• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Vân và Triệu Giai gặp được vài người rơi xuống từ phi chu của Hạo Dương môn, nghe giọng thì đó là người Đại Trần.

Mấy người dân Đại Trần này bị bắt từ một chiếc thuyền, đầu tiên họ bị giam trên một hải đảo hơn mười ngày rồi bị áp giải lên phi chu, dù họ có khóc lóc cầu xin như thế nào đi nữa thì tên đệ tử Hạo Dương môn kia đều không chút động lòng, thậm chí còn chẳng có một câu giải thích tại sao họ lại bị bắt.

Đột nhiên bị bắt một cách khó hiểu, sau lại vô duyên vô cớ bị vứt xuống đây, trên mặt mấy người dân Đại Trần đều hiện lên vẻ kinh hoàng khó nén.

"Nghe ta nói này, tốt nhất chúng ta mau rời khỏi đây thôi, có khi tiên sư bắt chúng ta đến đây nuôi dã thú trong rừng, dùng chúng ta làm thức ăn cho dã thú." Một người lập cập hàm răng mà nói.

Vừa nghe hắn nói như vậy, lại nhìn về phía rừng cây thăm thẳm bên kia, những người khác đều bắt đầu cảm thấy hoang mang.

"Sợ cái gì chứ?" Một đại hán lực lưỡng cố gắng bình tĩnh nói, "Nếu có dã thú ở đây thì đã có người la hét thảm thiết rồi."

"Nếu dã thú bị nhốt, vẫn chưa được thả ra thì sao?"

Đại hán cả giận nói: "Nói bậy bạ gì vậy!" Hắn còn chưa nói xong thì trong rừng cây đã truyền đến âm thanh của một vật nặng rơi xuống đất, sau đó là tiếng kêu thảm của người nào đó.

"Tới rồi!" Người nói chuyện đầu tiên sợ đến mức lập tức ngồi bệt xuống đất, những người khác thì leo trối chết lên cây.

"Này, ngươi bị sao thế?" Dương Vân hỏi.

"Chân của ta! Chân của ta bị gãy rồi!" Người nọ đau đến mức chảy cả nước mắt, khi hắn rơi xuống thì bị kẹt giữa chạc cây, khi tỉnh lại loay hoay chưa biết tình hình thế nào đã té xuống.

Khẩu âm của người này rất lạ nên rất khó để nhận ra hắn là người nước nào, Dương Vân bước đến gần, ngồi xổm xuống rồi bóp cái chân bị thương vài cái, tiếp đó đi tìm vài cành cây và vải bố để băng bó lại vết thương.

"Được rồi, bị gãy xương nên phải mất vài tháng mới hồi phục được." Dương Vân nói.

Dương Vân chỉ làm qua loa một chút đã khiến sự đau đớn của người kia giảm hẳn, vì vậy hắn liên tục cảm ơn.

"Ngươi tên là gì? Đến từ nơi nào?" Dương Vân hỏi.

"Ta là Mộ Viễn, đến từ Trục Lãng quốc, hai ngươi thì sao?"

"Người của Trục Lãng quốc sao?" Dương Vân ngạc nhiên, khó trách y phục và khẩu âm lại lạ như vậy, "Chúng ta đến từ đại lục, ta tên là Dương Vân."

"Hai người ở Đại Trần ư?"

"Không, chúng ta đến từ Ngô quốc, là một nước phụ thuộc Đại Trần."

Mộ Viễn vịn vào một cành cây để đứng lên, đi thử hai ba bước rồi nói: "Từ lâu đã được nghe Đại Trần rộng lớn vô cùng, ngay cả ba nước ở Đông Hải chúng ta gộp lại cũng không bằng một châu của Đại Trần, nếu có một ngày được đến đó mở mang tầm mắt thì tốt quá. À, ta đang rong rủi khắp nơi thì bị hải khấu bắt, thật xui xẻo."

Bắc Lương cũng là một nước lớn đương thời, nhưng không có đội quân thủy sư hùng mạnh như Đại Trần, trong những thương đội đi biển xa gần như không có bóng dáng của người Bắc Lương, vì vậy người ở hải ngoại chỉ biết đến Trần chứ không nghe nói đến Lương.

Thật ra khi người Ngô quốc đến hải ngoại cũng thường tự xưng là người Đại Trần, Ngô là một nước phụ thuộc Đại Trần, nói như vậy cũng không tính là sai.

Mấy người gốc Đại Trần kia đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy có động tĩnh gì nên lớn mật mò mầm đến đây, khi thấy một chân của Mộ Viễn đi khập khiễng, đại hán dẫn đầu lập tức nảy sinh ý nghi ngại. Thoạt nhìn Dương Vân chỉ là một thư sinh nho nhã yếu ớt, Triệu Giai thì cải trang thành bộ dạng khác, làn da lộ ra ngoài cũng được bôi thuốc dịch dung nên còn có vẻ gầy yếu vàng vọt hơn cả Dương Vân, trong lòng đại hán đã phán định họ chỉ là ba cái gánh nặng.

Nếu không phải cân nhắc đến việc lỡ may có dã thú, ba người này tốt xấu gì cũng có thể trở thành vật cản đường thì đại hán đã bỏ mặc họ từ lâu rồi.

"Này gãy chân, ngươi có thể theo kịp không? Chúng ta còn phải đi tìm lối thoát, không ai chờ ngươi đâu." Đại hán lớn tiếng nói.

"Không sao, ta sẽ đưa hắn theo, chắc chắn sẽ không làm vướng chân mọi người." Dương Vân mỉm cười, vất vả lắm mới gặp được người đến từ Trục Lãng quốc, sao Dương Vân có thể bỏ mặc người dẫn đường có sẵn này chứ.

Đại hán hừ lạnh rồi dẫn đầu đoàn người tiến về một hướng, những người còn lại lần lượt theo sau.

Triệu Giai nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ phải làm sao đây?"

"Cứ đi theo bọn họ, ta đã xem qua, trong rừng cây có trận pháp, người thường dù có đi thế nào thì vẫn hướng về một nơi."

"A, chúng ta sẽ không bị nhốt ở trong đó chứ?"

"Không cần lo lắng, đó chỉ là một mê trận đơn giản thôi."

Đi hơn non nửa ngày, cây cối dần trở nên thưa thớt, xa xa thậm chí còn có thể trông thấy vài luồng khói bếp, mấy người gốc Đại Trần tìm thấy hi vọng nên tâm tình phấn chấn, tăng tốc tiến về phía ngoài của cánh rừng.

Ngoài bìa rừng có một cái thôn, song xung quanh thôn này được bao phủ bởi bức tường cao hơn một trượng, phía trên còn có vài thôn dân tay cầm trường thương đang canh gác.

Đám người tập trung phía dưới tường trại, có ngươi lớn tiếng cầu xin.

"Xin mọi người hãy để chúng ta vào trong."

Tên đại hán nước Trần kia nhanh chóng bước lên trước đám đoàn người, đề khí toàn thân rồi hô: "Mở cửa mở cửa, ta có bạc, chỉ cần để ta vào thì số bạc này đều thuộc về các người." Để chính minh lời mình nói, hắn lôi từ trong túi ra một thỏi ngân nguyên bảo (đỉnh bạc nặng 50 lượng) sáng ngời, tay đưa qua đưa lại như muốn khoe khoang. Trước đó hắn bị đệ tử của Hạo Dương môn bắt rồi đưa thẳng đến đây, tên kia thấy ngứa mắt với của cải trên người hắn nên cũng chẳng thèm lục soát.

Trên tường trại vang lên tiếng cười nhạo châm chọc, "Đã đến Diêm đảo thì bạc có tác dụng gì chứ? Ngươi tự giữ mà dùng."

Đại hán lập tức trở nên ỉu xìu, "Đây là Diêm đảo ư? Vì sao lại bắt chúng ta đến đây?"

"Vì sao ư? Cái đó ngươi tự đi mà hỏi tên tiên sư bắt ngươi đến đây ấy. Nơi này không nhận người, các ngươi hãy đi về hướng kia mười dặm, xem xem thôn bên kia có nhận người hay không."

Đại hán đã không được ăn gì từ lâu, mà trong thôn dường như đang làm cơm trưa, mùi thơm của thức ăn theo khói bếp tỏa ra xung quanh khiến bụng hắn như có lửa thiêu, vội vàng hô to: "Ta không còn sức để đi nữa rồi, huống chi chưa chắc bên kia đã nhận người. Ta thật sự rất khỏe, còn biết chút võ công, chỉ cần có cơm ăn thì bắt ta làm việc gì cũng được."

Người trên tường trại dường như hơi động lòng, nói: "Chờ đấy."

Một lát sau cửa trại vang lên tiếng ken két rồi mở ra, ba bốn mươi thôn dân cầm trường thương, khảm đao bước ra ngoài vây quanh đám lưu dân bị hắt hủi ngoài cửa. Tên thủ lĩnh dẫn đầu có vẻ ngoài lực lưỡng như một tòa thiết tháp, hắn đi đến trước mặt đại hán Đại Trần, chẳng nói chẳng rằng đã đánh một quyền đến.

Đại hán Đại Trần liền đưa tay nghênh đón nhưng không đến hai chiêu đã bị đánh ngã, hắn nằm trên mặt đất mà không cam lòng hô to, "Lão tử đói đến mức không còn chút sức lực nào, bằng không sao có thể dễ dàng bị ngươi đánh ngã chứ."

Thủ lĩnh thôn dân gật gật đầu, "Thông qua, ngươi có thể gia nhập, những người khác thì lượn đi."

Mấy tên gốc Đại Trần cùng đi với nhau vội vàng lên tiếng: "Đại ca, ngươi nói giúp chúng ta với, chúng ta có sức khỏe, có khả năng làm việc!"

Song tên đại hán Đại Trần kia chỉ cúi đầu không lên tiếng, hắn đã nhận ra rằng đã đặt chân lên Diêm đảo thì e rằng khó có cách nào rời khỏi đây, nhưng nếu có thể gia nhập thôn thì tốt hơn nhiều so với làm lưu dân vất vưởng bên ngoài.

Thủ lĩnh thôn dân chợt quát một tiếng: "Những kẻ mới tới nghe đây, thôn chúng ta không cần người vô tích sự, nếu muốn vào thì phải đỡ được ba quyền của ta. Bằng không các ngươi phải lao động, có nhìn thấy ngọn núi bên kia không, đến đó tìm những viên đá màu đỏ, có thể dùng nó để đổi lấy thức ăn với chúng ta, viên đá có màu càng đậm thì đổi được càng nhiều thức ăn. Nếu đói quá không thể chịu nổi thì trong rừng có cả đống vỏ cây kìa."

Nói xong hắn lập tức quay về thôn, đại hán Đại Trần cũng vội vàng theo sau, thậm chí không thèm liếc mắt đến những người từng là bạn đồng hành của mình.

Cửa trại đóng sầm lại, mọi người đứng ở bên ngoài ngơ ngác nhìn nhau, sau khi láo nháo bàn bạc một lát thì một số người quyết định lết thân đến thôn kia thử vận may, những người khác lại đi về phía ngọn núi.

"Người trong thôn này không có bản lĩnh gì cả, chi bằng chúng ta xông vào chiếm thôn này đi?" Triệu Giai hăng hái đề nghị.

Dương Vân lắc đầu, "Trên Diêm đảo thoạt nhìn đều là người thường, song ta không tin ở đây không có tai mắt của Hạo Dương môn, chúng ta không nên gây sự chú ý."

"Vậy bây giờ chúng ta làm gì?"

Dương Vân suy nghĩ trong chốc lát, "Trước tiên chúng ta vào núi xem thử có khoáng mạch Hỏa tinh thạch không."

Triệu Giai không có hứng thú với Hỏa tinh thạch lắm, công pháp mà nàng tu luyện là phong hệ, có điều nàng vẫn gật đầu đồng ý.

Hai người theo sau đoàn người đi một mạch đến gần ngọn núi.

Thật ra ngọn núi này chính là một miệng núi lửa không còn hoạt động, trong vách núi có vô số hang động dung nham to nhỏ.

Khi đến chân núi, mọi người phát hiện ra một hồ nước do mưa lâu ngày tích tụ, ai nấy đều mừng rỡ mà lao đến giải cơn khát đã lâu. Đúng lúc này có một người chui ra từ hang động bên cạnh, bắt gặp nhiều người xuất hiện như vậy, hắn chẳng nói chẳng rằng đã quay đầu trốn vào trong hang. Sau lưng người này còn có một bao vải căng phồng.

"Thật là, sao vừa thấy chúng ta đã bỏ chạy chứ?" Một người thì thầm.

Không ai trả lời, kỳ thật trong lòng mỗi người đều hiểu vì sao người kia lại chạy trốn.

Không khí giữa đám người bắt đầu trở nên cổ quái, dần dần có người tăng tốc, người thì cố tình tụt ở phía sau, đoàn người vốn đông đúc bỗng dưng trở nên thưa thớt.

Có vài người dường như quen biết lẫn nhau, bọn họ thì thầm một lúc rồi lập nhóm cùng tiến vào hang động mà người nọ vừa xuất hiện.

Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, sau đó bắt đầu tản ra xung quanh, hoặc đi một mình, hoặc lập nhóm, ai cũng chui vào một hang động nào đó.

Trong nháy mắt, bên ngoài chỉ còn lại người bị gãy chân, Mộ Viễn, đang nhìn Dương Vân và Triệu Giai với vẻ mặt tuyệt vọng.

Khi rơi xuống hắn xui xẻo nên bị ngã gãy chân, đi đường phải chống bằng một cành cây, cố gắng cầm cự đến bây giờ, tay chân đã trở nên mỏi nhừ không còn chút sức lực, trong lòng bàn tay toàn là máu và mồ hôi. Hắn hiểu rằng nếu bị hai người Dương Vân bỏ rơi, gần như hắn sẽ bị chết đói ở đây.

Khóe miệng Mộ Viên giật giật vài cái, song hắn vẫn không nói gì.

Triệu Giai thấy vậy không đành lòng nên giật nhẹ ống tay áo của Dương Vân, "Hắn thì sao đây?"

"Ngươi biết tuyến đường biển đến Trục Lãng quốc không?" Dương Vân hỏi.

Trong mắt Mộ Viễn xuất hiện một tia hi vọng, vội vàng trả lời: "Biết biết, ta từng được học thuật nhìn sao, hơn nữa từ nhỏ đã lênh đênh khắp nơi trên biển, chỉ cần có thể rời khỏi hòn đảo này, lại có một con thuyền, ta nhất định có thể tìm được đường đến Trục Lãng quốc."

Khi hỏi điều này Dương Vân vốn không đặt nhiều hi vọng, ai ngờ lại nhận được kinh hỉ ngoài ý muốn.

Dùng linh cảm dò xét một chút, tuy Mộ Viễn hơi phóng đại nhưng quả thật hắn có năng lực phân biệt đường biển.

"Tốt lắm, ngươi hãy đi theo chúng ta, ở đây có một tí thuốc, hãy bôi lên vết thương." Dương Vân lấy ra một gói thuốc trị thương, Mộ Viễn đưa tay nhận mà kích động đến mức run rẩy.

Trong khi Mộ Viễn bôi thuốc, Dương Vân dùng chủy thủ vót lại cành cây mà hắn dùng làm gậy rồi ném trở lại, Mộ Viễn cảm kích bắt lấy, cảm thấy cành cây dễ cầm hơn rất nhiều.

"Ta vào hang động xem sao, hai người hãy ở đây chờ ta." Dương Vân nói, Mộ Viễn đang bị thương ở chân, Triệu Giai thì không có hứng thú chui vào hang núi nên đều bằng lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK