• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thủy Lưu Ly

Chợ đêm, trên đường cái Sở kinh, đèn đuốc sáng rực, ánh trăng sáng tỏ, gió đêm mùa xuân nhẹ nhàng vờn qua những người đi đường, tạo nên một khung cảnh vừa mộng ảo, vừa đẹp đẽ lại ấm áp.

Đầu đường Sở kinh, một nam tử bạch y tuấn nhã như tiên nắm tay kéo theo một thiếu niên mặc bạch y tuyệt sắc, cười nói, thân thân, mật mật một đường. Hai bóng dáng xuất trần như vậy đan vào một chỗ, giống như một bức tranh mỹ lệ khiến những người đi đường không thể không quay đầu ngắm nhìn. Trong mắt bọn họ mang theo tán thưởng, sững sờ, không thể tin được, gần như tần suất quay đầu nhìn ngắm hai người đã đạt tới đơn vị hàng trăm.

Tuy rằng đó là hai nam nhân, tuy rằng thái độ thân mật của bọn hắn rất khác thường, nhưng khí chất tao nhã tuyệt đại không thể che giấu của bọn hắn, bất kể là người nào, chỉ cần liếc mắt một cái đã không thể rời mắt.

“Hì hì, Thiếu Thu ca ca, huynh xem xem, mọi người đều đang nhìn chúng ta đấy.” Vân Cuồng híp mắt tựa đầu vào vai Sở Thiếu Thu, nghịch ngợm cười xấu xa.

Nam tử dáng người cao lớn bên cạnh năm nay đã hai mươi hai tuổi, không còn cảm giác ngon nớt như trước mà có vẻ càng thêm thành thục, cao nhã, ôn hòa, cùng với ngũ quan tuấn mỹ và khóe môi luôn treo lên nét cười dịu dàng, ấm áp như cơn gió mùa xuất khiến người xem cảm thấy cảnh đẹp ý vui, vui vẻ thoải mái.

“Tiểu hư hỏng, mấy năm trước anh danh một đời của ta đều đã hủy trên tay nàng, bây giờ nàng còn lo sợ nhiều như vậy làm gì nữa? Bọn họ muốn nói thế nào thì cứ để bọn họ nói đi.” Sở Thiếu Thu cưng chìu liếc nàng một cái, lại nhịn không được vươn ngón tay thon dài nhéo nhẹ cái mũi của nàng, ôm bả vai nàng thật chặt, giống như muốn ôm bù cho tám năm xa cách.

Chàng thích ôm thân hình mềm mềm, thơm thơm của nàng, thích xem bộ dạng hoạt bát, quấy rối của nàng, tất cả khiến chàng như cảm thấy thế giới của mình đều vì nàng mà sinh động hẳn lên. Tám năm trước chàng đã không kháng cự cảm giác này, thì lúc này càng không thể.

“Thiếu Thu ca ca, ta muốn ăn mứt quả ghim thành xâu.” Vân Cuồng chỉa chỉa người buôn bán nhỏ cách đó không xa, vòi vĩnh.

“Được.” Nam tử dịu dàng cười khẽ, cười đến mức khiến trái tim của những nữ tử bên đường mềm nhũn. Mua mức quả trở về đưa cho Vân Cuồng, Sở Thiếu Thu nhìn chằm chằm nàng lại dịu dàng, nghiêm túc nói.

“Nàng muốn cái gì, ta đều sẽ đưa cho nàng.”

Một câu này, những nữ tử xung quanh nghe được càng thêm bấn loạn, cảm thấy bạch y thiếu niên rất hạnh phúc, được một nam tử như vậy “thâm tình” hứa hẹn, chỉ sợ nếu bọn họ là thiếu niên thì đã cảm thấy không uổng khi sống một đời này.

“Ta muốn huynh, huynh cũng cho ta?” Vân Cuồng cầm mức quả trong tay trêu ghẹo.

Bạch y nam tử ngẩn ra, cất tiếng cười to, trong tiếng cười lộ ra vui sướng nồng đậm: “Đúng vậy!”

Một trận gió thổi qua, cuốn lên bụi đất, khiến mọi người không thể mở mắt ra được. Bọn họ vội vàng nâng tay áo che mắt, đến khi mở mắt ra đã không còn nhìn thấy bóng dáng của hai người kia đâu nữa.

“Chẳng lẽ bọn họ là thần tiên?” Mấy nữ tử kinh ngạc nói.

“Không đúng, một trong hai người hình như là Liễu tiểu vương gia, còn nam nhân kia hình như là…”

Ở góc đường cách đó không xa, nô tỳ Xảo Nhi của Lý Tranh, một tay cầm hộp son phấn, một tay che miệng, trong mắt lộ vẻ kinh hãi.

Vùng ngoại thành gió mát khoan khái, bóng trắng như điện, trong rừng, hai người đạp gió mà đi. Vân Cuồng và Sở Thiếu Thu nắm ta nhau bước chậm như giẫm trên mây, tiêu dao, tiêu sái, ầm ĩ cười dài, khinh động vô số chim trong trong rừng. Sắc mặt Vân Cuồng đỏ hồng: Những năm gần đây, nàng khó có khi được vui vẻ chơi đùa như vậy.

“Thiếu Thu ca ca, rốt cuộc huynh muốn dẫn ta đi đâu?”

“Một nơi rất đẹp, nàng sẽ thích.” Sở Thiếu Thu thần thần bí bí nháy mắt, bàn tay to ấm áp bỗng dưng ôm lấy eo nàng, ôm cả người nàng vào trong ngực, hơi mượn lực đã vọt tới điểm cuối cùng của khu rừng rậm. Chàng ôm lấy nàng nhảy qua mấy dãy núi, lúc này mới thở hắt ra một hơi.

Hơn mười dặm đường, người bình thường phải mất một hồi lâu mới đến được, nhưng nếu là cao thủ Tử Trúc thì chỉ cần mấy canh giờ đã đến nơi. Trong lòng Sở Thiếu Thu biết rõ hôm nay Vân Cuồng nhất định rất mệt mỏi, không muốn nàng lại phí sức thêm, mới săn sóc, ôm nàng chạy đi.

Dọc theo đường nhỏ, hai người ra sau một tòa núi cao, xuyên qua một khe hở khó phát hiện, không mất vài bước, trước mắt đã xuất hiện một không gian rộng rãi, tràn ngập ánh sáng.

“Cuồng Nhi, chúng ta tới nơi rồi.” Sở Thiếu Thu dịu dàng cười khẽ, nhẹ nhàng buông Vân Cuồng ra, lại cẩn thận nắm bàn tay nàng, từng bước đi vào sơn cốc, như hiến vật quý mà đắc ý nhìn nàng chằm chằm, nhìn qua giống hệt một đứa nhỏ đang chờ đợi nàng khen ngợi.

Từng trận hương thơm phả vào mặt, Vân Cuồng trừng lớn hai mắt, sợ hãi than nhìn sơn cốc nhỏ trước mặt, chỉ cảm thấy bản thân như đã lạc vào chốn tiên cảnh trong nhân gian.

Rất nhiều hoa tươi hợp thành biển hoa xinh đẹp, muôn hồng, nghìn tía, kéo dài một mảnh như một bức tranh thiên nhiên đang khoe sắc. Bên dưới những khóm hoa là một dòng suối nhỏ lẳng lặng chảy xuôi, uốn lượn toàn bộ sơn cốc. Cả cốc đều tràn ngập hơi thở thanh nhã, giống hệt như mùi thơm trên người Sở Thiếu Thu vậy.

Vân Cuồng vui vẻ hô to: “Thiếu Thu ca ca, thật rộng lớn! Ta rất thích.”

“Cuồng Nhi, chúng ta qua bên kia.” Tuấn nhan của Sở Thiếu Thu không nhịn được ửng đỏ, chỉ chỉ căn nhà cỏ giữa biển hoa, nơi đó còn có một trụ gỗ là một gốc cây lớn, già nua, dấu vết đứt gãy ngoài vỏ hơi cổ quái. Vân Cuồng vừa liếc mắt đã nhìn ra cây này là bị người vỗ gãy, có điều muốn vỗ gãy một gốc đại thụ cũng không khó, nhưng có thể khiến bên trong bị nát thành vụn gỗ mà phần vỏ vẫn còn nguyên thì thì khả năng khống chế của người này thật khiến Vân Cuồng cảm thấy kinh ngạc.

Sắc trời đã tối, Sở Thiếu Thu ôm Vân Cuồng ngồi dựa vào cột trụ lớn đó, Vân Cuồng nằm trong lòng chàng, mỗi người một ngụm cắn mứt quả, vừa ăn vừa nhàn nhã ngắm sao, khi nói khi cười khiến sơn cốc tràn ngập không khí ấm áp.

Một hồi lâu sau, Sở Thiếu Thu dịu dàng nhìn thiếu nữ đang nhắm mắt ngủ trong lòng, tâm tình dao động, không nhịn được cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hồng nhuận mềm mại của nàng. Trên môi Vân Cuồng còn lưu lại hương vị ngọt ngào của mức quả, ngọt đến trong lòng nam tử. Sở Thiếu Thu cảm thấy bản thân giống như đã bị say trong hương vị tuyệt vời không nói nên lời này của nàng rồi.

Đôi mắt trong suốt mơ hồ nhìn thiếu nữ, tâm say thần mê, lại đột nhiên nghe thấy Vân Cuồng vẫn nhắm mắt chậm rãi nói: “Trước kia, có một nữ tử, xuất thân của nàng là một thế gia vỗ võ hàng đầu. Nàng còn là một người có thiên phú cực cao, chỉ trong thời gian ngắn tu tập võ học đã trở thành một trong số những nhân vật đứng đầu tông môn. Nhưng cây cao thì đón gió, năm mười sáu tuổi, nàng bị người thân nhất của mình hãm hại, bị phế bỏ võ công, hủy hoại dung nhan, nhận hết xỉ nhục, nhậ hết nhân tình ấm lạnh của người đời. Có điều trải qua những chuyện như vậy nàng vẫn không ngã xuống, vẫn ở trong bóng tối, từng bước từng bước chuẩn bị lực lượng mà vùng dậy. Cuối cùng, đến một ngày, nàng đã làm được, nàng đem những người xem thường nàng, tất cả đều đưa vào địa ngục, nàng…”

“Cuồng Nhi!” Sở Thiếu Thu nghe được một nửa đã kinh sợ, càng nghe càng kinh hãi, càng nghe càng kích động, không thể nhịn được mà ôm chặt lấy nàng, dùng ý chí của mình chặt chẽ bao bọc nàng, sâu trong mắt không hề che giấu sự đau lòng nồng đậm, hận không thể nhét nàng vào máu thịt hay bỏ nàng vào túi áo mà bảo vệ, để nàng không bao giờ… Phải chịu thêm bất cứ thương tổn nào nữa.

Thông minh như Sở Thiếu Thu, đương nhiên nghe hiểu những gì Vân Cuồng nói, mặc dù chàng hiểu tính cách kiếp này của Vân Cuồng có liên quan rất nhiều đến chuyện kiếp trước của nàng, nhưng chàng trăm triệu lần cũng không ngờ được, thân thế nàng lại u ám như vậy, không ngò nàng có thể trải qua những chuyện khiến kẻ khác phải đau lòng như vậy. Đối với một nữ tử, hủy hoại dung dang và chịu đựng xỉ nhực gần như có thể hủy diệt tinh thần nàng, nhưng nàng đã làm cách nào mà có thể vượt qua được điều này? Nếu có thể, chàng rất muốn vượt tới bên nàng, giết sạch những kẻ đáng chết đã gây tổn thương cho nàng!

Đối diện với ánh mắt thương tiếc của chàng, Vân Cuồng cười khẽ: “Thiếu Thu ca ca, ta chỉ muốn nói cho huynh biết, tất cả những chuyện này, đối với ta mà nói, đều không là cái gì cả!”

“Ta đau lòng nàng.” Sở Thiếu Thu không khỏi lắc đầu cười khổ, thật cẩn thận nâng mặt nàng lên, gống như đang đối xử với bảo bối quý giá, đáng trân trọng nhất của mình, dịu dàng hỏi: “Cuồng Nhi, vì sao không trách ta?”

Đôi mắt đen láy như mặc ngọc chăm chú nhìn chàng, Vân Cuồng nhẹ giọng trả lời: “Ta không trách Thiếu Thu ca ca, chưa bao giờ trách cứ. Ta cũng không muốn hỏi nguyên nhân, bởi vì ta biết, nếu huynh không nói vậy nhất định là có lý do của huynh, giống như năm đó khi huynh muốn dung túng ta vậy. Huynh tỉnh lại bằng cách nào, vì sao có võ công tuyệt thế như vậy, tất cả những điều này quan trọng lắm sao? Dù sao, với ta mà nói lần này cũng không quan trọng! Chỉ cần huynh tỉnh, thì ta cần gì phải mất hứng? Ngay cả khi huynh gạt ta, cũng là do sợ ta xảy ra chuyện, muốn tốt cho ta, vậy thì sao ta lại có thể trách huynh được? Thiếu Thu ca ca vẫn canh giữ bên cạnh ta, nhìn ta, bảo vệ ta, huynh đối xử với Cuồng Nhi tốt như vậy, Cuồng Nhi còn có lý do gì mà không tin Thiếu Thu ca ca?” Vân Cuồng thản nhiên cười, đối mắt đen láy tràn ngập hạnh phúc: “Thiếu Thu ca ca, nếu ngay cả một chút tin tưởng này mà ta cũng không cho huynh được thì Cuồng Nhi còn có cái gì đáng giá để huynh chân thành đối đãi nữa?”

Nghe Vân Cuồng nói như vậy, Sở Thiếu Thu mở to mắt, hơi thở dồn dập, nhịn không được lại ôm chặt nàng một lần nữa, ra sức ngửi lấy hương thơm thanh nhã trên người nàng, trong lòng cũng cảm động đến mức không thể dùng ngôn ngữ mà hình dung được, chỉ có thể cúi đầu, thấp giọng, khó khăn nói: “Cuồng Nhi, nàng thật sự là bảo bối của ta, luôn không giống bình thường như vậy…”

Vân Cuồng híp mắt cười khẽ: Đúng vậy Liễu Vân Cuồng nàng chính là khác biệt như vậy!

Liễu Vân Cuồng là ai? Sở Thiếu Thu là ai? Nếu chúng ta đều có một trái tim linh lung (thấu hiểu) như vậy, thì sao lại không biết, chân thành cần dùng chân thành để trao đổi? Nếu lúc đó chúng ta đã không có hiểu lầm, không cần giải thích, thì lúc này cũng vậy.

“Thiếu Thu ca ca huynh có biết vì sao Cuồng Nhi lại muốn kể câu chuyện kia không?” Vân Cuồng chăm chú nhìn vào đôi mắt trong suốt của chàng, giống như muốn nhìn rõ nơi sâu nhất trong lòng chàng, kiên định nói: “Thiếu Thu ca ca, Cuồng Nhi thích huynh khi huynh bảo vệ Cuồng Nhi, nhưng Cuồng Nhi càng muốn sóng vai cùng huynh hơn!”

Bên môi chàng lại thoáng hiện một nét cười khổ: Chàng biết mà, tiểu quỷ này quả nhiên có ý như thế.

Sở Thiếu Thu sờ đầu nàng, bất đắc dĩ thở dài: “Cuồng Nhi, không phải ta không cho nàng tham dự vào nhưng thật sự thật sự quá nguy hiểm. Thế giới này sâu xa khó lường hơn nàng biết rất nhiều. Nàng nghĩ lại xem, cửu tông đều vì lợi ích mà tồn tại, nhưng tại sao lại lập ra chế ước lẫn nhau? Vì sao Lôi gia lại muốn cướp lấy Huyền Băng châu ngàn năm của Liễu gia bằng mọi cách? Thế lực thượng tam tông khổng lồ như vậy nhưng vì sao không tiêu diệt những tông môn nhỏ yếu khác mà còn giữ lại bọn họ? Chính là bởi vì nếu cửu tông không cùng tiến cùng lùi, thì khi Ma Môn hiện thế lần thứ hai thì bọn họ không có cách nào chống đỡ! Ta đã muốn đi trên con đường này, ngay cả tính mạng cũng có thể hóa thành tro bụi bất cứ lúc nào, cho nên ta mới không muốn nàng cũng ném tính mạng của mình vào vũng nước đục này!”

Sở Thiếu Thu hít sâu một hơi, long văn màu máu nơi khóe mắt giống như sống dậy, đẹp lẽ lạ thường: “Cuồng Nhi, nàng muốn nghe thân thế thật sự của ta sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK