Nắng mai trong và mịn như nước hồ thu chảy tràn xuống, ôm lấy cả kinh thành Thăng Long. Tại Bình Nguyên vương phủ, ai nấy mặt mày sáng láng, tinh thần sảng khoái, có lẽ do thời tiết hôm nay ôn hoà lại ấm áp nên chúng nhân nhất nhất đều cảm thấy vui vẻ.
Trong biệt viện, các tân hộ vệ bắt đầu thức dậy, chuẩn bị cho một ngày luyện tập vất vả. Thân hình tròn tròn của Nguyễn Tuấn bật ra từ trong chăn, cậu ta đưa tay lên dụi dụi hai mắt rồi hướng về phía chiếc giường đối diện, định lên tiếng gọi. Có điều, vừa mới liếc qua thì Nguyễn Tuấn mới phát hiện người vốn phải ngủ trên chiếc giường kia đã dậy từ lâu, chỉ nhìn đống chăn gối được gấp gọn gàng, vuông vức kia là hiểu. Nguyễn Tuấn từng quan sát Bảo Lâm dọn dẹp giường ngủ, nhất thời ngưỡng mộ mà học theo, nhưng lại không thể làm được, vì cậu ta đâu có biết sau này hậu nhân của mình sẽ phải học một môn học mang tên Giáo Dục Quốc Phòng chứ!
Ây da, tại hạ lại lan man rồi. Tóm lại, bạn cùng phòng của Nguyễn Tuấn chắc chắn đã bị Đào thủ lĩnh lôi đi luyện công. Trong lòng Nguyễn Tuấn bỗng cảm khái, không tự chủ mà thốt lên:
- Cậu ta thật là có phúc!
"Quạ, quạ!" - Lời Nguyễn Tuấn vừa dứt, đột nhiên trên cành cây sát ngay ngoài cửa sổ vang lên một âm thanh kỳ dị.
Có phúc, quả nhiên Phạm Bảo Lâm rất có "phúc".
Cách biệt viện không xa có một toà lầu được thiết kế khá tao nhã, cột ngọc mái cong. Trước tiểu lầu, hồ sen đang nở rộ, gió mát phất qua vài rặng liễu buông rủ, cuốn theo hương sen thơm ngát. Trên nền tranh đẹp đẽ xuất hiện bóng dáng của một chàng trai tuấn tú, chỉ thấy người này thân vận đồ đen, mái tóc dài mượt buông xoã trên vai như một màn sương, gương mặt thanh thoát, sống mũi cao và thẳng, mắt phượng sắc sảo, môi mỏng quyến rũ, quả nhiên hiếm thấy. Lại thấy hắn hiện đang lười biếng dựa vào gốc cây dương liễu, tay cầm một vò rượu nhỏ, chăm chú quan sát phía đối diện, khoé môi hơi nhếch lên.
Hành động này không khỏi khiến người khác ngạc nhiên, không tự chủ mà nhìn theo. Có điều không nhìn thì chớ chứ một khi đã nhìn thì bức tranh tuyệt mỹ hoà hợp giữa người với cảnh kia sẽ lập tức bị phá hủy. Bởi, ở phía đối diện có một thiếu niên đang gập chân đứng tấn trên cọc hoa mai vô cùng bất nhã, khuôn mặt đỏ lên như tôm luộc còn toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi. Cảnh tượng này bỗng tạo ra bầu không khí quái dị, dường như bức tranh toàn cục đã bị xé đôi, một nửa vẽ cảnh khoái lạc còn nửa kia hoạ bức cực hình.
Bảo Lâm hai chân gập vuông góc chín mươi độ, run run trụ vững. Nàng thực rất muốn đem thước ra đo góc mà tính diện tích tam giác vuông. Thứ nữa đó là nàng phải đứng yên một chỗ cách mặt đất cả vài thước, trên một mặt phẳng quá nhỏ hẹp cho nên thần kinh căng thẳng, nhất thời hai mắt hoa lên, hận không thể giống như các nhân vật nữ chính trong các bộ phim truyền hình vượt thời gian, đó là giả ngất hòng tranh thủ lòng thương cảm của các vị đại ca giang hồ này. Tiếc thay chỉ duy thị lực của nàng là có vấn đề còn thể chất của nàng thậm chí còn tốt hơn cả người bình thường.
Một tuần luyện tập vừa qua với Bảo Lâm bằng cả một năm lao động công ích cho xã hội. Sáng sớm gà còn chưa gáy vậy mà nàng đã bị Đào Thiên Lang lôi ra khỏi chăn, mơ mơ màng màng làm vệ sinh cá nhân xong liền bị kéo tới đây luyện võ. Đứng tấn thì không sao nhưng về luyện kiếm thì khác. Nói ra thì thật là xấu hổ, Bảo Lâm cảm thấy vô cùng có lỗi với bụi trúc tan tác bên kia, vô cùng có lỗi với nóc của tiểu lâu, vô cùng có lỗi với quần chúng nhân dân.
Mặt trời ngày một lên cao, mồ hôi túa ra trên trán Bảo Lâm, nàng nghiến răng nhìn ai đó đang nhàn nhã uống rượu ở phía xa, hận sao thời này chưa có luật giao thông để phạt hết tiền của hắn đi! Nhưng tốt xấu gì thì cũng chính là nàng đã chọc vào hắn trước, quả nhiên trên đời không nên đắc tội với đàn ông và tiểu nhân, tự tạo nghiệt không thể sống.
- Thủ, thủ lĩnh, có thể cho tiểu nhân nghỉ một chút được không? - Bảo Lâm hít một ngụm khí lạnh, cắn răng hỏi.
Ai kia vừa nghe, chân mày nhướng cao, hắn nhếch mép cười. Bảo Lâm bỗng thấy sống lưng lạnh buốt.
Đào Thiên Lang ném vò rượu sang một bên, bàn tay khẽ đập vào nền đất, thân hình đẩy bật lên nhẹ tựa lông hồng. Trong chớp mắt, trường kiếm mà hắn giấu trong tay áo lao ra, Bảo Lâm nhất thời cảm thấy có một luồng khí lạnh thốc tới, theo phản xạ mà nghiêng đầu, làn sát khí chảy sượt qua chóp mũi, hiện nguyên hình chính là thanh kiếm của Đào Thiên Lang.
Nhanh như chớp, Đào Thiên Lang một chân đứng trên cọc hoa mai, tay trở kiếm, thân hình uốn cong như phụng hoàng triều nhật, hắn vung kiếm chém ngang. Bảo Lâm hoảng hồn, hai chân khẽ đảo, đạp mạnh vào cọc hoa mai lấy đà, cơ thể lập tức bay lên nhẹ như gió thoảng, vững vàng đáp xuống.
Hơ? - Bảo Lâm ngạc nhiên - Mình biết khinh công từ khi nào vậy? Ai da da, xem ra công sức cả tuần vừa qua xem ra không uổng phí chút nào!
Trước mắt Bảo Lâm, thanh kiếm vẫn xé gió lao tới khiến luồng suy nghĩ đầy tự hào của nàng bị cắt đứt, thay vào đó là sự sợ hãi. Mỗi đường kiếm của Đào Thiên Lang chiêu nào chiêu nấy đều là tuyệt kỹ tất sát. Chỉ cần sơ sẩy, cái mạng nhỏ của Bảo Lâm nàng chắc chắn không thể giữ.
"Keng!" - Nhanh chóng rút một thanh kiếm trên giá, Bảo Lâm vung kiếm lên tiếp chiêu.
- Thủ, thủ lĩnh! - Bảo Lâm nhe răng cười cầu tài - Trước đây là tiểu nhân không đúng, mong ngài hãy mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua cho, tiểu nhân sẽ luyện tập chăm chỉ.
Nét cười trên môi Đào Thiên Lang càng sâu, đáy mắt loé lên một tia sáng, hắn chém xuống tới tấp. Kiếm chiêu của Hắc Long bang khá phức tạp, lúc thì như nước chảy mềm mại, khi lại giận dữ tựa dòng nước lũ cuộn siết, đôi lúc lại tinh tế như bút Phán Quan phết chấm huyện đạo đối phương. Bảo Lâm cùng hắn luyện kiếm bảy ngày thì cũng coi như là có vài miếng võ phòng thân trước đám lưu manh ô hợp chứ không thể đấu với cao thủ như hắn.
Kiếm chiêu liên miên không dứt, mồ hôi trên trán Bảo Lâm vã ra, chảy ròng ròng xuống cổ, nàng nghiến răng, hai tay tê rần, hơi thở nghẹn lại, điên cuồng chống trả: Cái quái gì vậy? Tên này thực muốn lấy mạng mình sao?
Đào Thiên Lang khẽ nhíu mày rồi lại cười. Lần này Bảo Lâm thấy không ổn thực sự vì hắn đã nhanh chóng đổi chiêu, gạt kiếm của nàng bay sang một bên, lập tức áp sát ngay trước mắt nàng như ma như quỷ.
Hơi thở nóng gấp của hắn lướt trên mặt Bảo Lâm.
Đào Thiên Lang nhướng mày, đoạn, khẽ cúi xuống, đặt nhẹ lên môi Bảo Lâm một nụ hôn. Hai mắt Bảo Lâm mở trừng trừng, hương ngọc lan hoà lẫn với hương hoa mai thanh khiết của núi Thanh Phong thấm vào khứu giác. Rèm mi cong khẽ động, mái tóc Đào Thiên Lang xoã xuống, đan vào tóc mai của Bảo Lâm, dường như đang kết tóc.
Nụ hôn đầu đời của tôi. Aaaaaaaa!!!! - Trong lòng Bảo Lâm thầm thét vang, nàng phẫn nộ co chân đạp mạnh vào phần hạ bộ của Đào Thiên Lang khiến hắn hét lên rồi cắm đầu chạy mất. Để lại một vị đang ngã vật ra đất mà rên rỉ:
- Tiểu tử, ngươi được, được lắm!
Tiếc là những từ này rất nhỏ nên người nào đó không thể nghe thấy.
Đào Thiên Lang đưa mắt nhìn theo thân ảnh đang mất hút đằng xa, nhăn mặt gượng dậy. Hắn đưa tay lên chạm vào môi, cười nhạt, tuy không hiểu sao bản thân mình làm vậy nhưng hắn không hề cảm thấy ghê sợ mà ngược lại còn có chút xao động. Hành động này dường như chỉ là bộc phát mà thôi. Nhiều năm sau đó khi ngồi yên trên ghế, hướng mắt nhìn qua ô cửa nhỏ mà hồi tưởng quá khứ hắn bỗng cảm thấy đắc ý.
Đào Thiên Lang đứng lên, phủi phủi y phục, "âu yếm" dằn từng tiếng:
- Phạm Bảo Lâm, để xem ngươi có thể trốn đến bao giờ?
Có điều, chính Đào Thiên Lang cũng không hề biết rằng những lời nói của hắn lúc này cũng chính là những lời mà hắn sẽ nói với ai kia suốt quãng thời gian sau này. Nàng chạy thì hắn tìm, đơn giản vậy thôi.
Thời tiết giữa trưa hôm nay oi bức lạ, thái dương trên cao kia mặc sức ra uy, không ngừng phóng xuống nhân gian những tia kiếm quang bỏng rẫy cơ hồ thiêu cháy mặt đất. Có điều các loài hoa trồng xung quanh, cũng như bên trong Vương phủ lại rực rỡ trổ hoa, kiêu hãnh khoe sắc. Cây cối dạo ấy xanh tươi mơn mởn, dường như chúng biết rằng những năm tháng sung mãn xuân sắc như vậy sẽ trôi qua rất nhanh, khoảng thời gian còn lại - Khi thu sang, đông tới - sẽ chỉ còn lại sự héo tàn.
Trốn thoát khỏi "nanh vuốt" của Đào Thiên Lang, Bảo Lâm cắm đầu chạy không biết trời đất gì, giống như lần trước, nàng chạy cho đến khi hai chân rã rời thì mới dừng lại. Bảo Lâm cúi gập người, thở dốc, mồ hôi tuôn đầy mình, tim đập thình thịch như trống trận.
Một lát sau, nàng ngẩng lên, đưa tay chà môi liên tục, hai mắt nảy ra hai đốm lửa nhỏ, chỉ tay lên trời, phẫn nộ quát:
- Mợ nó chứ! Từ khi sinh ra đến giờ mình chưa bao giờ bị khinh bạc như vậy. Tốt xấu gì thì mình cũng đâu có làm gì thất đức mà liên tục gặp phải chuyện xui xẻo, đặc biệt là từ lúc dính phải cái tên oan hồn kia! Bị lôi ra tập cung với kiếm cả tuần, mỗi ngày phải làm cái vạc hai chân trên đám cọc hoa mai kia cả vài tiếng đồng hồ thì không nói làm gì, nhưng lần này là first kiss đó nha! Ai da da, first kiss của mình đã bị một tên biến thái cướp mất. Ngươi tưởng ngươi là cấp trên mà có thể bóc lột sức lao động, tùy ý làm tổn hại tinh thần của ta sao? Ta nhổ vào cái gì mà "Đào thủ lĩnh", mặc ngươi là đào hay mận, rồi sẽ có ngày ta sẽ báo thù!!!
Bảo Lâm phát tiết xong liền giơ tay ôm đầu vẻ vô cùng uỷ khuất, không ngừng lẩm bẩm:
- Nụ hôn đầu đời của ta! Ta đã bị một tên biến thái cưỡng hôn, thật là sỉ nhục, sỉ nhục quá đi! Phạm Bảo Lâm này thực có lỗi với sư phụ, có lỗi với cha mẹ cùng quần chúng nhân dân ở thời hiện đại!
Đương lúc Bảo Lâm đang say sưa độc thoại với lời lẽ vô cùng hùng hồn thì đột nhiên từ sau lưng nàng truyền tới một giọng nói trong trẻo, sang sảng dễ nghe:
- Ngươi đang làm gì ở đây?
Lời này vừa nói ra, Bảo Lâm giật bắn, tim sắp nhảy lên cổ họng đến nơi. Bởi khi nãy nàng mải chạy cho nên lạc lúc nào không biết. Bình Nguyên vương phủ nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nàng lại mới đến chưa lâu, cả ngày chỉ quanh quẩn ở biệt viện và võ trường, thực sự rất dễ đi lạc. Có điều, bây giờ không chỉ là "dễ" nữa mà Bảo Lâm đã chính thức rơi vào hoàn cảnh đó.
Trước mắt Bảo Lâm lúc này là một toà nhà lớn, trên tấm biển gỗ sơn đỏ phía trên cao có ghi ba chữ "Phù Vân điện". Nơi đây kiến trúc đặc biệt tao nhã, lợp ngói lưu li xanh biếc, cột chính làm từ gỗ lim thượng hạng, không thể nói là xa hoa nhưng lại ẩn chứa sự uy nghiêm vô thượng, bí ẩn thâm trầm, giống như người sở hữu nó. Lại quan sát xung quanh, Bảo Lâm chợt nhận ra chốn này hội tụ đầy đủ tùng, cúc, trúc, mai. Hiện tuy không phải là mùa của cúc và mai, nhưng trúc cùng tùng cũng đã tô điểm thêm cho chốn này sự thanh cao, tĩnh lặng.
Bảo Lâm dám thề với Ngọc Hoàng đại đế rằng nàng sẽ lập tức xông vào bên trong để mà nghiên cứu nội thất của đình viện Việt Nam thời cổ đại, biết đâu sau này có cơ hội trở về thế giới hiện đại nàng lại có thể viết ra một cuốn sách chỉ ra nét độc đáo trong kiến trúc Việt vào thế kỷ XV ấy chứ! Có điều, đó là nếu như sau lưng nàng không có người thứ hai như lúc này. Ai da, cứ mỗi lần có cơ hội "sưu tập" vài món đồ đổ là Bảo Lâm lại bị người khác cản trở, cho nên trong lòng vô cùng đau khổ, tim như rỉ máu.
- Ta hỏi ngươi đang làm gì ở đây? - Giọng nói đó lại vang lên một lần nữa, tuy vẫn trong trẻo nhưng lại hàm ẩn sát khí lạnh lẽo, uy lực kinh người.
Bảo Lâm nhất thời lạnh người, nuốt nước bọt đánh ực, nàng chầm chậm quay người lại. Vừa nhìn thấy người này, nàng bất giác ngẩn ngơ.
Chỉ thấy người nọ tuổi trạc mười bảy, thân vận áo lụa màu xanh ánh trăng thêu hoạ tiết hoa cúc. Chất áo mềm mại, thanh nhã cao khiết, trong mịn như nước, mỗi khi cử động liền toả ra quý khí vương giả. Nhìn lên lại thấy người này đầu đội ngọc quan, cài trâm bạch ngọc, y có khuôn mặt hài hoà, trầm ổn tĩnh lặng, đôi mắt sáng như sao, sống mũi cao và thẳng. Có thể nói là một trong ba người anh tuấn nhất mà Bảo Lâm từng gặp.
Bảo Lâm thiếu chút nữa cầm lòng không nổi đành dùng đến "đại bi chú" của Kim Kiền, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Sắc tức thị không, không tức thị sắc, trên đầu chữ sắc là một con dao.
Về phần chàng trai kia, nhìn thấy tiểu tử trước mắt sắc mặt biến chuyển liên tục, hai mắt lại dán vào khuôn mặt mình nên có chút không tự nhiên, nghĩ lại đoạn độc thoại lúc nãy của cậu ta thì trong lòng càng cảm thấy kỳ quái, không khỏi có chút sinh nghi bèn cao giọng:
- Ta hỏi: Ngươi làm gì ở đây?
Trí não Bảo Lâm đương khi ngưng trệ, tai nghe thấy chất giọng lạnh lùng này thì giật thót, nàng vội vàng lôi hồn về với xác. Chớp mắt mấy cái nhìn mỹ nam trước mắt, tâm tư Bảo Lâm xoay chuyển liên tục.
Sử sách chép lại khoảng thời gian này khá là mờ nhạt, bản thân Bảo Lâm cũng chỉ biết nàng đang sống ở thời Lê Nhân Tông, tức trước khi Lê Nghi Dân tiếm quyền và trước khi Lê Thánh Tông lên ngôi. Mà hiện nàng lại chẳng may lưu lạc đến phủ Bình Nguyên Vương - Tư dinh của Lê Tư Thành, xét trong phủ, người có thể ăn mặc qúy phái và có khí chất vương giả như vậy thì chỉ có một...
Bảo Lâm trợn tròn mắt nhìn chàng trai trước mặt, thiếu chút nữa thì quỳ sụp xuống mà hô vang hai tiếng "Vạn tuế", nhưng lại lo bị vướng phải tội khi quân vì dù sao cũng chưa phải lúc Lê Tư Thành lên ngôi nên đành giở hết tuyệt chiêu diễn xuất của người hiện đại ra.
Sắc mặt biến chuyển rất nhanh, Bảo Lâm lập tức trưng ra bộ mặt "trẻ em đi lạc", hai mắt long lanh, lông mày cụp xuống thành hình chữ bát (八), kỳ thực lúc này mà có thêm cái đuôi phía sau thì ngay lập tức Bảo Lâm sẽ biến thành hình tượng Việt Gian bán nước.
- Tiểu nhân, tiểu nhân bị lạc... - Bảo Lâm lí nhí nói, gai ốc trong người thi nhau nổi lên như nấm sau mưa.
Lê Tư Thành cảm thấy trong lòng lạnh toát, bất ngờ vô cùng, tuy hơi rùng mình nhưng y làm sao có thể biểu tình ra bên ngoài. Vẫn giữ nguyên vẻ ôn hoà, Lê Tư Thành nhướng mày hỏi:
- Ngươi bị lạc?
Bảo Lâm gật đầu như giã tỏi, trong bụng lại nghĩ: Người trong hoàng cung vốn đã âm hiểm, huống chi kẻ phải nhìn sắc mặt người khác để sống như hắn. Tuy sử sách có chép Lê Tư Thành là người ôn hoà nho nhã, tư trời nhân hậu nhưng liệu các nhà sử học có dám chắc mình hiểu hết con người này? Lòng người vốn khó đoán, cộng thêm việc đào tạo ám vệ, xây dựng võ trường, phổ biến quy tắc cấm nghe cấm nói thì xem ra Lê Tư Thành này tâm cơ không nhỏ.
- Ta chưa từng thấy ngươi. - Lê Tư Thành tiếp lời, chân mày khẽ nhếch.
Đảo mắt một cái, Bảo Lâm liền đáp:
- Thưa Vương gia, tiểu nhân là tân hộ vệ, do mới vào phủ chưa lâu nên nhất thời sơ xuất mà lạc đến đây, không ngờ lại kinh động đến Vương gia.
Giọng Bảo Lâm ngày một nhỏ dần, trong khi sắc mặt của Lê Tư Thành ngày một trầm xuống. Đôi mắt tinh anh thoáng loé lên một tia sáng, đoạn, y cười nhẹ:
- Thì ra là vậy. Xem ra ngươi đã quên đường về võ trường?
- Vâ... âng. - Bảo Lâm đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong không khí giảm thấp, vội lục lọi lại trí nhớ xem bản thân có lời nói nào cấp tiến không thì phát hiện không có điểm sơ hở nào mới len lén thở phào.
- Vậy để ta đưa ngươi về. - Hai mắt tràn ngập ý cười, Lê Tư Thành nói.
Bảo Lâm vừa nghe, nhất thời thụ sủng nhược kinh, không tự chủ mà lui vội về phía sau, chắp tay nói:
- Tiểu nhân không dám thưa Vương gia.
- Đi theo ta. - Lê Tư Thành trực tiếp bỏ qua lời của Bảo Lâm, ra lệnh rồi xoay người rời đi.
- Vâng, thưa Vương gia. - Bảo Lâm ngây ra một lát, không biết phải phản ứng ra sao, bất đắc dĩ liền làm cái đuôi bám theo. Vừa đi, nàng bỗng cảm thấy có chút may mắn.
Thứ nhất: Nàng có thể dựa bóng chủ Vương phủ mà trốn khỏi cặp mắt cú của Đào Thiên Lang.
Thứ hai: Nàng có cơ hội tiếp xúc với đại nhân vật là danh nhân lịch sử, danh nhân văn hoá mà quan trọng nhất là sau này y sẽ trở thành chủ nhân của cả Đại Việt, đồng nghĩa với của cải đầy nhà, khụ... Đầy cung, hậu cung đầy mỹ nữ. Khà khà, lời lãi không nhỏ.
Bảo Lâm xoa hai tay vào với nhau, khuôn mặt ra chiều đắc ý. Hai bóng người kia ngày một nhỏ dần, cuối cùng biến mất trước ánh nắng rực rỡ, như ảo ảnh vĩnh viễn không bao giờ tồn tại...