• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-Chết tiệt, ta vậy mà đã ngủ gần hai ngày rồi đó hả?

-Thằng béo kia ngươi có giỡn không thế?

Trương Bình Phàm:

-Thừa lời, ngươi ngủ li bì như heo chết bọn ta có gọi thế nào cũng không dậy, bây giờ còn nói cái gì nữa!

Nghe thế Lâm Đĩnh có hơi choáng, từ nhỏ đến giờ hắn có bao giờ làm giấc nào thẳng cẳng thế đâu, nghĩ lại mà sợ, nếu không phải thằng mập kia kịp khiêng mình về, không khéo có khi giờ này đến xương cũng chả còn!

-Vô Danh bây giờ bọn đạo phỉ kia thế nào rồi? kế hoạch có gì thay đổi không?

Vô Danh:

-Còn có thể thế nào nữa, ngươi làm ầm trời vậy trừ khi bị điếc mới không thấy gì, huống chi là tu sĩ chúng ta, bọn đạo phỉ đó hiện giờ tăng cường cảnh giác gấp mấy lần rồi, muốn lẻn vô đánh lén chính là nằm mơ.

Nghe thế Lâm Đĩnh cũng có phần hối hận, giá mà lúc đó hắn đừng đánh giá thực lực của mình quá cao, tự tin bành trướng thì đâu đến nỗi, giờ thì hay rồi nhiệm vụ lần này thất bại không thể đổi lấy pháp khí lợi hại tích trữ trong tộc, vậy cuộc chiến thảm thiết hai tháng sau hi vọng giữ mạng cho cả bọn càng thêm khó khăn, tất cả chỉ tại hắn làm hỏng chuyện, nếu có ai vì thế mà ngã xuống thì hắn còn mặt mũi nào mà sống tiếp chứ?

Nhìn vẻ mặt sầu khổ đầy vẻ hối hận của hắn Trương Bình Phàm cũng không nỡ nào đổ dầu vô lửa nữa, mở miệng nói.

-Khà khà ngươi cũng đừng bày ra cái bộ mặt ăn vạ đó nữa, kế hoạch tuy có ảnh hưởng tý nhưng cũng chưa thất bại đâu, móa nhìn cái khuôn mặt bí xị của ngươi làm ông cũng khó chịu theo.

-Cái gì? thằng mập kia sao không nói sớm, hú hú làm ta mất công giả bộ ảo não, thằng mập chết bầm rõ ràng là ngươi cố ý, hại ta thật thảm làm nãy giờ đang kiếm kế vận công cố nhỏ ra vài nước mắt, con bà nó chơi nhau quá!

Bây giờ đến lượt tên mập nghẹn họng, nhìn con hàng kia hớn hở lòi mặt thật, Trương Bình Phàm xém tý xông lên bóp cổ thằng cha kia chết toi, móa diễn xuất quá thật làm anh béo của chúng ta xem ra cũng bị lừa!

Cũng may khoản tu tâm dưỡng tính của Trương Bình Phàm khá mạnh, khí vận đan điền bình ổn nội tức, nuốt ngược xung động muốn bóp cổ thằng cha kia vào lòng, trong đầu ác độc nghĩ.

-Ngươi cứ đắc ý đi, hớn hở đi, việc hay còn ở phía trước à nha, xem ông đây chơi chết ngươi thế nào!

Càng nhìn Lâm Đĩnh Trương Bình Phàm càng cảm thấy vui vẻ, thậm chí trên khóe môi còn nở một nụ cười cao thâm, khiến cu cậu đang hớn hở đi phía trước khuôn mặt đột nhiên cứng đờ, lông tóc trên người dựng đứng hết cả lên.

Lâm Đĩnh thầm cảm thấy đại sự không ổn, đang muốn thi triển công phu bôi mỡ vào chân mà phắn, thì một cánh tay núc ních thịt béo không biết từ lúc nào đã nắm chắc một bên vai của hắn, chỉ là lực đạo có hơi "nhẹ nhàng" kinh hồn, khiến cu cậu đau đến méo cả mặt, thế này thì đừng nói là chạy, chỉ cần giữ cho cái bả vai của hắn không bị bóp nát đã là phải tạ ơn trời đất rồi.

Nhìn khuôn mặt thằng mập núc ních thịt, đôi mắt hí khép lại thành đường chỉ dài đang tươi cười với mình, Lâm Đĩnh khó khăn cố nuốt một ngụm nước bọt.

-Ấy chú mày sao thế, ta đã nói xong đâu vội gì chứ? kế hoạch tuy không ảnh hưởng nhiều nhưng dù sao cũng đã bị ảnh hưởng, mà sắp tới đây là chiến đấu sống chết không có chỗ cho sai lầm, một sai lầm nhỏ cũng có thể dẫn đến kết quả vô cùng bi thảm, ngươi nói xem có phải chúng ta nên làm gì đó để đảm bảo mọi việc diễn ra theo đúng dự tính không nhỉ?

Nhìn cái bản mặt béo ị vô hại đó mà Lâm Đĩn rợn hết cả người nhưng vẫn phải miễn cưỡng trả lời.

-Đúng à, nên dự phòng trước thì hơn, theo ta thấy các ngươi lao lên chém giết, ta ở đường sau đoạn hậu là được rồi, có gì kiêm thu chiến lợi phẩm luôn, ài Lâm Đĩnh ta tài nghệ thấp kém lao lên trước chỉ sợ vướng chân cả bọn, thôi thì tên mập ngươi da dày thịt béo lao lên trước mở đường vậy.

Nhìn thằng cha này vô sỉ giũ sạch mọi trách nhiệm, đã thế còn bỉ ổi đến nỗi đi sau cùng, để cho còn hàng này đoạn hậu không khéo vừa thấy bóng địch anh chàng đã chạy mất dép rồi, đối phó với loại mặt hàng đê tiện này phải dùng biện pháp mạnh à nha.

-Hắc hắc ta biết ngay là ngươi sẽ nói thế mà, cũng may ông đây đã dự liệu trước rồi, việc mở đầu tiến công sẽ do ngươi đảm nhận, ta và Vô Danh hai bên Mộng Lan sẽ đoạn hậu, mọi người không có ý kiến gì chứ?

Vô Danh.

-Ta tán thành.

Mộng Lan

-Ta cũng tán thành.

Lâm Đĩnh.

-Ta phản đối, hú hú ta có ý kiến, ta không đồng ý, tại sao là ông dẫn đầu chứ?

Nhìn con hàng kia gào lên còn hơn cả heo chọc tiết Trương Bình Phàm chỉ cười lạnh.

-Hắc hắc phản đối vô hiệu, sao nào? ngươi muốn lấy đông hiếp ít một mình chống lại ba người chúng ta à?

Nhìn bộ mặt trâng tráo của thằng mập kia, Lâm Đĩnh vô cùng, vô cùng muốn đạp bẹp nó ra, sau đó nhảy lên đánh rắm vài cái, chỉ là khi nhìn thấy cái nụ cười gian của thằng mập, cộng với thằng cha Vô Danh đang bẻ tay rôn rốp, còn cả cô nàng Mộng Lan kia nữa, chỉ cười cười nhìn vào khoảng giữa hai chân hắn, là Lâm Đĩnh tái xanh tái mét mặt mày, làm gì dám phun ra chữ "không", trong hoàn cảnh này mà mà từ chối chả phải muốn chết thì là gì, không phải sách có câu:

-Quân tử báo thù mười năm chưa muộn đó sao, mà quên phì phì ông hình như đếch phải quân tử thì phải, bố đây không nhịn được mười năm thằng mập kia ngươi đợi đó, còn cả đôi cẩu nam nữ kia nữa ông nhớ rồi.

Cố gắng nuốt ngược oán hận vào tim, cu cậu vẫn phải bày ra bộ mặt tươi cười roi rói.

-Tốt! không có ai phản đối phải không, một lần cuối cùng rốt cuộc có ai phản đối không? Con bà nó cơ hội cuối cùng đấy nhé! rồi xong, một lời đã định Lâm Đĩnh ngươi đi trước mở đường , à quên Lâm Đĩnh ngươi đi trước có lỡ lùi lại thì Mộng Lan ở đường sau có khi thu kiếm không kịp nhỡ tay chém nhầm thì bỏ mịa, thế nên đừng có lỡ nhá.

Nhìn thằng mập kia tự biên tự diễn, đã thế đoạn sau chính là uy hiếp trần trụi, khiến Lâm Đĩnh hận đến nghiến răng kèn kẹt, nhưng chịu thôi ai bảo bọn nó người đông thế mạnh Lâm Đĩnh hắn cũng chỉ còn nước nhận mệnh vậy.

Thấy Trương Bình Phàm cũng đã dạy dỗ xong con hàng kia Vô Danh mới tiến lên nói.

-Không phải ta nói ngươi, Lâm Đĩnh này ngươi cũng yếu thật đó, ngay cả vài ba phương pháp phát huy công lực cũng không biết, thậtchả biết là ngươi tu luyện kiểu gì nữa? cũng may bọn ta phát hiện ra sớm chứ đợi đến lúc chém giết thì muộn rồi!

-Bây giờ kế hoạch có thay đổi một chút, mấy ngày nay bọn đạo phỉ tăng phòng tuần tra, canh gác, tính cảnh giác rất cao, chúng ta cũng chỉ có thể tạm thời đóng ở đây chờ đợi mà thôi, trong thời gian đó bọn ta sẽ chỉ cho ngươi vài phương pháp vận dụng lược lượng.

Nghe thấy thế hai mắt Lâm Đĩnh sáng lên, nhưng không để cho hắn mở miệng Vô Danh đã nói tiếp.

-Ta biết ngươi có thắc mắc nhưng hãy nghe ta nói sơ qua đã, lực lượng người tu hành chúng ta lúc đầu không khác với người phàm là mấy, chỉ là chúng ta nhanh hơn, mạnh hơn, cơ thể rắn chắc hơn, tố chất tốt hơn người phàm nhiều lần mà thôi, về bản chất không khác nhau nhiều, có khi trong cả tỉ phàn nhân ngẫu nhiên sinh ra một hai kẻ trời sinh thần lực, nếu chỉ đơn thuần so về sức mạnh, tố chất thân thể với những kẻ như thế có khi người tu tiên tầng bốn tầng năm cũng không bằng, chẳng qua nếu là khi giao chiến sinh tử thật sự thì cho dù có mười tên như thế cũng không phải là đối thủ của một người tu tiên.

-Tại sao lại như thế chứ, không phải là ngang nhau sao, cả mười người đánh một mà không lại là thế nào?

Nghe được câu hỏi của Lâm Đĩnh Vô Danh khẽ cười rồi hỏi lại.

-Hắc hắc, ngươi phải hiểu ta nói đó là nói nếu chỉ so về cường độ thân thể mà thôi, người tu tiên chúng ta mạnh nhất là cái gì?

Không để cho Lâm Đĩnh kịp suy nghĩ hắn đã nói luôn.

-Là pháp lực, người tu tiên chúng ta mạnh nhất là pháp lực, pháp lực là căn bản của người tu tiên, mà chân khí trong cơ thể của chúng ta chính là hình thức ban đầu để có thể ngưng tụ ra pháp lực, cho nên khác biệt lớn nhất giữa chúng ta với những kẻ trời sinh thần lực chính là ở đây, trời sinh thần lực! hài tốt thì có tốt thật nhưng không có khả năng tăng trưởng vô cùng vô tận, nhưng chân khí, pháp lực thì lại khác, một đặc tính của nó chính là tăng trưởng vô hạn, chỉ cần ngươi dủ mạnh là có thể chứa được bao nhiêu tùy thích.

-Việc tu luyện về một mặt nào đó đúng là đi ngược lại với tự nhiên thiên đạo, vạn vật sinh ra rồi đến một giới hạn nào đó sẽ tự động chết đi trở về với thiên địa, người tu tiên chúng ta chính là muốn phá bỏ cái giới hạn đó, muốn vĩnh viễn trường tồn, thiên địa diệt mà ta bất diệt, nhật nguyệt hủ mà ta bất hủ chính là mục đích cuối cùng của người tu hành, cho nên trên con đường tu luyện chúng ta gặp phải đủ loại kiếp nạn, qua được thì sống, không qua được thì tan thành cát bụi hòa vào thiên đạo không còn cơ hội đầu nhập luân hồi nữa.

-Như ta đã nói khác biệt lớn nhất ở đây là trong cơ thể chúng ta có chứa chân khí, chân khí vốn là hình thức đầu tiên để có thể hình thành pháp lực nên có rât nhiều công dụng.

-Ví dụ nhé, ngươi nhìn cái cây này đi, bây giờ ta sẽ dùng hết sức lực đánh vào cái cây này sau đó sẽ thêm vào chân khí và ngươi tự so sánh.

"Ầm" một tiếng thân cây một người ôm hơi rung động lắc lư như có gió mạnh thổi qua, sau đó một quầng sáng mờ mờ màu trắng sữa bao quanh nắm tay Vô Danh, "uỳnh" cái thân cây một người ôm như bị đạn pháo oanh kích vậy, nát ra một lỗ sâu hoắm gần như đánh gãy thân cây, lần đầu đánh chỉ làm rung cây nhưng lần hai gần như đánh gãy cả thân cây uy lực đâu chỉ hơn mười lần, nghĩ mà rợn cả người.

Sau đó Vô Danh còn biểu diễn một số công dụng khác như làm tốc độ tăng lên gấp mấy lần bình thường, làm thân thể nhẹ bớt, truyền chân khí vào đồ vật, vận chân khí tăng cường lực phòng ngự của thân thể...vv

Nói thật nhìn Vô Danh biểu diễn hắn mới biết thì ra mấy cái luồng chân khí trong người mình lại có nhiều công dụng như vậy, từ trước đến giờ hắn chỉ mới phát hiện ra một công dụng của nó là tăng cường độ sắc bén cho thanh đao trong tay, còn đâu là cứ nằm ỳ một cục trong người, chiến đấu vẫn chỉ dựa vào sức trâu là chính, chả khác phàm nhân là mấy, thế mới biết việc giết được mấy người kia toàn là ăn may, nếu đối chiến chính diện mà không phải loại hình sức mạnh như tên trước, thì có mười tên Lâm Đĩnh cũng không đủ mạng cho người ta chém.

-Thế nào, đó đều là những loại thủ đoạn của người tu tiên Phàm cảnh chúng ta, ngoài ra còn có một ít dạng khác nữa nhưng phải có dụng cụ như pháp khí, bùa chú, trận pháp....vv

Lâm Đĩnh đã triệt để chấn động, nước miếng ào cả ra không nói hai lời lập tức gào lên.

-Không cần nói nữa ta muốn học, mau mau, chỉ cho ta vài món coi nào, ta yêu cầu không cao, làm sao chỉ cần chạy nhanh hơn thằng mập này là được rồi.

Nghe thế Vô Danh xém tý tức chết rủa thầm.

-Móa ngươi cũng không tiểu một bãi rồi nhìn lại mình xem, ngươi có tu vi gì, người ta có tu vi gì? lại đòi tu sĩ tầng bảy thi triển thân pháp nhanh hơn tu sĩ đỉnh cao Phàm cảnh tầng chín sở trường khinh công, m* kiếp yêu cầu thấp thật, tổ bà nó đúng là không biết chữ chết viết thế nào.

Đang muốn cho thằng cha vô sỉ này một kỉ niệm nhạt nhòa nước mắt thì Trương Bình Phàm ở một bên đã nói.

-Hắc hắc Lâm Đĩnh ngươi muốn nhanh hơn ta cũng không phải là không thể, chỉ là món thân pháp này của ta có hơi khó học, hãy suy nghĩ cho kĩ đi rồi trả lời, chứ không đến lúc đó lại oán trách người khác.

-Còn nghĩ cái gì nữa ông muốn học, đừng nói nhảm nữa mau lôi ra đây coi nào.

-Hắc hắc là ngươi nói đó nhé, vừa lúc ta đây có một bộ thân pháp rất hợp với ngươi, dùng như khinh công cũng được, chỉ có mấy thằng thân thể trâu bò mới luyện nổi.

-Móa thằng mập kia ngươi mắng ai đây, mau lôi ra đây coi nào đừng lắm mồm như mấy mụ đàn bà nữa.

Nhìn thấy Lâm Đĩnh có vẻ nóng lòng Trương Bình Phàm cũng không câu giờ liền đọc lại khẩu quyết cho Lâm Đĩnh ghi nhở rồi bắt đầu giảng giải.

-Đây là Ảo ảnh bộ, là một bí pháp vận điều khiển vân dụng chân khí trong cơ thể để đạt đến một loại tốc độ cực cao trong nháy mặt, thậm chí còn để lại bóng mờ của chính mình, nghe nói luyện đến mức tuột cùng sẽ có hiệu quả giống như thần thông phân thân vậy, sẽ có hai mình cùng xuất hiện một lúc……..

-Tu sĩ chúng ta chỉ có bí pháp điều khiển chân khí trong cơ thể, còn vận dụng nó ra bên ngoài như thế nào thì phải xem chính bản thân mỗi người, không giống như sách vở dạy chiêu thức thế tục, nhìn đẹp mắt nhưng chả có chút tác dụng gì.

-Bí pháp ta đã trao, cách điều khiển vận hành ta cũng đã nói rõ, còn lại có lĩnh ngộ được không thì đành trông vào bản thân ngươi thôi.

-Ấy này này, thằng béo kia, ngươi chỉ nói vài câu liền phủi đít bỏ đi là thế nào, làm người ai lại làm thế, ấy này......

Nhìn bóng lưng tên mập dần khuất xa, đang định túm lấy Vô Danh hay Mộng Lan thì chả biết từ lúc nào cả hai đã biến mất, không nhịn được anh chàng bèn chửi ầm lên.

-Phì phì...đúng là gian phu dâm phụ, trọng sắc khinh bạn, còn cả thằng béo kia nữa chỉ thêm một tý thì ngươi chết sao, ài số khổ, số khổ a, sao lần nào không phải là một quyển sách nát, thì là một đoạn khẩu quyết, vừa tối nghĩa vừa khó hiểu, có cái gì đơn giản hơn tý không, ví dụ như sách hướng dẫn chẳng hạn, bà nội nó tự mò thì đến năm nào chứ hú hú.

Miệng thì rủa nhưng trong đầu anh chàng bắt đầu nghiên cứu cách vận hành chân khí, ngày thứ nhất thử nghiệm không phải là chân khí quá ít thì là quá nhiều, có khi vận hành kiểu gì mà Ảo Ảnh chả thấy đâu, chỉ là đầu sưng thêm vài cục.

Ngày thứ hai có khá hơn tý chút, đầu không còn u thêm nữa nhưng ôm cột với lao bụi thì hơi nhiều, bây giờ anh chàng hận muốn chết thằng nào lựa chỗ này làm nơi nghỉ chân, “chả lẽ không chọn chỗ nào bằng phẳng được à, việc gì phải chọn nơi cây cối um tùm thế này, không biết ông mày đang luyện khing công chưa khống chế được tốc độ sao? Đậu má nhất định là thằng mập chết bầm kia cố ý mà hú hú!

Ngày thứ ba....

Ngày thứ tư.....

Đầu ngày thứ năm.

-M* kiếp mệt p phở, ta thật hoài nghi là thằng béo kia động tay chân kia gì vô đây rồi, luyện mãi mà cái rắm chả ra được nói gì ảo ảnh.

Nhìn Lâm Đĩnh mấy ngày khổ tu, quần áo trên người sớm đã rách bươm sơ mướp, mặt mũi đầy bụi bẩn cáu ghét, so với ăn mày còn thảm hơn, đã thế quần rách một mảng còn lộ ra cái mông trắng nhỡn vô cùng bắt mắt.

Nằm bẹt ra một đống, mặt ngước lên trời hắn cũng chả quản là có bẩn hay không, cứ thế trong đầu luôn tự hỏi.

-Rốt cuộc là sai ở đâu chứ, Ảo Ảnh...Ảo Ảnh... làm sao mới có thể nhanh đến mức đó?

Thì ra trong những ngày này Lâm Đĩnh liên tục dựa theo phương pháp Ảo Ảnh bí pháp Trương Bình Phàm truyền cho điều khiển chân khí trong cơ thể thí nghiệm bộ pháp, so với trước đây thì tốc độ của Lâm Đĩnh khi thi triển Ảo Ảnh bí pháp này trong chớp mắt đã tăng lên vài lần, nhưng hắn vẫn chưa hài lòng, Lâm Đĩnh cho rằng trong bí quyết này có hai chữ Ảo Ảnh, thì khi thi triển phải tạo ra một cái bóng nữa mới coi như đã luyện thành, cho nên hắn đau khổ điên cuồng thí nghiệm sử dụng Ảo Ảnh bộ, nhưng vẫn không thể nào tạo ra được cái gì cả, bảo sao Lâm Đĩnh không khổ não cho được.

Một nguyên nhân anh chàng nhất định phải luyện thành bí pháp này chính là do cu cậu sợ chết dù sao cũng đếch có thằng nào chê mạng quá dài mà cho dù có cũng không đến lượt hắn, Lâm Đĩnh còn đang ngại mạng nhỏ quá ngắn đầy này, có công phu bảo mệnh ngay trước mắt mà không chịu luyện thì còn luyện cái m* gì nữa, cho nên Lâm Đĩnh vô cùng quyết tâm luyện thành cái Ảo Ảnh bí pháp này, dù sao lúc chạy trốn trối chết không nhất thiết phải là nhanh nhất, nhưng chỉ cần nhanh hơn cái thằng mập kia là hắn an tâm rồi.

Trong khi hắn đang sầu khổ thì bọn Vô Danh ở ngoài kinh ngạc không thôi.

-Nàu lão béo ngươi có tin được không, thằng cha kia vậy mà chỉ trong vài ngày có thể bước đầu luyện thành cái bộ pháp khó nhằn đó, ta nhớ hình như ngươi cũng phải mất cả tháng trời mới mò được chút yếu quyết, dường như còn không bằng hắn bây giờ a.

-Hừ có gì lạ đâu, ta vốn đã nhìn ra thân thể hấn vô cùng cường đại tuy không biết đến mức nào, nhưng chỉ sợ so với mấy kẻ trời sinh thần lực chỉ sợ còn hơn nhiều, bộ pháp này nghe nói trước đây cũng là do một tu sĩ có thân thể vô cùng cường đại sáng tạo ra, đương nhiên phải cần trụ cột thân thể vô cùng mạnh mới có thể tu luyện, tên Lâm Đĩnh này vừa hay hợp đủ điều kiện tu luyện, đến thế mà còn không thành nữa thì kiếm miếng đậu hũ đập đầu chết bà nó đi.

-Nhưng kể cũng lạ, tuy ta không chuyên tu thân thể nhưng cũng mạnh mẽ hơn tu sĩ bình thường nhiều, vậy mà khi tu luyện bộ pháp này cũng cảm thấy cố sức, thế mà thằng cha Lâm Đĩnh này có thể một lèo tu luyện vài ngày, móa đúng là trâu bò có khác.

Vô Danh cũng đã từng thử tu luyện qua nó nên cũng biết là cần cường độ thân thể thế nào, nhìn Lâm Đĩnh một hơi có thể vài ngày liên tục tu luyện quả thật là quá biến thái mà.

-Ài có nên nói cho con hàng kia là Ảo Ảnh hiện giờ hắn không có khả năng luyện ra không? mà bọn đạo phỉ bên kia thời gian lâu vậy chắc đã trúng chiêu toàn bộ, ta sợ thời gian lâu hơn nữa sẽ sinh biến, nếu để cho Huyết Hải đột phá thành Sơ nhập tu giả thì cả đám chúng ta chỉ có nước hồn du địa phủ!

Nghe thấy Vô Danh nói thế Trương Bình Phàm khẽ cau mày suy nghĩ tý rồi trả lời.

-Về thằng cha kia thì cứ để hắn đau đầu thêm tý đã, biết đâu lại có tiến triển gì thêm thì sao, còn bọn đạo phỉ bên kia ngươi cũng đừng lo lắng quá, tên Huyết Hải muốn một lèo đột phá sao? nghịch thiên cải mệnh làm gì có chuyện dễ dàng thế, ta đã dậm chân ở đây vài năm cũng còn chưa dám nói nắm chắc đừng nói là một tên đạo phỉ, nhưng Vô Danh ngươi nói cũng không sai, để đề phòng có biến có lẽ nên lập tức tấn công.

Vô Danh:

-Vậy thì bao giờ đây? theo ta thấy tối mai thế nào?

-Hừ muốn làm phải làm độc tý, buổi tối nhất định sẽ là lúc chúng cảnh giác nhất, bảo Mộng Lan chuẩn bị sẵn Mộng Dẫn hương đi, chúng ta sẽ tấn công vào lúc năm giờ ba lăm sáng mai, lúc đó tinh thần cảnh giác của chúng sẽ kém nhất, là thời điểm phù hợp để tiêu diệt cả lũ.

Vô Danh:

-Được! như ngươi nói đi, ta đi bảo Mộng Lan chuẩn bị, còn tên kia thì sao?

Khóe môi Trương Bình Phàm khẽ nở một nụ cười bỉ ổi.

-Còn thế nào nữa, cứ theo kế hoạch để thằng cha kia đi đầu chứ sao nữa, dù sao hắn cũng đã có chút hỏa hầu Ảo Ảnh bí pháp, đối phó với mấy tên đạo phỉ mà còn là đạo phỉ bị trúng độc mà không xong thì chỉ có thể nói xin lỗi, trở về ném hắn vào một nơi hiểm địa nào đó tự sinh tự diệt chứ sao!

Nghe thế Vô Danh cũng không tỏ vẻ gì nhiều, chỉ hơi gật đầu rồi xoay người biến mất sau những bụi cây, còn lại Trương Bình Phàm đứng nhìn Lâm Đĩnh cố gắng tạo ra Ảo Ảnh ở đằng xa miệng lẩm nhẩm.

-Lâm Đĩnh hi vọng trước khi xảy ra đại chiến hai tháng sau ngươi có thể luyện thành nó, đó đã là thủ đoạn bảo mệnh tốt nhất mà ta có rồi, còn lại phải dựa vào chính ngươi thôi!

Rồi thân ảnh béo mập của Trương Bình Phàm cũng nối gót Vô Danh biến mất sau những bụi cây um tùm.

Sau khi Trương Bình Phàm biến mất không lâu Lâm Đĩnh bắt đầu liên tục di động tốc độ cao, nhanh đến mức chỉ thấy một cái bóng đen như con thoi thoáng lóa lên, chớp ẩn chớp hiện mà thôi, cho dù có người có nhìn chằm chằm vào đó thì cũng chỉ thấy một đường chỉ màu đen mờ nhạt, chớp mắt một cái là biến mất ở chỗ này xuất hiện ở chỗ khác, đó là do Lâm Đĩnh dốc toàn lực thi triển Ảo Ảnh bộ rút ra từ Ảo Ảnh bí pháp nên mới tạo ra hiệu quả như vậy, rốt cuộc sau một lúc liên tục thi triển bí pháp Lâm Đĩnh cũng phải dừng lại.

-Hộc....hộ..c..hô......c...hộc.., một chút....n..ữa.. thôi..hộc....., chỉ một...chút...nữa. thôi....

Sau khi lấy lại hơi thở bình thường, Lâm Đĩnh cảm thấy dường như vừa rồi mình đã sắp chạm tay vào yếu quyết rồi, nhưng dương như lực lượng không đủ làm hắn thất bại vào phút chót.

Lâm Đĩnh biết tuy chỉ là cách một đường chỉ mong manh lập tức có mò ra được huyền bí trong đó, nhưng khoảng cách đấy đối với hắn lại như trời với đất vậy, không tài nào vượt qua nổi, luyện đến bước này đã là giới hạn của hắn, nếu tu vi không có gì tiến triển thì đừng mơ tiến thêm một đoạn.

-Thôi vậy, cái Ảo ảnh bí pháp này cũng quá khó luyện đi, nhanh thì có nhanh thật nhưng tổ bà nó quá tốn năng lượng, với công lực của ta bây giờ nếu toàn lực thi triển cũng chỉ có thể duy trì trong khoảng một phút mà thôi, bố nó lâu nữa thì đúng là có khi bị rút gân thật mất!

Tuy miệng thì oán trách nhưng trên mặt hắn không giấu nổi nỗi vui mừng, thậm chí là có chút đắc ý, thử nghĩ mà xem khi hấn toàn lực thi triển món Ảo ảnh bí pháp này thì tốc độ nhanh đến khủng bố, một giây có thể di động cả năm mươi mấy mét, trong chiến đấu nếu đột ngột tốc độ di động trong khoảnh khắc nhanh như vậy thử hỏi kẻ nào có thể đỡ được một đao của hắn chứ, mà cho dù không để chiến đấu lại dùng vào việc chạy trối chết thì còn có cái nào thích hợp hơn Ảo ảnh bộ này chứ?

Tác giả:

Có phải các ngươi cho rằng thời gian như vậy là ngắn hử? cho ta xin đi, một người bình thường nếu chạy maraton thì có thể chạy liên tục hai mấy km trong vài tiếng đồng hồ, nhưng nếu như kẻ đó dốc toàn lực mà chạy với tốc độ cao nhất thì sao? vậy lại là chuyện khác trụ được chục giây trăm mét tức là 10m/s sau đó bẹp dường đã là siêu sao thế giới rồi, đừng nói đến tốc độ di động siêu nhanh của Lâm Đĩnh trong một phút chạy ra gần 3,3km thử hỏi xem năng lượng tiêu tốn trong đó là bao nhiêu?

Chú thích: kỷ lục thế giới của chúng ta là Usain Bolt 100met/9,58s, người phàm ở thế giới tu tiên bình thường đều có thể chạy ở tốc độ này, chưa tính những người đặc biệt là 36km/h, Lâm Đĩnh nếu tính ra thì có thể chạy 198km/h gấp khoảng 5,5 lần người bình thường, 5,5 lần đừng cho là ít đó đã là một con số vô cùng khủng khiếp rồi, cho dù ngươi có mạnh gấp mười lần người bình thường cũng chưa chắc có được tốc độ nhanh gấp đôi họ đâu, tốc độ và sức mạnh là 2 chuyện khác nhau.

Tuy có phần đắc ý nhưng quả thật là sâu trong lòng hắn vẫn cảm thấy có chút ít thất vọng là không thể hoàn toàn luyện thành Ảo ảnh bí pháp.

Bây giờ Lâm Đĩnh chỉ muốn lăn quay ra đất ngủ môt lèo vài ngày, tiêu hao trong những ngày kia tuy có bổ xung, nhưng luyện tập cái thứ này quả thật là quá tốn năng lượng, nếu không phải thân thể hắn cực kì mạnh mẽ, chân khí trong người lại tình thuần dồi dào, tu luyện là nghịch thiên thần pháp Chư Thiên tạo hóa công có sức khôi phục kinh người thì đã bẹp dường từ lâu rồi, cho dù là thế nhưng mà lúc này Lâm Đĩnh còn có thể đứng được đã là gắng gượng cực kì.

Không hề chần chờ Lâm Đĩnh lập tức ngồi xuống xếp bằng bắt đầu nhập định tiến vài trạng thái tu luyện, lúc này cho dù trời có sập xuống chắc cu cậu cũng chả thèm quan tâm, tiêu hao khi tu luyện cái Ảo ảnh bí pháp đó quả thật là quá khủng bố mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK