Mục lục
[Việt Nam] Siêu Việt Tài Chính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một vài người của nhóm người Thái Quốc Đào chạy đến bên cạnh người kia. xem xét vết thương của hắn một chút rồi nhìn về phía Thái Quốc Đào một chút.

Người vừa xem xét những vết thương của người kia xong nhìn về phía Thiếu Kiệt nói. Đăm chiêu một phát ra một lời thách đấu với Tú Trinh.

- Tôi muốn khiêu chiến cô gái bên phía tay trái của anh.

Thiếu Kiệt bất ngờ nhìn Tú Trinh bên cạnh mình mỉm cười một chút nhìn người kia nói.

- Anh chắc chứ! Thật sự anh muốn đánh với cô ta sao?

- Đúng vậy! hiện tại sáu người chúng tôi khiêu chiến sáu người của cậu như thế thì cô ấy bắt buộc có trong mặt trong một trận đánh trước hay sau gì cũng vậy.

Người này tưởng Thiếu Kiệt sợ để cho Tú Trinh đánh nhau bị thương nên hỏi lời như thế. Hắn không nghĩ đến Thiếu Kiệt thật sự muốn tốt cho hắn.

- Nếu anh muốn thì được thôi. Nhớ biết điểm dừng đấy!

- Được tôi sẽ nương tay với cô ta.

Thiếu Kiệt nhắc nhở Tú Trinh không nên nặng tay quá người kia lại tưởng nói với mình nên nương tay vì Tú Trinh là nữ giới. Hà Vi bên cạnh cười khúc khích. Tú Trinh chỉ gật đầu nhưng trên khóe môi của cô hiện lên một nụ cười mỉm.

Bước lên phía trước chỗ khoảng trống trước hai nhóm người Tú Trinh đứng ở đó vô tư. Người kia lúc này mới nhìn Tú Trinh lên tiếng nói.

- Cô ra tay đi!

- Được! vậy tôi không khách sáo.

Nói rồi Tú Trinh sông lên một tay hướng thành trảo có thể thấy được việc Tú Trinh để móng tay là có mục đích. Dù sao nữ giời để móng tay tuy không dài nhưng vẫn có thể trở thành vũ khí sát thương một chút đối với da thịt của người bị đánh.

Một trảo quyết ngang trước mắt kèm theo một cước quét ngang kèm theo hai đòn tấn công cùng một lúc đem người đối thủ của mình áp sát một cách gắt gao nhất.

Vừa thấy đuối phương tránh né được cả hai chiêu thức vừa rồi. Tú Trinh đem tay trái nắm thành quyền đánh trực diện với đối phương. Người này thấy tình thế không như mong muốn đem tay đỡ lấy một đấm của Tú Trinh Bàn tay hắn nắm lấy nắm đấm. Dùng lực kéo Tú Trinh hướng về phía minh tay trái hắn lúc này cũng chuyển thành quyền sẳn sàng đợi lấy cơ hội Tú Trinh nhất đà cứ thế một quyền vào cô.

Bị kéo về trước Tú Trinh. Dùng chấn trái của mình co lại trên không trung đạp vào trung lộ của đối phương cố gắng toán khỏi nấm đấm của tên này nhưng có vẻ như không hiệu quả. Giữa không trung Tú Trinh Hất người từ phải qua trái theo chiều kim đông hồ.Hường chân về phía đầu đối phương kẹp chặc ra sau lưng hất hắn về phía sau.

Bị mất đà người này ngã người ra sau. Bàn tay cũng buôn lỏng làm cho tay của Tú Trinh thoát ra. Hai tay nhanh chóng cố định mặt đất làm điểm tựa chống đỡ người mình. Nhanh chóng tay hỏa thành trảo bóp chặc vào cổ đổi phương vừa mới ngã xuống đất.

Bây giờ Tú Trinh mới lên tiếng nhìn thẳng khuông mặt đối thủ của mình nói,

- Xin lỗi anh thua rồi!

Thái Quốc Đào lúc này cũng lắc đầu. Hiện tại không cần đến trận thứ ba nhưng long tin của hắn bị đánh nát. Đối với việc người của mình hai trận hoàn toàn phần thắng nghiên hẳn về một phía hắn không mù cũng thấy được.

- Thôi bọn tôi thua! Đối với việc hôm nay xem như chúng tôi thất lễ không ngờ sau khung chang lại có người tiếp quản có thực lực hơn xa hắn. Việc hôm nay thất lễ rồi hôm nào chúng tôi sẽ bồi tội sau.

- Không tiễn. Dù sao chỉ là một lần gặp mặt chưa chắc sẽ có cơ hội. Việc ở đây tôi sẽ giao lại cho Connor. Hi vọng lúc đó không phải vì mấy cái cuộc điện thoại làm phiền mà đến nơi này.

Thiếu Kiệt nhàn nhã nói ra như thế làm cho Thái Quốc Đào gật đầu. Hắn thấy chuyện hôm nay đến đây không phải mất mặt cho lắm. Thua ở người có thực lực và tiềm lực thì cũng không đến nỗi nào mất mặt. Dù sao hắn cũng hiểu nếu có đánh nhau nữa thì những người của mình chưa chắn nắm chắc việc người mình sẽ thắng được Thiếu Kiêt.

Ngay hắn vừa định quay đi thì trên trời lúc này xuất hiện bốn chiếc trực thăng ở trên đầu hắn. Những người của Thái Quốc Đào giật mình nhìn trên không trung. Thiếu Kiệt cũng sững người hắn giật mình. Những người của Vô Ảnh bổng nhiên căn thẳng hẳn lên.

Từng người từng người từ trên máy bay cùng với thiết bị của mình xuất hiện từ trên không trung theo dây leo hạ xuống đất. Đội hình hơn hẳn những người của Vô Ảnh. Blake với những người Bảo Huân, Công Toại, Tú Trinh nhanh chóng bao bọc lấy Thiếu Kiệt.

Sự đổ bộ xuống bất ngờ như thế này đem vòng ngoài nhóm người của Thái Quốc Đào bao vây lại không thể rời đi. Thiếu Kiệt qua lớp mặt nạ cũng căng thẳng không ít.

Nhóm người cuối cùng xuất hiện ở giữa trung tâm sân đấu ban nãy của Thiếu Kiệt và Thái Quốc Đào. Nhóm này hơn mười người xuất hiện. Hướng nòng súng của họ về phía của Thái Quốc Đào. Chỉ có một mặt phía những người Thiếu Kiệt thì một người sau cùng khi mở dây thiết bị đi ra khỏi người mới bước đến trước đám người Thiếu Kiệt.

Hình ảnh của người này chỉ có Hà Vi nhận ra được. Đối phương đến là ai. Cô cũng không biết có sự xuất hiện của nhóm người này. Bởi người đang bước về phía cô và Thiếu Kiệt là Trần Minh Hưng. Hà Vi bây giờ mới nói nhỏ với Thiếu Kiệt cho hắn bình tĩnh lại.

- Nhưng người này của mình! Nhưng hiện tại không phải là cấm dưới của ông nên mục đích đến đây chắc là hổ trợ anh đấy!

Thiếu Kiệt nghe Hà Vi nói thế cũng thả lỏng một chút. Trần Minh Hưng thấy nhóm người Vô Ảnh bao bọc lấy hai người đeo mặt nạ. Hắn cũng đã nhận ra người thiếu niên chủ chốt sau này sẽ nắm giữ huyết long ra sao. Nên lên tiếng nói.

- Hiện tại chúng tôi đến hổ trợ Thiếu Kiệt. Nên mọi người không cần lo lắng. Vì biết được việc chiến thắng của mọi người ở quân doanh Khung Chang sợ rằng sẽ dao động ảnh hưởng đến những thế lực ở đây. Họ chắc chắn thừa cơ lúc mọi người vừa đánh trận xong mà ra tay nên chúng tôi được cấp trên gọi tới viện trợ cho đến khi tình hình ổn định thì rời đi.

Trần Minh Hưng nhìn trực tiếp vào Thiếu Kiệt nói ra những gì cần thiết. Nhóm người Vô Ảnh bây giờ cũng thắc mắc những người này là của ai tại sao lại được điều đến hổ trợ vào lúc này.

- Hiện tại tình hình đã nằm trong tầm kiểm soát. Với nhóm người đối phương các anh nên mở đường cho họ rời khỏi đây rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau.

- Được!

Trần Minh Hưng gật đầu đáp lại cho Thiếu Kiệt rồi xoay người về phía Thái Quốc Đào và người của hắn cất giọng nói.

- Kể từ giờ phút này nơi này được đổi tên thành Vô Ảnh. Thuộc một trong bảy quân đoàn của Huyết Long bất cứ thế lực nào muốn tiến đánh thì phải chấp nhận bỏ ra cái giá lớn. Vô Ảnh không đụng chạm tới lợi ích ở đây thì các thế lực khác cũng nằm im ở đó. Hiện tại Thiếu Chủ nói thả nhóm người này toàn bộ quân đoàn bảy cho họ lối ra.

Từng lời của Trần Minh Hưng vang vọng trong không trung hắn nói khá lớn đem Thái Quốc Đào nghe xong được lai lịch của những người vừa đến xanh mặt. Là người bị truy nã ở khắp nơi hắn hiểu thế lực Huyết Long này là như thế nào. Truy nã một trăm năm mươi quốc gia. Không người tìm ra nơi đại bản doanh. Hiện tại hắn thấy lần này mình muốn chết khi mà người chiếm căn cứ của Khung Chang lại là một trong những quân đoàn tồn tại của Huyết Long điều này cũng một phần nào đó lý giải tại sao họ lại có những vũ khí tối tân và hiện đại sẵn sàng sử dụng mà không lo lắng điều gì.

- Anh em rời đi!

Thấy được một con đường được mở ra. Thái Quốc Đào nhanh chóng nhảy lên trên xe cùng với người của mình lái xe lui về phía sau. Rồi quay đầu cùng với đoàn người kéo đến của mình rời đi.

Chưa dừng lại ở đó Trần Minh Hưng lúc này nhìn bao quát bốn phía xung quanh một lượt tiếp tục nói.

- Các thế lực đang xem kịch vui cũng giải tán đi! Lần này chúng tôi không làm gì. Nhưng chưa chắc lần sau sẽ tốt như thế. Nếu cảm thấy không phục thì chúng tôi sẳn sàng dẹp bỏ cái thế lực đó trong vùng này. Nhớ kỹ lời nói này đấy về báo lại cho mấy vị tướng quân tự phong của mấy người đi.

Trần Minh Hưng đứng đó nhìn một chút im lặng không nói gì một lúc sau dường như xác nhận được không còn thế lực nào tồn tại trong khu vực lân cận nữa hắn mới gật đầu xoay người hướng về Thiếu Kiệt nói.

- Mọi chuyện đã xong! Cho dù hôm nay các thế lực có truyền tay nhau thì tất cả cũng không có một thế lực nào nhắc đến tên cậu. Có chăng chỉ là Vô Ảnh của Huyết Long đang đóng quân tại vùng tam giác vàng này thôi cậu yên tâm.

Thiếu Kiệt bây giờ cũng gật đầu Hành động của Trần Minh Hưng đây là việc giúp cho Thiếu Kiệt hắn che dấu thân phận cũng là một cách đem chuyện này công khai vì sao đối phương lại có thể trang bị được vũ khí hạn nặng. Nhưng Thiếu Kiệt vẫn chưa hiểu tại sao tổ chức Huyết Long này lại giúp hắn, Và trong tay họ tại sao lại có nhiều vũ khí và thiết bị quân sự đến cả máy bay trực thăng cũng điều động một lần có thể đem đến bốn chiếc chỉ để hổ trợ hắn như thế này.

- Toàn Bộ Đội bảy tập hợp ra mắt Thiếu Chủ!

Một lời của Trần Minh Hưng làm cho tất cả thành viên vừa mới đổ bộ đứng thành hàng xuất hiện trước mặt của Thiếu Kiệt làm ra động tác đứng trang nghiêm như lần đầu hắn tiếp nhận Vô Ảnh của Ngọc Nhi.

Blake bây giờ cũng ngẫn người ra nhìn lấy Thiếu Kiệt. Từng hành động của nhóm người vừa đến nay mang lại cho mọi người sự ngạc nhiên cực kỳ lớn. Những đội viên Vô Ảnh cũng ngây ra như tượng. Bởi hình ảnh này với họ rất quen thuộc như ngày đầu họ gặp Thiếu Kiệt. Nhưng họ hơn những người ở đây được gặp chính xác nhận diện khuôn mặt của Thiếu Kiệt mà không phải chiếc mặt nà như bây giờ.

Sững sờ một lúc lâu hắn mới nói nhỏ với Hà Vi bên cạnh mình

- Huyết Long quân đoàn là sao? Em biết gì về nó không? sao họ lại gọi anh là Thiếu Chủ giống như lần gặp Vô Ảnh vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK