Thiếu Kiệt ngủ thiếp đi trên giường của mình sau một chuyến bay dài mệt mỏi. Cả năm người đến tận trưa ngày hôm sau mới có thể thức dậy. Dùng bữa trưa của mình tại nhà ăn của khách sạn xong Thiếu Kiệt cũng với mọi người trả phòng cũng không quên mang theo một ít hành lý của chính mình rời khách sạn theo taxi đã được gọi tới đến sân bay LaGuardia. Để đi đến washington.
Vì là chuyến bay nội địa nên Thiếu Kiệt cũng sẽ không cần phải đặt trước như những chuyến bay khác. Chỉ cần tới sân bay tìm một chuyến có thể tới được washington là được. Bởi vì hắn đã hỏi những nhân viên lễ tân của khách sạn việc có một chuyến bay thẳng tới washington dành cho một nhóm người như họ lại là không có. Họ phải đi tới carolina mới tới washington mà không mất nhiều chi phí.
Một chuyến bay nội địa khắp nước mỹ hầu như là sẽ có những chuyến bay riêng biệt phục vụ cho từng mục đích nhưng với một đường bay ngắn như của Laguaridia của sân bay New york để đi Washington thì khá ít chuyến bay. Và hầu như chỉ có một chuyến bay của US Arways là phải qua bắc Carolina ở Charlotte sau đó mới đi Seattle và Tacoma nằm ở tiểu bang Washington.
Thấy cũng không tốn nhiều thời gian lắm Thiếu Kiệt thay vì đợi những chuyến sau Thiếu Kiệt hắn và nhóm người của mình theo sự chỉ dẫn của nhân viên sân bay đến một quầy soát vé làm thủ tục. Hành lý mang theo của mọi người lúc này chỉ đơn giản và gọn nhẹ nhất có thể.
Không phải như những lần trước đây ở lại lâu dài với Thiếu Kiệt lần này hắn chỉ đem theo cái laptop của mình và vài cái usb cần thiết cũng với một vài bộ đồ. Nhóm người Tú Trinh cũng thế họ mang cho mình cũng không nhiều đồ hầu hết những thứ đồ dùng cá nhân đều được thể kiếm được ở khách sạn hoặc ở siêu thị bán lẻ nằm khắp nơi ở mọi nơi trên đất nước này.
Tú Trinh lúc này cũng có cảm giác khó chịu bởi cả ngày hôm qua cô đã phải ngồi trên máy bay cho một chuyến đi dài. Hôm nay lại phải ngồi máy bay để tiếp tục đi đến nơi mà Thiếu Kiệt hẹn họp mặt với người của Bradon Beck.
-Xong ngày hôm nay chúng ta được nghỉ ngơi vài ngày rồi lại trở về thôi không cần phải khuôn mặt như thế chứ. Dù sao đi chuyền này cũng không mất nhiều thời gian đâu. Nếu là ngồi xe ô tô có thể sẽ ngồi cả ngày trên đó như thế còn mệt hơn đấy.
Thiếu Kiệt lúc này mới khuyên Tú Trinh và cũng cho cô biết lựa chọn đi máy bay là bắt buộc. Nó không như ở quốc gia mỗi nơi cách nhau một khoảng thời gian ngắn có thể di chuyển bằng các phương tiện phổ thông khác.
-Thật chẳng hiểu nỗi sao cậu phải làm ăn với người ở xa như thế. nói họ đến nước mình là được rồi như thế có phải tốt hơn không vừa không phải di chuyển máy bay nhiều lại có thể tiếp cận du lịch nghỉ ngơi.
-Nói như chị thì ai cũng đến nước mình thế thì em núp đâu. Không khéo tất cả cơ sở nước ngoài của em lại bị người khác cùng với báo chí đem lên nói mấy tuần liền như thế thì còn làm ăn được gì? Với lại chị không hiểu hết những người chúng ta sắp gặp đâu. Với điều kiện hiện tại ở nước mình các trang internet họ thấy được sẽ bị đánh sập luôn không khôi phục được lúc đó em mới là người bị mắng đấy.
Tú Trinh muốn đơn giản nhưng Thiếu Kiệt thì hiểu rõ những người hắn đang muốn tổ chức cuộc thi là những thành phần như thế nào. Với họ những trang internet với cơ sở yếu kém hiện này thì bọ họ phá hoại trong phút chốc mà không lo lắng những hậu quả người khác sẽ phải khắc phục.
Tú Trinh nhìn quanh những người đang ngồi xuống máy bay một lượt mới thở dài nói.
-Chắc cũng sắp tới giờ bay rồi mới đúng người cũng đã lên máy bay họ còn chờ gì vậy ta.
Bảo Huân lúc này nghe Tú Trinh nói thế cũng nhìn cô lắc đầu.
-Thôi đi cô ơi! Người ta có giờ thật nhưng chưa đủ khách sao dám bay, bay để lỗ tiền à chắc cũng sắp rồi còn vài chỗ nữa thôi trên vé máy bay ghi ba giờ mười lăm phút hiện tại cũng được ba giờ năm rồi còn mười phút nữa thôi cô nương. Đấy thấy chưa ba người khách sau cùng lên máy bay kìa.
Tú Trinh nhìn vào lối lên máy bay thì thấy ba người hai người thanh niên một người trung niên chia chỗ ngồi cho nhau với sự vui vẻ của họ đang nói về điều gì đó. Hành lang cuốn lúc này được kéo lại cánh cửa máy bay được đóng lại. Ba người nữ tiếp viên hàng không chuẩn bị hướng dẫn các an toàn bay, thì một âm thanh vang lên trên máy bay.
“ Xin Chào quý khách. Chào mừng lên chuyến bay US Airways 1549 đến Charlotte vui lòng xem bảng hướng dẫn an toàn ở lưng ghế phía trước bạn. Nó hướng dẫn các thông tin an toàn của máy bay này. Cũng như vị trí hoạt động của cửa ra và thiết bị nổi. Đệm ghế ngồi của các bạn cũng là thiết bị nổi.”
Âm thanh của nữ tổ trưởng tiếp viên của phi hành đoàn vang lên trong loa thông báo. Bỗng nhiên Thiếu Kiệt có một cảm giác bất an. Hắn dường như nhớ một điều gì đó. Mà không hiểu hắn đã nghe ở đâu. Vội vàng cầm lấy vé máy bay trong túi mình ra xem trên đó ghi thông tin về máy bay và số hiệu để xem mình có nhớ ra gì không.
Nhìn trên đó một loạt tin tức máy bay A320-214 số hiệu Cactus 1549 chuyến bay nội địa Hoa Kỳ. Cố gắng nhắm mắt suy tư thật lâu hắn không hiểu mình có cái gì đó ghi nhớ về số hiệu này.
Máy bay từ từ lăn bánh ra khỏi cổng chờ từ từ di chuyển đến đường băng số bốn và đứng một lúc. Bây giờ Thiếu Kiệt vẫn chưa thể nhớ được là mình đã nhìn thấy số hiệu này ở đâu. Người nữ tiếp viên lúc này sau khi đi nhắc nhớ mọi người về các khay đựng thức ăn và một số thứ liên quan đang đi về phía ghế của mình để cài dây an toàn.
Thiếu Kiệt nhìn ra bên ngoài chầm chậm nhịp tim hắn ngày càng đập nhanh thể hiện cho sự lo lắng không hiểu do đâu gây ra. Máy bay lại tiếp tục di chuyển nhìn qua bên ngoài cửa số có thể thấy tốc độ đang tăng nhanh dần.
Anh Hào ngồi ở dãy ghế trên quay xuống thấy Thiếu Kiệt lo lắng cũng trầm mặc hỏi hắn.
-Có chuyện gì thế Thiếu Kiệt?
-Không tự nhiên có linh cảm bất an thôi! Chắc là tại mới ăn no hoặc đồ ăn không thích hợp với bụng gây ra cảm giác co thắt bao tử làm lo lắng.
Nghe Thiếu Kiệt nói thế Bảo Huân với Công Toại vốn vừa căng thằng thì lại giảm xuống. Tú Trinh theo dõi máy bay nãy giờ khi vừa bay ra khỏi mặt đất mới lên tiếng nói.
-Không ngờ cuối đường băng lại là một con sông.
Lời của Tú Trinh lúc này làm Thiếu Kiệt bừng tỉnh hắn nhớ được. Hắn đã nghe con số này ở đâu bởi chiếc máy bay này trở thành lịch sử của hãng hàng không thế giới. Bất giác Thiếu Kiệt nói nhỏ một câu làm cho bọn người Công Toại Bảo Huân Anh Hào và cả Tú Trinh căng thẳng.
-Lát nữa dù có chuyện gì cũng phải giữ bình tĩnh. Mọi người di chuyển cùng nhau không được tách ra với bất kỳ lý do nào. Bảo đảm an toàn cho mình đồ đạt cần thiết.
Vừa nói Thiếu Kiệt vừa cầm lấy cái túi bên cạnh mình kéo dây rút lại thật ngắn đeo vào người. Họ không hiểu Thiếu Kiệt nói gì nhưng cũng gật đầu. Ngay lúc này máy bay chợt có một đợt dao động nhẹ. Thiếu Kiệt trong lòng cũng lo lắng không kém. Bản thân hắn không thể nói ra được rằng máy bay sẽ rơi. Chỉ trách là hắn xui xẻo chọn ngay chuyến bay này mà khởi hành. Bởi hắn biết nguyên do máy bay bị rơi. Chiếc máy bay này còn trở thành một bộ phim xuất sắc mang tên cơ trưởng sully.
Những tiếp viên hàng không lúc này rời ghế của mình trấn an khách hàng. Một người trong đó còn căn dặn mọi người vẫn thắc dây an toàn.
Đèn máy bay chợt tắt trong khoảng mười giây rồi lại bật sáng.
Thiếu Kiệt hầu như qua được bộ phim kia mà nhớ lấy hành động của vị cơ trưởng anh hùng này. Khi ông tái khởi động lại động cơ máy bay không được ông đã đưa ra quyết định bật APU chế độ lái tay dự phòng được chuyển cho cơ trưởng.
Cả nhóm người Tú Trinh lúc này đều nhìn về Thiếu Kiệt như hỏi hắn chuyện gì đang xảy ra và vi sao lại cảnh báo mọi người trước thời điểm chuyện này xuất hiện chưa tới vài giây.
Bây giờ âm thanh của những như tiếp viên lại vang lên nhắc nhở mọi người thắc dây an toàn. Khi đã nhắc nhở mọi người xong hai người tiếp viên đến gần cửa may bay nói với nhau điều gì đó. Thiếu Kiệt bây giờ biết hắn hi vọng rằng vị cơ trưởng kia sẽ vẫn làm theo chính xác quyết định của mình về những gì ông đã làm mà hắn biết được qua phim ảnh. Nếu không toàn bộ số người trên máy bay sẽ chết. Bao gồm cả hắn ở trong đó. Lần đầu tiên Thiếu Kiệt phải phó mặt quyết định sự sống còn của mình cho một người khác.
Lúc này mọi người trên máy bay lo lắng những Thiếu Kiệt lại càng bình tĩnh nói với nhóm người của mình. Hắn biết dù cho ra sao cũng phải thật cẩn thận với tình huống như thế này bản thân hắn cũng không biết vị cơ trưởng kia có làm ra quyết định không phải như hắn đã từng xem trên phim ảnh hay không. Bởi vì việc đó chỉ là phim ảnh và nó đang là tương lai tiếp diễn.
-Lát nữa khi máy bay và chạm tháo dây an toàn tất cả đều phải nghe theo sự chỉ huy của cơ trường và những nữ tiếp viên lúc đó mọi người mới được an toàn. Nên nhớ không được hành động theo cảm tính.
Lời của Thiếu Kiệt nói ra làm cả bốn người trợn trừng mắt. Dù không hiểu sao vì lý do gì nhưng cả bốn người đột nhiên lại tin tưởng vấn đề này hơn bao giờ hết. Tất cả không nói gì đều gật đầu dứt khoát cùng một lúc. Cả bốn người lúc này đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất cần thiết.
-Tất cả điện thoại bảo toàn không để nước vào để có bị tách ra thì sẽ còn liên lạc với nhau được. Nên nhớ không được xuống nước nếu không sẽ bị cảm lạnh.
Ngay lúc Thiếu Kiệt dứt lời một âm thanh từ trên loa phát ra
“ Đây là cơ trưởng chuẩn bị va chạm!”