• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong một khu rừng trúc ở ngoại thành Sở kinh, thiếu niên tuấn mỹ Liễu Phong và bốn vị mỹ nữ tuyệt sắc đang một đường cười nói chậm rãi đi vào trong thành, có điều, hành vi, tốc độ của năm người này lại vô cùng thong thả, thỉnh thoảng còn tranh cãi một phen, vui đùa đến không còn biết trời trăng mây gió gì nữa.

Mất thời gian lòng vòng vài vòng ở ngoại thành đến chạng vạng, cuối cùng, nhóm năm người bọn họ cũng đi qua một nơi hẻo lánh. Nơi này, bốn phía không người, bầu trời ảm đạm, không khí có vẻ âm trầm. Từng ngọn gió thổi ào ào qua những cành lá xung quanh vang lên từng trận tiếng xào xạt, lá rụng bay tán toạn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể có thứ gì đó nhảy ra.

Đang lúc Liễu Phong còn cười hì hì chọc cười bốn vị nữ tử thì đột nhiên một tiếng cười to, chấn động, khiến chim chóc trong rừng bay tán loạn, lại mang theo ý nghĩ xấu xa từ xa xa vọng lại: “Hắc hắc, năm vị mỹ nhân, cuối cũng cũng tìm được các ngươi!”

Xung quanh cây cối rậm rạp, không biết từ khi nào lại đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, bọn chúng lập tức bao vây chặt chẽ lấy năm người, đến một ngọn gió cũng không lọt. Hai tên nam tử trẻ tuổi cẩm y hoa phục, vẻ mặt dâm tà từ sau một gốc đại thụ đi ra, hai cặp mắt một nhìn chằm Liễu Phong, một lại nhìn chằm chằm vào tứ nữ, vừa đánh giá vừa gật gù tỏ vẻ vô cùng hài lòng.

Hai người nhìn nhau, cười ha ha, tràn ngập đắc ý, thầm nói: Thật sự không uổng công bỏ thời gian đến đây một chuyến!

Dù bị nhóm hán tử vây quanh nhưng năm người Liễu Phong lại hoàn toàn không có một chút căng thẳng, hoang mang nào, ngược lại trong mắt còn lộ ra vài phần khinh thường, giễu cợt, đồng loạt ôm lấy hai tay, bộ dạng khinh thường, không thèm quan tâm.

“Tư Đồ Bại Hoại! Ngươi tới nơi này làm cái gì? Còn muốn kiếm chuyện với công tử nhà ta sao?” Họa thản nhiên hỏi, trong mắt hiện lên mấy phần khinh thường.

“Còn không phải vì nhóm mỹ nhân các nàng sao! Hắc hắc…” Tư Đồ Bạch Lôi che giấu ý đồ đến đây, ánh mắt đảo trên người tứ nữ, càng xem càng cảm thấy đẹp, nước miếng không nhịn được chảy ra. Hắn hít một hơi thật dài, chỉ cảm thấy khí trời hôm nay càng lúc càng nóng bức: “Tên Liễu Vân Cuồng kia thật đúng là vô tình vô nghĩa, lại có thể bỏ lại năm người các nàng, một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không biết. Các nàng vẫn nên nhào vào lòng bổn công tử đi, bổn công tử chắc chắn sẽ càng yêu thương các nàng!”

Vừa nói, hắn vừa vội vàng tiến về phía trước, muốn nhanh chóng thu lấy bốn vị mỹ nhân kia.

“Hừm! rõ ràng là ban ngày ban mặt mà ngươi lại dám động tay động chân! Ông nội Liễu Phong của các ngươi đang ở đây, các ngươi còn dám bất kích với các tỷ tỷ của ta sao?” Liễu phong lập tức chắn trước mặt tứ nữ, giơ lên nắm đấm trắng nõn như ngọc, đôi mắt trừng lớn, hung hăng, ngang ngược kêu lên: “Các ngươi ai dám làm bậy, ta sẽ khiến tên đó có đi không có về!”

Mọi người sửng sốt, một thiếu niên mảnh khảnh nhìn giống như có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào, nhưng lại dám mạnh miệng uy hiếp mấy hán tử khỏe mạnh gấp mấy gần hắn. Chuyện này thật sự buồn cười cô cùng, khiến mấy tên gia đinh còn lại cũng đồng loạt cười vang, không một ai xem trọng hắn.

“Tiểu tử, tránh ra! Chủ nhân của ngươi là vị kia! Ngươi vẫn nên hao chút tâm tư mà cẩn thận hầu hạ vị kia đi!” Lúc này, Tư Đồ Bạch Lôi hoàn toàn không đem Liễu Phong để vào mắt, thản nhiên nâng tay cung kính chỉ về phía Bạch Tam, hừ nói: “Thấy không? Vận khí ngươi rất tốt đấy, địa vị của vị kia so với công tử nhà các ngươi còn cao hơn, người cũng tuấn mỹ hơn. Nếu ngươi hầu hạ Tam gia tốt thì sau này sẽ được thăng chức rất nhanh, đến lúc đó đừng nói ta không chỉ cho ngươi một con đường sáng.”

Tuy nói như vậy nhưng Tư Đồ Bạch Lôi cũng hiểu rõ, Bạch Tam này không phải là một kẻ biến thái bình thường, hắn ta thường có một loại sở thích không đem người đùa chết sẽ không bỏ qua. Trong lòng Tư Đồ Bạch Lôi âm thầm đắc ý, cười âm hiểm: Tiểu tử thối, hôm nay ngươi xong rồi!

Bạch Tam nhìn chằm chằm bóng dáng mảnh khảnh, cân xứng cùng với khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Phong, đôi mắt lộ vẻ dâm dục, gật gật đầu: Tiểu tử này quả nhiên là một món hàng thượng hạng, chuyến đi hôm nay thật không uổng.

“Chỉ bằng con cóc ghẻ này?” Vẻ mặt Liễu Phong ngạc nhiên chỉ vào Bạch Tam, một trận tiếng cười to thanh thúy bộc phát, nghiên ngả, lảo đảo, cười đến không thở ra hơi: “Hắn mà cũng xứng gọi là tuấn mỹ sao? Có tuấn mỹ bẳng bổn thiếu gia không?” Tên tiểu tử Liễu Phong này chính xác là đã bị Vân Cuồng làm hư, luôn luôn nhận định rằng, chính mình là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, tuy rằng bên người Vân Cuồng người dễ nhìn không ít, nhưng vẫn như cũ kiên trì bản thân là người tốt nhất, thật sự là một kẻ tự phụ ngốc ngếch.

Ba chữ con cóc ghẻ vừa được thốt ra, sắc mặt Bạch Tam lập tức biến đổi, ánh mắt dài nhỏ híp lại nhìn chằm chằm Liễu Phong, hừ lạnh nói: “Tiểu tử, dám suồng sã trước mặt Bạch Tam gia ta, ngươi muốn chết phải không?”

“A! Thì ra ngươi là Bạch Tam gia! Nhưng làm sao ta lại nghe được người muốn chết là các ngươi vậy!” đôi mắt đen như mực của Liễu Phong nhìn chằm chằm Bạc Tam, đắc ý cười hì hì: “Có điều ngươi yên tâm, nhìn ngươi không tuấn mỹ bằng bổn thiếu gia, vậy nên ta nhất định sẽ để cho các ngươi toàn thây!”

Liễu Phong nói vô cùng chậm rãi, có thứ tự, đơn giản giống như đang ăn một bữa cơm vậy, hoàn toàn không quan tâm trong lời nói của mình có bao nhiêu kinh hồn.

Tư Đồ Bạch Lôi và nhóm gia đinh nghe được, cảm giác không thể tưởng tượng nổi: Hắn (Liễu Phong) nói sẽ để bọn họ ‘toàn thây’? Trong khoảnh khắc tất cả mọi người đều cười to, Tư Đồ Bạch Lôi vỗ vỗ ngực, cười đến chảy nước mắt. Hắn ta nhanh chóng bước tới trước mặt Liễu Phong, vẻ mặt ác độc, cười cười, dùng một đầu ngón tay chỉ vào mặt Liễu phong, chế giễu: “Tiểu tử, chỉ bằng ngươi? Sữa còn chưa ăn đủ mà lại dám ra ngoài mạnh miệng! Ngươi có biết Bạch Tam gia là ai không? Chỉ một chút công phu khoa chân múa tay vớ vẫn mà cũng dám ra ngoài khoe khoang? Hôm nay, đã định trước là dù các ngươi có chắp cánh cũng khó thoát…. A!!!!”

Tiếng nói chuyện còn chưa dứt, thì một tiếng kêu thảm thiết đã vang vọng cả rừng cây, thanh âm này quanh quẩn trong rừng giống như tiếng khóc hô của lệ quỷ.

“Nôn… Tiểu Phong, trước khi ngươi động thủ cũng phải nhắc nhở một tiếng chứ! Cầm Kỳ Thư Họa tứ nữ cố gắng nhịn xuống cảm giác ghê tởm, đồng loạt kêu to, xong lại nhanh chóng điểm chân, mượn lực bay trên ngọn cây, một chút cũng không muốn tiếp tục nhìn cảnh tượng ghê tởm bên dưới.

Toàn thân Bạch tam run lên, trừng mắt nhìn một thân kinh công của tứ nữ, không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.

Trên đời vậy mà lại có loại khinh công tuyệt diệu như vậy! Có thể luyện đến cảnh giới này thì chắc hẳn tứ nữ cũng đã là cao thủ Lục Trúc chi cảnh! Loại cao thủ này đến cả Tư Đồ gia cũng chưa chắc có một người nhưng mà bây giờ hắn lại có thể gặp được bốn người cùng một lúc, hơn nữa tuổi của bọn họ đều còn rất trẻ!

Năm nay Bạch Tam hai mươi ba tuổi, võ công cũng chỉ mới đạt tới Lục Trúc chi cảnh, nhưng đã có thể xem là một trong những người có thiên phú không tầm thường, vậy mà khi nhìn thấy cảnh này, hắn thiếu điều muốn nhảy dựng lên, trong lòng bỗng chốc cảm thấy thê lương không tả được.

Lại nhìn phía dưới, ánh mắt hắn lập tức muốn lồi ra. Tư Đồ Bạch Lôi đang kêu gào, khóc rống thảm thiết, quay cuồng trên mặt đất, nước mắt giàn giụa, liều mạng lăn lộn, rất rõ ràng là hắn ta đang phải chịu sự đau đớn đến cực điểm! Hai đùi hắn nhiễm máu, miềm nhũn theo một góc độ rất quỷ dị, không có cách nào có thể đứng lên được. Bạch Tam không nhìn ra hắn ta bị thương như thế nào, cũng không biết làm sao làm được như thế, hơn nữa, tên tiểu tử Liễu Phong vốn đứng trên mặt đất cũng không biết khi nào đã biến mất không thấy tung tích!

Một cỗ sát khí lạnh như băng từ sâu trong rừng vọt tới, khiến nhóm gia đinh còn chưa kịp hoàn hồn đã dại ra, trong mắt lộ rõ sự sợ hãi tột độ, hai chân nhũn ra, ngã ngồi trên mặt đất, run rẩy không ngừng, giống như đã nhìn thấy một chuyện đáng sợ nào đó. Bạch Tam miễn cưỡng đứng vững, trong lòng, cảm giác hoảng sợ lại bị phóng đại lên gấp trăm nghìn lần!

Hắn xuất thân là sát thủ của thế gia, loại sát khí bậc này cũng có chút hiểu biết. Người có thể làm được đến mức này, đã có thể bằng vào sát khí tạo thành “Thế” ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của đối thủ. Điều này tuyệt đối là chuyện mà một sát thủ hàng đầu mới có thể làm được, hơn nữa cảnh giới võ công của người này nhất định đã vượt qua Lam Trúc chi cảnh. Lúc này, Bạch Tam cảm giác bản thân hắn ta giống như một đứa trẻ trần truồng đứng trong tuyết, hoàn toàn không có một chút sức lực phản kháng nào.

“Ngươi đang tìm ta sao?” Một tiếng nói thanh thúy nhưng lạnh như băng vang lên từ đằng sau Bạch Tam, khiến hắn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, lông tơ dựng đứng, đến khi quay đầu nhìn lại, đột nhiên ánh mắt hắn trừng to, miệng mở rộng tỏ vẻ hoảng sợ tột độ.

Thiếu niên một thân trang phụ hắc y u ám, đem dáng người cân xứng lộ ra một cách hoàn mỹ, trên hai tay, không biết từ lúc nào đã xuất hiện hai thanh loan câu (loại binh khí cong như trăng lưỡi liềm), dài hơn so với cánh tay hắn một ít, hoa văn ký hiệu trên thân loan câu lưu chuyển một loại ánh sáng xanh u ám, nặng nề, vừa nhìn liền biết đó là một loại binh khí tuyệt thế. Trên lưỡi đao lúc này đang treo hai đoạn xương cốt thật dài, máu tươi từ trên đó từng giọt từng giọt nhiễu xuống đất. Ánh mắt Liễu Phong lạnh như băng mà lại thản nhiên, thờ ơ, nhìn thoáng qua Bạch Tam, nhưng sát khí khủng bố lúc trước chỉ có tăng không giảm, khiến người khác phải run rẩy.

Vậy mà hắn lại có thể tươi sống rút xương đùi của Tư Đồ Bạch Lôi ra ngoài!

“Điều này sao có thể… Không, điều đó không có khả năng!” Bạch Tam giống như đang nhìn thấy một chuyện hoàn toàn không thể xảy ra trên đời này mà lắc đầu liên tục phủ nhận, sau đó khó khăn lắm mới có thể run rẩy phun ra mấy từ đơn: “Ly Hợp Dịch Cốt câu! Ngươi… Ngươi là Ám Dạ Phong!”

Thân là người thừa kế của sát thủ thế gia, làm sao Bạch Tam lại có thể không biết đến Đình Vân các, làm sao lại có thể không biết đến Ám Dạ Phong?

Đình Vân các là một tổ chức mới được xây dựng hai năm gần đây ở Long Châu đại lục. Tổ chức này là một tổ chức tình báo, buôn bán khổng lồ, kiêm luôn mấy vụ mua bán mạng người, hay còn gọi là sát thủ. Trong tổ chức này có bảy cao thủ tuyệt đỉnh, chỉ ngắn ngủi hai năm, đã có thể chấn nhiếp các tổ chức sát thủ còn lại trên đại lục, ngay cả Long Môn của Liễu gia cũng bị ‘chèn ép’ đến mức phải đổi hoạt động sang lĩnh vực khác. Ám Dạ Thất Tinh của Đình Vân các, gồm bảy người, cũng lần lượt tiếp nhận chức vụ Vụ Linh Thất chủ, uy hiếp một mảnh đại lục. Mặc khác, bối cảnh của bọn hắn vô cùng thần bí, không có bất kỳ kẻ nào có thể hiểu rõ tổ chức cũng như thân phận của bọn hắn.

Mà sát thủ đứng đầu trong Ám Dạ Thất Tinh của Đình Vân các chính là Ám Dạ Phong! Binh khí đặc thù của hắn là hai thanh Ly Hợp Dịch Cốt câu, vô cùng tàn nhẫn, khát máu. Tất cả những người bị giết, xương cốt toàn thân gần như đều bị rút ra, ngay cả cột sống, xương sườn, xương ngón tay cũng hoàn toàn không buông tha. Người chết giống như một bãi bùn lầy, mềm nhũn không xương, hình dạng quỷ dị, đáng sợ đến cực điểm! Thật ra hắn không nhất định là cao thủ có thân thủ cao nhất ở Đình Vân các nhưng lại bởi vì có thủ đoạn giết người đặc sắc, nên cuối cùng lại được lưu truyền là nhân vật lợi hại nhất trong Thất tinh của Đình Vân các.

“Trả lời đúng rồi, nhưng có điều không có thưởng.”

Liễu Phong, không, lúc này chắc hẳn là Ám Dạ Phong, thản nhiên cười lạnh, ánh mắt xinh đẹp híp lại khiêu khích, cả người giống như một tia chớp đen, trong nháy mắt len lỏi giữ đám gia đinh, khiến cổ họng bọn chúng đều bị cắt sâu, máu tươi ồ ạt phun trào. Mỗi người lần lượt ngã xuống trên cổ cũng đồng thời lộ ra một đoạn xương cốt màu trắng, chính là do bị Ly Hợp Dịch Cốt câu mạnh mẽ kéo ra.

Bạch Tam nhìn hắn ra tay trong nháy mắt, cả người đột nhiên bay vọt ra ngoài, chủ ý muốn chạy trốn. Hắn ta biết lúc này là cơ hội duy nhất của mình cũng là cơ hội cuối cùng! Nhưng mà thân thể chưa đi được bao xa, một cỗ sát khí khác lạ khiến người khác ngạt thở đã bao vây toàn thân hắn ta, bên hông chợt lạnh, ngay cả tiếng kêu thảm cũng chưa kịp thoát ra, cả người trong không trung đã bị cắt làm hai, nặng nề rơi xuống đất!

Chém eo! Rõ ràng là thủ đoạn chém eo! Một đao đứt đoạn, sạch sẽ lưu loát!

Bạch Tam lúc này chỉ còn một nửa thân thể nhưng vẫn có thể suy nghĩ, hai mắt trợn to, không cam lòng chịu chết. Hắn ta cưỡng chế vận chân khí bảo vệ tâm mạch, nhìn về phía bóng lưng mạnh mẽ như dã thú của nam tử trước mặt.

Trên người hắn hoàn toàn không dính một giọt máu, lại lộ ra một cỗ khí chết chóc khiến người ta sợ hãi. Một thân hắc y, một thanh bội đạo dưới ánh nắng chiều tà đỏ rực càng tản ra hơi thở u ám, quỷ dị đáng sợ. Chuôi đao được làm bằng gỗ tử đàn tốt nhất, thân đao tản ta khí thế thâm trầm, dù chém đôi người khác cũng không dính lấy một giọt máu

“Yêu… Yêu ma Dịch Cốt Phong!... Ngươi là…”

Tóc đen bay múa theo gió, nam tử lạnh lùng quay đầy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào mắt Bạch Tam. Bạch Tam tuyệt vọng rít rít vài tiếng trong cổ họng, cuối cùng dùng hết sức lực trút ra một câu: “Ám Dạ Nhận, Đình Vân các! Vì sao…”

“Chậc chậc, tới bây giờ mà ngươi còn không biết lý do, ta cảm thấy ngươi có chút đáng thương hại rồi đó.” Ở sâu trong rừng, một trận tiếng cười khẽ dễ nghe từ xa xa vọng đến, một bóng dáng bạch sắc nhẹ nhàng chậm rãi dặm bước, rõ ràng thoạt nhìn có vẻ như rất thong thả nhưng chỉ chớp mắt sau hắn đã có mặt ở trước mắt mọi người…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK