Mục lục
[Việt Nam] Siêu Việt Tài Chính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhã Oanh nói rồi đem điện thoại trong tay mình gọi đi. Thiếu Kiệt dù đã không còn sớm nhưng hắn vẫn đang làm việc trên bàn cái điện thoại lúc rung lên một chút. Nhìn vào số điện thoại hắn nhíu mày bởi hôm nay Nhã Oanh đã làm rất nhiều thứ mà Thiếu Kiệt vẫn thấy nằm ngoài dự đoán của hắn.

- Anh nghe này! giờ này còn gọi có chuyện gì quan trọng vậy?

- Thiếu Kiệt em có chút chuyện muốn hỏi ý kiến của anh. Vì em thấy nên tận dụng một ít người làm một số việc khi có kết quả sẽ báo cáo lại cho anh biết.

Thiếu Kiệt nghe Nhã Oanh nói thế cũng trầm mặt một lúc mới lên tiếng hỏi.

- Em định vận dụng Vô Ảnh làm cái gì thế?

Nhã Oanh xin người để làm việc Thiếu Kiệt sẽ phải cần biết cô định sử dụng người vào việc gì nên điều hắn cần biết người của mình không phải làm những việc vô ít. Nhất là với Vô Ảnh cần phải hạn chế đến mức thấp nhất có thể để tránh bị lộ diện gây bất lợi với chính Thiếu Kiệt hắn sau này.

Biết Thiếu Kiệt cần một lý do chính đáng để có thể cho mình điều động người. Nhã Oanh lập tức kể lại những gì diễn ra. Tuy nội dung không quá rườm rà rắc rồi nhưng Thiếu Kiệt nghe được sự nghi vấn của Nhã Oanh cũng nhíu mày một chút.

Dù bản thân hắn không muốn nhưng đối với những lời và sự nghi vấn của Nhã Oanh làm cho hắn thấy được điều đó khả năng. Hắn đã thấy nhiều một người bên ngoài với danh nghĩa tốt không hẳn là bên trong đã tốt. Nếu những gì Nhã Oanh nói hắn thật thận trọng đánh giá một chút mới đưa ra kết luận cho mình.

- Nếu như em nói như thế, việc này có một khả năng sẽ xảy ra đối phương nằm ở một vị trí có thể biết được chúng ta là ai. Vì thế không muốn đụng chạm nên đem đầu mối duy nhất cắt đứt. Còn việc là người nào thì em thật sự muốn tìm ra đối phương thật không. Những thứ này không đụng chạm lợi ích thì không sao nhưng chúng ta nhúng tay vào thật sự rất phiền.

Thiếu Kiệt thấy nếu để Nhã Oanh theo tiếp việc này thì chắc chắn sẽ có người không vui mà đây không phải thứ hắn cần thiết phải nhúng tay, bất quá việc qua đường thế này cũng không đụng chạm gì đến lợi ích của Thiếu Kiệt hắn.

- Em nghĩ nếu đã có người như thế trong nhóm người Hà Thúc thì chúng ta cần tìm ra người nào để đề phòng. Dù sao thì con người thay đổi thất thường, hôm nay có thể họ không đụng chạm gì đến chúng ta nhưng sau này sẽ khác thì rất mệt mỏi. Sợ rằng họ biết mình thế nào còn chúng ta lại không đó là điều em lo lắng.

Nhã Oanh đem suy nghĩ của mình nói ra cho Thiếu Kiệt để lấy ý kiến của chính mình. Thiếu Kiệt trầm mặc một lúc lâu suy nghĩ về một vấn đề gì đó mới nói với Nhã Oanh.

- Việc này có thể nhưng đừng đụng chạm gì đến đối phương. Cứ âm thầm làm. Xem như chúng ta chỉ tình cờ can thiệp một việc thôi em đứng quá chú tâm vào việc này. Còn nữa những gì hôm nay em làm đã được rồi. Em cũng không cần làm việc khác nữa đầu cứ yên tâm nghỉ ngơi giải trí đi mọi thứ để đám người kia lo là được.

Được Thiếu Kiệt một mặt cho phép Nhã Oanh cũng khá vui vẻ mặc dù Thiếu Kiệt cũng không cho cô can thiệp nhiều nhưng điều tra âm thầm như thế cũng là cách mà Thiếu Kiệt thừa nhận suy nghĩ của Nhã Oanh rất có thể xảy ra.

- Vâng vậy em sẽ nói với Ngọc Nhi để mấy người Vô Ảnh điều tra chuyện này trong âm thâm khi nào có kết quả thật sự chính sát sẽ báo lại cho anh.

- Ừ như thế đi. Nhưng có một điểm anh nghĩ nếu em có bắt đầu để đám người vô ảnh điều tra thì nên bắt nguồn từ số thuốc tẩy và xà phòng. Bởi vì để làm việc này họ cần một số lượng lớn thuốc tẩy và xà phòng điều này thường được mua từ những khách sạn hoặc nơi để giặc tẩy bởi vì nơi đó họ mới mua được những thứ này với số lượng nhiều mà người khác không nghi ngờ.

Thiếu Kiệt đưa ra một phương án bắt đầu cho Nhã Oanh. Hắn dựa theo những gì mình đã thấy mà nói ra vấn đề này. Mẹ hắn phục vụ phòng khách sạn cũng có liên quan vấn đề giặt những tấm ra trải giường trắng thường xuyên phải dùng thuốc tẩy cùng với xà phòng một lượng lớn nên hắn từ đó suy ra để cho Nhã Oanh phân phó người đi điều tra.

- Vâng để em nói với Ngọc Nhi.

Nhã Oanh được Thiếu Kiệt đưa ra gợi ý dù cô cũng chưa biết tại sao Thiếu Kiệt lại đưa ra đề xuất này. Nhưng cứ đi theo một con đường điều tra có đầu mối còn hơn là phải mày mò bắt đầu tìm kiếm.

Thiếu Kiệt cúp máy một mình trong phòng làm việc của mình dựa lưng vào ghế nói nhỏ với chính mình nghe.

“Xem ra phải cẩn thận hơn một chút, Đối phương trong tối mình ngoài sáng sớm muộn gì mình cũng lật thuyền trong mương. Nếu đã có dấu hiệu phạm tội thì chắc chắn không tốt lành gì. Tốt nhất họ đừng đụng chạm tới mình thì mọi thứ xem như không thấy. ”

Bên Ngoài Ngọc Châu một chiếc xe ô tô chạy xuyên suốt trên con đường huyết mạch, Trong đêm tối một người ngồi trên xe chăm chú gấp gáp. Tốc độ của chiếc xe chạy không chậm. Dường như muốn bỏ lại toàn bộ Ngọc Châu sau lưng.

Ở băng ghế sau của hắn có tận hai cái túi hành lý. Điện thoại đang đặt trên xe lúc này vang lên người đàn ông này nhìn qua điện thoại mới giảm tốc độ lại đem điện thoại nhận cuộc gọi rồi bật loa ngoài lên.

- Em nghe này anh?

- Chú mày chạy được bao xa rồi?

Bên kia điện thoại vang lên một âm thanh trầm ổn. Người đàn ông trong xe lúc này mới đáp lại với người điện thoại đến.

- Cũng ra khỏi Ngọc Châu được gần một giờ rồi anh. Việc lần này sao không có thông tin gì trước vậy anh. Nếu em chậm chút nữa thì đã bị bắt rồi.

- Việc lần này sơ sót không nhỏ. Chúng ta đụng phải người không nên đụng làm lộ kế hoạch. Đường dây của chú mày xem như bị cắt đứt rồi. Như vậy đi hai ngày nữa sẽ có một nhóm người du lịch qua thái lan. Tao đã sắp xếp cho mày chuyến đi rồi. Khi đó rời đi sẽ không ai bắt mày được nữa.

Thở dài một hơi người đàn ông đang chạy xe bây giờ mới lo lắng nói với người kia.

- Em không hiểu toàn bộ mọi chuyện không phải chỉ vì một con bé thôi sao. Tại sao lại đụng tới quân đội rồi mấy người ở các ban ngành liên quan. Đến cả anh cũng không biết được việc này đến gần cuối giờ mới có người báo. Nếu không phải con Lệ nó đang gọi điện cho em bị bắt thì chắc em cũng nắm trong đám đó rồi.

Khá bực bội vì mình không may mắn một chút nữa là bị bắt người này nói với người gọi đến cho mình với vẻ bất bình. Hắn thấy nếu như có thông tin sớm một chút có lẽ hắn sẽ làm ra được phòng bị tốt hơn.

- Nghĩa à. Anh nói mày không ngại chứ lần này đám bọn mày xui thôi. Có một người rất có thể Lực ở Lưu Minh đế Ngọc Châu. Bọn đàn em ăn hại của mày chắc là để lộ chuyện gì đó cho người của hắn biết. Nên giữa đường hắn mới can thiệp. Đến thông tin của hắn hiện tại anh mày còn không có khả năng nắm bắt. Mày nghĩ xem hôm nay mày thoát được đã là may mắn rồi.

Trả lời lại người tên Nghĩa một giọng điệu bất đắc dĩ người này cũng đem việc đường dây dưới tên Nghĩa tại sao trong một buổi tối lại bị phá nhanh như thế trong khi hắn trở tay không kịp.

- Cái gì! Đến anh mà cũng không nắm bắt được thông tin đối phương. Mẹ mấy thằng bên dưới ăn hại. Lần này thật sự bị bọn nó hại chết, cũng may là em chạy là không thì cũng toi rồi.

Âm thanh của người bên điện thoại lúc này lên tiếng trả lời lại cho tên Nghĩa.

- Mày biết thế thì tốt. Con Lệ nó có khai được gì đó thì cũng chỉ khai ra mày thôi. Bên cảnh sát chắc sẽ không tìm ra mày đâu. Nếu không tao đã không làm hồ sơ giả cho mày để hoạt động cầm đầu đường dây làm gì. Nhớ qua Thái Lan xong bắt chuyến bay đi Đâu đó du lịch rồi làm hồ sơ giả trở về. Lúc đó mày sẽ có một hồ sơ hoạt động mới và một đường dây mới. Một tháng này cứ đi du lịch cho thong thả đi.

- Vâng em biết rồi. Những khách hàng kia với những người bên mình anh giải quyết dùm em chứ hiện tại bên mình có mấy khách là của con Lệ nó bị như thế sợ rằng phiền phức đến khách hàng không ổn cho chúng ta chút nào.

Tên Nghĩ nghe được người kia sắp xếp cho hắn. Còn hứa hẹn để hắn quay lại điều hành một đường dây mới nên nói ra suy nghĩ hiện tại của mình. Hắn sợ việc Lệ bị bắt giữ sẽ ảnh hưởng đến khách hàng của đối phương.

- Mày yên tâm. Đúng là bên con Lệ có chuyện thật nhưng lần này người khách kia đám cảnh sát cũng không đụng được. Nên cứ yên tâm có gì tao sẽ bồi thường cho khách sao. Những việc như thế này mày nên hiểu là tao luôn có một đường dây dự phòng. Không phải một mà hai ba cái mới không lo bị ảnh hưởng mày hiểu không. Sau này nhớ về thì kiếm hai đứa làm thành hai đường dây riêng biệt đừng để giống như con Lệ lần này.

Tên Nghĩa bây giờ tâm trạng khá vui vẻ, đối phương đã nói như vậy để hắn không phải lo lắng chuyện lần này không phải hắn làm sai mà là một sơ xuất nhỏ có thể bỏ qua được. Cùng với đó là việc còn sử dụng hắn chứng tỏ hắn còn có lợi ít trong mắt người kia.

- Vâng đảm bảo với anh là không có lần sau. Việc lần này sơ xuất bên dưới đụng phải người có thế lực thôi. Nếu như người khác thì chưa chắc họ quan tâm đến việc này vì sợ phiền phức. Còn mấy đứa kia anh muốn bọn nó chết thay như thế nào cũng được.

- Việc lần này không phải lo. Cứ đi nghỉ ngơi một tháng rồi làm cho mình một cái thân phận mới quay về đây rồi làm việc tiếp cứ như vậy đi. Mày đến Lưu Minh sẽ có người đưa mày vé máy bay và tên họ hộ chiếu mới để rời đi.

Nói rồi người bên kia điện thoại tắt máy Tên Nghĩa cũng đạp chân ga một cách nhanh chóng hắn đi xe ô tô vào Lưu Minh dù có phải ngồi hàng giờ chạy xe liên tục nhưng nghĩ đến việc nghỉ ngơi du lịch ở nước ngoài hắn có phần nào hào hứng hơn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK