• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi rời khỏi thức hải thì trăng đã nhô lên cao, Dương Vân leo lên nóc của thuyền lâu, nốc một hơi Đan Dương Tửu rồi chuẩn bị bắt đầu tu luyện Nguyệt Hoa chân kinh.

Hử? Dương Vân nhìn thoáng qua ánh trăng, kia là cái gì vậy, hình như trong quầng trăng có một bóng người.

Có lẽ đó là một tu luyện giả đang ngự khí phi hành, Dương Vân bèn sử dụng Nguyệt Hoa linh nhãn để quan sát, dưới chân người kia là một pháp khí có hình thù kỳ quái. Chỉ có điều người kia phi hành tệ quá, lắc qua lắc lại, chẳng lẽ chân nguyên không đủ sao?

Không đủ chân nguyên còn dám phi hành trên biển, Dương Vân vừa mới tỏ vẻ khinh thường tu luyện giả này thì phát hiện bóng người càng lúc càng rõ, chắc hẳn người đó nhìn thấy Đông Ngô hào lên cấp tốc bay đến đây.

Dương Vân lén nắm chặt một tấm phù lục trong tay, tăng cường Nguyệt Hoa linh nhãn để quan sát kĩ hơn, hả? Sao người này có vẻ quen mắt vậy, không đợi Dương Vân kịp phản ứng, người nọ rốt cuộc không gắng gượng được nữa, lập tức ngã nhào từ trên pháp khí xuống.

"Không tốt!"

Dương Vân tung Nguyệt Ảnh toa lên không trung, thân hình nhoáng một cái đã ở trên thân toa, ngay sau đó Nguyệt tinh thạch từ thức hải bay ra rồi khảm vào chỗ lõm, hắn vội vàng thúc dục thần niệm, hào quang xung quanh Nguyệt tinh thạch bừng lên, Nguyệt Ảnh toa lắc lư một chút rồi bay một mạch mấy chục thước lên không trung, sau đó như một tia chớp lao về nơi mà người kia đang rơi xuống.

Bóng người rơi thẳng xuống phía dưới, ngay khi chuẩn bị tiếp xúc với làn nước thăm thẳm thì Nguyệt Ảnh toa đã kịp thời lao đến.

Trên thành toa huyễn hóa ra một gợn sóng, bóng người vừa vặn rơi vào trong đó. Đón người xong Nguyệt Ảnh toa lại bay vút lên cao để thu hồi pháp khí hoa hình lẵng hoa đang lơ lửng giữa không trung, ngay sau đó liền hóa thành một đạo lưu quang quay trở lại thuyền.

"A? Vừa rồi có ai nhìn thấy sao băng không?" Một thủy thủ hỏi những người bạn bên cạnh.

"Làm gì có sao băng, hoa mắt à!"

Tốc độ của Nguyệt Ảnh toa vốn nhanh như thiểm điện, hơn nữa đang là đêm khuya nên dù có thủy thủ ngẫu nhiên phát hiện thì cũng chỉ nhìn thấy một tia sáng lướt qua, còn cho rằng đó là sao băng trên trời.

Sau khi thu hồi Nguyệt Ảnh toa về không gian thức hải, Dương Vân bắt đầu quay sang người đang hôn mê trên cánh tay mình.

"Quả đúng là Triệu Giai, dã nha đầu này không muốn sống nữa sao, tu vi mới chỉ là Dẫn Khí kỳ mà đã dám ngự pháp khí ra biển rồi."

Muốn tự mình phi hành thì chỉ có Trúc Cơ kỳ mới làm được, có điều Dẫn Khí kỳ đã có thể mượn pháp khí để phi hành, như Nguyệt Ảnh toa của Dương Vân chẳng hạn.

Dương Vân quan sát pháp khí hoa lam mà Triệu Giai dùng để phi hành một chút, phát hiện ra bên trong có khảm một viên Phong tinh thạch nhưng hào quang đã trở nên ảm đạm, hơn nữa đây là một viên tinh thạch hạ phẩm nên tối đa chỉ có thể duy trì hai canh giờ, sau khi tinh thạch cạn kiệt, với tu vi vừa mới đột phá đến Dẫn Khí kỳ của Triệu Giai mà vẫn có thể gắng gượng hơn nửa khắc cũng đã giỏi lắm rồi, chẳng biết nàng đã cố gắng được bao lâu mới ngất đi nữa?

Triệu Giai mệt mỏi gối đầu lên khuỷu tay của Dương Vân, khuôn mặt nàng trắng bệch, hơi thở thơm mùi đàn hương thoang thoảng trong không trung, bộ ngực có phần cao ngất so với tuổi dậy thì khẽ phập phồng theo từng nhịp hô hấp.

Suy nghĩ một chút, Dương Vân lấy một bầu rượu chứa đầy Đan Dương tửu ra rồi trút vào miệng Triệu Giai.

"Khụ khụ!"

Vừa uống được hai hớp Triệu Giai đã tỉnh lại, miệng ho dữ dội.

"Cái gì vậy? Cay chết đi được!" Triệu Giai mở to mắt, khi phát hiện mình đang nằm trên cánh tay của Dương Vân thì lập tức nhảy dựng lên như một chú nai con bị giật mình.

"Ngươi đã làm gì?"

"Không gì cả, khi cô rơi xuống thì đỡ được, sau đó cho cô uống chút rượu." Dương Vân tỏ vẻ vô tội.

"Hừ! Nếu không phải vì đuổi theo ngươi thì sao có thể rơi xuống biển chứ?"

"Cô đuổi theo ta làm gì?" Dương Vân bèn hỏi.

Triệu Giai đỏ mặt, "Ai đuổi theo ngươi... ta đang đuổi theo chiếc thuyền này, trong nhà ép ta xuất giá, ngẫm lại thì chỉ có thể lên thuyền của ngươi để trốn đi." Nàng ngang bướng nói.

"Vậy sao cô không đến khi thuyền xuất phát?" Dương Vân hỏi tiếp.

"Hừ, bổn cô nương cũng muốn đến sớm nhưng bị người do gia đình phái đến phát hiện, sau khi dây dưa với bọn họ vài ngày mới có thể dùng Hoa Lam bay lên không trung cắt đuôi bọn họ."

"Người nhà cô cũng lợi hại nhỉ, họ là ai?"

Triệu Giai quay đầu không trả lời, chỉ kéo pháp khí Hoa Lam về phía mình, chẳng biết bằng cách nào đã thu nhỏ nó lại thành một chiếc vòng hoa xinh xắn đeo trên cổ tay.

"Pháp khí này quả không tồi, sao trước kia không thấy cô mang theo?" Dương Vân tấm tắc khen.

"Sau khi đột phá đến Dẫn Khí kỳ ta mới được cô cô tặng." Triệu Giai trả lời. Cô cô của nàng chính là trưởng công chúa đời trước của Ngô quốc, thật ra pháp khí Hoa Lam này là bảo vật được truyền qua nhiều thế hệ trưởng công chúa, vì vậy khi Triệu Giai đột phá Dẫn Khí kỳ, trưởng công chúa đời trước liền truyền cho nàng. Tuy loại pháp khí phi hành mà Dẫn Khí kỳ đã có thể sử dụng thường có cấp bậc không cao nhưng luôn được đại đa số tu luyện giả Dẫn Khí kỳ tranh giành để mua, ở phường thị có thể bán với giá hai trăm viên tinh thạch trở lên.

Không ai ngờ rằng Triệu Giai lại bỏ nhà trốn đi, còn dùng pháp khí này để cắt đuôi thị vệ đại nội, trong Đông Ngô thành, cô cô của Triệu Giai nhất định đang vô cùng hối hận.

"Cô đã bay bao lâu rồi, trước kia viên Phong tinh thạch này đã được dùng rồi sao?" Dương Vân hỏi, tốc độ của loại pháp khí cấp thấp này vốn không nhanh, so ra thì kém xa tốc độ của tu luyện giả cao cấp ngự kiếm phi hành, nhưng dù sao vẫn có thể phi hành, phỏng chừng hai canh giờ có thể bay được hơn ngàn dặm, đáng ra đã đuổi kịp Đông Ngô hào từ lâu mới đúng.

"Hình như ta bay nhầm hướng." Triệu Giai có chút ngượng ngùng. Nàng mới sở hữu pháp khí Hoa Lam này chưa được bao lâu, sau khi bay lên không trung mới học được cách điều khiển nên tốn khá nhiều thời gian để đuổi theo, khi ra đến biển thì xung quanh toàn là trời biển bao la, nàng không rõ phương hướng nên bay loạn khắp nơi, thật ra lúc đầu Triệu Giai cũng không luống cuống như vậy, nàng nghĩ rằng bay một lúc nhất định sẽ tìm thấy một chiếc hải thuyền nào đó nên cùng lắm là hạ xuống thuyền. Ai ngờ bất tri bất giác màn đêm đã phủ xuống, cả ngày không tìm thấy một chiếc thuyền nào nên nàng hoang mang muốn quay trở về, nhưng đúng lúc này tinh thạch cũng cạn kiệt.

"Không chuẩn bị tinh thạch, không xác định được phương hướng, cô đúng là to gan lớn mật, có điều vận khí của cô cũng thật tốt, không ngờ có thể tìm được chúng ta." Khi nghĩ đến những nơi vô cùng nguy hiểm, Dương Vân cảm thấy toát mồ hôi thay cho Triệu Giai.

"Bổn cô nương luôn luôn may mắn." Triệu Giai đột nhiên trở nên cao hứng, "Thế nào, ta muốn đi theo thuyền của ngươi, có phản đối không?"

Dương Vân đưa tay xoa trán: "Ta phản đối thì có tác dụng sao?"

"Coi như ngươi thức thời, lúc nãy ngươi cứu ta nên xí xóa việc trước kia, hiện giờ chúng ta cùng hội cùng thuyền rồi."

Dương Vân thầm thở dài, thật phiền toái, họ Triệu, là tu luyện giả, gia sản lại giàu có, ngay cả pháp khí phi hành cũng có, ở Ngô quốc may ra chỉ có một gia tộc họ Triệu hiển hách như vậy mà thôi. Đây đúng là một phiền toái lớn, nếu hắn không thể đưa nàng trở về an toàn, e rằng sau này đừng mong đến việc đặt chân đến Ngô quốc.

Khi Triệu Giai và Dương Vân cùng nhau bước xuống boong thuyền, cả đám thủy thủ đều trợn mắt há mồm.

"Triệu cô nương! Sao cô lại ở đây?" Dương Nhạc cả kinh thốt lên.

"Cũng giống như lần trước thôi." Triệu Giai che miệng cười.

"Được rồi, hãy sắp xếp cho Triệu cô nương một khoang thuyền đi." Dương Vân bất đắc dĩ nói.

--------------------

Đông Ngô hào tiếp tục cuộc hành trình, hơn mười ngày sau nước biển đã dần chuyển từ xanh thẳm sang màu tối đen, nơi đây đã là khu vực biển xa nước sâu rồi.

Thuyền trưởng Vương Miễn đi tìm Dương Vân.

"Dương sử ti, nơi này chỉ cách Dung Nham hải khoảng một ngàn dặm, tiếp theo chúng ta lên làm gì?"

"Xung quanh Dung Nham hải có hòn đảo nào để thuyền ngừng lại không?"

"Đảo thì cũng có, nhưng thường có hải khấu."

"Không cần lo lắng về hải khấu, trước tiên chúng ta cứ tìm một hòn đảo để nghỉ ngơi, sau đó tìm biện pháp đi qua Dung Nham hải."

"Được, mọi việc xin theo ý ngài." Vương Miễn thở dài, lần đi biển này ông cảm thấy không tự tin lắm. Mấy trăm năm nay không có một con thuyền nào có thể đi qua Dung Nham hải, Đông Ngô hào sao có thể là ngoại lệ? Có điều vì tiền đồ của con trai, ông chỉ có thể kiên trì theo Dương Vân xông vào một lần.

Dưới sự chỉ huy của Vương Miễn, Đông Ngô hào tiếp tục đi một ngày, xa xa đã nhìn thấy bóng dáng một hải đảo.

Đúng như lời Vương Miễn nói, hòn đảo này đã bị một nhóm hải khấu chiếm giữ. Khi nhìn thấy Đông Ngô hào từ phía tây tiến đến, hai chiếc thuyền của hải khấu lập tức xông đến, tư thế một trái một phải rõ ràng là muốn cướp Đông Ngô hào.

Trên Đông Ngô hào có treo vương kì đỏ thẫm và cờ xí ghi dòng chữ Trù Hải sứ ti, ngoài ra thân thuyền được đóng theo mẫu của quan thuyền, song hai chiếc thuyền của hải khấu lại không hề có vẻ gì là cố kỵ, dường như còn không thèm quan tâm đến việc động đến Đông Ngô hào sẽ bị phục thù.

Nơi này là biển xa, oai phong của quan phủ không hề có tác dụng.

Khi còn cách hơn một trăm thước, đột nhiên có một tảng đá lớn bay lên từ một chiếc thuyền của hải khấu rồi lao thẳng về phía Đông Ngô hào. May mà tảng đá không rơi trúng thuyền mà rớt xuống nước, tạo thành một cột nước cao cách thân thuyền khoảng mười thước.

"Máy bắn đá! Bọn hải khấu khốn kiếp đó có máy bắn đá!" Vương Miễn kinh hãi biến sắc, lúc nhìn thấy hải khấu ông không hề căng thẳng vì Đông Ngô hào vừa đồ sộ vừa kiên cố, so ra lớn hơn hai chiếc hải thuyền kia một bậc, trên thuyền còn được trang bị cường cung ngạnh nỏ, ông vốn tưởng rằng đối phó với hải khấu là chuyện nhỏ, ai ngờ đám hải khấu còn lợi hại hơn, chúng sở hữu cả loại lợi khí trong hải chiến như máy bắn đá.

Máy bắn đá có thể sử dụng trên biển thường có kích thước nhỏ nhưng đòi hỏi giá thành chế tạo và kỹ thuật rất cao, ngay cả Đông Ngô hào cũng không được trang bị, nào ngờ một chiếc thuyền của hải khấu lại được trang bị.

"Triệu Giai, dùng pháp khí Hoa Lam của cô bay đến đó." Dương Vân chỉ tay về phía chiếc thuyền hải khấu đang liên tục bắn đá.

"Được!" Triệu Giai tháo chiếc vòng hoa trên cổ tay xuống, nó lập tức hóa thành một cái lẵng hoa rộng vài thước, lơ lửng giữa không trung phía trên boong tàu.

Triệu Giai nhún người nhảy lên Hoa Lam, Dương Vân cũng theo sau, Hoa Lam lập tức đưa hai người bay lên cao.

Đám thủy thủ trên Đông Ngô hào trở nên nhốn nháo.

"Tiên nữ! Đúng là tiên nữ!" "Tiên nữ gì chứ, người ta là tiên sư."

"Tiên sư hay tiên nữ cũng chẳng khác nhau lắm."

Khi Triệu Giai đột nhiên xuất hiện trên thuyền đã khiến nhiều người nghi ngờ, Trần Hổ lanh mồm lanh miệng tiết lộ thân phận tu luyện giả của Triệu Giai cho mọi người biết, đây cũng là một ý hay, có thể gia tăng lòng tin của đám thủy thủ.

"Nhưng sao Dương sử ti cũng đi cùng?"

Trần Hổ nói: "Dương sử ti cũng là cao thủ, nhưng bình thường không để lộ thôi."

"Dương sử ti đúng là người văn võ song toàn." Người bên cạnh tấm tắc thán phục, căng mắt nhìn hai người phi hành trên không trung.

Lúc này Hoa Lam đã bay đến phía trên chiếc thuyền của hải khấu.

Đám hải khấu trên thuyền lập tức xôn xao, có người bắt đầu bắn tên, có mấy tên hải khấu còn gắng sức di chuyển nỗ pháo cồng kềnh để ngắm trúng Hoa Lam trên không trung.

Dương Vân không hề để tâm đến cơn mưa tên đang phóng đến, pháp khí Hoa Lam tự động hình thành một lớp hào quang màu xanh nhạt, ngăn cản mọi mũi tên lao đến.

Triệu Giai khống chế pháp khí phi hành, còn Dương Vân thì lấy ra một tấm Phong Đao phù ném về nơi hải khấu tập trung nhiều nhất.

Phong Đao phù lập tức nổ tung giữa không trung rồi hóa thành mấy trăm đạo phong nhận màu xanh, như mưa to ập xuống đám hải khấu.

"A!" Bọn hải khấu hét lên thảm thiết, cả đám lăn lộn trên boong tàu.

Thấy có chỗ trống trên boong tàu, Hoa Lam liền hạ thấp độ cao, Triệu Giai và Dương Vân cùng phi thân nhảy xuống.

Vừa mới nhảy xuống boong tàu, hai người còn chưa đứng vững thì một đạo hỏa quang đã lao đến.

"Ồ? Hỏa Long phù." Dương Vân lấy làm kinh hãi, bọn hải khấu này đúng là không đơn giản, chẳng những có máy bắn đá mà còn cả phù lục.

Có điều tên hải khấu sử dụng Hỏa Long phù không phải là cao thủ Tiên Thiên, không cách nào dùng chân khí điều khiển phù lục công kích, Dương Vân và Triệu Giai đương nhiên không bị loại công kích này đánh trúng, hai người lần lượt nhảy sang hai bên khiến hỏa long mãnh liệt lướt ngang qua bọn họ.

Thi triển Tinh La bộ pháp, Dương Vân lập tức di chuyển một cách quỷ mị trên boong tàu, đồng thời hai tay phóng ra một đống tiền xu, đánh cho đám hải khấu kêu khóc không ngừng.

Triệu Giai cùng Nhuyễn Hồng kiếm hợp thành một đạo lưu quang màu đỏ chém giết từ đầu thuyền cho đến đuôi thuyền, tên hải khấu nào xui xẻo gặp phải nàng đều gục xuống boong tàu.

Tên thủ lĩnh hải khấu còn chưa kịp lấy ra tấm phù lục thứ hai thì đã bị một đạo tinh mang phóng ra từ đầu ngón tay của Dương Vân xuyên qua cổ họng ngay khi Dương Vân né tránh Hỏa Long phù.

Chỉ nửa khắc ngắn ngủi, trên boong tàu đã không còn một tên hải khấu nào đứng vững, nếu không bị thương mà ngã lên sàn thì cũng quỳ xuống giơ tay đầu hàng. Còn mấy tên hải khấu trốn trong khoang thuyền thì Dương Vân tạm thời không để ý tới.

Ở phía bên kia, Đông Ngô hào đang phải đối phó với một chiếc thuyền khác của hải khấu, chiếc thuyền này không có máy bắn đá nên hoàn toàn bị Đông Ngô hào đồ sộ áp chế, Liên Bình Nguyên chỉ huy thủ hạ liên tục bắn tên về phía thuyền hải khấu, ép bọn chúng không dám lên boong tàu.

Dương Vân và Triệu Giai bắt hải khấu trên thuyền bên này treo cờ trắng, chiếc thuyền kia thấy tình hình như vậy nên cũng đành đầu hàng. Đám hải khấu đều là thủy thủ lâu năm nên biết rõ thuyền mình không thể chạy nhanh bằng Đông Ngô hào, huống chi đối phương còn có tiên sư biết phi hành.

Nếu sớm biết đối phương có tiên sư, dù ăn gan báo bọn họ cũng không dám tấn công.

Đông Ngô hào phái người đến khống chế hai chiếc thuyền hải khấu kia, Dương Vân hạ lệnh áp giải tù binh lên chiếc thuyền không có máy bắn đá, thu lại tất cả cột buồm, dây thừng và vũ khí, chỉ để lại cho bọn chúng một chút đồ ăn nước uống và thuốc trị thương, tạm thời để cho bọn chúng nếm mùi trôi giạt trên biển.

Liên Bình Nguyên cử người điều khiển chiếc thuyền hải khấu có máy bắn đá theo sau Đông Ngô hào, hai chiếc thuyền đi thẳng về phía hải đảo.

Đông Ngô hào mang theo vài tên tù binh, sau khi tra khảo thì biết hải khấu ở trên đảo cũng không nhiều lắm.

Khi đứng trên cao chứng kiến trận hải chiến vừa rồi, bọn hải khấu trên đảo đã sớm mất hồn mất vía, Đông Ngô hào đến gần thì chỉ chống cự một chút rồi đầu hàng, những người còn lại thì chạy trốn về phía rừng cây sâu trong núi, doanh trại nhanh chóng rơi vào tay đám Dương Vân.

Đám hải khấu này quả thật cũng có năng lực, tường trại được xây bằng đá tảng, trong trại có không ít binh khí và cung nỏ, ngoài ra còn một cái máy bắn đá khác. Nếu đám hải khấu kia liều mạng tử thủ trong trại, Dương Vân chắc chắn không thể bắt được bọn chúng dễ dàng như vậy.

Trong trại, ngoại trừ một vài cô gái trẻ tuổi thì vẫn còn hơn một trăm thanh niên trai tráng, một số người trong bọn họ bị hải khấu bắt được trên biển, cũng có vài người bị hải khấu mua đi bán lại mà đến đây.

Sau khi tấn công thuyền bắt một ít tù binh là chuyện bình thường, nhưng đám hải khấu này còn bỏ tiền để mua người thì thật kỳ quái, trong số những tù binh này có người đã bị giam giữ mấy tháng, cả ngày chỉ bị nhốt trong nhà lao, cũng không hề bị ép phải lao động khổ sai.

Lại tiếp tục tra khảo vài tên hải khấu, Dương Vân tìm ra một đáp án khiến mình giật mình không thôi - đám hải khấu tìm kiếm những người trẻ khỏe là để bán cho Hạo Dương môn trong Dung Nham hải.

Cứ khoảng mỗi nửa năm hải khấu trên đảo lại dùng thuyền đưa những người này đến Hỏa Sơn đảo trong Dung Nham hải, một hòn đảo do Hạo Dương môn chỉ định, sau đó sẽ đổi những người này lấy rất nhiều vàng bạc, thậm chí là phù lục.

Trên người tên thủ lĩnh hải khấu vừa bị mất mạng kia còn có hơn mười tấm phù lục, hiện giờ đều nằm trong túi Dương Vân. Thì ra nguồn gốc số phù lục đó là như vậy, đáng tiếc là hắn đã giết chết tên kia, nếu không có thể tìm hiểu được thêm vài thông tin rồi.

Trong trí nhớ khi còn ở mộng cảnh của Dương Vân, dường như không hề có một tông phái nào ở Dung Nham hải tên là Hạo Dương môn cả. Nếu tông phái này có thể công khai mua bán người trong Dung Nham hải thì nó phải rất có thế lực mới đúng, hơn nữa theo lời một tên hải khấu lâu năm thì loại giao dịch này đã diễn ra rất nhiều năm, khi hắn nhập bọn với đám hải khấu kia thì thủ lĩnh hải khấu đã bắt đầu giao dịch với Hạo Dương môn rồi. Điều này cũng giải thích vì sao không hề có một chiếc thuyền nào có thể đi qua Dung Nham hải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK