" chẳng phải khi chinh chiến tứ phương, lúc gần lên cao trào chỉ cần niệm một câu "a di đà phật, sắc tức thị không, không tức thị sắc" là vạn sự đại cát sao, đừng nói là bốn, bốn mươi em anh đây vẫn tiếp như thường he he.
(Đoạn niệm phật là ta chế một tý chắc cũng có chút hiệu quả, bác nào lúc bò lên giường thử nghiệm công pháp thì niệm vài câu nhé, mô phật.)
-Chư Thiên trong đầu giận tái mặt.
-Ta..ta hận! sao không để cho nó chết luôn đi, thằng khốn này làm quái gì có phong độ tu tiên giả chứ, sắc lang siêu cấp thì còn được, e hèm chẳng qua ta thích hô hô.
Thay xong đồ rồi ra khỏi bể bơi với vẻ mặt nhơn nhơn tự đắc, hắn leo tót lên chiếc xe bốn bánh sang trọng.
Đừng hiểu lầm, tên này nghèo rớt mùng tơi, bốn bánh này là bus thôi, lên xe bus ngắm cảnh chiều tà, miệng ngâm nga khúc nhạc nhỏ.
"Là lá la
Em là con bươm bướm...."
Lâm Đĩnh hỏi Chư Thiên.
-Sách nát, sách thối, sách khốn kiếp, còn gì ông đây chưa biết thì khai ra mau, để anh đây nóng lên mang ngươi ra khai đao bây giờ.
Chư Thiên ngớ cả người, kinh ngạc đôi chút rồi cười lạnh.
-Không biết tên khốn nào lúc ở trong bể bơi còn quỵ lụy, cầu xin bổn sách cứu mạng, còn nói cái gì tổ tông, cái gì lập bài vị cung phụng à nha.
Thời thế mỗi lúc mỗi khác à nha, con hàng này quả là không biết tiến thoái, tốt xấu gì mi cũng ở trong người ông, không trả tiền thuê nhà thì chớ, còn dám to tiếng với khổ chủ sao? Đúng là đàn bà với tiểu nhân là khó dạy nhất mà!
-Ai, ai tên nào nói thế sao ta chưa nghe qua bao giờ nhỉ.
Lâm Đĩnh trưng ra bộ mặt heo chết không sợ nước sôi.
-Mặt dày a, vô sỉ a, đê tiện trong đê tiện, cực phẩm trong cực phẩm nha.
-Biết ngay là ngươi sẽ chối bay chối biến mà, thằng nhóc có phải cảm thấy ông đây không có cách nào trị ngươi không, hắc hắc?
Lâm Đĩnh chột dạ nghĩ.
-Không lẽ thằng cha này này còn nhảy ra cắn mình được.
Cứ nghĩ đến cảnh bị hành hạ trong không gian hình chiếu tinh thần là tiểu đệ trong quần không tự chủ được cứ co rúm lại.
Bất giác giọng của hắn cũng yếu đi nhiều.
-Hề hề có gì từ từ thương lượng, từ từ thương lượng!
-Thương lượng? thương lượng con bà ngươi dám động thổ trên đầu thái tuế chán sống rồi hả con, đúng là ông không ra được nhưng.....
Vừa nghe thấy thế không đợi Chư Thiên nói hết câu.
-Ta chửi tổ tông mười tám đời nha ngươi, một quyển sách nát mà dám cưỡi lên đầu ông, ta nhịn đủ rồi hôm nay phải dạy dỗ cho ngươi biết ai mới là chủ nhân à nha!
-Giỏi, giỏi, giỏi có cốt khí tốt!
Sách linh không nhữnggiận mà còn lấy làm mừng, chỉ có điều nụ cười có hơi chút kì quái.
-Sao thế nào cuối cùng cũng biết ai là chủ nhân rồi à, có phải cảm thấy bá vương khí trên người anh đây nên an phận rồi hả he he.
Đang thao thao bất tuyệt dạy dỗ Chư Thiên thì một đoạn hình ảnh ướt át hiện lên trong đầu.
-A a, ẳng ẳng, hí hí, ư ư...
Nhìn thấy đoạn hình ảnh này Lâm Đĩnh liền cảm thấy buồn nôn, một thiếu niên đang lăn lộn cùng với đám chó ngựa làm cái chuyện kia, càng nhìn càng thấy muốn ói sống lưng lạnh hết cả lên.
Tiếng sách linh lại vang lên.
-Sao có phải thấy hấp dẫn lắm không, không phải thấy còn hàng kia có chút quen mắt sao.
Lâm Đĩnh cố nén cái cảm giác nôn mửa trả lời.
-Hấp cái đầu ngươi, tên nào biến thái thế? đúng là chó gà không tha mà!
Nói rồi xoay người nhìn kĩ khuôn mặt thiếu niên, vừa nhìn rõ thì toàn thân hắn lạnh toát, nói không ra lời, cơm cháo trong bụng nôn ra sạch sành sanh, nôn đến nỗi mật xanh mật vàng cũng bị hắn phun ra hết, người ngồi trên xe vội vàng tránh xa hắn như tránh ôn thần vậy.
Lâm Đĩnh gào lên: “Chư Thiên ngươi ngậm máu phun người, ta không có làm chuyện đó, oan ức quá, đồ thối tha biến thái này”.
-Hắc hắc bình tĩnh, đừng nóng, mới thế mà đã không chịu nổi, thần kinh yếu kém quá đấy, còn món hay hơn đang đợi ngươi mà, ta là người thuần khiết sao có thể ác tâm vậy chứ, nhất định phải sửa chữa, tội lỗi, tội lỗi quá.
Nghe thấy thế Lâm Đĩnh nhảy tót xuống xe tiếp tục sự nghiệp nôn mửa vĩ đại. Đến khi cả người hư thoát chẳng nhấc nổi ngón tay lên, mới thều thào trong ý thức.
-Lão tổ tiên, đại nhân, đại ca, anh vợ ta ta... sai rồi tha cho ta đi, ta không dám nữa.
-Sao thế? ta còn chưa xuất ra tuyệt chiêu mà, không phải các ngươi có cái gọi là HD phiên bản độ nét cao, có cần ta xuất ra vài bản gửi cho Doanh Doanh, Khả Nhi gì đó của ngươi xem không, sao ta nhìn ngươi ngứa mắt quá, sợ ta lấy tiền à, yên tâm nhân sĩ chuyện nghiệp ông đây ra tay thì đảm bảo người người đều biết, nhà nhà đều hiểu, khuyến mãi đặc biệt free ship.
-Ối ông tổ ơi ta sai rồi, ta không dám nữa, từ giờ trở đi ngài bảo ta đi phía tây ta không dám đi phía đông, cho dù nước sôi lửa bỏng cũng không từ, là ta đáng chết không biết trời cao đấy dày mạo phạm đại nhân, ngài đại nhân đại lượng, mở lòng từ bi, phổ độ chúng sanh,.....
Hắn làm một nguyên một bài ca không bao giờ quên, cực kì thảm thiết, như thể Chư Thiên là thần phật, bồ tát cứu khổ cứu nạn vậy.
Vừa nói vừa tự tát vào mặt mình như máy, nước mắt nước mũi tung hoành.
-Ài đối phó với loại đê tiện phải dùng thủ đoạn đê tiện a, đấu với anh à em còn non, còn non lắm, hô hô.
-Đứng lên đi khóc lóc như vậy còn ra thể thống gì nữa.
-Dạy ngươi bài học vậy chắc cũng đủ rồi, coi như ngươi qua được một cửa khảo nghiệm.
Nghe thấy con hàng kia chắc không chuẩn bị cái gì gọi là phiên bản độ nét cao Lâm Đĩnh mới thôi thi triển khổ nhục kế, hỏi lại.
-Hả cửa khảo nghiệm gì thế sao ta không cảm thấy gì nhỉ?
-Nếu để cho ngươi biết trước thì còn là khảo nghiệm sao, vừa rồi là khảo nghiệm tâm chí tu tiên của ngươi.
Lâm Đĩnh hai mắt liền sáng lên
-Có phải là tâm chí ta cực kì kiên định, lòng dạ bao la như biển tràn đầy chính khí, hiên ngang lỗi lạc không hô hô...
Nhìn thấy thằng cha này tự yêu mình quá không khéo mắc bệnh tự kỉ thì khổ, nên Chư thiên đành tốn ít lòng tốt đánh thức hắn dậy.
-Ngươi đang nói ai thế? Nhìn khuôn mặt bỉ ổi của nhà ngươi là muốn ói rồi, còn lòng dạ như biển thì không sai, nhưng là biển dao găm thì đúng hơn, cốt khí, chính khí có liên quan đến ngươi à, sao ta không biết nhở?
Lâm Đĩnh gào lên trong lòng.
-Ghen tị, nhất định là thằng cha này ghen ăn tức ở với anh rồi, không đẹp trai bằng ta nên chơi xấu đây mà.
-Đúng nhất định là như thế .
Tự nuốt cho mình một viên định tâm hoàn to tổ bố. Nghe Chư Thiên nói mà khuôn mặt hắn cứ cười híp lại, như được nghe tiên âm, lễ nhạc vậy.
Sách linh thấy thế không lấy làm phản cảm mà còn gật ghù đắc ý.
-Tốt, tốt, tốt.
-Thằng nhóc ngươi cái gì cũng không có chỉ được cái vô cùng ti tiện, rất tốt tu tiên giả phải ti tiện mới hơn người được, đừng nói là chui qua háng ( Hàn Tín nhá), mà liếm mông cho đối thủ cũng được, còn sống là còn cơ hội báo thù, chết rồi thì làm khỉ gì mà còn cốt với chả khí, ta nhổ vào phì.
Nghe thấy thế nước mắt nước mũi Lâm Đĩnh tung hoành.
-Thần tượng a hu hu, sinh ta ra là cha mẹ hiểu ta nhất chính là lão ca đây hu hu, kẻ sĩ chết vì người tri kỉ, hôm nay ta mới hiểu rõ con người lão ca, nhất định chúng ta phải kết bái huynh đệ.
Nghe thấy thế sách linh chấn động, hào khí nổi lên.
-Được.
Chư thiên vừa dứt lời Lâm Đĩnh bật người dậy chạy như bay.
Chư Thiên thấy thế bèn hỏi.
-Ngươi chạy đi đâu vậy?
-Đi kiếm gà với giấy bùa.
-Để làm gì?
-Cắt máu ăn thề chứ làm gì.
-Con bà ngươi cắt cái con khỉ, muốn cắt thì ngươi đi mà cắt, ta làm quái gì có thực thể mà cắt.
-Ờ... há.
Thấy hắn như thế làm sách linh nhớ đến lần trước hắn cắt cổ tay nhận chủ, phải bỏ năng lượng ra cứu nên bây giờ mới không thể ra ngoài, cứ nghĩ đến là tức.
-Mịa nó để ngươi cắt thêm lần nữa thì ông đây ngủ luôn khỏi cần dậy nữa.
Làm huynh đệ với thằng cha não bò này không ăn được mấy bữa cơm chắc phải lên bàn thờ ngửi hương hoa sống qua ngày mất.
-Thế không cắt cổ bò, à quên cổ gà thì làm sao kết bái đây?
-Chúng ta là người tu đạo, nên bỏ qua những nghi lễ rườm rà của thế tục, chỉ cần một nơi thanh tịnh có thiên địa chứng giám là được rồi.
Lâm Đĩnh nghe thế suy đi nghĩ lại cũng không tìm được nơi nào phù hợp bất chợt trong óc lóe lên.
-Có rồi.
Một lúc sau...
-Ông nội nhà ngươi có phải quá thất đức không? ở đâu không được mà ngươi lại nhảy tót lên nóc hoàng lăng thế này.
-Không phải ngươi bảo nơi thanh tịnh sao, ta nghĩ mãi cũng không kiếm được chỗ khỉ nào, nghĩ mãi mới thấy chỗ người chết là thanh tịnh nhất còn gì, thằng cha nằm dưới này nghe nói lúc còn sống được xưng "hoàng đế đại ca", mà đã là chỗ ở của đại cạ thì là thanh tịnh trong thanh tịnh, nói chung vô cùng tốt còn gì.
Nghĩ một hồi thấy hắn nói cũng có lý, Chư Thiên mở miệng nói.
-Được rồi bây giờ ngươi buông lỏng thân thể vận chuyển công pháp đi, ta cần mượn bổn nguyên khí của ngươi để hiện hình.
Lâm Đĩnh buông lỏng thân thể vận công ép xuất bổn nguyên lực ẩn sâu trong cơ thể đi vào thế giới hình chiếu tinh thần, Chư Thiên ần sâu trong thế giới tinh thần bắt đầu hấp thu lực bổn nguyên, cả nửa ngày trôi qua liên tục ép xuất bổn nguyên đã là quá sức của hắn, ngay khi sắp không chịu nổi nữa thì mi tâm chấn động, một điểm sáng bay ra hóa thành một cái bóng ảnh cao lớn, tuy mờ nhạt nhưng vẫn có thể nhìn rõ vài phần diện mạo, đúng là Chư Thiên rồi.
Vừa ra đến thế giới bên ngoài hắn tham lam hít thở không khí, chậm rãi cảm thụ thế giới, như thể đã lâu không được ra ngoài vậy.
-Chúng ta có phải nên bắt đầu chính sự trước không?
-Phải nha, nhưng mà trước khi kết nghĩa có phải là nên giải quyết dứt điểm ân oán chứ nhỉ, nếu không lòng ta cảm thấy không vui a, ngươi nói có đúng không?
-Đương nhiên là phải vậy rồi.
Lời vừa nói ra liền cảm thấy không ổn, đang định mở miệng thì một quả đấm to như cái bánh xe tống thẳng vào họng, làm hắn nuốt ngược những lời định nói xuống
-Binh bốp rầm, gào ,a a a... tổ bà nhà nó thằng khốn xyzabac!@#%#%@ hại ông không được ra ngoài, chết đi... binh... chết đi ầm….rầm.... $#@$#@
Vừa đánh vừa chửi làm đếch gì có phong độ của tu tiên giả, nhìn đi nhìn lại thì thấy thằng cha Chư Thiên này giống đại ca xã hội đen đang dạy dỗ đàn em hơn, chỉ là có vẻ hơi nặng tay, ta nhìn mà cũng thấy thương cảm quá.
Đánh đấm sướng tay, Chư Thiên mới dừng lại, trên mặt đầy vẻ hưởng thụ.
-Ài về sau không còn cơ hội nữa a!!
Nói xong còn nhìn Lâm Đĩnh, à không phải nói là đống thịt di động mới đúng với vẻ đầy tiếc nuối, làm đống thịt cứ rung lên bần bật.
-Ta Lâm Đĩnh hôm nay trên đỉnh hoàng lăng này nguyện cùng Chư Thiên kết nghĩa, nguyện tôn Chư Thiên làm nghĩa huynh từ nay về sau có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu tuyệt không hai lòng, xin trời cao làm chứng.
-Ta Chư Thiên.......
-Đại ca.
-Đệ đệ.
Nói xong cả hai thằng đực rựa ôm chầm lấy nhau, sau đó đột ngột vô cùng ăn ý cùng đạp ra một cước.
Lâm Đĩnh.
-Ọc buồn nôn chết ông rồi, ọc….ọe..quá kinh quá tởm mà…
Chư Thiên
-Ọc…ta cũng vậy, lần sau miễn bố cái màn ôm này đi…ọc..oe..
Sau khi bình ổn tất cả , cả hai cùng cất tiếng cười vang.
-Đã là huynh đệ một nhà, lần đầu gặp mặt cũng không có lễ vật gì cho đệ làm lòng ta cảm thấy không yên, thôi thì đành nói trước cho đệ một số việc để ngươi có sự chuẩn bị trong lòng.
-Đầu tiên là về lai lịch của ta, huynh vốn không phải là khí linh của quyển sách này.
Câu mở đầu của Chư Thiên làm Lâm Đĩnh giật hết cả mình.
-Sao có phải thấy giật mình lắm không?
Lâm Đĩnh:
-Ngươi ngươi, bà nội nó tà môn thế sao ngươi cứ mở mồm ra là bổn sách, đóng miệng lại là bổn sách là thế quái nào?
-Ông đây nói láo không được à, chỉ có đồ não tàn mới tin thôi, với lại đã nhập vai thì phải làm cho giống chớ, ngu thế!
Lâm Đĩnh há miệng to đến nỗi có thể nhét nguyên cái bánh xe vô được luôn.
-Ta ta, a a a......
Chư Thiên nói với vẻ rất đắc ý như thể vừa làm một chuyện vĩ đại nhất thế giới vậy.
-Nếu ta là sách linh của quyển sách này thì làm gì có chuyện giáo huấn đệ như vậy chứ, như thế chẳng phải thành chuyện cười muôn thủa, chủ nhân bị chính công pháp của mình ngược đãi sao ha ha, vừa nghĩ đến hắn lại không nhịn được cười cho đệ đệ não bò của mình.
Lâm Đĩnh xấu hổ vô cùng hận không kiếm được cái lỗ nào mà chui xuống ngay.
-Không cần phải như thế nếu là sách linh thật thì đệ cũng chẳng chiếm được chỗ tốt gì từ nó đâu.
-Anh nói thế là có ý gì chẳng lẽ bên trong còn có huyền cơ gì sao.
-Ài chuyện này phải nói từ rất lâu trước lúc đó ta còn là ….
Nói đến đây tựa hồ như nhớ lại cái gì đó trên mặt hắn hiện lên chút trầm ngâm do dự không quyết, biểu tình biến ảo không ngừng sau một hồi đắn đo rồi thở dài.
-Thôi chuyện này chưa đến lúc cho đệ biết, em chỉ cần biết anh đây từng là người tung hoành một cõi khó gặp địch thủ trong đời, chẳng qua gặp phải biến cố, sa cơ lỡ vận chỉ còn lại phần linh hồn này bị người ta nhân cơ hội phong ấn vào trong sách này, còn sách linh chân chính thì bị ta cưỡng chế giam lại rồi.
Trên mặt Chư Thiên đầy vẻ cay đắng, một đời kiêu hùng giờ lưu lạc đến nỗi phải giành chỗ gởi thân với một quyển sách nhằm sinh tồn.
Nghe Chư Thiên nói có vẻ đơn giản nhưng không khó để nhận ra trong lời nói có bao nhiêu đắng cay, bao nhiêu tủi hổ chất chứa trong đó.
Lâm Đĩnh nghe thế nhưng hắn không biết an ủi Chư Thiên như thế nào, con người hắn vốn giàu tình cảm bất quá lại không giỏi biểu đạt. Chỉ có thế đứng bồi tiếp người huynh đệ này dốc bầu tâm sự.
-Bao nhiêu năm rồi ha ha, Chư Thiên cười mà hai hàng lệ nóng tuôn trào, chầm chậm rơi xuống, dưới ánh chiều tà long lanh trong suốt như những vệt sao băng mĩ lệ.
Nhìn bóng lưng cao lớn mà hùng vĩ ấy hai tay khép hờ ngước mắt hướng về nơi mặt trời đang dần xuống núi Lâm Đĩnh chỉ cảm thấy được vẻ cô độc, bất lực của anh hùng mạt lộ đang hiển hiện.
Lâm Đĩnh than thầm.
-Ai nói nam nhi thà đổ máu chứ không rơi lệ, chẳng qua chỉ là chưa đến lúc mà thôi.
Dần dần dòng cảm xúc cũng lắng xuống Chư Thiên chầm chậm quay đầu lại trên mặt đã không con vẻ bi thương mà thay vào đó là con ngươi trong sáng tràn đầy khí thế, quân lâm thiên hạ, duy ta độc tôn.
-Ài đại ca không cần phải khóc, không phải ngươi còn có người huynh đệ này sao, việc quá khứ đã qua thì cứ để nó qua đi, bây giờ chúng ta nên hướng đến tương lai thôi.
-Ai khóc con bà ngươi chứ, là cát bay vào mắt, là cát bay đấy có hiểu không. Định hủy hoại thanh danh của ta à, mơ đi em.
Chư Thiên nghĩ thầm.
-Bà nội nó để cho thằng cha mồm thối này nhận định là ông đây khóc, sau này trở về không khéo bị gán cho thành "anh hùng khóc nhè" nữa thì làm quái gì còn mặt mũi nhìn ai nữa.
Đang định làm rõ nhưng nhìn Chư Thiên có vẻ muốn trở mặt nên những lời định nói bị hắn nuốt ngược vào.
-Thôi nghe đây này, công pháp trong này đáng lẽ phải là sơ nhập tu tiên giả mới có thể bắt đầu tu luyện được, nhưng đệ có được một tia nguyên khí của ta nên mới có thể luyện thành như vậy, nếu không có tia nguyên khí của ta truyền cho đệ lúc đầu thì đệ có luyện đến hết đời cũng chả thấy cái khỉ gì đâu.
-Vậy phải cảm ơn huynh nhiều rồi.
-Huynh đệ một nhà còn ơn nghĩa gì ở đây, công pháp này còn có hạn chế rất lớn.
-Hạn chế? là gì vậy?
-Ài nó không phải là công pháp chủ tu, chỉ là công pháp phụ trợ mà thôi.
-Có gì khác nhau sao đệ thấy rất tốt mà.
Đâu chỉ là khác bình thường, mà cực kì bất bình thường nữa là.
-Bản công pháp này nếu ném ở bất kì giới diện nào cũng đều khiến cho người ta tranh nhau vỡ đầu, có thể khiến cho anh em chém giết, bạn bè trở mặt thành thù. Nói như vậy là đệ có thể hiểu được sức hấp dẫn của nó, nhưng mà tai hại cũng là ở chỗ này, nó phải dành cho người đã có pháp lực trụ cột mới được, còn ngươi.....
-Sao thế chẳng lẽ còn có gì nữa sao?
-Vấn đề là bản công pháp này quá tốt so với đệ, nếu bản công pháp này rơi vào tay tiên nhân hay thậm chí chỉ là tu sĩ có chút pháp lực vậy thì hiệu quả cực kì nghịch thiên, nhưng lão già chết tiệt đó lại ném nó vào tay đệ, một tên phàm phu tục tử, yếu còn hơn cọng bún pháp lực không nói, chỉ chân khí thôi thì có đè đệ ra ép dầu cũng chả có một tý nào.
-Ta cũng đâu có muốn, trước ngày hôm qua đệ còn chẳng tin cái gì mà nội gia chân khí, thần phật rắm chó gì đó. Chẳng qua lão già bỉ ổi đó đột ngột xuất hiện mới làm cho đệ biết trên đời này đúng thật là có tiên, thần tồn tại khiến ta sợ muốn chết.
Nói đến đây Lâm Đĩnh có hơi chột dạ, ngày thường không có việc gì hắn thường lên chùa, nói là thắp hương lễ phật nhưng thật ra là đi sờ nắn hai quả đào của thần tiên tỉ tỉ cho đỡ thèm.
-Cái này không trách đệ thì còn trách ai, người bình thường tư chất có thê thảm lắm ít ra trong cơ thể vẫn còn một chút tiên linh khí lúc cần thiết có thể chuyển hóa thành pháp lực, tổ bà nó nhìn ngươi mà xem mới bao nhiêu tuổi toàn thân trên dưới nguyên dương thiếu hụt, tiên thiên khí thì tan hết từ thời tám hoánh nào rồi.
-Thế mà cũng trách đệ được sao, nói chuyện phải có lý tý đi huynh đệ.
-Ngươi còn dám mở mồm, nếu không phải ngươi hoang dâm quá độ một ngày ba bữa đều cưỡi trên bụng đàn bà thì làm sao mà tiên thiên khí tan nhanh như vậy được, tự nhìn lại mình đi, ta xem ngươi toàn thân trên dưới nguyên dương thiếu hụt, âm khí nhập thể nếu còn làm thêm hai ba lượt nữa chỉ có tinh tẫn nhân vong thôi.
Lâm Đĩnh tái mặt.
-Không nghiêm trọng vậy chứ, a a cứu mạng nha, ta không muốn chết.
Vừa gào lên vừa ôm ống quần Chư Thiên như thể nếu không cứu thì đến chết hắn cũng không bỏ ra.
Bị một thằng cha đực rựa khóc lóc ôm cái cẳng của mình, Chư Thiên chỉ muốn một cước đem cái sinh vật ti tiện này sút văng.
Cố nén cái cảm giác ghê rợn từ đùi truyền đến hắn nói:
-Bỏ cái giò ta ra đã nào, đệ đã luyện thành lần tiến hóa thứ nhất thì làm sao mà chết được, đừng nói một ngày ba bữa, hai bốn giờ đều làm cũng không có vấn đề gì.
Nghe thấy thế Lâm Đĩnh nhảy dựng lên ngay làm quái gì có tý nước mắt nào, dù sao dưới gối đàn ông có cái gì gọi là vàng trắng bạc trắng đó, đúng là trở mặt còn nhanh hơn lật sách à.
-Vì ngươi không có tiên thiên khí nên ta phải rút bản guyên khí của mình bù vô cho đệ, chẳng qua đó cũng không phải biện pháp lâu đài, mặt không gian này không thích hợp để tu luyện, nói trắng ra không thể tu luyện ở đây được.
-Vì sao? Chẳng phải đệ vẫn luyện thành lần tiến hóa đầu tiên đấy thôi.
-Một phần là có ta giúp đệ, mà bản công pháp phụ trợ này cũng cực kì nghịch thiên mới có thể làm cho đệ hoàn thành lần tiến hóa đầu tiên.
-Lần sau thì đệ phải tu luyện rất lâu mới có thể tiếp tục tiến hóa, đó là còn phải tính cả ta và nó toàn lực trợ giúp mà chưa chắc là đã thành công đâu.
-Nếu vậy thì đệ phải mất bao lâu mới tiến đến lần tiến hóa thứ hai.
-Nhanh nhất cũng phải mười năm mới được.
-Phù đệ cứ tưởng lâu lắm, mười năm thì có hơi dài nhưng đệ đợi được.
-Ha ha đệ cho rằng tiến hóa lần hai thì đã là người tu tiên rồi sao?
-Thì không phải người tu tiên, chắc cũng sắp tiếp cận rồi.
Chư Thiên tức giận quát.
-Hồ đồ, đệ bây giờ mới hoàn thành lần tiến hóa đầu tiên mà đã mong bước vào cánh cửa tu luyện sao, làm gì có chuyện dễ dàng như thế, ta nói cho đệ biết "phàm cảnh" có chín bậc, đệ đang ở bậc đầu tiên mỗi lần lên một bậc phải dùng thời gian gấp mười lần bậc trước, tức là nếu mười năm sau đệ tiến lên bậc hai thì phải mất một trăm năm để lên bậc ba, bậc bốn khỏi cần phải nói vì lúc đó ngươi đã xuống mồ từ lâu rồi.
Chư Thiên còn muốn nói nữa nhưng nhìn thấy Lâm Đĩnh cắn chặt răng hai hàng nước mắt chậm rãi ứa ra, bất giác không tự chủ mà ngừng lại.
Lâm Đĩnh cúi đầu, trong lòng không ngừng giằng xé.
-Đệ biết chứ, ngay từ khi huynh nói đệ đã bắt đầu hiểu rồi, nhưng chẳng lẽ đại đạo là vô tình sao, vậy tu luyện để làm gì, tu luyện để đổi lấy sự cô độc vĩnh hằng sao? vậy ta thà ở lại nơi này làm một người phàm sống yên vui hết đời còn hơn, luân hồi thì đã sao? Mạng chỉ có một cái kiếp sau lúc đó ta đã không còn là ta nữa rồi, còn quản gì nữa chứ, kiếp này của ta chỉ có thân nhân là điều ta quan tâm nhất mà thôi, tu thành thần thành tiên, bất tử bất diệt mà không cso họ bên cạnh thì còn tu để làm gì nữa?
Nghe thấy thế Chư Thiên tức bể phổi.
-Mẹ nó đồ não bò này tức quá.
Co giò, vận khí, sút, Lâm Đĩnh hưởng trọn cú đá trời giáng.
-Huynh đánh đệ, đệ nói gì sai sao, huynh có đánh chết đệ, đệ cũng không thay đổi.
-Tức quá a, hạ hỏa, ha hỏa nha. Ai nói với đệ tu luyện là cắt bỏ tình cảm, chặt đứt trần duyên, thế thì còn tu cái chó gì, chỉ có mấy thằng cha theo vô tình đạo may ra mới cắt nổi, còn ta thì chịu, thứ cho ông đây là người thô tục cắt không nổi.
Đến phiên Lâm Đĩnh ngẩn người.
-Không phải khi tu luyện phải chặt đứt tình cảm, dẹp bỏ hồng trần mới có thể truy cầu đại đạo trường tồn cùng thiên địa à.
-Đệ xem huynh có giống mấy thằng cha tuyệt tình diệt tính không?
-Nhìn cả nửa ngày đúng là không giống thật, giống mấy thằng cha mặt dày vô đối, ngũ giới đều không (ở đây là không kiêng nha).
-Hề hề quá khen, quá khen, ta không vào địa ngục thì ai he he.
-Tu luyện đã là một loại dục vọng mà dục vọng cũng là một loại biểu hiện của tình cảm, bất cứ ai tu luyện cũng đều có loại tình cảm này, kể cả có theo vô tình đạo đi chăng nữa đã tu luyện thì không thể nói là vô tình, nếu là vô tình thật sự may ra chỉ có tồn tại chí cao thì mới vô tình được, vậy thằng khốn nào nói với đệ tu luyện là phải chặt đứt hết thảy, một lòng cầu đạo thì cứ chém bỏ bà nó đi.
-Chúng ta tu luyện là để thỏa mãn dục vọng của bản thân, cầu được tiêu diêu tự tại trong đất trời, tình thân là cũng là một loại dục vọng, một loại tiêu diêu vậy cớ gì phải từ bỏ.
-Thật à, vậy mà làm đệ sợ hết hồn, cứ nghĩ đến hồi nhỏ gia cảnh khó khăn hai mẹ con ngồi dưới gốc cây cà phê lẩn trốn ông già say rựu rượt đánh, trời thì mưa lâm râm, đệ lén lấy được một bát cơm trắng tràn đầy nước mưa đưa cho mẹ. Mẹ chỉ cầm lấy cắn một phần rồi đưa lại cho đệ ăn hết, nhìn khuôn mặt mẹ hồi đó tím tái, một bên che nước mưa, một bên lặng lặng mỉm cười ngồi nhìn đệ ăn, lòng đệ lại thấy vô cùng xót xa, cho dù có đánh chết đệ cũng không bỏ được tình thân đâu!
-Huynh nói đi ta có thể vô tình sao, vì đại đạo vứt bỏ hết thảy có đáng không? đạo có thể từ từ tìm kiếm, không có đại đạo cũng không sao, đồ vật mất đi có thể kiếm lại, nhưng mẹ mất đi rồi thì làm sao tìm lại đây?
-Ta hiểu rồi nghe đệ nói ta biết đệ không vứt bỏ được tình thân, ta cũng không bắt đệ phải vứt bỏ gì cả, chỉ yêu cầu đệ đến không gian tu luyện một thời gian thôi, không lẽ đệ không muốn mẹ của mình sống mãi cùng với mình sao? không muốn những người thân yêu mãi mãi cùng đệ trường tồn sao?
-Đệ muốn chứ, đệ luôn luôn khát khao điều đó, nhưng đệ không muốn xa mẹ, mẹ để cũng có tuổi rồi đệ muốn kiếm thật nhiều tiền để chăm lo cho bà.
-Hừ chính vì vậy nên đệ càng phải cố gắng tu luyện, không phải phàm nhân thường nói thần tiên không gì là không làm nổi sao, chỉ cần đệ thành tiên thành thần thì muốn gì chả được. Mẹ đệ cũng đã có tuổi nếu như đệ cứ dùng giằng không quyết thì đừng mơ gì đến việc thân nhân bất tử mà chính đệ cũng tan thành cát bụi thôi.
Nghe Chư Thiên nói thế hắn mới thoát ra khỏi suy nghĩ phàm tục.
-Đúng ta sai rồi vàng bạc chỉ là mây khói thoáng qua, có nhiều hơn nữa cũng không giúp mẹ sống mãi được, chỉ có thành tiên, thành thần ta mới có vô hạn thời gian để đền đáp công ơn sinh thành dưỡng dục của bà được.
-Đệ nghe huynh, làm sao mới có thể tu luyện nhanh chóng được đây?
-Cho dù đệ có là tuyệt thế kì tài tu luyện nhanh nhất cũng phải cần hàng triệu hàng tỷ năm mói có thể đạt tới đỉnh cao.
Nghe thấy thế Lâm Đĩnh tâm tàn ý lạnh.
-Lâu như thế thì thân nhân của ta cũng chết hết cả rồi, không biết đã luân hồi bao nhiêu lần, cho dù đệ có thực lực thông thiên cũng không có cách nào làm cho họ sống lại còn tu cái quái gì nữa chứ.
-Đệ nghe ta nói đã nào chưa gì đã cuống lên, tâm bình khí hòa một chút đi, ta nói đó là tu luyện đến đỉnh cao, còn làm cho thân nhân sống trường sinh với đệ cũng không lâu đến thế, chỉ cần áng chừng 2000 đến 3000 năm thôi chớp mắt là qua.
-Tổ bà ngươi, thế mà bảo là nhanh chừng đó thời gian cũng đủ cho người bình thường chết cả trăm lần, chớp mắt là qua cái con khỉ, ngươi chớp thử cho ta xem nào.
-Bà nội nó, đcm thằng tài lanh này ông còn chưa nói xong, ngậm cái miệng lại mà nghe đây. 2000 3000 năm ta nói là ở không gian tu tiên thời gian gia tốc 1/365 tức là một ngày ở không gian này bằng một năm ở không gian tu tiên, thế nên ta mới bảo đệ đi đến đó tu luyện đã hiểu chưa.
-À thì ra là thế hề hề, hiểu rồi, vậy thì ở đây chỉ khoảng 6 năm, hì đúng là không lâu lắm thật.
Chư Thiên cười lạnh.
-Hừ ta nói đó là tốc độ tu luyện của tuyệt thế thiên tài đã được ghi nhận là có tốc độ tu luyện nhanh nhất từ trước đến nay trong khoảng 10 vòng hành tinh, người đứng thứ hai phải mất đến 8000 năm mới thành công vũ hóa phi thăng. Đệ ngắm thử xem mình có leo nổi lên hai thứ hạng đó không, nhân tiện nói cho đệ biết 1 vòng hành tinh là vòng đời của một tinh cầu từ khi sinh ra đến lúc chết đi đấy.
Lâm Đĩnh thầm đổ mồ hôi lạnh, đối với tư chất của mình hắn rõ hơn ai hết đừng nói là hai hạng đầu cho dù một ngàn hạng đầu tiên cũng còn chưa đến lượt hắn nữa là, cứ nhìn bảng thành tích học tập là biết tư chất trâu bò rồi.
Cố nặn ra khuôn mặt tươi cười lấy lòng mở miệng nói
-Có Chư Thiên huynh thần thông quảng đại, mặt tiền sáng lóa, như ánh mặt trời trong đêm đen soi đường dẫn lối cho vị thân đệ đệ là ta đây chắc có thể đẩy nhanh tiến độ lên chứ nhỉ?
-Ờ cái đó là đương nhiên, còn phải hỏi sao, 100 hạng đầu không có vấn đề.
-Ta nhìn huynh càng nhìn càng thấy đẹp trai, ngũ quan đoan chính, ánh mắt đa tình làm mê đảo con tim bao thiếu nữ, phong độ ngời ngời, một trăm hạng đầu làm sao đáng để suất ca như huynh ra tay chứ có phải không, hai hạng đầu xem ra còn có chút tính khiêu chiến nhỉ?
-Hô hô không có vấn đề gì, đệ chỉ được cái nói đúng, ài đẹp trai qúa cũng khổ nha, hiếm khi có người biết nhìn hàng như đệ, nhân tài, nhân tài nha.
Nhìn Lâm Đĩnh đứng một bên đang tủm tỉm cười Chư Thiên mới cảm thấy không đúng.
-Tổ bà nó mắc lỡm rồi, hai hạng đầu làm gì có chuyện dễ thế, người ta là tuyệt thế kì tài đó, còn thằng cha này là tuyệt thế phế tài nha. Người so với người thật tức chết mà, số khổ, số khổ mà.
-Được rồi đắc ý cái mẹ gì, hai hạng đầu chứ gì ông đây bao thầu.
-Hề hề đệ biết đẹp trai đại ca đã nói là làm mà, không phải chỉ là hai hạng đầu thôi sao ngài phẩy tay một cái là được mà.
Chư Thiên cố nén ý muốn bóp chết thằng cha đang nhơn nhơn trước mặt mình lại.
-Thôi ta mệt rồi, cho ngươi một ngày thời gian tạm biệt thân nhân, ngày mai phá giới lên đường tu luyện hừ.
Nói xong không đợi Lâm Đĩnh mở miệng đã hóa thành một điểm sáng chui vào mi tâm của hắn.
-Ê ê không cần lấy việc công trả thù riêng thế chứ, cho tà vài ngày, à không vài tuần, mà không vài tháng đi chứ alo 1234 .
Mặc cho hắn kêu gào thế nào cũng không có ai trả lời, kêu cũng mệt mà trời cũng đã tối anh chàng bèn thất thểu trở về nhà.