Mục lục
Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Doanh Trinh nói như vậy, Lý Vấn chống cằm như có điều suy nghĩ, nhỏ giọng thì thầm: "Vậy ta làm sao không muốn đi đến chỗ cao đây? Chẳng lẽ con người ta không có gì chí hướng?"

Doanh Trinh bị chọc cười, lắc đầu cười nói: "Cô còn ngại mình chưa đủ cao à, đã là công chúa còn muốn như thế nào nữa?"

"Công chúa?" Lý Vấn trong miệng thì thầm vài câu, đôi mi thanh tú cau lại nói: "Ta thà tình nguyện mình không phải làm công chúa, ngươi không biết đâu, bây giờ trong cung ước thúc còn nhiều hơn khi ở vương phủ, hơi một tí không chú ý chính là phá hỏng quy củ, chú ý cái này chú ý cái nọ, mệt mỏi đến chết thôi."

Doanh Trinh không khỏi nhịn không được bèn bật cười, hắn rất có hảo cảm với Lý Vấn, nàng này ở trước mặt mình cực kỳ thản nhiên, có lời gì cũng tuyệt không che giấu, trong lòng nghĩ đến điều gì liền nói thẳng ra, sự chân thành này mới có thể coi là bằng hữu,

Thấy đối phương không ngừng thao thao bất tuyệt giống như là cái máy hát, Doanh Trinh cũng là ở một bên kiên nhẫn nghe, ngẫu nhiên cũng sẽ chen vào vài câu, biểu hiện mình là người nghe hợp cách.

Sở Thanh Thanh vốn là muốn gọi Doanh Trinh đi tắm, nhưng khi nàng nhìn thấy quang cảnh bên trong tiểu đình, liền cũng biết ý lui ra một bên, nhờ vào ánh đèn, biểu lộ trên gương mặt công chúa Lý Vấn đều bị nàng thu hết vào trong mắt,

Nữ nhân hiểu nữ nhân nhất, từ trong ánh mắt đối phương nhìn về phía công tử nhà mình Sở Thanh Thanh liền có thể đoán ra, vị công chúa cao quý này hơn phân nửa là đã ái mộ công tử nhà mình, nhưng biểu lộ trên mặt công tử thì ngược lại, vẫn nho nhã trầm ổn như vậy, nhìn không ra mảy may dị dạng,

Xem ra, vị công chúa này cũng không phải đồ ăn của công tử.

Thẳng đến đêm khuya giờ Tý, sau khi Doanh Trinh cố ý liên tục ngáp mấy cái, Lý Vấn mới rốt cục cảm thấy có chút ngượng ngùng, lưu luyến không đi xuống đến căn phòng Sở Thanh Thanh đã thu dọn xong xuôi cho nàng,

Hoắc Thanh vẫn chưa trở lại, mà bốn người bọn Triệu Hổ cũng đã được thu xếp thỏa đáng, Lý Vấn chỉ cảm thấy, mặc dù một mình mình ở lại trong nơi Trúc viên tĩnh mịch này, nhưng lại cảm thấy còn an toàn hơn trong hoàng cung thế này?

Nàng đóng lại cửa phòng, thay quần áo leo lên giường nằm, khóe môi nhoẻn một nụ cười nhàn nhạt, chìm vào trong mộng đẹp.

. . .

Ngay trong đêm hôm ấy, Lục Chính Quang suất lĩnh năm ngàn người Tiền Phong doanh, vòng qua Dĩnh Xuyên lẻn vào hậu phương Đại tướng Tào Ngải của Lý Nguyên Anh, thừa dịp đêm tối hỏa thiêu quân doanh, đốt sạch tất cả khí giới công thành, Tào Ngải cũng xem như là danh tướng am tường binh pháp, xây dựng cơ sở tạm thời cũng ngầm giấu trận pháp, đáng tiếc gặp phải Tiền Phong doanh nơi mỗi một người đều là hảo thủ nhất lưu có thể tới lui, canh phòng quân trại ban đêm biến thành thùng rỗng kêu to, trực tiếp chịu thiệt lớn.

Trong Dĩnh Xuyên thành, tướng lĩnh Tống gia quân là Tống Khai nhìn thấy trại địch nổi lửa, không chút do dự liền suất quân ra khỏi thành mãnh liệt tấn công quân doanh Tào Ngải, hai mặt thụ địch, Tào Ngải bất đắc dĩ đành phải suất quân trốn về phương bắc, đồng thời phát ra tín hiệu cho hai tướng là Lưu Huy và Tần Minh đang mai phục giữa Hoài Châu và Dĩnh Xuyên phụ trách chặn đánh viện quân Hoài Châu, hai người nhận được tín hiệu liền lập tức dẫn quân nhanh chóng rút lui.

Nguy cơ ở Dĩnh Xuyên đã được giải trừ,

Lục Chính Quang dẫn theo năm ngàn tinh nhuệ Tiền Phong doanh, nghênh ngang giục ngựa bỏ đi trong sự ngỡ ngàng sửng sốt của Tống quân, vô số chiến mã đạp đất phóng nhanh, thanh thế chấn thiên,

. . .

Giữa trưa, mặt trời chói chang,

Vẫn là quán mì thịt dê quen thuộc nọ,,

Một chiếc xe ngựa to lớn đang đậu ở một bên, xe ngựa không tính là hoa lệ, nhưng song mã cũng tuyệt đối coi là thần tuấn, toàn thân da lông đen nhánh, bốn vó cường tráng hữu lực, hai mắt sáng ngời có thần nhìn tựa chuông đồng, uy mãnh hùng tráng,

Sở Thanh Thanh đứng bên cạnh xe ngựa thu dọn một chút hành lý lặt vặt, mà Doanh Trinh và Thanh Uyển thì đang ngồi ăn mì,

Hiện tại đang là đầu xuân, thời tiết ấm dần, Doanh Trinh sớm đã cởi bỏ áo lông cừu, đổi khoác một trường bào màu đen, cổ và ống tay áo có viền trắng, đen trắng phối hợp, trông càng lộ vẻ tuấn dật phi phàm, dùng cách nói của Doanh Trinh thì là: Càng lộ ra tuổi trẻ có chí hướng.

Doanh Trinh vừa bưng tô mì lên, trên đường phố đột nhiên xảy ra biến hóa,

Vô số mọi người bắt đầu hướng về phía bắc môn chen chúc mà tới, ai nấy mặt mày đều hưng phấn dị thường, châu đầu ghé tai đang bàn luận gì đó,

Phía trên nhà cửa dọc hai bên con phố dài cũng đứng đầy các loại nhân vật giang hồ, nói không khoa trương, toàn bộ Thanh Châu thành nội phàm là người có dính dáng một chút tới võ đạo đều tới, còn lại chính là những người thích xem náo nhiệt,

Kim Đại Hải, Tưởng Anh, Mặc Kha, Tưởng Bách Lý, Thủy Tụ, Lý Vấn, Hoắc Thanh, Tạ Thanh Phong, Tống Tề không ai không lẫn vào trong đám người đưa mắt nhìn quanh,

Thậm chí ngay cả Đan Thanh Bình biến mất đã lâu cũng xuất hiện trong một con ngõ nhỏ, toàn thân quấn trong một chiếc áo choàng tử sắc, che đậy hơn nửa khuôn mặt, bất quá nơi mà ánh mắt nàng nhìn không phải là hướng bắc môn, mà là tiệm mì thịt dê,

Tống Lệnh Huy đã tới,

Doanh Trinh sớm đã cảm ứng được, cho nên mới bảo Sở Thanh Thanh thu dọn hành lý, sau trận chiến này, hắn sẽ lập tức khởi hành bắc thượng, bốn người Diêu Tông sẽ không đi theo, mà Thủy Tụ thì sẽ âm thầm đuổi theo, tiện thể tìm hiểu tin tức dọc đường.

Kiếm khách trẻ tuổi Mặc Kha ánh mắt một mực thả trên người Thanh Uyển, hắn rốt cuộc bắt đầu nghi hoặc, nhớ kỹ lần trước thua đối phương ở đây, trước quán mì cũng có một bóng lưng màu đen ngồi như vậy, mà bây giờ toàn thành đều biết Tống Lệnh Huy tới, thân làm phó tọa tiền phong doanh, sư muội của Ma Hoàng, làm sao Mộc Tinh Uyển còn có tâm tình thảnh thơi thảnh thơi ăn mì thế? Lòng dạ cũng lớn quá thôi? Người áo đen kia là ai?

Kỳ thật Thanh Uyển lúc này trong lòng cũng có chút kích động, toàn bộ giang hồ đều đang đồn rằng sư huynh thân mang trọng thương, mà từ khi mình cùng sư huynh đoàn tụ, về mặt ý nghĩa cũng xác thực chưa hề chân chính nhìn thấy huynh ấy xuất thủ, cho nên nàng cũng rất tò mò,

Trong toàn bộ người xem, phong cách nhất chính là Hoắc Thanh. Hắn đem dẫn công chúa lên một tòa lầu tháp sát đường có tầm nhìn tốt nhất, bản thân hắn thì đón gió mà đứng, vững vàng đứng trên mũi cây hồng thương cao tới một trượng có hai,

Cán cây hồng thương không biết là dùng loại gỗ đặc biệt nào chế thành, cực kỳ mềm dẻo, Hoắc Thanh dẫm lên trên, khi thì uốn lượn khi thì thẳng tắp, người khác nhìn đều thấy đều toát mồ hôi giùm hắn, mà Hoắc Thanh cả người lẫn thương lại giống như một con lật đật, lắc lư như thế nào đều vững như Thái Sơn, trong tay còn mang theo hồ lô rượu, thỉnh thoảng hớp một ngụm,

Kim Đại Hải trong mắt nhìn thấy, lập tức nhíu mày, chỉ dựa vào chiêu công phu này, mình đã kém xa tít tắp, trong lòng cũng đang âm thầm phỏng đoán thân phận đối phương,

Tưởng Bách Lý ngồi trên một mái hiên, tiếp tục ngậm hút tẩu thuốc của lão, Thủy Tụ thì ở ngay trên nóc nhà đối diện với lão, thỉnh thoảng sẽ còn ném qua cho lão mấy cái nhìn khiêu khích, lão cũng không có biện pháp, chỉ có thể cúi đầu hút từng hơi từng hơi, nuốt không trôi cục tức này, thì vẫn có thể nuốt khói thuốc a?

Tình cảnh như vậy đã không phải là chỗ mà quan phủ dám nhúng tay, Tri phủ đại nhân cũng là cùng một đám quan binh mặc thường phục lẫn trong đám người, ngay cả bọn hắn cũng muốn được nhìn thấy phong thái của Ma Hoàng,

Rất nhiều người cũng đang tự mình suy đoán, Tống Lệnh Huy đã sắp đến, Ma Hoàng thì sao? Ma Hoàng đang ở đâu?

Mọi người cũng không biết bản tôn Ma Hoàng mà bọn bọ trông mong chờ đợi đang an vị ở tiệm mì thịt dê trên con phố dài,

Lúc này Doanh Trinh bưng bát mì lên thổi mấy hơi, sau đó húp một ngụm canh nồng, lau miệng.

Mu bàn tay trái vừa khẽ chạm nhẹ vào ống đũa trên bàn, hơn mấy chục cây đũa trúc bỗng nhiên phá ống bay ra, vẽ thành mấy chục tia sáng quỷ dị, mang theo thanh âm "xuy xuy" rít lên, như thiểm điện kích xạ bay về hướng bắc môn,

Trong đám người, những kẻ có tu vi tinh thâm, cùng một lúc toàn thân kịch chấn,

"Ngự vật chi thuật, Vô Vi cảnh! Đất bằng mặc sức ta đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Skyline0408
05 Tháng sáu, 2020 15:51
t thì thấy bác cvt rất có tâm đấy chứ, đọc rất thoải mái. :))
TheJoker
03 Tháng sáu, 2020 12:09
Đa tạ đã ủng hộ. Do tại hạ đi làm nên mỗi ngày trong tuần thường chỉ được 2-3 chương. Chỉ cuối tuần mới được 4-5 chương :) Như vậy cũng đủ đuổi kịp tác giả trước khi truyện đi được 2/3 chặn đường. Chỉ sợ đến lúc ấy chúng ta ai cũng treo mỏ thôi :sweat_smile:
TheJoker
03 Tháng sáu, 2020 12:07
Đa tạ đã ủng hộ
TheJoker
03 Tháng sáu, 2020 12:07
Đa tạ đã ủng hộ
acmakeke
02 Tháng sáu, 2020 04:06
Truyện hay bất ngờ, ban đầu không hi vọng nhiều lắm nhưng càng đọc thấy bút lực tác lại rất khá. Hóng chương!!!!
S7Song
01 Tháng sáu, 2020 19:49
Càng đọc càng thèm
dizzybone94
01 Tháng sáu, 2020 19:34
truyện đọc cuốn quá . hi vọng cvt tăng thêm thuốc để ae qua cơn nghiện
TheJoker
01 Tháng sáu, 2020 16:30
Các hạ yên tâm, tại hạ xem phim HK từ năm 88, mê đọc truyện kiếm hiệp từ năm 94, tham gia nhóm đả tự trên maihoatrang năm 2001 nên biết rõ cái gọi là “văn phong kiếm hiệp” mà các hạ nói nó phải nên thế nào. :relaxed:️
LangTuTramKha
01 Tháng sáu, 2020 08:44
Đây là truyện Võ Hiệp, giờ Cô ấy, Anh ấy, em, tôi vào có mà thành ra truyện đô thị à ? đọc ngán nhất truyện dịch thể loại cổ trang võ hiệp mà cứ anh, em, cô chú. ngang phè phè
TheJoker
31 Tháng năm, 2020 23:23
Ngươi-ta là xưng hô giữa bề trên-dưới, lạ-xa hoặc giận-ghét-hờn-thù. Trong tiếng Việt, có rất nhiều danh xưng cho những mối quan hệ giữa sư-đồ, phụ/nương-tử/nữ, huynh/đệ/tỷ/muội... Tại hạ chỉ cố vận dụng càng nhiều những danh xưng ấy để làm rõ mối quan hệ giữa các nhân vật với nhau càng tốt. Đọc (dù chỉ là Vietphrase) truyện mà xuyên suốt từ đầu đến cuối chỉ ngươi-ta với nhau cũng như ăn bát mì không qua ngày đoạn tháng. Thật ngán lắm thay :))
HoangVanPhong
31 Tháng năm, 2020 21:04
ko cần phải đổi xưng hô thành " cô ấy " " anh ấy " v..v. đâu Giữ lại xưng hô ta ngươi cho hợp văn phong kiếm hiệp
Hiep Nguyen
31 Tháng năm, 2020 18:56
Đọc hay dã man sếp ơi bom 1 phát vài chục chương thì tuyệt vời
TheJoker
31 Tháng năm, 2020 09:18
Huhuhu tạ lỗi T7 đáng lẽ ít nhất 5-6 chương nhưng vì tại hạ xỉn quắc quá không lên mạng được... Xin thứ lỗi cho
TheJoker
31 Tháng năm, 2020 09:17
CN tại hạ sẽ cố nhưng vài chục chương thì chắc chết =))))
Hiep Nguyen
30 Tháng năm, 2020 11:47
Bommmmm
S7Song
29 Tháng năm, 2020 13:06
Mai t7 bom vài chục chương đi bạn
S7Song
29 Tháng năm, 2020 13:05
Truyện còn ít chương quá nên chưa nhìu ng đọc
TheJoker
28 Tháng năm, 2020 19:39
Có lẽ phần lớn độc giả thích thể loại yy trong đó nhân vật chính là kẻ thị huyết hiếu sát (cái mà những độc giả trẻ tuổi đó gọi là "sát phạt quyết đoán") cho nên không thích thể loại kiếm hiếp huyền ảo như vầy. Hoặc cũng có lẽ vì ít chương quá nên chưa đủ lôi kéo sự chú ý của mọi người. Mọi thứ đều có lý do, thôi thì cứ tùy duyên vậy. Dẫu sao thì tại hạ cũng thay mặt tác giả đa tạ đạo hữu đã yêu thích tác phẩm này :)
TheJoker
28 Tháng năm, 2020 19:36
Tuần này hơi bận nên cố 3-4 chương/1 ngày. Tại hạ cũng không muốn đuổi kịp tác giả sớm quá (hiện tác giả đã viết được tầm 320 chương có lẻ), lúc đó độc giả đói thuốc còn khổ hơn.
Hiep Nguyen
28 Tháng năm, 2020 17:31
Sao mấy truyện bõ hiệp hay tnay mà ít tương tác thế nhỉ
Hiep Nguyen
28 Tháng năm, 2020 15:16
Vã truyện vãi ngày ra cài chương hic
TheJoker
27 Tháng năm, 2020 19:23
Tại hạ sẽ rà sửa Tinh Uyển thành tên Thanh Uyển (Mộc Thanh Uyển) hết. Do chữ “qing” đồng âm nên tác giả hay viết nhầm. Mộc Thanh Uyển đọc nghe giống Mộc Uyển Thanh trong Thiên Long Bát Bộ nên tại hạ quyết định dùng nó. Nếu các đạo hữu có phát hiện chương nào có sai sót về tên thì báo hộ cho. Đa tạ!
TheJoker
27 Tháng năm, 2020 07:12
Đa tạ đạo hữu đã yêu thích.
Hiep Nguyen
27 Tháng năm, 2020 01:19
Đọc siêu hay siêu lôi quấn
Skyline0408
26 Tháng năm, 2020 08:41
bác cvt edit kỹ thật ấy. nói thật là trình độ dịch của 1 bộ phận dịch giả chắc cũng tầm tầm ntn thôi. :)))))
BÌNH LUẬN FACEBOOK