• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thủy Lưu Ly

Một khắc này, đêm đen u ám như bừng sáng lên, ánh trăng quạnh quẽ, mông lung dừng lại trên đỉnh đầu những người mới xuất hiện, khiến trên người bọn họ như được bao phủ trong một tầng lụa mỏng huyền bí.

Trong khoảnh khắc, mọi người đều không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, tròng mắt trừng lớn như muốn lòi cả ra, kinh ngạc nhìm chằm chằm những người đứng trên ngọn cây trước mặt, người đến lại có khinh công cao thâm bậc này, chẳng những thân pháp tuyệt diệu, mà công lực cũng không có người nào là dưới Thanh Trúc chi cảnh. Mi mắt mấy người Đinh Lục trưởng lão dựng thẳng, cảm nhận được một cỗ nguy cơ mạnh liệt: Trên đại lục này, trừ thượng tam tông và các tông môn có quan hệ mật thiết với bọn họ, sao bọn họ lại hoàn toàn không biết được thế lực nào trong một lúc có thể xuất ra nhiều cao thủ đáng sợ như vậy, lại còn lén trà trộn vào Sở kinh mà bọn họ hay biết gì!

Đinh Lục trưởng lão lặng lẽ truyền âm cho ba nam tử trung niên bên cạnh: “Phó tông chủ, những người này có thể cũng là người của bọn họ, tuyệt không thể lưu!”

Lôi Phá Hải thoáng như không nghe thấy, bởi ánh mắt của hắn vẫn chăm chú nhìn chằm chằm thiếu nữ dáng người yểu điệu đang đứng chỗ cao kia, năm ngón tay khép chặt, chiếc cằm cương nghị hơi nâng lên, ba vết sẹo do đao chém, dưới ánh trăng đột nhiên trở nên bằng phẳng, toàn thân kéo căng như dây cung, cả người lâm vào trong trạng thái căng thẳng cực độ.

Đám người Đinh Lục trưởng lão tỏ ra khó hiểu: Phó tông chủ võ công tuyệt thế, mới trung niên nhưng đã tiến vào Chàm Trúc chi cảnh, là một trong ba đại cao thủ trong Chàm Trúc đường của Lôi môn, nhưng sao lại có biểu hiện khác thường như vậy? Hơn nữa nhìn dáng người thì có vẻ tuổi tác của đối phương cũng không lớn lắm, chẳng lẽ gần đây có nhân vật nào khác có thể khiến phó tông chủ chú ý sao?

Lần này mọi người có nằm mơ cũng không nghĩ tới người khiến Lôi Phá Hải căng thẳng lại chính là thiếu nữ linh lung, yểu điệu trước mặt.

Lôi Phá Hải là ai? Là phó tông chủ của Lôi môn thế gia, là tuyệt thế cao thủ chỉ dưới tông chủ Lôi Phá Thiên, là một trong ba đại cao thủ ở Chàm Trúc đường, trước mắt trừ vị cao thủ thần bí mà lúc chiều hắn thu được tin tức do bồ câu đưa thư từ Đinh Lục trưởng lão truyền tới ra, thì bây giờ hắn lại kinh hãi phát hiện thêm một nhân vật có cảnh giới xấp xỉ hắn, quan sát một chút, hắn cũng chỉ có thể dựa vào khí tức của thủ hạ người kia mà xác định được vị trí của những người này.

Nhìn thấy thiếu nữ như thiên tiên trước mặt, Lôi Phá Hải cảm thấy bản thân mình như gặp quỷ, thiếu nữ trước mắt nhìn thế nào cũng chưa đến hai mươi tuổi nhưng lại là một cao thủ Chàm Trúc chi cảnh? Một cao thủ Chàm Trúc chưa đến hai mươi? Nếu hồi báo về tông môn, án chừng tổ tông trong từ đường sẽ đều bị dọa cho sống dậy mất, nhưng mà, chuyện tuyệt đối không có khả năng xảy ra này, bây giờ lại xuất hiện ngay trước mặt hắn!

Trong một lúc, Lôi Phá Hải kinh nghi (kinh ngạc + nghi ngờ) vạn phần, thiếu nữ này có phải là lão yêu bà nào đó đã luyện yêu pháp cải lão hoàn đồng mà biến thành thế này không? Đúng là khiến người ta không thể nào tưởng tượng nổi!

Có điều dù hắn đã tìm tòi trong trí nhớ của mình nhưng những lão bà đạt đến Chàm Trúc chi cảnh hình như đều đã quy tiên cả rồi, hơn nữa, cho dù có thì những người đó cũng không có thâm cừu đại hận gì với cửu tông cả, về phần “bọn hắn” bên kia, nữ nhân trung niên rắn rết Hàn Á Liên kia càng không có khả năng có một thân khí chất như thiên tiên như vậy. Trong chốc lát Lôi Phá Hải cũng nghĩ không ra, cao thủ Chàm Trúc trẻ tuổi đáng sợ này rốt cuộc xuất hiện như thế nào!

Hắn cảm giác được ý niệm của thiếu nữ kia đã tập trung trên người mình, chỉ cần hắn hơi có hành động khác thường nào thì chắc chắn nàng ta sẽ nhanh chóng bắt lấy sơ hở của hắn mà đưa hắn vào chỗ chết! Màn khí mờ ảo quanh người nàng trong mắt người khác là tiên khí nhưng ở trong mắt hắn lại là sát khí trần trụi! Lúc này, Lôi Phá Hải hoàn toàn không dám phân tâm hay nhiều lời thêm một chữ nào, thiếu nữ nhìn trên cao xuống đã chiếm được thế thượng phong, cho nên hắn chỉ còn cách bị động phòng bị, tùy cơ ứng biến.

Mọi người xung quanh giống như hòa thượng không sờ thấy tóc (không hiểu ra sao), chỉ riêng Bạch Thánh là ồn ào rống lên một câu: “Cửu đại tông môn đồng khí liên chi*, gắn bó như một thể thống nhất, ngươi là yêu nghiệt phương nào mà dám đến nơi thất tông hội tụ để giương oai, ngươi nghĩ cửu tông chúng ta không có người sao?”

(*ý chỉ gắn bó mật thiết cùng chung lợi ích, suy nghĩ, hành động)

Một câu Bạch Thách vừa ra, một chân cũng không kiên nể “phanh!” một tiếng giẫm lên mặt đất, khiến tảng đá rắn chắc dưới chân lão cũng in rõ một dấu chân thật sâu, bóng dáng Bạch Thánh trưởng lão cũng theo đà vọt lên, giống như đạn pháo, phóng về phía đám người thiếu nữ thần bí.

Vân Cuồng nhìn thẳng vào cuồng phong trước mặt nhưng vẫn thản nhiên, ngạo nghễ mà đứng, chân đạp trên ngọn cây, nhàn nhã liếc mắt đảo qua Bạch Thánh gầm rú bên dưới, giống như bề trên cao cao tại thượng nhìn quét chúng sinh, nàng châm biếm gợi lên môi đỏ mọng: Chỉ là một con kiến hôi mà cũng cùng mặt trời tranh nhau phát sáng!

“Ngươi đi xuống tiễn lão ta một đoạn đường đi.” Con ngươi đen tuyền hơi chuyển, Vân Cuồng mỉm cười đối với thiếu niên vẫn luôn rục rịch không yên bên trái nàng nói.

“Hì hì, công chúa, ta không cần phải thủ hạ lưu tình đúng không?” Thiếu niên đã sớm ngứa tay, bàn tay mang theo bao tay bằng da màu đen sờ soạng nắm lấy vũ khí hai bên thắc lưng, cứ thế chời đợi Vân Cuồng phân phó, híp mắt cười hì hì hỏi lại.

“Này sao… Ừm, từ xưa đến nay, kính già yêu trẻ luôn là truyền thống tốt đẹp, chúng ta vẫn không nên làm quá mức là tốt nhất, như vậy đi, ngươi cho làm cho lão ta chết thoải mái một chút là được rồi.” Vân Cuồng suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu, tùy ý khinh thường phất phất tay, thanh âm thanh thúy, sáng sủa nói.

Xung quang đều là người luyện võ, lời nói của hai người tuy không lớn nhưng đều truyền rõ ràng vào trong tai mỗi người, đưa đến một phen kinh sợ, bọn họ thầm nghĩ, không ngờ tâm tư của thiếu nữ này độc địa như vậy. Câu trước vừa mới đường hoàng nói kinh già yêu trẻ, không thể làm quá mức, mà câu sau lại há mồm để thuộc hạ cho người khác chết thoải mái một chút, nàng đúng là vừa càn rỡ lại tùy ý không tưởng.

Bạch Thánh trưởng lão nghe được điều này chỉ kém chút là đã mất đà ngã từ trên cao xuống dưới, khuôn mặt già nua trướng lên đỏ bừng. Tốt xấu gì lão cũng là một cao thủ đứng đầu trong tông môn, vậy mà lại bị một tiểu nha đầu xem thường, điều này đúng thật là thúc có thể nhẫn nhưng thẩm không thể nhẫn (chú có thể nhin nhưng thím không thể nhịn), không nhịn được gân cổ gầm lên: “Ít đắc ý vênh váo đi! Chỉ chút nữa thôi thì mọi người ở đây sẽ khiến các ngươi…những tên ngu xuẩn, không có hiểu biết tự gánh lấy hậu quả!”

Bạch Thánh trưởng lão đúng là một lão già âm hiểm, biết mấy người Vân Cuồng đến vì Bạch gia, lại biết nếu chỉ riêng Bạch gia thì chắc chắn không đối phó được nên mới nói khích các tông môn khác, muốn bọn họ cùng hợp sức lại đối phó. Trước mặt thất tông làm ra vẻ như cửu tông đồng khí liên chi, hơn nữa vài vị thượng tam tông cũng có mặc, muốn nhắc nhở người khác dù có muốn ở bên cạnh xem diễn cũng không được.

Hiện tại bốn phương tám hướng xung quanh Yên Vũ lâu đều bị chấn động mà tụ tập tới Lê Hương viện, liếc mắt một cái, nơi nơi đều là những cao thủ mang bội kiếm, có hơn trăm người là cao thủ võ đạo, đông đúc, đồ sộ, gần như có thể xưng là đại hội anh hùng.

Bắc Tinh Ngạn, Âu Dương Minh vẫn chưa lộ mặt, Công tử Phụng gia vẫn buồn bực ở trong Yên Vũ lâu hơn mười ngày, bất hạnh không tìm thấy “người trong lòng”, Đạm Đài Thấm còn có Đạm Đài Thanh điêu ngoa, kiêu ngạo thành tánh đều chạy ra, mấy người trẻ tuổi đều tụ tập bên người Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu, cùng nâng mắt nhìn trời, sau đó người người đều không nhịn được há miệng, lộ ra dáng vẻ khác nhau.

Trong không trung Bạch Thánh vừa lầm bầm vừa cười thầm mấy người Vân Cuồng ngu xuẩn kinh động cao thủ thất tông, hơn nữa còn có cả phó tông chủ của Lôi môn, lão đắc ý nghĩ: Các ngươi chịu chết đi! Chẳng lẽ các ngươi nghĩ rằng chỉ bằng mấy tên Thanh trúc cao thủ mà có thể đối kháng với cao thủ thất tông sao? Các ngươi vốn dĩ là tự tìm đường chết, hừ, chán sống.

Lúc nhìn thấy Lôi Phá Hải, hầu như trong lòng mỗi người ở đây đều nghĩ như vật, cũng cảm thán bảy người kia hẳn phải chết không thể nghi ngờ, đối đầu với cao thủ Chàm Trúc đường chắc chắn không có đường sống, lần này, vậy khí của mấy người này đúng là quá kém mà!

Ánh mắt vốn bình tĩnh của Hoa Mộng Ảnh lập tức không còn nữa, hắn vội vàng lôi kéo ống tay áo của Lôi Tiêu, bởi vì có Lôi Phá Hải là cao thủ Chàm Trúc ở đây nên không dám truyền âm, chỉ có thể liều mạng đưa mắt ra hiệu, nhưng Lôi Tiêu lại quá chăm chú nhìn tranh đấu giữa sân, không để ý đến, nên hắn chỉ có thể lo lắng nhìn thiếu nữ tuyệt sắc trên cao, gấp đến độ giống kiến bò trên chảo nóng.

Toàn trường xôn xao, mỗi người lại mang một tâm tư khác nhau, dù vậy Vân Cuồng trước sau vẫn nhãn nhã, thoải mái, hoàn toàn không lo lắng, căng thẳng gì, nụ cười cuồng ngạo vẫn như trước không thay đổi.

Tất cả đều tụ họp lại một chỗ? Tốt! Thật tốt!

Các ngươi không động, bổn cô nương ta còn đang buồn rầu không biết phải làm cách nào để thử thực lực của các ngươi đây! Nói ra hôm nay bọn nàng đến đây chỉ muốn đưa tiễn kẻ nào đó trước lúc lâm chung mà thôi, nhưng không ngờ lại vô tình có được cơ hội thăm dò thực lực chân chính của thất tông, hơn nữa càng tốt hơn khi điều này lại không khiến kế hoạch của nàng lộ ra sơ hở.

Thất tông thì sao? Ta càng muốn cứng rắn đụng vào đấy!

Một bóng đen nhỏ gầy bỗng dưng từ trên ngọn cây lủi xuống, giống như Đại Bàng giương cánh, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tự mình đối đầu với Bạch Thánh, vạt áo sau người cũng mạnh mẽ bay loạn. Hai đạo mũi nhọn âm trầm từ sau lưng xông ra, Liễu Phong nghiêm túc, tập trung tinh thần đối địch, dưới chân như giẫm lên đất bằng, hai thanh trường câu* sắc bén nháy mắt lại vọt ra, nhanh kinh người, chống như sao băng xẹt qua trời đêm, chuôi mỗi trường mâu được gắn liễn với một sợ xích, được Liễu Phong nắm chặt trong tay. Bạch Thánh không nghĩ trên đời này còn có loại vũ khí quái lạ như vậy, lão bất ngờ không kịp phòng bị, chỉ đành phải xoay đầu sang một bên né tránh, đồng thời một tay nắm chặt lấy xiền xích lạnh như băng, ngược lại cũng bị nó quấn chặt lấy.

(*hãy tưởng tượng nó như cái liềm)

Một chiêu bị ngăn chặn, ánh mắt Liễu Phong lóe sáng, dùng một trong hai trường câu, lấy một loại góc độ quỷ dị đâm vào trong da thịt trên cánh tay Bạch Thánh. Bạch Thánh dùng tay muốn làm đứt xiềng xích trói buộc nhưng lại hoảng sợ phát hiện xiềng xích này không biết làm bằng chất liệu gì mà không thể chặt đứt được, trong nháy mắt lão ngẩn người kinh ngạc đã khiến Liễu Phong chớp lấy cơ hội ra tay.

Ngay lập tức Bạch Thánh đã bị Liễu Phong quăng ra ngoài. Lão không nhịn được kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó lại giống như diều đứt dây, oanh một tiếng, nặng nề ngã xuống đất, cũng khiến những người Bạch gia ở Lê Hương viện lâm vào kinh hoàng.

“Ly Hợp Dịch Cốt câu! Đình Vân các, Ám Dạ Phong!”

Mắt thấy Liễu Phong toàn thân hắc y, hắc sa che mặt sắp rơi xuống đất lại đột nhiên ở trong không trung lật người một cái, lập tức đã vững vàng đứng trên tường đá, con ngươi của mọi người không kiềm được co rụt lại giống như bị thân pháp tuyệt diệu này làm hoảng sợ, trong lòng cũng dâng lên một loại cảm giác vô lực: Chỉ một thiếu niên mà đã có công lực bậc này, vậy thì mấy người được xem là môn phái chính thống của cửu tông như bọn họ thì tính là cái gì?

Chỉ nói riêng ở chiêu thức võ học thì Liễu Phong tuyệt đối đứng trên Bạch Thánh, hơn nữa lão lại quá mức khinh địch, còn có Ly Hợp Dịch Cốt câu quỷ dị khó lường, nên Liễu Phong mới có thể một chiêu đã đắc thủ.

“Hì hì, xem ngươi cũng có chút kiến thức!” Lúc này Liễu Phong mới tiêu sái thu lại Ly Hợp Dịch Cốt câu một lần nữa, phất tay, một đoạn xương cánh tay đầm đìa máu trong chớp mắt đã đập vào ót của Bạch Cửu. Bạch Cửu bị đập đến đầy đầu đều là máu, trừng mắt e ngại nhưng lại không dám đi lên đối kháng với Liễu Phong mà chỉ dám đưa ánh mắt cầu xin giúp đỡ của những người xung quanh và cả những cao thủ của Lôi môn.

“Ám Dạ Thất Tinh?”

Mọi người giống như nghĩ tới điều gì, trước sau đều không dám tin, hoảng loạn la lên, ồn ào, lộn xộn một mảnh.

Những năm gần đây Ám Dạ Thất Tinh lấy một loại thái độ thần bí đi lên võ đài của đại lục, khí thế mạnh mẽ, chưa từng có ai, cho dù là cửu tông cũng không thể điều tra rõ được mục đích của thế lực này, cũng không có người nào có thể nắm giữ được hướng đi của tổ chức Đình Vân các thần bí này, nhưng hôm này lại đột ngột xuất hiện nơi đây!

“Lão già này, ta nói lão đúng là một kẻ không biết điều! Công chúa nhà chúng ta đã có lòng tốt muốn lão đi thoải mái một chút, thiếu gia ta cũng định làm vậy nhưng lão lại muốn chống đối, thế nào, bây giờ lão có phải đang cảm thấy rất hối hận không? Kết cục đều là chết lại muốn chọn cái chết đau đớn hơn, nhìn không ra ha! Có điều, không cần vội, thiếu gia ta so với công chúa nhà ta còn có lòng tốt hơn, tuyệt đối sẽ không khiến lão chịu khổ, ta sẽ đưa lão xuống tâm sự với Diêm Vương sớm thôi.” Dáng vẻ của thiếu niên đứng đầu tường hiên ngang lẫm liệt, hắn vỗ vỗ ngực mình, nhìn như rất chân thành nói.

Lời nói lớn mật như vậy khiến Bạch Thánh nghe được thiếu chút nữa đã hộc máu tại chỗ: Rút một đoạn xương cốt của lão, nói muốn mạng của lão mà còn dám ở đây giả vờ có lòng tốt? Lang sói sẽ ăn chay sao? Lời nói không đáng tin như vậy mà tiểu tử kia còn dám không biết ngượng nói ra miệng?

“Ồ!” Toàn thân Lôi Tiêu hơi cứng lại, mặt mũi nhăn thành một đoàn, miệng hé ra, đối mặt với vẻ mặt căng thẳng của Hoa Mộng Ảnh, kinh ngạc hô nhỏ: “Giọng nói của tiểu tử này, hình như là…”

Hoa Mộng Ảnh vội vàng xiết chặt lòng bàn tay hắn, liếc mắt nhìn hắn một cái, giống như được lời nói của Lôi Tiêu cảnh tỉnh, sau đó ánh mắt cũng không nhịn được lướt qua bóng dáng lung linh, xuất trần, thoát tục của thiếu nữ, đáy mắt càng lúc càng thâm lại: Chẳng lẽ…

Trong lúc nói chuyện, Ly Hợp Dịch Cốt Câu của Liễu Phong lại đảo qua một vòng trên không trung, lúc này Đinh Lục trưởng lão không thể đứng nhìn được nữa, lão ngửa mặt lên trời thét dài, nhanh chóng phi thân mà lên, đảo mắt, một đôi tay khô gầy duỗi ra muốn bắt lấy bóng dáng của Liễu Phong.

Liễu Phong như chưa phát hiện, Ly Hợp Dịch Cốt Câu vẫn như cũ hướng về cổ họng của Bạch Thánh trưởng lão, hoàn toàn không để ý tới song chưởng của một Lam Trúc cao thủ như Đinh Lục trưởng lão. Bạch Thánh chỉ cảm thấy đột nhiên có một cỗ hởi thở mạnh mẽ khóa chặt thân thể của lão, tâm lão trầm xuống, trong mắt lộ ra tuyệt vọng.

Mọi người xung quanh đồng loạt kinh hãi: Tiểu quỷ này muốn lấy một mạng đổi một mạng?

Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, huyết quang xuất hiện, điện quang hỏa thạch, đao phong quét qua Liễu Phong và Đinh Lục trưởng lão, bội đao đen sẫm ở trong gió đêm như đang rít gào, ông ông, giống như tiếng khóc của quỷ thần. Đinh Lục trưởng lão hoảng sợ trong lòng, lồng ngực phập phồng mãnh liệt, vội vàng xoay người né tránh đao phong của người tới. Chỉ trong nháy mắt mà người kia đã xuất liền mười sáu chưởng! Bụi đất bay lên, tiếng nổ rung trời, cuối cùng song chưởng đối nhau, quả thật giống như sấm xét giữa trời hạn, mặt đất cũng gần như muốn run lên!

Đinh Lục trưởng lão và người tới đồng thời tách ra hai phía, nam nhân với dáng người cao lớn, mãnh mẽ cùng Liễu Phong trở người vững vàng đứng trên đầu tường, trong tay kéo theo một cái đầu người đầm đìa máu tươi, rồi lại chẫm rãi mở mắt lộ ra một đôi ra một đôi con ngươi màu máu yêu dị.

“Là ngươi, kẻ do yêu nghiệt sinh ra!” Vài vị trưởng lão thượng tam tông toàn thân chấn động, Đạm Đài Thanh sắc mặt trắng bệch, đôi môi run rẩy, vội vàng cầm chặt cánh tay của Đạm Đài Thấm, nhưng trái lại, trên mặt Đạm Đài Thấm lại lộ ra vài phần vui sướng không hợp hoàn cảnh: “Tiểu Nhận, thì ra ngươi không có…”

Một câu nói một nữa, đôi mắt lạnh lẽo, yêu dị của Liễu Nhận nổi lên sát phạt quả quyết, Phong Yêu Ma trảm “Ô ô” gào thét, lạnh như băng xẹt qua đỉnh đầu Đạm Đài Thanh.

“Ám Dạ Thất Tinh, dám đả thương người của thượng tam tông, các ngươi cũng thật quá phận!”

Chỉ trong chớp mắt mà hai nhân vật quan trọng của Bạch gia đã bị giết, rốt cuộc Lôi Phá Hải vốn không có hành động gì cũng không nhịn được phát tra một câu trầm thấp đến mức khiến người ta phải choáng váng, năm ngón tay hắn tạo thành trảo, một đường hướng trên mặt Liễu Nhận chộp tới. Hai mắt Đinh Lục trưởng lão mang theo tia sáng lạnh, chớp lấy thời cơ, phối hợp hành động, hai chân cũng lén lút đá vào hậu tâm* của Liễu Nhận. Mặt mày Liễu Nhận nhăn lại, trong lòng biết tránh không khỏi nhưng vẫn thản nhiên cười lạnh, giống như không hề lo lắng một chút nào.

(*hậu tâm là vị trí tim nhưng ở sau lưng)

Bên hông đột nhiên xuất hiện một dải lụa trắng mềm nhẹ quấn quanh, thân thể Liễu Nhận bỗng dưng bị kéo về phía sau hơn một trượng, khiến một trảo và hai cước kia chỉ có thể xẹt qua người hắn, nhưng không thể làm hắn bị thương nửa phần.

Liễu Nhận đang ở trên không trung, ôn hòa quay đầu lại nhìn thiếu nữ đang lộ ra ánh mắt trách cứ trên ngọn cây, trên gương mặt lãnh khốc lộ ra ý cười ấm áp.

Đồ sắp tới tay mà vẫn để người khác cướp mất, Đinh Lục trưởng lão tức giận muốn hộc máu, giận dữ trừng thiếu nữ phiêu phiêu như tiên đang nhẹ nhàng bay xuống kia, hai gã Thanh Trúc cao thủ đã hộ tống lão và Lôi Phá Hải cũng đồng loạt xông đến nơi Vân Cuồng sẽ đáp xuống, cùng lúc đó, những người xung quanh, khi nhìn thấy Lôi gia hành động cũng phái người xông tới, Tần gia có hai người, còn có một người vẫn đứng phía sau thừa nước đục thả câu, tất cả đều là những cao thủ ở Thanh Trúc chi cảnh.

“Các ngươi lui ra, ta đến!” Vân Cuồng nhàn nhạt, bình tĩnh cười khẽ, bảy người đứng phía sau cũng cực kỳ nghe lời lui về phía sau một trượng, nhất thời giữa sân chỉ còn lại một thiếu nữ và bảy người Thanh Trúc, Lam Trúc cao thủ do Lôi Phá Hải đứng đầu.

Mọi người lập tức há hốc mồm một trận, đều hoài nghi thiếu nữ này có phải đã điên rồi không? Có phải nàng đang tìm chết? Hay nàng quá tự phụ? Nghĩ lấy thực lực của một mình nàng đối kháng với mấy vị cao thủ Thanh Trúc, Lam trúc, Chàm trúc chi cảnh?

Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu kìm lại tiếng kêu sợ hãi, hai tay nắm chặt, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, nếu không phải nhìn thấy nàng đột nhiên đưa qua ánh mắt an ủi thì nói không chùng hai người đã lập tức xông lên đấu tranh nội bộ rồi!

Nàng cũng là cao thủ Chàm Trúc chi cảnh, chắc hẳn không có việc gì đâu. Hoa Mộng Ảnh chăm chú nhìn chằm chằm Vân Cuồng, tự mình an ủi.

“Nàng là cao thủ Chàm Trúc” Nói đùa gì vậy! Một gã gọi là Chu Đình vừa chen vào được Lê Hương viện, vừa vặn nghe được những lời này, không tin bĩu môi nói: “Nếu tiểu nha đầu kia mà là cao thủ Chàm Trúc, ta sẽ đem ghế ngồi ở Lê Hương viện nuốt vào!”

Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu đồng thời cổ quái liếc mắt đánh giá hắn một cái, không hẹn mà cùng suy nghĩ, ghế ngồi ở Lê Hương viện rất nhiều, không biết nếu hắn đánh cuộc thua thì sẽ nuốt bằng cách nào?

Lôi Phá Hải âm thầm giận, chỉ cảm thấy mình bị thiếu nữ trước mặt coi thường, tốt xấu gì hắn cũng là một cao thủ Chàm Trúc, cho dù nàng có là cao thủ Chàm Trúc giống hắn đi chăng nữa thì nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh ngang tay với hắn mà thôi, huống chi thời gian hắn tiến vào Chàm Trúc chi cảnh cũng không ngắn. Tiểu nha đầu đúng là tiểu nha đầu, cuồng vọng tự đại lại tự phụ như vậy thì đừng trách hắn lấy nhiều ức hiếp ít.

Thiếu nữ tươi cười tự tin, mủi chân điểm nhẹ, bóng dáng nhìn như hoàn toàn không có sức nặng lơ lửng giữa không trung, lụa mỏng quanh người không gió tự bay, nghê thường vũ y giờ khắc này càng trở nên tươi đẹp, chói mắt. Trong lòng Lôi Phá Hải nhảy dựng: Đây, đây là công phu gì?

Bị bảy người bao vây xung quanh, nhưng bóng dáng Vân Cuồng vẫn ngạo nghễ mà đứng, tựa như Cửu Thiên Huyền nữ, màu chu sa (màu đỏ ấy) kéo dài ở khóe mắt khiến đôi mắt nàng trông càng hẹp dài giống như linh xà, sắc bén đảo qua bảy người, làm cho bọn họ trong khoảnh khắc giống như rơi vào biển sâu, chỉ cảm thấy toàn thân đều bị áp bách, ngột ngạc, mỗi một tất da thịt đều tùy thời có thể bị nàng nắm lấy mà tập kích. Bên tai Đinh Lục trưởng lão đột nhiên xẹt qua một tiếng gió lạnh lẽo, một mảnh tóc mai đã bị dải lụa của nàng cắt đứt, không nhịn được sợ hãi muốn hồn phi phách tán, không dám lại khinh địch một lần nữa.

Lôi Phá Hải đứng đầu là người cảm nhận sâu nhất, có điều tốt xấu gì hắn cũng là một cao thủ Chàm Trúc, chân khí bên người cũng miễn cưỡng có thể cản được một kích trí mạng nhưng quần áo lại bị dải lụa của nàng phá hủy, khiến cả người cũng trở nên chật vật.

Mặc khác, mấy vị Thanh Trúc cao thủ khác càng không cần phải nói, khinh thường lúc trước đã bị đánh tan bởi hai người trong số họ bị thương, cho dù không bị thương nặng nhưng bọn họ cũng hiểu được dải lụa nhìn như mềm mỏng này lợi hại bao nhiêu. Lôi Phá Hải không ngừng huy chưởng muốn chụp lấy nhưng dải lụa chỉ hơi lay động một chút mà không bị phá hủy, cho dù chưởng phong có sắc bén cỡ nào cũng không hề có hiệu quả.

Đám người Lôi Phá Hải hối hận đến ruột cũng xanh, bảy người vốn tự cho mình có võ công cao cường, một tay cũng có thể chặt đứng sắt thép, nhưng lại không có người nào mang theo thần binh lợi khí bên người, cho nên lúc gặp loại “vũ khí” “nhu” (mềm mỏng) này, bọn họ ngược lại có chút không biết phải làm sao. Có điều bọn họ không biết được, Thất Thải Nghê Thường vũ y này được làm từ Thiên Tàm ti, cho nên dù bọn hắn có dùng tới loại vũ khí sắc bén cỡ nào thì cũng chưa chắc có thể phá hỏng được.

Vân Cuồng cười yếu tớt, bước chân như mây bay, công kích mấy chiêu với Lôi Phá Hải, mảnh mai nhưng sắc bén, uy lực mạnh mẽ, xuất thủ lại đẹp mắt như đang bay múa, cho dù là danh cơ cũng chưa chắc đã có thể xinh đẹp bằng một nửa nàng lúc này.

Tiên tử dưới ánh trăng, tùy ý uyển chuyển múa, lại giống như lơ đãng mà hóa giải chiêu thức trí mạng của hắn, lại như có như không nắm chặt thời cơ xuất ra một kích trí mạng cho đối thủ.

Vân Cuồng cười thầm trong lòng: Một đám ngu ngốc, đặc điểm lớn nhất của Nghê Thường vũ y là thích hợp cho quần chiến, càng nhiều người thì uy lực càng lớn, hơn nữa bộ võ học này còn ẩn chứa tâm pháp của Càn Khôn Đại Na Di, nhìn nàng như bị bảy tám người vây công nhưng thật ra bọn hắn đều đang tự kiềm chế lẫn nhau, khiến nàng không cần phải phí nhiều sức lực để đối phó. Nếu còn đánh tới cùng thì thứ dư lại cũng chỉ là tàn binh bại tướng, không đủ khả năng gây sợ hãi cho nàng, đến lúc đó nàng còn sợ không thắng nổi sao?

Một bên là ý cười trong suốt, dáng người tao nhã, một bên là sắc mặt vừa xanh vừa hồng, chật vật không chịu nổi, trái ngược như thế khiến người ta càng xem càng trừng mắt, càng xem càng kinh ngạc: Này… Điều này so với tưởng tượng của bọn họ là hoàn toàn trái ngược.

Chỉ là một thiếu nữ thoạt nhìn mới mười mấy tuổi nhưng lại có thể bức một đám cao thủ đứng đầu thành dạng này? Bọn hắn nhìn lầm hay mọi người đều điên cả rồi?

Chẳng lẽ nàng thật sự là cao thủ Chàm Trúc sao? Điều đó không có khả năng! Đạm Đài Thấm sợ hãi than một câu, Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu đều đồng thời chỉ chỉ nơi nào đó trên mặt đất.

Mấy người xung quanh đều muốn rớt cằm, Chu Đình lúc nãy còn phấn khởi cá cược nay cả người cũng ngu ngơ như đầu gỗ, dưới đất quả thật có một khối đất nho nhỏ, khối đất này giống như đang mỉm cười ngoắc ngoắc với hắn, giống như đang hỏi khi nào thì ngươi định nuốt hết số ghế ngồi ở Lê Hương viện? Chu Đình nhìn thoáng qua hai người Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu bên cạnh, ngượng ngùng cười khan hai tiếng, rồi lập tức lui về sau trốn mất.

“Phanh” một tiếng vang thật lớn nổ ra, Lôi Phá Hải rốt cuộc cũng phát hiện tình huống không đúng, mạnh mẽ dồn nội lực cách không cùng Vân Cuồng đối một chưởng, sau đó hai bên đều tự động lui ngược về phía sau, còn sáu tên cao thủ còn lại gần như là lăn ra ngoài, mỗi người mặt xám mày tro, toàn thân hỗn độn, ngay cả tóc trên đầu Lôi Phá Hải cũng có mấy chỗ bị chém đứt.

Vân Cuồng vung lên dải lụa trong tay, tươi cười lạnh thấu xương, nhưng phong thái vẫn nhẹ nhàng, xinh đẹp xuất trần, giống như người vừa mới ra tay hoàn toàn không phải là nàng vậy.

Xung quanh lặng ngắt như tờ, nhìn thấy kết quả như vậy đều không nhịn được trợn mắt, há hốc mồm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK