• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì thế cho nên Vô Danh và Lâm Đĩnh không chút lưu thủ, vừa ra tay chính là mười hai thành công lực.

Nói đến Vô Danh, công lực cũng đâu có kém ai, chỉ thua Trương Bình Phàm một đường mà thôi, một đòn dốc hết sức lực cũng không hề thua Trương Bình Phàm vừa rồi chút nào.

Huyết khí trong người tên thủ lĩnh đang bốc lên, chưa kịp bình ổn, thì lại thấy một đao với khí thế thiên quân áp đỉnh đã chém tới, làm cho tên thủ lĩnh trong nháy mắt tái hẳn sắc mặt, hắn cố nén một ngụm nghịch huyết trong người đề tụ chân khí miễn cưỡng hoành đao đỡ lại đòn kia.

Choan..oang, lần này thì tên thủ lĩnh không nhịn được nữa, phun ra một ngụm máu tươi, hổ khẩu cầm đao cũng nứt toạc ra, đao trong tay cũng không thể giữ vững được nữa bị chém văng đi, thân thể lảo đảo liên tục lui lại.

Vô Danh sau khi chém ra một đao cũng không dễ chịu gì, đành phải lui lại vài bước, dù gì đối phương cũng là cao thủ Phàm cảnh tầng chín, một thân công lực thâm hậu, muốn một đao giải quyết đối phương có vẻ không thực tế lắm, cho dù có là ăn hôi thì kết quả có lẽ cũng chỉ làm đối phương trọng thương là cùng.

Tên thủ lĩnh lúc này đã không còn thong dong như lúc đầu nữa, liên tục tiếp hai đòn liều mạng của đối thủ cùng cấp số đã làm cho hắn chịu một ít nội thương, nếu là lúc bình thường thì điều tức một chút là ổn, nhưng khổ nỗi bây giờ lại là trong chém giết sinh tử, bố thằng nào ngu đến nỗi lại để cho ngươi có thời gian điều tức cơ chứ.

Không để hắn lùi về khu vực an toàn, thì một đao thứ ba đã ập tới, xét về tu vi chân khí thì công lực của Lâm Đĩnh hắn đúng là không bằng được hai thằng kia, mới Phàm cảnh tầng bảy thôi, nhưng được cái sức lực trâu bò thì anh đây có thừa.

Đáng thương cho tay thủ lĩnh đạo tặc kia, vì tự phụ mà liên tục chịu thiệt thòi, chỉ là như vậy thì cũng thôi đi, với công kích của Lâm Đĩnh lúc này thì bình thường một tay hắn cũng tiếp được, khốn kiếp ở chỗ bây giờ vừa mới đỡ xong hai đòn toàn lực của đối thủ cùng giai, toàn thân tạm thời chân khí toán loạn không tập trung được, đã thế trong tay lại không tấc sắt, chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn đại đao của Lâm Đĩnh chém xuống đầu mình, lấy thân thể huyết nhục mà ngạnh kháng với trường đao kết quả không cần nói cũng biết, không bị chặt ra làm hai khúc thì cũng bị chém thành tám mảnh.

Nếu không có gì xảy ra thì Lâm Đĩnh hắn có lẽ sẽ có vinh dự vượt cấp giết người cũng nên, còn tên thủ lĩnh đối diện có lẽ chỉ đành nuốt hận đi đời nhà ma.

Chỉ là đời nó chó má lắm, đôi khi ta tưởng ăn chắc được đối phương rồi, thì lại hay có biến cố đột ngột xuất hiện.

Lâm Đĩnh lúc này cũng hưng phấn bừng bừng, mắt thấy lưỡi đao đã chạm được vào da thịt đối phương, chỉ còn chút xíu nữa thôi là xả đối thủ ra làm hai đoạn bằng phẳng và ngọt sớt, thì khối ngọc bên hông tên thủ lĩnh đột ngột rắc một tiếng vỡ ra hóa thành phấn vụn, sau đó trên người đối phương liền bùng lên một tầng bảo hộ màu vàng kim, trong nháy mắt đã đánh văng cả Lâm Đĩnh lẫn đao của hắn bay ra ngoài, nếu không phải thể chất Lâm Đĩnh mạnh mẽ khó tin, thì trong khoảnh khắc bị đánh văng đó không chết cũng mất nửa cái mạng.

Tuy không đến nỗi nguy hiểm tính mệnh, nhưng chịu một ít nội thương là khó tránh khỏi, Lâm Đĩnh khẽ phun ra một búng máu rồi lảo đảo gắng gượng đứng dậy.

Mọi việc nói thì lâu, nhưng thực tế từ lúc Trương Bình Phàm lui lại, đến lúc Lâm Đĩnh bị phản chấn văng ra tất cả cũng chỉ trong vài giây mà thôi.

Ngay lúc này bọn người Hán quốc đối diện cũng đã kịp phản ứng lại, cả đám thấy thủ lĩnh bị thương liền đồng loạt nổi điên xông lên.

Bọn Trương Bình Phàm, Vô Danh vừa rồi giao thủ với tên thủ lĩnh cũng không phải dễ chịu gì, mỗi người khí huyết cũng có chút quay cuồng, Lâm Đĩnh thì càng không phải nói.

Mắt thấy một trận ác chiến sắp xảy ra thì một tiếng quát của Mộng Lan từ đằng sau vang lên.

-Mau! Nằm xuống!

Nghe thấy lời đó cả đám xuất phát từ niềm tin với đồng bạn, không chút do dự đều lập tức nằm xuống.

Còn chưa đợi bọn hắn hoàn toàn nằm xuống thì từng tiếng rít phá không “chíu..ius...” đã vang lên, từng mũi tên đặc thù từ nỏ tiễn, mang theo sát khí lành lạnh liên tục xẹt qua người bọn Trương Bình Phàm, Vô Danh và Lâm Đĩnh.

Thì ra là thằng cha Khúc Bạch không biết nổi điên cái gì, đột ngột nhảy ra khỏi chỗ núp bất chấp cánh tay bị bắn xuyên qua trên người, vừa vác Diệt Thần nỏ điên cuồng bắn, vừa gào to “ĐM chết đi bọn khốn, đau chết bố rồi..gào....gào....chết đi........”

Bọn người Hán quốc đối diện đang hừng khí thế xông lên, đột nhiên thấy đối thủ tập thể ngất xỉu cũng là trong lòng một trận mê mang.

-ĐCM bọn này lá gan cũng quá bé đi, bọn ông còn chưa chạm vào cọng lông nào của các ngươi, ngất cái gì mà ngất, có muốn ngất thì cũng phải đợi bọn ông làm cái gì đó đã rồi hẵng ngất chứ!

Chỉ là ý nghĩ đó vừa mới lóe lên trong đầu, thì cảnh tượng tiếp theo liền làm cho bọn hắn suốt đời khó quên, tên nào tên nấy mặt mũi cũng tái xanh tái mét, chỉ là dù sao bọn chúng cũng là quân tinh nhuệ, lập tức dừng lại vận công bảo vệ toàn thân, liên tục vung vũ khí chống lại màn mưa tên trước mắt, chỉ có tên đi đầu tiên không kịp phản ứng lập tức bị bắn thành cái sàng, đến chết cũng không kịp ngáp một tiếng.

Từng tiến choeng, oang, của binh khí va chạm với nỗ tiễn liên tục vang lên, thi thoảng lại xen lẫn một tiếng kêu thảm thiết.

Trận mưa tên đến nhanh mà đi cũng nhanh, nhưng thành quả mà nó để lại phải nói là cực kì khả quan, ngoài tên xui xẻo bị bắn thành cái sàng ngay lúc đầu ra, thì còn có ít nhất một phần tư quân số đối phương, tuy không chết nhưng cũng mất đi lực chiến đấu, ngoài ra số bị thương nhẹ cũng lên đến một nửa, nhẹ ở đây là có một cây tên xuyên qua mà không chết vẫn còn đi lại được thôi.

Các ngươi đừng tưởng chiến tích như thế là tầm thường, phải biết Phàm cảnh tu giả thể chất được cải tạo đã khác xa với thường nhân rồi, cho dù không so được với siêu nhân quần sịp, thì cũng so được với hulk, tên nào tên nấy phản ứng đều rất khủng bố, mấy chuyện như tay không bắt tên, nhắm mắt ném phi đao, thiết bố sam, đối với đám biến thái này chỉ là chuyện nhỏ như cái lỗ mũi vô sự tự thông, nếu không phải vừa rồi Khúc Bạch nhảy ra bất ngờ, bọn hắn không kịp đề phòng, khoảng cách lại quá gần và Diệt Thần nỏ quá khủng bố, thì chỉ sợ cái đám đối diện một cọng lông cũng không rụng xuống ấy chứ.

Nói ra cũng phải nói là tạo hóa trêu người, trận mưa tên của đối phương lúc đầu xém nữa thì tiễn anh Bạch của chúng ta về chầu ông bà, bây giờ vừa hay là ăn miếng trả miếng, Diệt Thần nỏ của Khúc Bạch cũng làm cho đối phương tổn thất nặng nề.

Nhìn đồng bọn bên mình kẻ chết, người bị thương tên thủ lĩnh đối diện hai mắt liền đỏ lên, những thủ hạ này theo hắn chém giết đã lâu, đã bồi dưỡng nên một tình cảm thâm hậu, nay chỉ vì phục kích một đám tu giả địch quốc mà gần như ngã xuống một nửa, bảo sao hắn có thể không tức giận được cơ chứ.

Tên thủ lĩnh liền rống lên một tiếng “giết”, sau đó cầm trường đao xông lên, bất chấp thương thế trong người, nhưng tên khác thấy đồng bọn như thế, cũng đâu có chịu thua cũng gào lên một tiếng “sát” và mang theo trường đao xông lên.

Khúc Bạch sau khi xả hàng xong, trong lòng liền cảm thấy vô cùng đắc ý, cảm giác vết thương trên người cũng theo đó mà chuyển biến tốt đẹp hơn hẳn.

Chỉ là không đợi hắn kịp khoe khoang khoác lác với đồng bọn, thì bọn người Hán quốc phía đối diện đã nổi điên lên xông tới, anh chàng thấy thế thì tái hẳn mặt mày, không nói hai lời liền co giò chạy mất dép.

Tuy đối phương tổn thất nặng nề, nhưng nhân số cũng đông gấp mấy lần bọn Lâm Đĩnh, lại là quân tinh nhuệ của Hán quốc, nếu liều mạng chém giết, thì khả năng ngã xuống của bọn Lâm Đĩnh rất cao, đơn quyền khó địch tứ thủ mà.

Chỉ là ngay từ đầu Trương Bình Phàm đã xác định là không liều mạng với đối phương, mà đã không liều mạng thì tẩu vi thượng sách à nha.

Tiếp đó không ai bảo ai, cả bọn liền vắt chân lên cổ mà chạy.

Bọn người Hán quốc thấy bọn Lâm Đĩnh bỏ chạy, liền truy sát không tha, trước khi tấn công, bọn hắn đã cho người mai phục xung quanh rồi, tuy những kẻ mai phục kia tu vi không phải cao lắm, nhưng để cầm chân, dây dưa không cho bọn Lâm Đĩnh chạy thoát thì có lẽ cũng đủ rồi.

Chỉ là bọn người Hán quốc phía sau cũng không biết trong lúc bọn chúng giằng co với bọn Trương Bình Phàm, Vô Danh, Lâm Đĩnh và Khúc Bạch, nhân vật nữ duy nhất trong cả bọn đã lặng lẽ biến mất.

Đến khi Mộng Lan xuất hiện lại thì đã là lúc cả bọn chạy trối chết.

Mộng Lan thấy cả đám bắt đầu chạy thục mạng thì gọi lên.

-Bên này, mau qua đây!

Cả đám Lâm Đĩnh không chút do dự liền đổi hướng chạy về phía Mộng Lan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK