• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt trời đỏ rực dần trồi lên từ phía Đông, từng tia sáng ấm áp đan xen vào nhau, hình thành một chiếc lưới khổng lồ, phủ lên cảnh vật, sưởi ấm vạn vật.

Đoàn người Tần Niệm rẽ vào một con đường núi, nơi này núi non trùng điệp, cũng là nơi giao nhau giữa hai nước Yến, Sở. Muốn trở về bổn gia, đây là con đường mà bọn hắn nhất định phải qua.

Đường núi gập ghềnh, chật hẹp, lạnh lẽo. Tần Niệm nguồi trên xe ngựa, nhàn nhã nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ. Một bên là vách núi dựng đứng, một bên và vực sâu vạn trượng, cũng xem như là cảnh tượng đặc sắc nhất đại lục Long Châu.

Trong lúc Tần Niệm đang cảm thấy vô cùng đắc ý, trước mắt bỗng xẹt qua một bóng trắng, kình phong thổi quét qua, khiến mành che cửa sổ bị xốc lên cao. Đáng tiếc cửa sổ quá nhỏ, nên Tần Niệm hoàn toàn không có đủ thời gian nhìn rõ vật đó là gì, có điều tốc độ của vật này quá nhanh, khiến hắn không khỏi cảm thấy kinh hãi.

Trận gió quái dị kia như một lưỡi đao sắc bén, lướt qua da thịt, bỏng rát, đau đớn.

Chẳng qua chỉ mới xẹt qua mà đã gây ra ảnh hưởng như vậy, nếu vật kia trực tiếp đánh úp, kết quả này… Ngay cả hắn cũng không dám tưởng tượng.

Hai mắt lão giả râu dài sau lưng Tần Niệm đột nhiên lóe sáng, vươn tay nắm lấy thắt lưng Tần Niệm, dậm chân mượn lực, phi thân nhảy vọt lên. Chỉ nghe “ầm” một tiếng, cả xe cả ngựa đều bị nổ tung, tan tác thanh từng mảnh nhỏ, máu thịt vung tung tóe, chết không toàn thây.

Tần Niệm cảm thấy lông tóc dựng đứng: Hắn chỉ là một võ giả mới tiến vào cảnh giới Lục Trúc, nếu vừa rồi bị một chưởng kia đánh trúng, thì hắn tuyệt đối sẽ xong đời.

Sự thật chứng minh hắn đoán không sai, con ngựa kia và hai gã đánh xe ngựa, cả người đã bị nát thành thịt vụng, máu tươi hóa thành mưa máu, phủ lên đám người, nhìn qua đặc biệt kinh khủng.

“Kẻ nào, kẻ nào dám cản đường Thiếu gia nhà ta.”

“Có phải không muốn sống nữa đúng không!”

“Giết hắn!”

Đám thị vệ ồn ào hét to, một tay cần đao, một tay lau sạch máu tươi trên mặt, trừng mắt nhìn không trung nhưng lại không có kẻ nào dám xông ra dò xét tình hình.

Áo trắng như tuyết, phong thần tuấn lãng, là thiếu niên tuyệt thế. Trên tay thiếu niên cầm một chiếc quạt màu bạc (ngân phiến), chân đạp trên một cành Tùng, thân thể như không hề có sức nặng, lơ lửng trên không, đối với vực sâu dưới chân làm như không thấy. Mày kiếm của Thiếu niên dựng thẳng, mắt sáng như sao, bắn ra hai luồng sáng lãnh liệt. Lúc này, cả người thiếu niên giống như một pho tượng sát thần, thản nhiên cười lạnh, ánh mắt sắc bén trừng mắt nhìn đám người Tần Niệm.

“Ồ! Còn có cả một lão thất phu Tử Trúc, các ngươi thật sự đã lấy ra vốn gốc nhỉ! Có điều, cho dù hôm nay có thêm hai gã cao thủ Tử Trúc thì Tần Niệm ngươi cũng đừng hòng còn sống trở lại Tần gia!”

Nghe được những lời dày đặc sát khí như vậy, Tần Niệm không nhịn được giật mình, run rẩy, trong lòng âm thầm kêu khổ: Chuyện gì thế này? Tại sao sát tinh này cứ nói xuất hiện là xuất hiện vậy? Tốc độ lộ chuyện cũng quá nhanh rồi?

Trong lòng lão giả râu dài rung động: Vậy mà lão lại không cảm giác được sự xuất hiện của Vân Cuồng. Phải chờ đến lúc bóng trắng xẹt qua lão mới nâng cao cảnh giác. Thân là một cao thủ Tử Trúc, ngũ cảm linh mẫn đến mức người phải ta sợ hãi, nhưng lão vẫn không thể phát hiện tung tích của Vân Cuồng. Chưng tỏ công lực lúc này của thiếu niên đã không thua kém lão?

Trận đấu giữa hai người Vân Cuồng và Lôi Phá Hải, lão giả lâu dài cũng từng im lặng quan sát. Lão âm thầm cảm thấy nếu ‘hắn’ đã không thể phát hiện được sự hiện diện của lão thì tất nhiên công lực của lão phải ở trên ‘hắn’. Nhưng đến khi gặp lại, mới phát hiện công lực của ‘hắn’ đã vượt xa suy đoán của lão. Mới chỉ một ngày thôi, mà tu vi của ‘hắn’ đã nhảy vọt như vậy?

‘Hắn’ chẳng qua chỉ là một thằng nhãi mới mười sáu tuổi, vậy mà đã khủng bổ đến mức này!

Trong lòng lão giả lâu dài có một loại xúc động muốn nắm cổ áo tên yêu nghiệt trước mắt, hỏi xem ‘hắn’ có còn là người không?

Ngay bản thân Vân Cuồng cũng không nghĩ đến, sau đêm đó, số linh khí bị tiêu hao lại chậm rãi hội tụ lần nữa, thậm chí còn nhiều hơn so với trước kia, mà nội lực của nàng, cũng xác nhận được một đặc điểm của cao thủ Tử Trúc – Biển chứa trăm sông, sinh sôi không ngừng.

Trước khi nàng đuổi theo, nội lực chỉ mới khôi phục một chút, nhưng sau mấy canh giờ, không biết từ lúc nào, nội lực của nàng đã khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, thậm chí còn có xu hướng vượt qua lúc nàng ở trạng thái tốt nhất. Tình huống này giống như tu vi được củng cố, hơn nữa tu vi võ học của nàng lại tinh tiến thêm một bước, trực tiếp đột phá tầng mười một của bí quyết Kinh Thiên, đạt tới trạng thái đỉnh Tử Trúc.

Việc ngoài ý muốn tiếp xúc với cánh cửa Thiên Trúc, đã tặng cho Vân Cuồng những chỗ tốt mà kẻ khác không thể tưởng tượng được.

Tần Niệm âm thầm mắng một câu: Doãn Tuyết, nữ nhân chết tiệt, thành sự không đủ, bại sự có thừa!

Đồng thời trong lòng hắn cũng cảm thấy kinh ngạc không dứt vì sự trí tuệ và thủ đoạn kinh người của Liễu Vân Cuồng: Lúc này cách thời gian xảy ra chuyện kia không dài nhưng không ngờ ‘hắn’ lại đuổi tới đây nhanh sự vậy. Chẳng nhẽ vừa biết chuyện thì ‘hắn’ lập tức đoán ra mục tiêu mà đuổi theo sao?

“Liễu tiểu vương gia, ngươi đang làm gì vậy? Ngươi làm trái chế ước cửu tông, ra tay với Tần gia ta, đây là đạo lý gì?” Tần Niệm tỏ ra không hiểu ra sao, bộ dạng đường đường chính chính chấp vấn ngược lại, trong lòng lại âm thầm quyết định, tuyệt đối không thừa nhận bất cứ chuyện gì. Chỉ cần không thừa nhận, thì đạo lý sẽ luôn nghiêng về phía bọn hắn, dù ‘hắn’ có nói gì đi nữa, cũng chỉ dùng để dọa người mà thôi.

Thực hiển nhiên, hai mắt Tần Niệm không hề phát hiện sự phẫn nộ của Vân Cuồng. Ý định muốn ra đòn phủ đầu của hắn, tuy nghĩ rất đẹp, nhưng đáng tiếc, lúc này, Vân Cuồng không hề có ý định phân rõ phải trái với hắn một chút nào cả.

“Nộp mạng đi!”

Tia sáng sắc bén xẹt qua mắt, đôi mắt Vân Cuồng vừa u ám lại lạnh như băng. Nàng hét lớn một tiếng, ngân phiến trong tay vung lên, Liễu Diệp Phi Đao cũng theo đó mà phóng ra ngoài. Khí thế mạnh mẽ như chẻ tre, dưới sự khống chế của sợi tơ màu bạc trong tay Vân Cuồng, từng thanh phi đao không ngừng bay múa, uy áp nặng nề đến mức làm người ta hít thở không thông.

Trong nháy mắt, Vân Cuồng thả người, theo gió vọt vào đám thị vệ, tả đột hữu xông, giống như sói vào bầy cừu, đơn phương chém giết. Tiếng kêu thảm liên tục vang lên, chỉ qua mấy nhịp thở mà đám thị vệ theo bên người Tần Niệm đã bị nàng giết gần hết. Thi thể hoàn chỉnh không mất tay chân, chỉ để lại một đường rạch xinh đẹp trên cổ họng bọn chúng, thủ đoạn tinh mỹ, chuẩn xác khiến người khác phải sợ hãi than.

Một đao một mạng, không… Hề nương tay!

“Con mẹ nó, vô sỉ! Vô sỉ!” Trợn mắt há hốc mồm nhìn từng người từng người ngã xuống, ngay cả người cuối cùng cũng bị Vân Cuồng bóp cổ, ném xuống vách núi đen, Tần Niệm không nhịn được thở dồn dập, tức giận mắng không ngừng.

Không ngờ tên Liễu Vân Cuồng tâm địa thâm độc này lại có ý định muốn đuổi tận giết tuyệt! Đúng là không biết xấu hổ!

“Liễu Vân Cuồng, ngươi thân là một tên cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng ngay cả thông báo cũng không thèm mà sử dụng hành vi đánh lén, giết hại kẻ yếu, không hề bận tâm đạo nghĩa giang hồ. Ngươi có còn là nam nhân không hả?” Lão giả râu dài tức giận thổi râu trừng mắt, căng thẳng che chở Tần Niệm, bộ dạng như lâm đại địch.

Vân Cuồng lại phi thân vọt tới, ánh mắt đen láy lóe sáng, khinh thường hừ một tiếng: Ngại quá ta không phải là nam nhân, cho nên không cần phải giảng đạo nghĩa giang hồ với các ngươi.

“Trưởng lão Minh Không, mau thu thập ‘hắn’!” Tần Niệm một bên kêu to, một bay nhanh về phía vách núi, tìm chỗ trốn tránh.

Không ngờ đến đây lại trở thành thí tốt bảo xe*! Trưởng lão Minh Không thổi râu, không ngừng kêu khổ: Ta cũng muốn thu thập ‘hắn’ nhưng không có năng lực này. Ai thu thập ai còn chưa biết đâu.

(*hy sinh con tốt để bảo vệ quân xe, trong chơi cờ ấy)

Ý niệm trong đầu chưa kịp chuyển động, tay áo Vân Cuồng đã phất lên, tuấn nhan lạnh lẽo, bình thản chém ra mười tám chưởng, mỗi chưởng đều đánh thẳng đến chỗ yếu hại, tốc độ nhanh kinh người! Tàn ảnh tản ra như một đóa hoa xinh đẹp, nở rộ giữa không trung, mê hoặc ánh mắt người nhìn, rồi lại ẩn chứa lực lượng cực kỳ khủng bố.

“Hồng Bồng Hoa Khai*!” Tên như ý nghĩa, đánh cho kẻ địch tan tác như hoa nở… (chém =.=!!!)

(*là tên chiêu thức, xin lỗi vì cái tên =.=!!! vì không biết làm sao nên để nguyên convert)

“Chiêu thức này… Sao tên Tiểu quỷ kia lại học được? ‘Hắn’ còn bao nhiêu chiêu thức cổ quái tinh diệu như vậy nữa?” Trưởng lão Minh Không hoảng sợ, vung tay, kịp đánh ra một chưởng, rồi lập tức mượn lực, bắn ngược về sau, nguy hiểm tránh thoát chưởng hoa của Vân Cuồng. Trên vách núi đá vang lên một trận tiếng bùm bùm, mấy chưởng ấn phủ xuống, tạo thành những chiếc hố thật sâu. Trong lòng lão giả râu dài không khỏi hoảng sợ.

Lão đã cảm thấy rất e ngại đối với những chiêu thức cổ quái khi Vân Cuồng giao đấu với Lôi Phá Hải, lúc này vừa nhìn, không ngờ ‘hắn’ còn có nhiều quái chiêu tuyệt diệu hơn nữa, giống như chiêu số của ‘hắn’ là một cái động không đáy vậy, chỉ sợ trên đời này, người có thể thắng ‘hắn’ không nhiều lắm.

Một kích của Vân Cuồng không trúng đích, nhưng không hề khiến nàng cảm thấy chán nản, mà lập tức trở mình, mượn lực đánh về phía trưởng lão Minh Không một lần nữa. Không mặt già nua của trưởng lão Minh Không căng lên đỏ bừng. Lão đã thấy sự lợi hãi của chiêu thức mà Vân Cuồng thi triển, cho nên chỉ đành hét lớn một tiếng, kiên trì đối chưởng với Vân Cuồng.

Kình lực giữa hai người bộc phát, càn quét cây cối xung quanh. Hai mắt trưởng lão Minh Không trợn lên, bị kình lực chấn bay ra ngoài.

Lần va chạm này, hai người không hề sử dụng bất cứ chiêu thức nào, hoàn toàn là dùng nội lực cá nhân, cứng đối cứng.

Trưởng lão Minh Không không dám tin nhìn thiếu niên bạch y đeo mặt nạ trước mặt, trong lòng không cách nào hiểu được, tại sao chỉ mới qua một ngày mà nội lực một người lại tinh tiến đến trình độ này? Chẳng lẽ hôm qua ‘hắn’ còn giấu tài, không hề bày ra thực lực chân chính?

Trong lúc suy nghĩ của vị trưởng lão Minh Không kia bay xa, Vân Cuồng không...hề dừng lại chút nào, vận lực, trở tay, đánh thẳng vào người tên Tần Niệm đang trốn tránh một bên.

Tần Niệm tuyệt vọng, chỉ thiếu điều muốn gào khóc tại chỗ, lúc này hắn cảm thấy hối hận đến mức ruột đều xanh: Chẳng qua chỉ hãm hại ngươi không thành thôi, có cần liều lĩnh bất chấp như vậy không hả?

Vừa lúc đó, từ chân trời đột nhiên truyền đến hai tiếng hét lớn tràn ngập tức giận.

“Bọn chuột nhắt phương nào, dám hại người Tần gia ta!”

Tần Niệm tức khắc cảm thấy vui mừng quá đỗi. Chỉ thấy hai bóng người lần lượt bay tới, một người vung ra trường tiên (roi dài) cứu lấy trưởng lão Minh Không sắp rơi xuống vực, một người bổ nhào về phía Tần niệm, chém ra một cỗ nội lực khổng lồ, hóa giải nguy cơ trước mắt.

Vân Cuồng toát mồ hôi, có xúc động muốn ôm đầu rên rỉ: Quả nhiên, cơm có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói lung tung…

Giờ thì hay rồi, tốt thì không linh, xấu thì lại ứng nghiệm! Nàng thề, lần sau không bao giờ… Nói lung tung nữa. Vừa nói đến hai cao thủ Tử Trúc, lại không ngờ thật sự có hai người như vậy xông ra cản đường.

Vân Cuồng thầm mắng trong lòng: Tần gia chết tiệt, cao thủ Tử Trúc nhà các ngươi là cải trắng hả? Tùy tiện đã ném ra ba người, các ngươi là một đám không biết xấu hổ!

Đại lục Long Châu quả nhiên là nơi cao thủ tập hợp, một hồi náo động giữa các tông môn ở Sở Kinh chẳng qua chỉ là một trò vặt vãnh mà thôi.

“Trưởng lão Minh Vực, trưởng lão Minh Linh, người muốn giết ta chính là Liễu Vân Cuồng, mau, mau giết ‘hắn’.” Tần Niệm đắc ý, ầm ĩ hô to.

“Liễu Vân Cuồng?” Hai lão giả đến sau sửng sốt, lập tức lộ ra vẻ mặt mừng như điên, hợp tác với Minh Không, ba người hình thành thế chân vạc, bao vây Vân Cuồng lại, bọn lão lạnh lùng quát: “Nếu ngươi đã tự mình đưa lên cửa, vậy thì để mạng lại đi!”

“Giết ta? Các ngươi xứng sao?” Vân Cuồng ngạo nghễ, khinh miệt, ngửa mặt lên trời cười dài, thân hình tao nhã như hạc trắng xé tan tầng mây, mà ngân phiến lại xuất hiện trong tay nàng một lần nữa.

Mắt sáng thản nhiên nheo lại, cánh tay Vân Cuồng hơi động đậy, Liễu Diệp Phi Đao lập tức phóng ra, xoay tròn, mang theo kình lực đáng sợ kinh người. Ngay cả tảng đá khổng lồ nhìn qua đặc biệt rắn chắc cũng bị nàng xuyên thành nhiều lỗ thủng, động tác nhẹ nhàng đơn giản như đang đâm vào một miếng đậu hũ cỡ lớn, khiến ba gã lão giả trừng lớn mắt, như không thể tin được.

Đây là công phu gì? Tiểu quỷ này lại còn có sát chiêu như vậy?

Vân Cuồng phóng khoáng cười dài, đôi mắt đen như mực hơi chuyển, ngân phiến đã rời tay, bay nhanh về phía phi dao, kéo theo phi đao xoay tròn, hình thành một vòng tròn uy lực mạnh mẽ, ẩn chứa hơi thở chết chóc khiến ba gã trưởng lão thay đổi sắc mặt. Mũi nhọn sắc bén đảo qua, da thịt trên người ba lão nóng rực, đau rát, ba lão tự biết lợi hại, không khỏi hoảng sợ, đồng loạt lui về sau. Nếu tùy ý đón đầu chiêu này, chỉ sợ cả người bọn lão sẽ bị xé thành từng mảnh nhỏ.

“Này, điều này sao có thể” Tần Niệm cảm thấy bản thân hắn sắp điên rồi, đến ba cao thủ Tử Trúc mà cũng bị một mình ‘hắn’ đánh lui! Nói giỡn sao? ‘Hẳn’ chẳng qua chỉ là một cao thủ mới bước vào Tử Trúc thôi mà.

Bốn người ở đây đột nhiên cảm thấy hoa mắt, bốn phương tám hướng dường như đều có bóng người màu tuyết trắng của Vân Cuồng. Tần Niệm cảm thấy cổ lạnh lẽo, ngay cả đau đớn cũng chưa cảm giác được thì trước người đã phun ra một tia máu tươi ấm áp, thẳng tắp bắn ra xa đến ba, bốn thước.

“Trên đời này không có gì là không có khả năng, Tần Niệm, nếu kiếp sau được đầu thai lần nữa, thì ngươi nên cầu trời đừng gặp lại ta, nếu không… Ha ha.” Tiếng cười lạnh lẽo vang lên sau lưng Tần Niệm, hắn trợn tròn mắt nhìn, chỉ cảm thấy vị trí hậu tâm (vị trí tim ở sau lưng) đau đớn, không kịp nói lời nào đã “Phù phù” ngã trên mặt đất…

Lạc Anh Phiêu Nhứ*, Lăng Ba Vi Bộ.

(*tên chiêu thức, mà lạc anh phiêu nhứ dịch ra là cánh hoa đào nhẹ nhàng bay theo gió =.=!!! đại khái đều là khinh công, tạo ảo giác, đánh lạt hướng)

Sau khi đột phá tầng mười một của bí quyết Kinh Thiên, nội lực trong cơ thể nàng càng thêm hùng hậu, có rất nhiều chiêu thức võ học thâm ảo cũng được Vân Cuồng thi triển dễ dàng. Vừa rồi nàng sử dụng kết hợp hai chiêu thức này, đã làm uy lực chiêu Diệp Thiên Đoạt Hồn Nhận* tăng mạnh. Có điều sử dụng đồng thời nhiều loại chiêu thức cùng một lúc cũng khiến thân thể Vân Cuồng bị ảnh hưởng không nhỏ. Vì muốn dời sự chú ý của ba gã trưởng lão Tử Trúc, Vân Cuồng không tiếc lấy hơn phân nửa nội lực làm mồi dụ, còn chính mình lại chớp lấy cơ hội này, yên lặng xuất hiện sau lưng Tần Niệm, lúc này mới có thể một kích đắc thủ, giết Tần Niệm.

(*chiêu cứa cổ Tần Niệm)

Ba gã trưởng lão hoảng sợ trừng mắt nhìn thiếu niên tươi cười tao nhã kia, trong lòng vừa sợ hãi lại tham lam, thậm chí ngay cả khi nhìn thấy Tần Niệm sắp bị giết cũng không lập tức phản ứng lại. Loại thân pháp vừa rồi, bọn họ nghe cũng chưa bao giờ nghe qua, bí tịch võ học như vậy, tuyệt đối có thể khiến mọi gia tộc trên đại lục sống chết tranh giành. Nếu tự mình chiếm được thì…

Ba gã trưởng lão nhìn thấy nàng đã đắc thủ, lập tức phản kích lại: Cho dù chiêu thức của ‘hắn’ tinh diệu cỡ nào, nhưng cuối cùng ‘hắn’ lại chỉ là một cao thủ Tử Trúc, lúc này chắc hẳn nội lực của ‘hắn’ đã tiêu hao không ít. Nghĩ đến đó, ba gã không khỏi trao đổi cho nhau một ánh mắt, hung ác xông về phía Vân Cuồng!

Vân Cuồng nhìn thấy đáy mắt tham lam của ba gã trưởng lão, lạnh nhạt hừ một tiếng, cũng không muốn dây dưa với bọn họ nữa. Dù sao Tần Niệm đã chết, sau này nàng sẽ còn nhiều thời gian mà chậm rãi chơi đùa với Tần gia.

Khinh công của nàng độc nhất thiên hạ, muốn chạy còn không dễ dàng sao?

Mắt thấy ba gã trưởng lão như sói đói vồ mồi nhào tới, Vân Cuồng tao nhã xoay người, muốn thi triển khinh công rời đi, lại đột nhiên từ đâu vọng đến một tiếng hét lớn như sấm dậy: “Khá khen cho ba lão rác rưởi các ngươi! Thân là cao thủ Tử Trúc lại dám chặn đường, tùy ý giết chóc ngay giữa ban ngày! Mặt mũi của người luyện võ đều bị các người làm mất sạch! Đáng chết, thật là đáng chết!”

Bóng người màu đen chợt lóe, Vân Cuồng đột nhiên cảm thấy một luồng nội lực ôn hòa lẻn tới, ngay cả phản ứng cũng không kịp đã bị ôm vào một lồng ngực rắn chắc, dày rộng. Ống tay áo của nam tử kia nhẹ nhàng phất qua, ba gã trưởng lão Tử Trúc trực tiếp bị quạt bay, va vào vách đá, đụng thành ba lỗ thủng hình người.

Ba cao thủ tuyệt thế, nhưng ở trước mặt hắn lại chẳng khác gì ba đầu heo đợi làm thịt, ngay cả một chút phản kháng cũng không có! Đây là dạng võ công gì vậy?

Vân Cuồng kinh hãi, nâng mắt đánh giá hắn, dưới ánh sáng mặt trời, một khuôn mặt góc cạnh tuyệt mỹ ánh vào mi mắt, khiến trái tim Vân Cuồng nhất thời đập lỗi một nhịp.

Dung mạo nam nhân giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ nhất, hoàn mỹ nhất, ngũ quan anh tuấn, mềm mại lại không mất cương nghị, góc cạnh rõ ràng nhưng không có vẻ quá sắc bén. Hắn nhìn qua chỉ hơn hai mươi tuổi nhưng cả người lại lộ ra sự thành thục. Chỉ thấy mày kiếm của hắn khẽ nhếch, trong mắt lộ rõ sự khinh thường và cuồng ngạo.

Không thể không thừa nhận khuôn mặt này rất có lực sát thương. Chỉ sợ dù có nói hắn là nam nhân tuấn mỹ nhất trên đời cũng không đủ! Hơn nữa khí chất độc đáo trên người nam nhân này còn xuất chúng hơn cả dung mạo của hắn

Một thân hời hợt khoác trường bào màu đen thuần, ngay cả vạt áo cũng tùy tiện khép lại, lộ ra xương quai xanh mê người và lồng ngực rắn chắn. Bên hông treo một cái hồ lô rượu, mái tóc đen dài lơ đễnh thả sau đầu, ngay cả một sợi dây buộc tóc cũng lười sử dụng, phóng đãng không kiếm chế, tùy ý bay múa theo nhịp thở ngông cuồng, chất chấp của hắn.

Tuy rằng rất tùy ý nhưng hắn lại khiến người ta cảm thấy nguy hiểm, một loại nguy hiểm vô cùng đáng sợ.

“Dạ… Dạ Ly Thiên đại nhân…” Tròng mắt của ba gã trưởng lão Tử Trúc như muốn rớt ra ngoài, trong nháy mắt ngay cả suy nghĩ muốn chết đều có: Đụng ai không đụng lại đụng phải sát thần này! Trời ạ, đây là nhân vật mà chủ nhân bọn họ cũng phải nhân nhượng ba phần đấy!

Nam tử mặc (đen) bào hừ lạnh một tiếng, đôi mắt dài nhỏ hơi nheo lại, thản nhiên hỏi: “Ba cao thủ Tử Trúc lại ra tay với một tiểu cô nương yếu đuối, hừ, các ngươi cho rằng Ma Môn ta ở không à! Có bản tôn ở đây, các ngươi dám động nàng thử xem?”

Vân Cuồng choáng váng, không phải giả vờ mà là thật sự choáng váng!

Rất máu chó! Đây là cái gì vậy? Anh hùng cứu mỹ nhân sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK