Sau khi kết thúc cuộc họp với mọi người, thiếu Kiệt rời đi để lại trên bàn bản viết tay và những kế hoạch được sắp xếp. Dạo một vòng trên các con đường của Thành Phố về Chiều tuy có đông người qua lại nhưng đối với Thiếu Kiệt hắn lại cảm thấy dễ chịu không như những ngày bôn ba khắp chốn. Điện thoại lúc này lại vang lên những âm thanh đơn điệu. Nhìn thấy dòng lưu tên danh bạ của Lý Vân Anh Thiếu Kiệt bắt máy nghe lấy.
- Thiếu Kiệt à bên kia hồ sơ đã đến đúng khâu quan trọng sau khi vẽ bản vẽ giờ chỉ cần cháu thao tác một ít là hồ sơ bị chặn lại ngay cháu triển khai nhanh nhé.
- Vâng cám ơn dì ngay mai cháu sẻ thao tác ngay.
Đem điện thoại bỏ vào túi Thiếu Kiệt hắn lại đạp xe đi trên đường lần này hắn chỉ ghé về nhà một chút rồi lại đạp xe ra thẳng cửa hàng bách hóa.
Về đến cửa hàng bách hóa Thiếu Kiệt đi vào cũng khẽ cười về những người xung quanh sau đó đến ngay cạnh Hoàng Lâm Nhu mẹ mình nói.
- Mẹ có người nói với con hai người Hoàng Chí Kim với Hoàng Chí Hùng âm thầm hợp thức hóa giấy tờ nhà hiện tại hồ sơ đang ở quận rồi.
- Cái gì cái này ai cho con biết điều này đúng chứ!
Hoàng Lâm Nhu nghe Thiếu Kiệt nói như thế cũng giật mình nhìn Thiếu Kiệt thốt lên. Nhìn Thiếu Kiệt hắn như không muốn tin vào vừa mới nghe được.
- Điều này con chắc chắn mẹ có nhớ Lý Vân Anh bên dịch vụ làm giấy tờ nhà đất không. Tin này là Lý Vân Anh cho con biết.
Nhìn Thiếu Kiệt một lúc rồi Hoàng Lâm Nhu mới thắc mắc hỏi
- Tại sao Lý Vân Anh lại liên hệ với con chuyện này?
Lúc này Thiếu Kiệt hắn mới lấy ra từ trong cặp mình một bộ đưa cho Hoàng Lâm Nhu rồi kể lại mọi việc nhờ Lý Vân Anh làm giấy tờ ra sao rồi cũng như nhờ cậy Lý Vân Anh xem xét về hai người Hoàng Chí Kim cùng Hoàng Chí Hùng về những vấn đề giấy tờ nhà đất thì báo lại cho Thiếu Kiệt hắn.
Sau Khi nghe rõ ngọn nguồn Hoàng Lâm Nhu cũng nhìn vào giấy chứng nhận quyền sử dụng đất trong tay mình rồi lại nhìn Thiếu Kiệt thở dài.
Hoàng Lâm Nhu biết Thiếu Kiệt không giống như những học sinh còn ngồi ghế nhà trường bởi những việc làm của Thiếu Kiệt cũng nói lên hắn sẽ không phải là người bình thường như bao người khác, nhưng mà bà cũng không nghĩ Thiếu Kiệt nghĩ nhiều như thế, bà biết rằng người anh và người em cùng cha khác mẹ mình cũng không phải là người hiền lành gì nhưng bà vẫn tin dù đối với người khác như thế nào, thì với người trong gia đình họ vẫn giữ một cái tình.
Nhưng không nếu Thiếu Kiệt nói việc này do Lý Vân Anh báo thì việc này là sự thật vì hơn ai hết bà biết Lý Vân Anh là người như thế nào, lăn lộn ra sao trong lĩnh vực môi giới những hồ sơ nào khó như thế nào khi qua tay Lý Vân Anh đều có thể hoàn thành. Nhưng Hiện nay bà lại báo cho Thiếu Kiệt vậy là bà đã không nhận hồ sơ này vì biết chắc Thiếu Kiệt sau lưng sẽ thao tác để bộ hồ sơ này không hoàn thành được.
Nhìn Hoàng Lâm Nhu im lặng một hồi lâu Thiếu Kiệt mới nói.
- Theo con thấy bây giờ cứ gọi mọi người kia lại viết đơn kiện, thưa lên các nơi chặn lại bộ hồ sơ này. Xem bắt buộc hai người đó chia ra theo đúng số người của gia đình là được.
- Thật sự thì bà ngoại con cũng đã liệu trước được tình hình này trước khi mất bà ngoại có để lại cho mẹ một tờ di chúc viết tay mà hàng xóm là người làm chứng lúc đó bà ngoại con bảo mẹ cất giữ nếu gặp trường hợp như vậy thì mới đưa ra.
Hoàng Lâm Nhu cảm thán nói cho Thiếu Kiệt biết rằng mình vẫn còn một tờ di chúc của bà ngoại Thiếu Kiệt vì đây là trước khi trút hơi thở cuối cùng bà nhờ mọi người hàng xóm láng giềng làm chứng ghi lại trước khi qua đời.
Thiếu Kiệt cũng không ngờ trong tay mẹ mình lại có một phần di chúc của bà ngoại nên hắn hỏi mẹ mình bởi hắn biết nếu mà mẹ hắn mở ra rồi thì sẽ biết được trong đó sẽ phân chia mảnh đất nhà mình như thế nào.
- Mẹ thế trong di chúc của ngoại mẹ đã đọc chưa?
- Mẹ đọc rồi mọi thứ trong di chúc thì ghi lại phần phía sau dành cho Chú Hùng con và Cô Hân cùng Cô Ly còn phía trên thì của Bác Kim, mẹ và cô Hương. Tất cả mọi người được nhắc tên trong di chúc của ngoại con giờ chắc phải liên lạc hết những người có tên trên về họp bàn lại mới được.
Hoàng Lâm Nhu cũng kể sơ lược nội dung cho Thiếu Kiệt nghe sau đó cũng băn khoăn có nên gọi những người trong di chúc hay không. Thiếu Kiệt cũng thắc mắc tại sao trong phần di chúc của ngoại mình lại không có phần diện tích mà nhà mình đang sử dụng nên hỏi mẹ hắn.
- Khoang mẹ nói trong phần di chúc không có phần đất nhà mình à.
- Ừ phần đất nhà mình đang ở trước đây là của nhà cô Nhung kế bên nhưng mà ông ngoại con mua cho mẹ lại bằng một cuộc cá cược nên không tính vào diện tích lúc đầu. Nên trên di chúc chỉ đề cập tới miếng đất bên phần nhà của Chú Hùng và con bác Kim đang ở thôi. Mẹ vẫn còn tờ giấy đánh cược ấy ở nhà trên đó ghi mẹ là người được sở hữu mảnh đất đang ở.
Hoàng Lâm Nhu cũng giải thích rõ vấn đề cho Thiếu Kiệt biết im lặng một lúc hắn biết hiện tại quỹ tích của việc này hoàn toàn khác trước có lẽ vì hắn đã thay đổi được mẹ mình cũng có thể là do mẹ hắn được biết hai người kia làm giấy tờ chưa được mới dẫn đến việc này phát sinh nhưng dù sao thì việc mẹ hắn có được chủ quyền miếng đất nhà hắn đang sử dụng lại chính là mảnh đất thật của mẹ hắn mà không phải chia cho ai trong gia đình.
- Việc trước mắt con thấy tối này nên họp bàn lại các cô có tên trong di chúc của ngoại dù sao họ cũng có một phần trong di chúc càng sớm càng tốt nếu không bộ hồ sơ kia được qua xét duyệt thì không thể vãn hồi được.
Thiếu Kiệt hắn cũng biết những người kia có cuộc sống không dễ dàng gì mà việc hai người kia một lần nuốt trọn hết tất cả đã làm hắn khắc ghi trong lòng nên lần này hắn sẽ không để hai người đó được toại nguyện, vì hắn có đầy đủ tài chính trong tay, đủ các thức hắn cần và chắc chắn lần này mẹ con hắn sẽ không thua bởi hai người thân thuộc thâm độc trong gia đình.
Từng cuộc gọi được Hoàng Lâm Nhu bởi đây là chuyện trọng đại mà lời nói của Thiếu Kiệt cũng đánh thức bà vì nếu để hai người kia thực hiện được quyền sở hữu đất lúc đó dù có thưa kiện đi đâu thì họ vẫn là người thiệt thòi.
Bởi Chuyện hệ trọng nên tất cả những người được Hoàng Lâm Nhu liên lạc đều đến là Thiếu Kiệt trong tối, họ cũng biết nếu họ không có mặt chắc chắn sẽ không còn gì dù chỉ là một đồng xu nào từ mảnh đất để lại, vì lợi ít lớn họ chấp nhận bỏ những công việc đang làm mà đến nhà Thiếu Kiệt thật nhanh.
Một phần là những người này đều ở tại Thiên Hoa không cách xa nhau là mấy nhưng bởi cuộc sống nên ít qua lại với mọi người trong gia đình của chính mình.
Đến nhà Thiếu Kiệt cùng một lúc, mà lúc này cũng là trời cũng đã là 9h tối. Vì việc này mà Thiếu Kiệt với Hoàng Lâm Nhu cũng phải đóng cửa sớm mà về nhà chuẩn bị cho việc họp gia đình.
Ba người Hoàng Nhã Hân, Hoàng Ly cùng Hoàng Hương câu đầu tiên đều là
- Chuyện này tới đâu rồi? hai người kia ra quyền sử dụng đất rồi ah!
Đón tiếp ba người là Thiếu Kiệt đem nước ra cho bốn người trong đó có mẹ mình rồi ngồi một bên kể lại việc nhận được tin từ Lý Vân Anh nhưng không nói rằng tại sao Lý Vân Anh lại báo cho mình.
Hắn trước cuộc họp đã nói với mẹ mình không nên đề cập tới phần đất mà nhà mình đã làm được giấy tờ nên bà cũng chỉ im lặng để cho Thiếu Kiệt kể lại cho ba người nghe chuyện Hai Người Chí Kim và Chí Hùng nhờ dịch vụ là giấy tờ không thông qua họ.
Nhận được tin tức là chưa ra được quyền sử dụng đất mà chỉ là hồ sơ đang đợi xét duyệt thì ba người cũng thở một hơi. Họ cũng như Hoàng Lâm Nhu nếu biết bộ hồ sơ đã xong thì họ rất ít có cơ hội mà thắng được hai người kia.
Lúc này Nhã Hân mới nhìn Hoàng Lâm Nhu hỏi.
- Chị định làm việc này như thế nào? Dù thế nào tụi em cũng chỉ là con của vợ ba mà chị thuộc dòng chính.
- Đúng rồi Chị Nhu bây giờ làm cách nào bởi tụi em cũng không có học thức cao như chị mà nếu có thưa kiện bọn em cũng không rành luật pháp việc này để chị làm chủ. Chị như thế nào thì bọn em theo như thế chứ không thể nào để hai người đó được như ý được.
- Hay là bốn người chúng ta qua nhà Chí Kim nói một lời phải trái vấn đề này chứ không họ bỏ qua cả bốn người chúng ta như thế sao được.
Hoàng Hương và Hoàng Ly mới nói thêm vào dù gì họ cũng biết nếu Hoàng Lâm Nhu có im lặng đi đàm phán với hai người kia thì cũng không tới lượt mình nên để cho Hoàng Lâm Nhu quyết định việc này. Thấy ba người đồng ý theo mẹ mình sắp xếp nên Thiếu Kiệt lúc này mới nhỏ giọng hướng ba người nói.
- Tuy con không thể quyết định gì trong việc này, nhưng con cũng có một chút ý kiến để mấy cô và mẹ đưa ra quyết định. Trước mắt con thấy cứ viết đơn thưa kiện ngăn chặn lại việc làm quyền sử dụng đất này, nếu cấp quận không xét duyệt thì mình thưa kiện lên cả cấp trên nữa, đi kèm với đó là mình viết thư lên một số báo đài để làm áp lực vì con thấy nếu mà có nhà báo, phóng viên can thiệp vào việc này, nếu có khuất tất. Chắc chắn họ sẽ phải dừng lại kế hoạch này lúc đó chúng ta trực tiếp bàn luận với họ dễ hơn là mình giờ đi qua nhà họ cũng không được gì.