• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi được Trương Bình Phàm giới thiệu, Lâm Đĩnh mới biết cái tên miệng rộng này chính là một cơ quan thuật sĩ.

Lâm Đĩnh khi nghe đến đoạn này phải nói là sốc nặng, nhìn bề ngoài thì Khúc Bạch là một người gầy tong teo, quần áo thì xộc xệch, tóc tai thì cọng dài cọng ngắn, hai mắt láo liên, có nhìn thế nào cũng thấy mấy tên du thủ, du thực ăn không ngồi rồi hơn là một cơ quan thuật sĩ huyền bí.

Khúc Bạch rất nhạy cảm nắm bắt được ánh mắt khác thường của Lâm Đĩnh liền gào lên:

-Móa! Nhìn kiểu gì thế? Thấy ông đây đập chai quá ngươi ganh tỵ à! Làm người cũng phải vừa phải thôi chứ, chẳng lẽ ta đây đập chai cũng là sai sao?

Lâm Đĩnh nghe thấy thế thì xém mửa tại chỗ, nói thật là “mẹ kiếp! ông đây tự thấy da mặt mình đã đủ dày rồi, nhưng gặp phải tên cơ quan thuật sĩ này mới biết, thì ra núi cao còn có núi cao hơn, ta đây cam bái hạ phong!”

Trong lòng Lâm Đĩnh lúc này thật chỉ muốn quai một đấm vào cái bản mặt của con hàng trước mặt, chỉ là tốt xấu gì cũng đã lột cả gia tài của người ta, vuốt mặt phải nể mũi tý, thế nên anh chàng đành nhẫn nhịn, nghẹn khất cả một cục, dối lòng mở miệng nói.

-Đúng! Đúng! Đúng! mẹ kiếp ngươi đẹp trai éo đỡ nổi, ta ......ọe......ọe....

Khúc Bạch làm như không thấy biểu hiện giả dối của thằng cha kia vẫn đắc ý nói:

-Hắc! Hắc coi như ngươi biết xem hàng, được rồi ông đây đại nhân đại nghĩa, sẽ tính toán nợ nần sổ sách với ngươi sau.

Lâm Đĩnh:

......................................

Trương Bình Phàm thấy Lâm Đĩnh và Khúc Bạch đã làm quen xong thì mới nói:

-Mộng Lan tài liệu dùng để bày trận và chế tạo cơ quan ngươi đã chuẩn bị xong chưa?

Mộng Lan:

-Yên tâm, đã đâu vào đấy cả rồi, tài liệu đều được ta niêm phong sắp xếp cẩn thận cho vào không gian trữ vật.

Nói xong Mộng Lan còn đem cái pháp khí không gian trữ vật hình hồ lô ra lắc lắc trước mặt mọi người sau đó cất lại vào người, còn cất vào đâu thì còn phải nói nữa sao, đương nhiên là chỗ “đó đó” chứ còn đâu nữa.

-Ta nói Chỗ “đó đó” các ngươi chắc hiểu cả chứ hả he he!

Tác giả:

-Hài! Ta thật không ngờ đầu óc các ngươi lại đen tối như vậy, lại có loại người thô bỉ nói là “hạ âm” là thế quái nào, ta thật đau lòng quá đi mà! không ngờ trên đời này lại toàn loại sống bằng nửa thân dưới, ta khinh! Tại sao có mỗi ông đây là tư tưởng trong sáng, thuần khiết thế này, ta tịch mịch a!

Độc giả:

-Ta phi! Thằng tác giả kia ông đây nói “hạ âm” thì ngươi cho là tục tằng, móa nó chứ, thế ngươi nói mịa nó thẳng ra là nhét ở đâu coi nào.

Tác giả:

-Ắc! Cái này....! Ài! ta đây là người thuần khiết, nói ra cũng không sao cả, nghe cho rõ đây này cái bọn không có kiến thức, hồ lô đương nhiên không thể nào cất ở “hạ âm” được, Mộng Lan thì đang mặc đạo bào, mà đạo bào thì đương nhiên làm đếch gì có túi , mà đã không có túi thì đương nhiên phải nhét vô cổ áo rồi, mà trong cổ áo đương nhiên là có chứa càn khôn, khụ khụ.... không phải giữa hai trái đào, thì cũng là hai trái bưởi thôi!

Nghe Mộng Lan nói thế Trương Bình Phàm liền gật gật đầu hỏi tiếp Khúc Bạch ở bên cạnh.

-Khúc Bạch huynh đệ, cái “Diệt thần nỗ” ta nhờ ngươi chế tạo lần trước thế nào rồi?

Khúc Bạch nghe thế liền nghiêm túc trả lời:

-Yên tâm đi, vốn đã làm xong từ lâu rồi, hài! Cái “Diệt thần nỗ” này nói ra cũng thật xấu hổ, cây Diệt Thần Nỏ này ta cũng chỉ là chế tạo được phần thân cơ bản nhất mà thôi, còn lại toàn phải nhờ trưởng bối trong nhà mới có thể hoàn thành.

Nói xong hắn từ trong pháp khí không gian chỗ Mộng Lan lấy ra một cái nỏ cùng ba cây tiễn đặc dụng, đưa cho bọn Lâm Đĩnh xem xét.

Thân nỏ màu đen không biết làm bằng vật liệu nào, bên trên thân nỏ khắc đầy những họa tiết cổ quái, kết cấu bên ngoài của nó phải nói là rất đặc biệt và phức tạp, toàn thân có thể tháo rời thành từng linh kiện nhỏ hơn, lần đầu tiên nhìn qua Lâm Đĩnh xém tý nữa là đã tưởng mình nhìn lầm, nếu như có người bảo với hắn cái nỏ này chính là một món vũ khí công nghệ cao ở thế giới của hắn, thì Lâm Đĩnh chắc chắn sẽ không do dự một chút nào mà lập tức đồng ý, thân nỏ nhìn thì có vẻ cồng kềnh nặng nề nhưng cầm lên thì lại khá nhẹ, cái Diệt Thần Nỏ này phải to hơn cái nỏ bình thường 3 đến 4 lần, nhất là dây nỏ liên tục lấp lánh hào quang màu vàng, kích thước chỉ to hơn sợi dây đàn một chút mà thôi, nếu không biết trước đây là sợi gân của một con yêu thú thì Lâm Đĩnh cũng đã tưởng lầm đây là một sợi dây hợp kim rồi.

Ngoài ra theo lời Khúc Bạch giới thiệu, vì để tăng thêm lực sát thương đối với người tu hành cấp cao, trên thân nỏ còn được hắn đặc biệt thỉnh cầu trưởng bối trong nhà khắc họa lên hai cái phù văn “Phá Pháp” và “Liệt Không”.

Phá Pháp tên như ý nghĩa, chính là dùng để phá hộ thể pháp lực của người tu hành.

Phù văn Liệt Không còn lại tác dụng rất đơn giản, chính là dùng để nâng cao tốc độ của mũi nỏ khi được bắn ra.

Với thực lực Phàm cảnh, còn chưa chạm vào cánh cửa cơ quan thuật của Khúc Bạch bây giờ, muốn luyện ra được vũ khí có thể uy hiếp được Sơ nhập tu giả thì quả thật là có chút miễn cưỡng, cho nên khi nghe hắn nói nhờ vả trưởng bối trong nhà, bọn Trương Bình Phàm cũng không cảm thấy có gì ngạc nhiên.

Cơ quan thuật sĩ phải nói là một chức nghiệp cực kỳ phức tạp, bao gồm rất nhiều lĩnh vực, như luyện khí, luyện kim, trận pháp...vv, vì vậy số lượng cơ quan thuật sĩ phải nói là cực kỳ thưa thớt, tu vi của một vị cơ quan thuật sĩ cấp đại sư bình thường đều không phải là cao, nhưng nếu có tên tu tiên giả nào tự thị tu vi cao cường, mắt mũi đui mù chọc vào một vị cơ quan thuật sĩ, vậy thì hay rồi, một vị trận pháp đại sư có là cơ quan thuật sĩ hay không thì ta không biết, nhưng một cơ quan thuật sĩ chân chính, trăm phần trăm đều là một cao thủ trận pháp, mà trận pháp chính là cái gì, trận pháp chính là thứ mượn uy lực của thiên địa để sử dụng, người mà đòi đấu với trời! Không phải muốn chết thì là gì!

Mà cho dù không cần trận pháp phòng thân đi nữa, thì cơ quan thuật sĩ cũng không phải là một đám ăn chay mà lớn, một vị cơ quan thuật sĩ muốn ngươi chết, vậy thì đảm bảo hắn ta sẽ có cả trăm ngàn cách tiễn ngươi lên đường mà thân không dính một hạt bụi, trận pháp cũng chỉ là nghề tay trái của đám biến thái này thôi, nghề chính kiếm cơm đương nhiên nằm ở hai chữ “Cơ Quan” rồi.

Một tên cơ quan thuật sĩ chân chính, tu vi cứ cho là nát đến không thể nát hơn đi, nhưng người ta phất tay cũng có thể chế ra vài ba trăm cái tương tự như Diệt Thần Nỏ, không cần làm gì chỉ cần ngồi một chỗ mà bóp cò là được, đảm bảo chưa kịp nhìn thấy bóng dáng đối thủ đâu ngươi đã hồn du địa phủ rồi, cho dù có đến thêm vài chục, một trăm tên cũng không đủ cho người ta giết à, huống chi chỗ khủng bố của cơ quan thuật sĩ cũng không nằm ở tu vi, mà là nằm ở kỹ năng của họ, Diệt Thần Nỏ trong tay Trương Bình Phàm, đối với mấy tên gà mờ bọn hắn đương nhiên đại sát khí vô cùng khủng bố, nhưng trong mắt đám Cơ quan thuật sĩ chân chính lại chẳng khác sắt vụn, đồng nát là mấy.

Huống chi theo lời của một vị cơ quan thuật sĩ cấp đại sự lâu năm:

-Đánh đánh, giết giết có gì vui, bọn ta đâu có rảnh rỗi nhiều thời gian mà chơi đùa như vậy, chế ra vài con khôi lỗi chiến tranh canh cửa là được rồi, tên nào đui mù thì làm thịt nấu canh luôn.

Nói chung là cái đám điên này trong đầu óc ngoài hứng thú với cơ quan thuật ra thì khó có hứng thú nổi với những thứ khác, chỉ sợ cho dù ngươi có lột sạch một vị tuyệt sắc mỹ nữ ném đến trước mặt cái đám đầu gỗ đó chưa chắc bọn hắn sẽ nháy mắt một cái ấy chứ! Ngồi một chỗ giết người mấy tên đó còn ngại phiền phức nữa là, thế cho nên cái đám điên đó mới chế ra một loại khôi lỗi chiến đấu, thay bọn hắn giải quyết mấy tên ruồi muỗi chạy đến quấy rối, còn bọn hắn thì vùi đầu nghiên cứu cơ quan thuật, dùng cách nói của Lâm Đĩnh thì khôi lỗi chiến đấu giống như một loại robot công nghệ cao trong phim khoa học viễn tưởng ở thế giới của hắn vậy, chỉ là mục tiêu của bọn nó không phải người bình thường mà là người tu hành pháp lực cao cường có thể hủy thiên diệt địa mà thôi.

Nghe nói trong truyền thuyết, loại khôi lỗi cấp cao nhất so với người tu tiên cấp độ Phá giới sắp rời khỏi thế giới này còn khủng khiếp hơn.

*Chú thích: “Khôi lỗi” là bọn tàu nó gọi, còn theo cách nói tiếng việt của chúng ta là “con rối” thì mới đúng, nhưng “con rối” thì cần có người điều khiển, còn “khôi lỗi” thì có thể có hoặc không cần người điều khiển cũng được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK