Khi Doanh Trinh thấy rõ người trong phòng cũng là trợn mắt há mồm, hắn cũng không ngờ là sẽ gặp được Tưởng San ở đây.
Ánh trăng nhàn nhạt soi lên khuôn mặt thanh tú tuyệt luân của đối phương, bên trong hai con mắt sáng long lanh vẫn mang theo một tia trắng đục, váy dài xanh màu nước hồ, cặp chân trần trong suốt như ngọc, mấy sợi tóc xanh xốc xếch tản mát trên gương mặt, đang khoanh chân ngồi ngay giữa phòng.
"Cô bị thương rồi?" Doanh Trinh hỏi.
Tưởng San thần sắc điềm tĩnh, khóe miệng khẽ nhếch cười, dửng dưng một cách khó tả,
"Ta bị thương hay không, cũng không liên quan tới ngươi, ngươi đi đi."
Doanh Trinh nhấc chân bước vào trong phòng, liếc nhìn hoàn cảnh chung quanh phòng, chỉ thấy bếp lò đổ sụp, bàn ghế và am thờ Phật cũng phủ đầy tro bụi, mạng nhện chi chít, xem ra Tưởng San cũng là lâm thời tới đây.
"Người của Liệt Uy đường là cô giết? Bọn hắn tại sao lại gây chuyện với cô?"
Tưởng San ngọc dung thần thánh trang nghiêm, hai tay gác lên đầu gối cũng đang không ngừng nặn ra các loại thủ ấn, từng sợi từng sợi linh khí mà mắt trần có thể thấy được đang quấn quanh thân, thế nhưng bên trong hơi thở khí cơ lại vẫn dài ngắn không đều, xem ra thụ thương không nhẹ.
"Ngươi đi đi, nếu ngươi còn không đi sẽ muộn đó."
Doanh Trinh nghe vậy lập tức nhíu mày, ý thức được sự tình có chút không đúng, Tưởng San thân là cung chủ Lạc Hoa cung, tự thân tu vi vốn đã khủng bố, so với Khương Bái Ninh trước trận chiến tại Hán giang chỉ hơn chứ không kém, là ai có thể đả thương nàng? Bên trong Liệt Uy đường không có ai có thực lực này, mà câu nói đó của đối phương rõ ràng là đang cảnh cáo mình, nói cách khác, theo Tưởng San, tình huống tiếp theo ngay cả mình cũng ứng phó không được?
"Cô đi với ta đi."
Tưởng San nghe Doanh Trinh nói như vậy, cặp tú mi khẽ động, biểu lộ trên gương mặt đột nhiên trở nên thống khổ vạn phần, bờ môi run rẩy, ngữ khí cầu khẩn nói:
"Coi như San nhi van chàng, đi đi."
"Hắn có đi hay không, quan hệ gì với ngươi?" Một giọng nữ băng lãnh từ sau lưng Doanh Trinh vang lên,
Tưởng San lập tức biến sắc, sắc mặt như tro tàn,
Ngay sau đó, Doanh Trinh chỉ cảm thấy có một bàn tay chặn ngay hậu tâm mình, một luồng lực đạo to lớn chưa từng có trong sát na đã phong kín khiếu huyệt toàn thân mình,
Thanh âm này lại cực kỳ quen thuộc, mặc dù đây là lần đầu tiên Doanh Trinh nghe được, nhưng thanh âm này như sớm đã in dấu trong đầu của mình, cơ hồ vừa nghe thấy thanh âm này, Doanh Trinh liền biết người đến là ai.
Nữ Đế, Giang Thanh Huệ,
Cũng chỉ có nàng, mới có thể khiến Tưởng San rơi vào tình cảnh phải trốn, cũng chỉ có nàng, mới có thể khiến Tưởng San mở miệng nhắc nhở chính mình.
Doanh Trinh biết rõ, nếu như Giang Thanh Huệ muốn giết hắn, thì hắn hẳn phải chết không nghi ngờ, thế nhưng mà hắn biết, không có chữ nếu như này.
Hai dòng lệ trong vắt từ trong hai con mắt không cách nào nhìn thấy đồ vật của Tưởng San chảy xuống, chỉ nghe nàng buồn bã nói:
"Người ngươi muốn tìm chính là ta, không quan hệ gì đến hắn, ngươi để hắn đi thôi."
"Ha ha... Ngươi là đang gây chia rẽ quan hệ tỷ đệ của bản tôn đó ư? Đệ đệ của ta lúc nào đến phiên ngươi quan tâm rồi?"
Từ đầu từ cuối cùng, Doanh Trinh ngoại trừ có thể cảm giác được ngọc chưởng mềm mại sau lưng, còn lại không phát hiện được mảy may khí tức tồn tại, tựa thể Giang Thanh Huệ căn bản không hề tồn tại vậy, bởi vậy có thể thấy Nữ Đế đáng sợ thế nào.
Đột nhiên, Tưởng San song chưởng buông ra, khí cơ quanh thân tan hết, dù không thấy đường, nhưng vẫn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía sau lưng Doanh Trinh,
"Ta thua, thua rất thảm, vốn cho rằng trong lòng đã sớm buông được hắn, nhưng chưa từng nghĩ, tối nay vừa cảm ứng được khí tức của hắn, tâm liền loạn, mới dẫn đến bị ngươi phát hiện chỗ ẩn thân, đáng buồn chính là, cho đến tận thời này khắc này, trong lòng của hắn vẫn không hề lưu lại một vị trí nhỏ bé nào cho ta, loại thống khổ này, Nữ Đế chắc hẳn cảm nhận sau sắc nhất a?"
Nói xong, Tưởng San trên mặt hiện ra một nụ cười tà mị.
"Ha ha ha ha ~~ bản tôn biết ngươi đang khích ta giết ngươi, để cho đệ đệ ngoan của ta ghi hận trong lòng người làm tỷ tỷ ta đây, có điều ngươi tính sai rồi. Trước khi chưa hề rời khỏi Quang Minh đỉnh, trong lòng bản tôn ngươi đúng là kẻ nhất định phải chết, bất quá hiện tại à ~ bản tôn sẽ chỉ coi ngươi như một tiện nhân không ai muốn mà thôi."
Giang Thanh Huệ một trận cười khẽ, tiếng cười khiến người ta không cảm thấy được mảy may tức giận, chỉ thấy nàng ném ánh mắt lên người Doanh Trinh, đưa một cánh tay ngọc khác lên khảy khảy mộc trâm trên đầu Doanh Trinh, sau đó lại bóp eo Doanh Trinh một cái,
"Đệ đệ mập lên một chút rồi, thế nào? Gần đây bồi tiếp Khương Bái Ninh một đường du sơn ngoạn thủy, tâm tình cũng không tệ lắm?"
Doanh Trinh cơ hồ trả lời trong vô thức:
"Đại tỷ đừng chế giễu đệ."
Giang Thanh Huệ luôn khiến người không dám nhìn thẳng phát ra một chuỗi tiếng cười yêu kiều như chuông bạc, sờ nắn hai mông Doanh Trinh,
Doanh Trinh tịnh không vì hành vi đó của nàng mà cảm thấy có gì là không thỏa, sâu trong nội tâm chỉ cảm thấy khi ở cạnh đối phương toàn bộ thể xác và tinh thần mình đều hết sức buông lỏng, mặc dù thể nội khí cơ bị phong, nhưng hắn hoàn toàn không lo lắng nàng sẽ thương tổn mình, chỉ cần nghe thấy thanh âm đối phương, liền cảm thấy thân cận phi thường. Có lẽ đây chính là cảm giác thân nhân đi.
"Tỷ tỷ không hề chế giễu đệ, hái hoa ngắt cỏ là thiên tính của nam nhân, vô luận đệ ở bên ngoài làm loạn thế nào, chúng ta sẽ không bị thiệt, một trái tim lớn như vậy, cất chứa một người sao đủ, tỷ tỷ đã nghĩ thông suốt, không thể đem tất cả nữ nhân ái mộ đệ đều một gậy đánh chết, ai bảo tướng mạo đệ đệ nhà mình khiến người khác ưa thích chứ? Về phần Khương nha đầu đó à, tỷ tỷ cũng sẽ không động đến ả, bởi vì làm vậy sẽ khiến đệ không vui, "
Doanh Trinh khó được phen cười đùa tí tửng, nói: "Vẫn là đại tỷ hiểu đệ, có điều nha, hái hoa ngắt cỏ thì sẽ không còn nữa, hiện tại chỉ muốn làm xong một ít chuyện rồi trở về Quang Minh đỉnh, thành thành thật thật hầu ở bên người đại tỷ."
Thật lâu sau,
Sau lúc trầm mặc Giang Thanh Huệ đột nhiên ngữ khí nhu hòa nói:
"Đệ có thể suy nghĩ như vậy, thật sự rất tốt, trước khi đệ trở về Quang Minh đỉnh, tỷ tỷ sẽ lôi những tên gia hỏa phản cốt từng tên tất cả đều mang về, trả lại đệ một Minh giáo hoàn chỉnh, miễn cho đệ phàn nàn lúc đệ không có ở đây tỷ tỷ làm mất sạch gia sản, về phần Tiền Phong doanh, cái tên Lục Chính Quang khô khan cứng ngắt đó cũng không có bao nhiêu năng lực, ta đã phái một số người Lâm Huy điện qua để chống đỡ Lĩnh Nam chút đỉnh. Đã thật lâu rồi đệ chưa có ôm Tiểu Bảo, cái tên Doanh Doanh đó rất hay, nó rất thích, ta cũng thích."
Nói xong, Doanh Trinh chỉ cảm thấy bàn tay sau lưng chậm rãi thu hồi, tiếp đó, trên mông bị đánh bốp một cái,
Chỉ nghe Giang Thanh Huệ bật cười một tiếng yêu kiều: "Mông vẫn săn chắc như vậy, nhớ sớm về nhà."
Doanh Trinh vội vàng xoay người, lại phát hiện sau lưng đã là trống không, đại tỷ lúc đến đột nhiên, lúc đi cũng là vô thanh vô tức.
"Đừng nhìn nữa, cô ta đã đi rồi, " Tưởng San chậm rãi đứng dậy, đến bên cạnh Doanh Trinh, "Ta vốn cho rằng cô ta sẽ không bỏ qua mình, cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho chàng, không ngờ lại là kết quả này. Cô ta đã thay đổi, vậy mà vì chàng biết lấy lui làm tiến, bất quá ta vẫn còn phải nhắc nhở chàng một câu, trong lòng cô ta Khương Bái Ninh tuyệt đối vẫn sẽ là người phải giết đầu tiên, "
Doanh Trinh trong lòng xác thực bởi vì không thể nhìn thấy mặt Giang Thanh Huệ mà hơi cảm thấy thất lạc, đó thật sự là cảm xúc phát ra từ đáy lòng, dù sao đối phương cũng là người thân nhất của mình, không hề giả chút nào,
Doanh Trinh nhìn ra ngoài phòng, thản nhiên nói:
"Ta lại cảm thấy cô đã nghĩ sai, tỷ ấy sẽ lừa gạt bất cứ kẻ nào, song vĩnh viễn sẽ không gạt ta."
Tưởng San thần sắc ngẩn ngơ, lâm vào trầm tư...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
05 Tháng sáu, 2020 15:51
t thì thấy bác cvt rất có tâm đấy chứ, đọc rất thoải mái. :))
03 Tháng sáu, 2020 12:09
Đa tạ đã ủng hộ. Do tại hạ đi làm nên mỗi ngày trong tuần thường chỉ được 2-3 chương. Chỉ cuối tuần mới được 4-5 chương :) Như vậy cũng đủ đuổi kịp tác giả trước khi truyện đi được 2/3 chặn đường. Chỉ sợ đến lúc ấy chúng ta ai cũng treo mỏ thôi :sweat_smile:
03 Tháng sáu, 2020 12:07
Đa tạ đã ủng hộ
03 Tháng sáu, 2020 12:07
Đa tạ đã ủng hộ
02 Tháng sáu, 2020 04:06
Truyện hay bất ngờ, ban đầu không hi vọng nhiều lắm nhưng càng đọc thấy bút lực tác lại rất khá. Hóng chương!!!!
01 Tháng sáu, 2020 19:49
Càng đọc càng thèm
01 Tháng sáu, 2020 19:34
truyện đọc cuốn quá . hi vọng cvt tăng thêm thuốc để ae qua cơn nghiện
01 Tháng sáu, 2020 16:30
Các hạ yên tâm, tại hạ xem phim HK từ năm 88, mê đọc truyện kiếm hiệp từ năm 94, tham gia nhóm đả tự trên maihoatrang năm 2001 nên biết rõ cái gọi là “văn phong kiếm hiệp” mà các hạ nói nó phải nên thế nào. :relaxed:️
01 Tháng sáu, 2020 08:44
Đây là truyện Võ Hiệp, giờ Cô ấy, Anh ấy, em, tôi vào có mà thành ra truyện đô thị à ? đọc ngán nhất truyện dịch thể loại cổ trang võ hiệp mà cứ anh, em, cô chú. ngang phè phè
31 Tháng năm, 2020 23:23
Ngươi-ta là xưng hô giữa bề trên-dưới, lạ-xa hoặc giận-ghét-hờn-thù. Trong tiếng Việt, có rất nhiều danh xưng cho những mối quan hệ giữa sư-đồ, phụ/nương-tử/nữ, huynh/đệ/tỷ/muội... Tại hạ chỉ cố vận dụng càng nhiều những danh xưng ấy để làm rõ mối quan hệ giữa các nhân vật với nhau càng tốt. Đọc (dù chỉ là Vietphrase) truyện mà xuyên suốt từ đầu đến cuối chỉ ngươi-ta với nhau cũng như ăn bát mì không qua ngày đoạn tháng. Thật ngán lắm thay :))
31 Tháng năm, 2020 21:04
ko cần phải đổi xưng hô thành " cô ấy " " anh ấy " v..v. đâu
Giữ lại xưng hô ta ngươi cho hợp văn phong kiếm hiệp
31 Tháng năm, 2020 18:56
Đọc hay dã man sếp ơi bom 1 phát vài chục chương thì tuyệt vời
31 Tháng năm, 2020 09:18
Huhuhu tạ lỗi T7 đáng lẽ ít nhất 5-6 chương nhưng vì tại hạ xỉn quắc quá không lên mạng được... Xin thứ lỗi cho
31 Tháng năm, 2020 09:17
CN tại hạ sẽ cố nhưng vài chục chương thì chắc chết =))))
30 Tháng năm, 2020 11:47
Bommmmm
29 Tháng năm, 2020 13:06
Mai t7 bom vài chục chương đi bạn
29 Tháng năm, 2020 13:05
Truyện còn ít chương quá nên chưa nhìu ng đọc
28 Tháng năm, 2020 19:39
Có lẽ phần lớn độc giả thích thể loại yy trong đó nhân vật chính là kẻ thị huyết hiếu sát (cái mà những độc giả trẻ tuổi đó gọi là "sát phạt quyết đoán") cho nên không thích thể loại kiếm hiếp huyền ảo như vầy. Hoặc cũng có lẽ vì ít chương quá nên chưa đủ lôi kéo sự chú ý của mọi người. Mọi thứ đều có lý do, thôi thì cứ tùy duyên vậy. Dẫu sao thì tại hạ cũng thay mặt tác giả đa tạ đạo hữu đã yêu thích tác phẩm này :)
28 Tháng năm, 2020 19:36
Tuần này hơi bận nên cố 3-4 chương/1 ngày. Tại hạ cũng không muốn đuổi kịp tác giả sớm quá (hiện tác giả đã viết được tầm 320 chương có lẻ), lúc đó độc giả đói thuốc còn khổ hơn.
28 Tháng năm, 2020 17:31
Sao mấy truyện bõ hiệp hay tnay mà ít tương tác thế nhỉ
28 Tháng năm, 2020 15:16
Vã truyện vãi ngày ra cài chương hic
27 Tháng năm, 2020 19:23
Tại hạ sẽ rà sửa Tinh Uyển thành tên Thanh Uyển (Mộc Thanh Uyển) hết. Do chữ “qing” đồng âm nên tác giả hay viết nhầm. Mộc Thanh Uyển đọc nghe giống Mộc Uyển Thanh trong Thiên Long Bát Bộ nên tại hạ quyết định dùng nó. Nếu các đạo hữu có phát hiện chương nào có sai sót về tên thì báo hộ cho. Đa tạ!
27 Tháng năm, 2020 07:12
Đa tạ đạo hữu đã yêu thích.
27 Tháng năm, 2020 01:19
Đọc siêu hay siêu lôi quấn
26 Tháng năm, 2020 08:41
bác cvt edit kỹ thật ấy. nói thật là trình độ dịch của 1 bộ phận dịch giả chắc cũng tầm tầm ntn thôi. :)))))
BÌNH LUẬN FACEBOOK