• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sư Văn Bân mời Dương Vân đến nhậm chức thiêm thư lục phẩm của thủy sư, tuy Dương Vân không lập tức trả lời nhưng Sư Văn Bân cũng không hề thúc dục, chỉ phái người đưa Dương Vân về Thiên Trữ thành.

Chung quy có chấp nhận lời mời của Sư Văn Bân hay không, Dương Vân vẫn chưa có quyết định, nhưng quả thật hắn có chút động tâm. Căn cứ vào những việc mắt thấy tai nghe, Đại Trần không nhất định sẽ mất nước, sông Thiên Lan giống như một cái lạch trời vắt ngang giữa Đại Trần và Bắc Lương, nếu Bắc Lương xâm lược phía nam, thủy sư Đại Trần sẽ đứng đầu sóng ngọn gió. Nếu có hắn bày mưu tính kế, liệu có thể thay đổi lịch sử trong mộng, khiến việc Đại Trần mất nước không xuất hiện hay không?

Khi nghĩ đến khả năng này, Dương Vân không khỏi có chút động tâm.

Nếu Đại Trần không bị diệt vong, nước Ngô sẽ bình yên vô sự, vấn đề an toàn của cha mẹ và người thân cũng được bảo đảm. Trừ khi vạn bất đắc dĩ, Dương Vân sẽ không mang người nhà đến thâm sơn hoặc hải ngoại để trốn tránh.

Trong núi có yêu, dưới biển có thú, đây là một thế giới tràn ngập linh khí, không hề tồn tại một địa phương an toàn tuyệt đối như cõi bồng lai. Những chốn hoang sơ hẻo lánh chỉ là cách nói của nhân loại, còn đối với yêu thú dị tộc thì đó chính là thiên đường. Huống hồ đời này Dương Vân đã hạ quyết tâm sẽ để cha mẹ và người thân được hưởng hết vinh hoa phú quý của nhân gian, nếu trốn ở nơi hoang tàn vắng vẻ làm dã nhân thì còn ý nghĩa gì nữa chứ?

Thời gian ơi thời gian, nếu hắn có thêm vài chục năm nữa để tu luyện đến Kết Đan kỳ, lúc đó hắn có thể tự tin bằng vào bản lĩnh của mình mà bảo vệ chu đáo cho người nhà trong loạn thế.

Có điều ra làm quan ở Đại Trần vẫn quá nguy hiểm, một khi nhậm chức, hắn sẽ phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ người dân, giữ gìn lãnh thổ. Khi chiến loạn đến đây, vừa thấy kẻ thù quá mạnh mà bỏ chạy hoặc đầu hàng, người như thế Dương Vân luôn luôn khinh thường. Song thật ra có một phương pháp điều hòa, đó là hắn không cần nhận chức quan thiêm thư mà trở thành một phụ tá dưới trướng Sư Văn Bân.

Phụ tá chỉ có thân phận cá nhân, hợp thì ở lại, không hợp thì đi, nhờ đó hắn có thể dốc sức giúp thủy sư Đại Trần ngăn cản sự xâm lược của Bắc Lương, nếu không được thì cũng có thể phủi mông rời đi.

Dương Vân suy nghĩ về lợi và hại trong đó, một mạch về đến hội quán.

Cũng đúng lúc Quách Thông đang ở trong hội quán, nhìn thấy Dương Vân liền nói: "Dương hiền đệ, đệ trở lại thật đúng lúc, ta lại nhận được một đống thiếp mời, đệ đến xem đi."

Dương Vân nhận đống thiệp rồi lật xem qua, đột nhiên dừng lại tại một tấm thiếp mời.

"Điển lễ chùa Hồng Hà cầu mưa, chân thành mời đến dự lễ."

Từ đầu tháng ba đến nay, Thiên Trữ thành và hai châu gần đây gặp phải hạn mùa xuân, chuyện này Dương Vân cũng biết, có điều chùa Hồng Hà có địa vị như thế nào mà có khả năng cầu mưa. Nếu là thôn quê thì chỉ cần tùy tiện tập hợp mọi người bái lạy ở miếu Long thần là được, nhưng Đại Trần là thủ đô một nước, muốn cử hành loại điển lễ này dưới chân thiên tử thì bản lĩnh chỉ là thứ yếu, việc đầu tiên chính là nhận được sự đồng ý của triều đình Đại Trần.

Nhưng sao triều đình Đại Trần lại có thể đồng ý việc này? Cầu mưa là một chuyện liên quan đến vạn dân, quan hệ đến vận số thiên hạ, thiên đình có chính thần chịu trách nhiệm cho mưa xuống, triều đình muốn cầu mưa thì trực tiếp bái tế là được. Địa điểm để cầu mưa không cần phải nghiêm ngặt như vậy, đến miếu Long thần hay miếu Vũ sư đều có thể.

Nếu có tu luyện giả tự tiện dùng pháp thuật tạo mưa, đó chính là mạo phạm thiên cơ, làm tổn hạn đến công đức của bản thân. Còn nếu triều đình đồng ý để tu luyện gia công khai làm mưa, chẳng những phúc đức báo ứng của chính người đó bị tước bỏ, nghiêm trọng hơn còn có thể gây tổn hại đến số mệnh của triều đình.

Hiến tế là đại sự của quốc gia, phải hết sức thận trọng. Chẳng biết hoàng đế Đại Trần Lý Kì Nguyên nghĩ như thế nào mà lại cho phép loại chuyện này ngang nhiên xảy ra?

Nghĩ đến đây, Dương Vân lập tức đứng lên nói, "Đệ đến chùa Hồng Hà xem sao, đại ca cứ ăn cơm trước."

"Đệ đến chùa Hồng Hà làm gì?"

"Có thể chủ trì cầu mưa thì nhất định là một cao nhân, đệ đi bái phỏng một chút." Dứt lời, Dương Vân đi ra ngoài mướn một chiếc xe ngựa, theo địa chỉ ghi trên thiếp mời mà tìm đến ngoài chùa Hồng Hà.

Đập vào mắt hắn là một tòa thần quan với quy mô vĩ đại, công trình này vẫn còn tản ra mùi sơn hoàn toàn mới, cả tòa thần quan dường như vừa được tu sửa và mở rộng ra.

Trên quảng trường trước chính điện là một đám đông nhốn nháo dâng hương, trong chiếc lư hương thật lớn là ánh lửa bập bùng, khói bay mù mịt, toàn bộ quảng trường tràn ngập mùi đàn hương cháy.

"Công tử, người muốn vào dâng hương sao?" Một tiểu cô nương khoác trên người bộ quần áo chấp vá vài chỗ tiến lại gần Dương Vân, trong lòng nàng còn ôm một đống đàn hương.

Dương Vân tiện tay mua hai bó, hắn quay đầu về phía lư hương cháy rực rồi vứt vào trong, vỗ vỗ tay, sau đó chậm rãi tiến vào bên trong chính điện.

Bên trong chính điện có ba bức tượng thần đứng sừng sững, lần lượt là Tử Vi đại đế, Trường Sinh đại đế và Chân Vũ đại đế, điều này không có gì ngạc nhiên, dù là nước Ngô hay Đại Trần, Bắc Lương hoặc vạn quốc ở Tây Tể châu xa xôi, bên trong thần quan đều thờ cúng ba bức tượng thần này.

Dương Vân tiếp tục bước thẳng về phía trước, khi hắn đến thứ điện ở phía sau thì bắt gặp tượng thần được thờ cúng ở đây là Đông Hoa Thanh đế, đây cũng là truyền thống từ xưa đến nay của Đại Trần. Những quốc gia khác thì có chút khác biệt, nước Ngô thì tế bái Xích đế từ triều đại Nam Minh, còn Bắc Lương thì là Tây Hạo Bạch đế.

Sau cùng khi bước vào hậu điện, lòng Dương Vân đột nhiên trầm xuống, hậu điện khổng lồ này lại không hề có bất cứ pho thần tượng nào, xung quanh cũng trống không.

"Hả? Dương Vân!" Đột nhiên một ai đó cất tiếng gọi tên hắn.

"Lưu Uẩn! Sao ngươi lại ở đây? Còn ăn mặc theo kiểu này nữa chứ?"

Người ở cùng một học xá tại Quốc tử giám với Dương Vân, Lưu Uẩn, đang mặc một bộ quân phục, bên hông đeo một thanh Thu Nguyệt đao, chân mang giầy da đen, đây là trang phục tiêu chuẩn của Long Ngô vệ.

"Ta rớt tiến sĩ nên bị lão gia tử ở nhà chửi rủa một trận thậm tệ, sau đó bị đày đến Long Ngô vệ, coi như nhập ngũ." Lưu Uẩn cười khổ, "Đại điển cầu mưa của chùa Hồng Hà được phía trên vô cùng xem trọng nên điều Long Ngô vệ chúng ta đến đây chịu trách nhiệm bảo vệ, ta bị phái đến trước nhằm xem xét tình hình."

Long Ngô vệ vốn thuộc về Ngự Lâm quân, chịu trách nhiệm bảo vệ và trị an của Thiên Trữ thành. Vì liên quan đến vấn đề gia thế nên Lưu Uẩn mới vào đã trở thành một vị Đội chính, trong các cấp bậc của Long Ngô vệ thì Đội chính có hàm cửu phẩm, xem ra từ nay về sau hắn sẽ trở thành quan võ.

"Rốt cuộc ai là người chủ trì chùa Hồng Hà vậy? Ta dạo cả một vòng mà không hề nhìn thấy thần quan chính thức, chỉ toàn là một vài Hỏa công, đồng tử..." Dương Vân hỏi.

"Ngươi hỏi ta là đúng người rồi đấy, chủ trì nơi này vừa được đổi thành một vị Hàn trưởng lão, nghe nói hắn là cao nhân đến từ thâm sơn, vì viện ở bên hông dùng cho người cư trú chưa được hoàn thành nên tạm thời ở trầm viện cách đây hai dãy phố... Ngươi hỏi cái này để làm gì? Phía trên không cho phép chúng ta tùy tiện để lộ tin tức, nếu không chỉ e người đến tìm Hàn đạo trưởng để cầu phúc sẽ đông đến mức khiến hắn mệt đến chết lên chết xuống. Mà này... ngươi đi đâu đấy?"

Sau khi biết địa chỉ, Dương Vân lập tức quay đầu rời đi, hướng thẳng đến trầm viện.

Trầm viện là một địa điểm thuộc về lâm viên của hoàng gia, việc Hàn đạo trưởng - người chủ trì cầu mưa - sống ở đây có một hàm ý nhất định, cũng khiến trong lòng Dương Vân có chút lo lắng.

Tiến vào cửa ngoài của trầm viện, bước lên những bậc thềm, Dương Vân vươn tay đập vòng gõ cửa.

Có điều Dương Vân còn chưa đụng đến vòng gõ cửa thì một luồng sức mạnh vô hình đã xoay người hắn lại, bịch bịch bịch mà đi xuống bậc thềm.

Khi chạm chân vào bậc thềm cuối cùng, Dương Vân mới đột nhiên bừng tỉnh, hắn vốn muốn đập cửa, tại sao chỉ trong nháy mắt đã quay trở lại đây? Nơi này nhất định có bố trí trận pháp để đề phòng người đến quấy rầy.

Dương Vân lấy tấm thiếp mời dự điển lễ cầu mưa ra cầm trên tay, tiếp đó một lần nữa đi lên bậc thềm, lần này hắn không chạm vào vòng gõ cửa mà cao giọng nói: "Tại hạ là Dương Vân, thám hoa khoa năm nay, có việc muốn thỉnh giáo Hàn đạo trưởng."

Hắn liên tiếp nói ba lần, két một tiếng, cánh cửa trầm viện chậm rãi mở ra.

Dương Vân bước vào bên trong, trước mặt hắn là một cái hồ nhỏ, thấp thoáng dưới cây xanh bên cạnh bờ hồ xanh biếc là một người mặc một bộ đạo bào màu xanh khoanh tay đứng đó.

Người này chỉ đứng như vậy bên bờ hồ nhưng lại toát ra sự bình tĩnh và ung dung khó nói nên lời, dường như hắn đã dung hợp một cách hoàn mỹ với khí tức của thiên địa nơi đây, bất cứ người nào xuất hiện ở bên cạnh tựa hồ đều trở nên thừa thãi.

"Tại hạ Dương Vân, vị này chính là Hàn đạo trưởng của chùa Hồng Hà ư?"

Người nọ xoay người lại, nhìn qua quả thật khiến người khác bất ngờ vì tuổi còn rất trẻ, bộ dạng chỉ khoảng hơn ba mươi, mắt sáng mày kiếm, ánh mắt toát ra thần quang. Có điều không thể nhìn bề ngoài mà phán đoán tuổi tác của tu luyện giả được, vị Hàn đạo trưởng này hẳn là một cao nhân Kết Đan kỳ, vậy ít nhất cũng phải bảy tám mươi tuổi.

"Là ta, ngươi tìm ta để làm gì?"

"Tại hạ có một vấn đề, hậu điện của chùa Hồng Hà dự định sẽ đặt tượng thần của vị Đế quân thiên đình nào?"

Hàn đạo trưởng trầm ngâm một chút rồi trả lời: "Người có năng lực."

"Ai là người có năng lực, chẳng lẽ là Đường chân nhân của Chân Hồng tông?" Dương Vân tiếp tục hỏi.

Ánh mắt như đao phong của Hàn Tinh Trần chợt giật mình, "Ngươi biết cũng không ít đấy, xem ra cũng là người trong giới tu hành, có điều tu vi của ngươi quá thấp, đây không phải là chuyện mà ngươi có thể quản."

Dương Vân cắn răng tiếp tục nói: "Trên con đường nghịch thiên này, từ cổ đến nay lẽ nào còn có thể thành công sao?"

"Có."

"Là ai?"

Hàn Tinh Trần chỉ tay lên bầu trời, "Chân vũ đại đế."

Dương Vân trầm mặc một chút, thở dài: "Đáng tiếc Chân Vũ đại đế chỉ có một, vì một người thành đạo, tại sao lại muốn cả thiên hạ phải bước ra pháp trường?"

Sắc mặt Hàn Tinh Trần chợt trầm xuống, "Niệm thân phận thám hoa của ngươi nên ta mới để ngươi bước vào đây nói vài câu, chuyện ngươi nói lúc này đã là việc của giới tu hành, thân phận của ngươi vẫn chưa đủ, hãy tu luyện đến cảnh giới ngang ta, hoặc gọi sư phụ của ngươi đến đây."

Nói xong Hàn Tinh Trần vung tay áo, Dương Vân đột nhiên cảm thấy có một lớp sương mù phả vào mặt, cảnh vật bốn phía hoàn toàn biến mất, đến khi hắn phất tay xua tan sương mù thì mới phát hiện mình đã ở ngoài cửa trầm viện, cánh cửa đỏ thẫm đã được khép kín, bên trong hoàn toàn không có tiếng động nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK