Trong thời gian một tháng tới các ngươi sẽ phải trải qua một cuộc huấn luyện đặc biệt để trở thành hộ vệ của vương gia. Chỗ ăn chỗ ngủ ta đã sắp xếp ổn thoả, các ngươi cứ thoải mái mà ở lại... - Một vị đại hán cao to, mặt đen, hông giắt đại đao không ngừng đi qua đi lại trên bậc cấp của khách sảnh, trước mắt hơn hai chục tân hộ vệ, miệng nói không ngừng, nước miếng toé ra tứ phía.
Đứng lọt thỏm giữa đám đàn ông cao hơn mình cả một cái đầu, Bảo Lâm không ngờ bản thân lại có lúc lưu lạc đến tận nơi này, trong lòng lại thầm than oán: Ui da da, vốn dĩ đã muốn tránh né thứ tình huống nhàm chán rằng một khi bản thân quay về quá khứ, ngẫu nhiên tao ngộ vương gia hay hoàng thượng gì gì đó, lấy kiến thức của thời hiện đại ra mê hoặc mọi người rồi yêu đương thành tình tay ba tay tư, tương tàn đổ máu. Nào ngờ chính mình lại tự động lao đầu vào chỗ chết, quả nhiên là chạy trời không khỏi số!
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì mình cũng chưa đến nỗi quá xui xẻo, vào vương phủ làm hộ vệ, cơm ăn ba bữa không mất tiền, khỏi cần vất vả tìm chỗ ngủ, nếu vượt qua được cuộc huấn luyện một cách xuất sắc thì mình đã có việc làm, lương hưởng theo tháng, có tiền để dành. Quan trọng nhất đó chính là có thể thoát khỏi tên oan gia mang danh sát thủ biến thái kia, cũng coi như trong hoạ được phúc.
Bảo Lâm nghĩ đến đó thì trong lòng xúc động không thôi, khoé mắt long lanh, nhất thời muốn khóc. Vừa lúc đó đại hán kia liền cao giọng nói tiếp:
- Các ngươi hãy nhớ cho rõ, ở trong vương phủ không giống như bên ngoài. Có những điều không thể nghe, cũng có những điều không thể nói. Phục vụ bên cạnh chủ nhân phải tự biến mình thành kẻ câm điếc, thậm chí là mù loà! Nếu để ai nghe được chuyện gì không hay từ mồm các ngươi thì ta tuyệt đối không tha! Nghe rõ chưa?
- Rõ! - Mọi người đồng thanh hô to.
- Được rồi! - Đại hán kia gật đầu, phất tay ra lệnh - Mau đi theo ta đến chỗ các ngươi sẽ ở trong một tháng tới.
Chúng nhân nhất loạt theo sau vị đại hán kia, trong lòng không khỏi hồi hộp. Duy có Bảo Lâm là giữ nguyên thái độ bình tĩnh, vì nàng còn đang đau đầu nghĩ xem cách sinh hoạt chung với bọn họ phải như thế nào đây, cần giả trang sao cho thật giống, nếu không... - Bảo Lâm khẽ rùng mình một cái, ở thời phong kiến, trừ phi sinh ra là tiểu thư qúy tộc, còn phụ nữ bình thường hầu như không có địa vị gì. Nàng cải nam trang cũng xem như được ưu ái đôi phần, có điều, một khi lộ ra chắc chắn sẽ bị xử cái "phập"!
Lẽo đẽo theo sau đoàn người, bên tai Bảo Lâm chợt vang lên tiếng sáo réo rắt, thê lương tột cùng. Bảo Lâm dám thề với Hồ Chủ tịch rằng nàng hiện rất muốn đánh cái tên đang thổi sáo đó một trận, đang yên đang lành hắn tạo hiệu ứng nhạc nền làm gì? Chỉ làm nàng thêm nẫu ruột!
Rời khỏi khách sảnh, đi qua Kiến Quân đường, Thiện đường, xuyên qua Hoà An môn, cuối cùng mọi người dừng chân lại trước một biệt viện lớn. Trong lòng Bảo Lâm cảm khái đôi phần, ban đầu nàng cứ nghĩ mình sẽ phải cùng hơn hai mươi đồng chí nam này chen chúc tại phòng tập thể, ai ngờ lại được phân hai người một phòng.
Quan sát một lát, Bảo Lâm tặc lưỡi, kiến trúc tại biệt viện tuy khá đơn sơ nhưng cũng được coi là kiên cố. Tường cao vững chãi, cổng lớn sơn đỏ, xung quanh có trồng thêm vài khóm tre, trúc, ngoài ra trước dãy nhà ở còn đào một cái ao nhỏ trồng đầy hoa sen. Thoạt nhìn có vẻ mang đầy phong cách tiêu diêu, mộc mạc, nhưng chỉ e muỗi bay thành đàn!
Bảo Lâm thoáng phân vân: Không biết thời này có nhang muỗi chưa nhỉ?
----
Người ở chung phòng với Bảo Lâm là một chàng trai tên Nguyễn Tuấn, người này da dày thịt béo, khuôn mặt tròn xoe, nhìn qua chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, rất hiền lành.
Nhưng lời ông bà ta cấm có sai bao giờ : Nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ ngoài. Xin mọi người đừng để bề ngoài ngây thơ của Nguyễn Tuấn đánh lừa, bằng chứng là Bảo Lâm đang phải trải qua một cuộc đấu khẩu vô cùng cam go trong cuộc chiến giành chỗ ngủ. Nguyên nhân là bởi căn phòng này chia làm hai gian, gian trong và gian ngoài.
Bảo Lâm muốn ngủ ở gian trong bởi trong đó không có muỗi, còn bên ngoài... Hừ hừ! Nàng muốn có bình xịt diệt côn trùng! Muỗi không chỉ bay như phi cơ mà đội ngũ gián cũng rất chăm chỉ đi tuần. Ngược lại, lí do của Nguyễn Tuấn lại mang đầy màu sắc huyền ảo, đó là hắn... Sợ ma.
Ngồi đóng đô trên giường tại gian trong, Bảo Lâm nhìn Nguyễn Tuấn, nghiêm mặt nói:
- Tôi bảo này, Nguyễn Tuấn, trên đời này không hề có ma!
Nguyễn Tuấn tái mặt như sắp khóc đến nơi:
- Nhưng ta sợ lắm!
- Ai da - Bảo Lâm nhăn mặt - cậu đường đường là một trang nam nhi thân cao bảy thước, khụ, cho dù chưa được bảy thước, nhưng làm sao có thể sợ loại m... À loại "người không có thân xác" đó chứ.
Bảo Lâm thiếu chút nữa thuận miệng thì buột ra chữ "Ma", nhưng thấy không nên nhắc đến nó lúc này thì hơn, đành phải thay bằng danh từ khác. Tuy nhiên tâm tư của Nguyễn Tuấn không những không suy suyển mà còn ngước đôi mắt tròn xoe lên nhìn Bảo Lâm, trông y hệt cái bánh bao nhân thịt, nàng thật muốn cắn cậu ta một cái.
Cậu đừng giở vẻ mặt đáng yêu ra với tôi? - Bảo Lâm nuốt nước miếng, bừng tỉnh - Tôi đường đường là một người hiện đại, với nhan sắc đó sao có thể dụ dỗ được tôi?
- Không được! - Bảo Lâm kiên quyết lắc đầu.
- Bảo Lâm, tôi cầu xin cậu đó, tôi sợ lắm!!! - Nguyễn Tuấn vặn xoắn hai tay vào với nhau, lông mày nhăn thành hình chữ "bát".
Bảo Lâm khoanh tay lại, không thèm nhìn. Thực tình nàng cũng không biết giải thích vấn đề tâm linh như thế nào, ngay từ khi còn nhỏ nàng đã được nghe về chủ nghĩa duy vật của ông già Mark, lớn lên vào trung học thì lại được học chi tiết về vấn đề này. Cơ bản, nàng không tin trên đời có ma!
Nguyễn Tuấn thấy thế liền tóm lấy tay áo Bảo Lâm, giằng qua giằng lại, kéo dài giọng, nũng nịu:
- Bảo Lâm.
- Ghê quá! - Bảo Lâm nhăn mặt, ghê sợ nhìn cái bánh bao trước mắt. - Sao cậu lại biến thành mấy bà ẻo lả ngoài chợ thế hả? Người không sợ lại đi sợ ma!
- Chỉ cần cậu đồng ý một lần này thôi. - Nguyễn Tuấn giơ ngón trỏ lên - Tôi sẽ làm trâu làm ngựa phục vụ cậu trong một tháng tới.
E hèm, điều kiện này cũng không tồi, tốt xấu gì mình cũng là hậu nhân, nhưng mình vẫn cảm thấy bị thiệt...
Tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, khoé môi Bảo Lâm hơi cong lên, nàng nheo mắt nhìn cái "Bánh bao" đang vẫy đuôi nịnh nọt, khẽ gật đầu:
- Được rồi, nể mặt cậu là bạn cùng phòng với tôi nên tôi sẽ phá lệ giúp cậu một lần...
Chưa đợi Bảo Lâm nói hết, Nguyễn Tuấn đã nhảy cẫng lên, hoa chân múa tay hú hét.
- Tuy nhiên! - Bảo Lâm cao giọng nói tiếp - Tôi sẽ không dọn ra gian ngoài.
- Hả? - Nguyễn Tuấn đang hưng phấn bỗng dưng trợn mắt, há hốc mồm.
- Khụ - Bảo Lâm hắng giọng - Tôi sẽ giúp cậu khuân chiếc giường ngoài kia vào, hai chúng ta cùng ở gian trong.
Nguyễn Tuấn nghe xong liền nghiêng đầu suy nghĩ một lát, rồi miễn cưỡng gật đầu.
- Cuối cùng cũng yên ổn. - Bảo Lâm lẩm bẩm, rời giường, cùng Nguyễn Tuấn ra ngoài khiêng giường của cậu ta vào.
Đợi khi khuân nó vào đến nơi, kê vào góc phải, Bảo Lâm cũng cạn năng lượng. Nàng uể oải leo lên giường, lập tức nằm vật xuống.
Không rõ mấy cái giường này làm từ loại gỗ gì mà nặng như đá tảng vậy!? - Bảo Lâm thở dốc, mồ hôi tuôn ra đầy người, nàng giãy nảy - Mình muốn quạt máy! Mình muốn điều hoà!
----
Đêm đen tĩnh mịch, hương sen thoang thoảng tựa như liều thuốc an thần loại cực phẩm nhấn chìm cả biệt viện vào giấc ngủ sâu. Trừ một người.
Trùm đầu trong chăn nhằm thoát khỏi tiếng ngáy sấm rền bên tai, Bảo Lâm thực muốn biết tại sao Nguyễn Tuấn lại có "công phu" cao như vậy, âm vực quá lớn, tiếng ngáy có sức sát thương quá cao! Lăn qua lăn lại một hồi cho đến khi quấn thành cái kén, cuối cùng nàng không chịu được nữa bèn bật dậy, nhìn sang Nguyễn Tuấn đang ngáy ro ro thì hai mắt dường như toé lửa: Bánh bao thối! Dám ngủ trên nỗi đau của người khác!
Khép cửa lại, Bảo Lâm nheo mắt nhìn khoảnh sân với ao sen trước mắt, liền hít sâu lấy dưỡng khí. Hiếm khi có cơ hội tận hưởng không khí trong lành, tốt nhất nàng nên tranh thủ hít thở nhiều một chút. Bảo Lâm đưa tay chỉnh lại cổ áo, quyết định tản bộ một vòng.
Về đêm, sương buông xuống khiến biệt viện trở nên se lạnh. Trăng sáng trên cao làm người ta cơ hồ có thể nhìn thấy Hằng Nga cùng Ngô Cương sánh vai nhau dưới tán cây quế. Phong cảnh vô cùng huyền ảo.
Nương vào ánh trăng xanh lờ mờ, Bảo Lâm phải nheo mắt hết cỡ để nhìn đường đi phía trước, cặp kính vốn theo nàng không rời không rõ đã rớt ở phương nào khi xuyên qua đường hầm thời gian rồi. Tuy biệt viện này không lớn nhưng cũng không thể nói là nhỏ, vì vậy đi được chừng mười phút là nàng giở chứng lười! Đấm đấm hai chân, Bảo Lâm tìm đến một phiến đá ở ngay cạnh ao sen. Phiến đá này tuyền một sắc đen, bằng phẳng và khá dài. Bảo Lâm thoải mái ngồi xuống, sau cùng quyết định ngả lưng, hướng mắt ngắm nhìn vành trăng tròn đầy mà lòng có chút chát đắng. Không rõ người thân của nàng đang làm gì?
-"Sàng tiền minh nguyệt quang,
Nghi thị địa thượng sương.
Cử đầu vọng minh nguyệt,
Đê đầu tư cố hương."[1] Đã là nửa đêm rồi sao còn ra đây? - Thình lình, vừa lúc Bảo Lâm nhân khi gió mát phất ngang mà thiếp đi thì bên tai truyền tới một giọng nói.
Nàng mở choàng hai mắt, trở mình ngồi dậy, nhìn quanh quất nhưng tuyệt nhiên không thấy ai bèn lắc lắc đầu, lại gác tay làm gối, nằm xuống, tự trào phúng rất kịch hòng xua đi những hình ảnh quái dị đang hiện ra trong tâm trí:
- Trăng cao không phải đang nói đó chứ? Lẽ nào ngài cũng biết ta đang nhớ nhà?
- Nhìn sắc mặt ngươi lẽ nào không ai có thể đoán ra hay sao? - Người kia cũng học theo cách nói rất "kịch" của nàng, đáp lời.
Bảo Lâm chồm dậy, tim đập như trống thúc quân, nàng đoán không sai, chính là hắn! " Soạt" - Tiếng bước chân vang lên, Bảo Lâm cả kinh, nhất thời toàn thân co lại như con tôm luộc.
- Ta đi tìm ngươi mãi, may mắn biết ngươi ở đây, lần này ta xem ngươi chạy đi đâu?
Chất giọng đều đều vô cảm đó lại vang sát bên tai, tên sát thủ kia ngồi xổm xuống, nâng cằm Bảo Lâm lên, khoé môi phác thành một nụ cười quỷ dị, mái tóc đen nhánh xoã trên vai như một màn sương, mắt phượng nheo lại, dưới ánh trăng trông hắn quyến rũ vô cùng. Hai mắt Bảo Lâm vẫn mở trừng trừng, hơi thở phả ra yếu ớt, trong lòng kinh hoảng, bất tri bất giác giơ tay phải lên, sử dụng thói quen xã giao ở thời hiện đại:
- Hi.
Nửa bên mặt của tên sát thủ giật giật, gân xanh nổi chằng chịt trên trán, mày kiếm hơi nhíu rồi lại giãn ra, hắn nhếch miệng cười. Bảo Lâm chợt có linh cảm không lành, khẽ đẩy vai, một viên đan dược phóng ra từ tay áo, nằm gọn giữa hai ngón tay của nàng. Kẹp viên thuốc trong tay, Bảo Lâm vụt giơ tay trái lên, nhưng chưa kịp hành động thì đã bị tên sát thủ giữ chặt. Bảo Lâm chỉ cảm thấy sau gáy truyền đến một cơn đau, hai mắt tối sầm trĩu nặng. Cuối cùng nàng ngã ra đất, trước khi ngất đi còn kịp nhìn qua nụ cười biến thái của tên sát thủ, trong lòng thầm kêu khổ.
Tên sát thủ kia cười lạnh, bế xốc Bảo Lâm lên rồi ôm về phòng của nàng. Kì thực, hắn không thích con trai, nghĩ xem, đường đường là thủ lĩnh của nhóm sát thủ Hắc Phong làm sao có thể mang trong mình sở thích biến thái đó? Có điều tiểu tử này rất thú vị, khi cứu người thì không hề tỏ ra sợ hãi mà còn hành hạ hắn đủ kiểu, nhưng lúc bình thường lại ham sống sợ chết, rất mâu thuẫn. Nếu hắn lấy kẻ này ra làm đồ chơi trong một thời gian cũng không sao, cũng coi như là một cách giết bỏ sự nhàm chán.
Đặt Bảo Lâm đang ngủ say trở lại giường, ánh mắt tên sát thủ bỗng lộ ra ý cười. Thực chất, trong một tháng tới hai người còn chạm mặt nhau dài dài, hắn sẽ bắt người này trả nợ sau. Không biết là nghiệp chướng hay duyên phận nữa.
----
Bảo Lâm cảm thấy vô cùng chói mắt, tựa như lúc nàng bắt đầu bị hút vào hố đen thời gian cách đây hơn sáu tháng vậy. Mí mắt hơi động đậy, cảm giác ấm áp tràn khắp cơ thể, hương ngọc lan phảng phất qua chóp mũi, Bảo Lâm mở choàng hai mắt, ý thức dần quay trở lại.
Nặng nhọc xoè hai bàn tay ra trước mặt, nheo mắt nhìn chúng đắm chìm trong ánh dương, Bảo Lâm nhéo nhéo hai má.
- Ai u! - Bảo Lâm nhăn mặt, rất đau. Vậy là nàng chưa chết!
Thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong lòng Bảo Lâm bỗng có chút nghi hoặc: Tại sao tên sát thủ kia không giết mình? Rõ ràng đêm qua khi ở hồ sen... Khoan, đêm qua là hắn đánh ngất mình.
Ai da - Bảo Lâm xoa xoa gáy - ra tay cũng thật mạnh. Hơ? Hắn đánh ngất? Cái gì?
Bảo Lâm chợt bừng tỉnh, nàng gượng dậy, toàn thân mềm nhũn như bị rút hết sức lực, cả kinh nhìn mình một lượt. Trừ bỏ cổ áo có bị nới lỏng đôi chút, còn lại nút thắt trên đai lưng là do chính tay mình buộc, lúc này nàng mới thở hắt ra, vuốt vuốt ngực:
- May quá, chưa lộ, chưa lộ. Nhưng...
Đưa mắt nhìn quanh, nhận ra mình vẫn đang ở trong phòng thì nàng lập tức hiểu rõ, tuy nhiên trong lòng Bảo Lâm không khỏi nuốt một ngụm khí lạnh, mí mắt nàng khẽ run run: Là hắn mang mình trở về sao? Không đúng, có cái gì đó không đúng, rất rất không đúng.
Nhìn sang góc phải căn phòng, thấy Nguyễn Tuấn vẫn đang ngủ say, không hề bị tổn hại thì nỗi nghi hoặc trong lòng Bảo Lâm ngày càng lớn. Chỉ bởi vì theo như những gì nàng học được qua phim truyền hình thì sát thủ thường không buông tha cho con mồi của mình bao giờ. Sát thủ cũng giống như loài hổ, với tốc độ kinh hoàng, chúng luôn truy đuổi con mồi tới cùng, một khi đã tóm được rồi sẽ lập tức cắn xé, cuối cùng thứ còn lại chỉ là máu thịt vương vãi và xương trắng nham nhở.
Trong trường hợp này, tên sát thủ biến thái kia là hổ còn nàng chính là con mồi. Vậy vì sao hắn lại buông tha cho nàng? Sát thủ thường bị mắc bệnh nghề nghiệp mà! - Bảo Lâm nghiêng đầu suy nghĩ, day day mi tâm nhưng nhất thời không thể tìm ra nguyên do.
- Uầy - Bảo Lâm khẽ than một tiếng, xoa cằm ôm lấy chăn, tặc lưỡi vẻ thương cảm - Lẽ nào hắn thực sự bị chứng chỉ yêu nam không thích nữ? Chậc chậc, thật tiếc cho một anh chàng tuấn tú. Có điều, đến như mình mà cũng muốn ăn thì não hắn chắc chắn có vấn đề. Ai...! Mà sư phụ đi đâu rồi chứ?
Bên ngoài, một vị ghé tai vào cửa, nghe thấy ai đó ăn nói lộn xộn không đầu không đuôi thì trên trán nổi gân xanh: Giỏi thay cho tiểu tử nhà ngươi, dám nói xấu ta. Thử xem trong một tháng tới ta hành hạ ngươi thế nào!
- Nắng sớm quá! - Bảo Lâm nhăn nhó đưa tay che mắt. - Đặt giường đối diện cửa sổ thật sai lầm!
______
Bình Nguyên vương phủ đất chiếm hơn năm chục khoảnh[2], toạ tại hướng nam, kiến trúc tao nhã mà vững chãi, lại nằm tách biệt hoàn toàn với bên ngoài nên mang đến sự yên tĩnh và u tịnh, cũng giống như chủ nhân của mình - Bình Nguyên Vương Lê Tư Thành. Suốt mấy năm trời, tứ hoàng tử của Đại Việt phải lưu lạc chốn nhân gian, cực khổ ra sao cũng chỉ có y và mẹ của mình là Tiệp dư Ngô Thị Ngọc Giao hiểu được. Năm lên bốn, không hiểu vì lí do gì mà Tuyên từ Hoàng thái hậu lại cho vời Lê Tư Thành về cung, cho phép học tập tại điện Kinh Diên, lại cho ở tại trong cung, ban tước hiệu Bình Nguyên vương, cũng ban cho phủ đệ rộng lớn này.
Ở trong cung, dưới sự theo dõi của Thái hậu, Lê Tư Thành buộc phải giấu tài, cả ngày chỉ chú trọng đèn sách, tính tình khoan hoà, nhân ái. Cho nên Thái hậu rất yên tâm, thậm chí là có điểm yêu quý, đương kim Hoàng đế Lê Nhân Tông cũng cho là người em hiếm có. Người ngoài nhìn vào nhất định nghĩ rằng cuộc sống của Lê Tư Thành rất êm ả, an nhàn, tuy nhiên thực tế lại trái ngược hoàn toàn. Lê Tư Thành phải sống trong nơm nớp lo sợ, cảnh giác cao độ. Tuyên từ Hoàng thái hậu vời y vào cung chính là lấy y ra làm con tin, đề phòng hậu hoạ. Lê Tư Thành có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Nội tình này mấy ai có thể hiểu?
Trong vương phủ, nằm trên sập nhắm mắt tĩnh tâm, thưởng thức tư vị trầm hương nồng đậm, Lê Tư Thành bỗng cảm thấy an lòng. Đã lâu y không hồi phủ, nay được yên ổn rời xa khỏi chốn hoàng cung ngột ngạt, tù túng, nơi kẻ lừa người gạt, tranh chức tranh quyền, ngươi chết ta sống thì mới thực sự cảm nhận được một chữ: Nhà.
Nhớ lại năm xưa, khi y bắt buộc phải rời xa mẹ của mình, Tiệp dư Ngô Thị Ngọc Dao đã khóc hết nước mắt, giữ không được, bỏ không nỡ. Nhan sắc của một đại mỹ nhân ngày nào nay đã trở nên tiều tụy, đôi mắt đẹp trong như nước hồ thu ngày càng yếu đi. Cũng có vài lần y lén đi thăm bà tại chùa Huy Văn - nơi mà hai mẹ con vẫn bí mật ẩn náu hòng thoát khỏi sóng gió cung đình trước kia - nhận ra bà ngày càng yếu thì trong lòng chua xót ngôn nguôi. Nếu không vì người đàn bà tâm ngoan giảo hoạt kia thì y sẽ không mang danh bất hiếu, không thể phụng dưỡng mẹ mình! Nguyễn Trãi mưu phản giết vua? Tất cả chỉ là cái cớ! Bà ta muốn làm chủ Đại Việt!
Đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, bỗng có tiếng gió xẹt qua bên tai Lê Tư Thành. Một người thân vận quan bào xanh lam, gương mặt tuấn tú, thân hình thẳng tắp đột nhiên xuất hiện phía sau y.
- Vương gia. - Trần Quân cúi đầu.
- Mọi việc bên đó thế nào rồi? - Lê Tư Thành chậm rãi hỏi.
Trần Quân mỉm cười:
- Đúng như vương gia dự liệu, người của ta đã trà trộn trót lọt vào đó.
Lê Tư Thành mở mắt, rời khỏi sập, tiến về phía kệ sách. Trần Quân bèn theo sau. Lê Tư Thành chọn lấy cuốn "Đường thi", trầm ngâm một lát rồi khẽ nói:
- Có trách thì nên trách hắn quá ngạo mạn. Còn bên Tuyên từ Hoàng thái hậu thì sao?
Trần Quân nhướng mày:
- Bên đó cũng đã bắt đầu hành động, theo như những gì mà người của ta báo lại thì lần này Thái hậu đã thuê cả cao thủ Trung Nguyên tới để trợ giúp. Trong và ngoài cung cũng được canh phòng cẩn mật hơn.
- Lê Nguyên Sơn vẫn thường lui tới cung của bà ta đúng không? - Lê Tư Thành nhíu mày.
- Đúng vậy thưa vương gia, hiện bá quan trong triều cũng đã để ý tới việc này.
Lê Tư Thành quay lại, hừ lạnh một tiếng, đôi mắt sáng như sao loé lên tia sắc nhọn, bàn tay nắm chặt cuốn sách run lên.
- Vương gia... - Trần Quân nhất thời không nói được gì. Quen biết Lê Tư Thành đã lâu, tuy bề ngoài chỉ là hộ vệ thân cận của y nhưng từ lâu Trần Quân và Lê Tư Thành sớm đã coi nhau như huynh đệ thân thiết. Cho nên có một số điều không nhất thiết cần nói ra.
- Người đó đã đến đây chưa? - Lê Tư Thành nhanh chóng lấy lại vẻ trầm tĩnh, đột nhiên hỏi.
Sắc mặt Trần Quân chợt sa sầm, đáp:
- Hắn đã tới rồi thưa vương gia.
- Nhớ đối đãi hắn cho tốt. - Lê Tư Thành nhìn Trần Quân, ánh mắt có điểm kì quái.
Trần Quân khẽ thở dài:
- Vâng thưa vương gia.
Lê Tư Thành bước đến gần Trần Quân, vỗ vỗ vai y, cười gượng:
- Lần này đã làm khó ngươi.
- Đây là bổn phận của thuộc hạ. - Trần Quân cúi đầu.
Lê Tư Thành quả thực đã làm khó Trần Quân. Cách đây vài hôm, vì thực hiện nhiệm vụ được giao mà hắn đã bị truy sát, thọ thương nặng, may mắn được người qua đường cứu mạng không thì y đã mất đi người anh em tốt này rồi.
- Nếu vương gia không có gì căn dặn thì thuộc hạ xin lui. - Trần Quân hiểu Lê Tư Thành đang nghĩ gì, bèn dịu giọng.
- Được rồi, ngươi đi đi. - Lê Tư Thành thở dài, cầm cuốn sách quay ra bàn viết.
Trần Quân không đáp, chỉ cúi đầu rồi lặng lẽ ra ngoài. Đóng lại cửa phòng, y không nén lại được tiếng thở dài. Bình Nguyên Vương quả thực rất khổ tâm, ở trong cung bị Thái hậu theo dõi buộc lòng phải thu mình vào trong kén, từng bước từng bước phải thận trọng, oán hận cùng sợ hãi tích tụ ngày một nhiều. Cũng may lần này trong phủ có sự kiện tuyển hộ vệ nên Bình Nguyên Vương mới có cớ để về phủ, nếu không chỉ e y nhẫn không nổi. Có điều, lần này Lê Tư Thành còn tới mời cả Đào Thiên Lang - Thủ lĩnh nhóm sát thủ Hắc Phong - về thì có điểm hơi quá, tên này chỉ làm việc khi thấy tiền mà thôi. Vài hôm trước hắn ta còn truy sát Trần Quân, hôm nay lại trở thành khách của vương phủ.
- Ai... - Trần Quân tiếp tục thở dài - Chỉ e vương phủ lại một phen gà bay chó sủa.
Sự thật vài ngày sau đó đã chứng minh một điều, đó là linh cảm của Trần hộ vệ rất đúng. Tuy nhiên, chuyện này sẽ nói sau.
____o0o____
Chú thích:
[1] Là bài thơ «Tĩnh dạ tứ» của Lý Bạch. Dịch thơ:
Đầu giường ánh trăng rọi,
Ngỡ mặt đất phủ sương.
Ngẩng đầu ngắm trăng sáng,
Cúi đầu nhớ cố hương.
[2] Khoảnh: Đơn vị đo đất thời cổ. Một khoảnh = 10 mẫu.