• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu nhân tới hầu trà hai vị Vương gia. - Tên hầu vẫn cúi đầu, trầm giọng đáp.

Bảo Lâm vừa nghe liền hướng mắt về phía nhóm người tại tiểu đình, lãnh đạm hỏi tiếp:

- Hầu trà?

- Vâng. - Kẻ kia càng cúi đầu thấp hơn.

Bảo Lâm nhìn tên hầu một lúc lâu, trong lòng thầm nghĩ:

Kẻ này có chút kì quái, ngoài mặt thì tỏ ra lo lắng nhưng hô hấp rất trầm ổn, mạch đập không loạn. Ngoài trời vừa mưa lớn, nước úng khắp nơi, phòng trà lại nằm cách xa nơi đây, cho dù hắn có thể đợi cho trời tạnh mưa để tránh cho trà cụ bị nước mưa hắt vào đi chăng nữa thì không thể tránh làm giày bị ướt. Ấy vậy mà trên sàn gạch không hề in dấu chân, cước bộ của hắn lại rất nhẹ, theo như những gì Đào Thiên Lang từng dạy mình thì có thể khẳng định rằng căn cơ nội lực của kẻ này không hề tầm thường. Hắn hoàn toàn không phải người hầu trong phủ cũng không phải người bên cạnh Lê Tư Thành, Lê Nghi Dân càng không ngu ngốc tới mức thích sát em trai vào khoảng thời gian này. Trừ bỏ hai anh em nhà họ Lê, chỉ còn... Hoàng Thái hậu.

Bảo Lâm cả kinh, hai mắt mở trừng: Mình mới vào phủ chưa được một tháng, lương bổng còn chưa nhận đủ, nếu Lê Tư Thành có mệnh hệ gì thì chẳng phải bát cơm của mình sẽ mất sao?

Nghĩ rồi nàng bèn nhìn tên hầu, chậm rãi yêu cầu:

- Ngươi mau chuyển khay trà cho ta.

- Tiểu nhân không hiểu. - Tên hầu nói.

- Ta sẽ thay ngươi mang trà tới chỗ hai vị vương gia. - Bảo Lâm nhếch mày. Nếu nàng ra tay trước, một mặt có thể trừ đi mối hoạ, mặt khác có thể tiếp cận Lê Nghi Dân, nàng thật rất muốn biết kẻ khiến Tuyên Từ Hoàng thái hậu phải đau đầu là người thế nào, ngoài ra nàng còn phải trả lại cho hắn cây Bát Giác Quỷ Châm kia nữa!

Lạ thay, tên hầu kia vẫn từ chối:

- Tiểu nhân không thể làm vậy, vạn nhất Vương gia trách phạt...

Bảo Lâm cắt lời, có ý quở trách:

- Tội đâu cứ để ta gánh.

Nguyễn Tuấn im lặng từ nãy đến giờ lên tiếng nhắc :

- Lâm, tay của cậu đã tới giờ thay thuốc.

Bảo Lâm quắc mắt nhìn Nguyễn Tuấn, ra hiệu im lặng làm cậu ta giật mình rụt cả cổ lại. Đoạn, nàng ôn tồn nói:

- Chuyển lại khay trà cho ta và ngươi có thể về.

Tên hầu bất động, đứng im không đáp cơ hồ đã nhận ra mục đích của bản thân lộ tẩy, đôi tay cầm hai bên thành khay gỗ bấu chặt đến trắng bệch. Bảo Lâm chau mày kinh ngạc, tay của kẻ này rất đẹp, ngón giữa của bàn tay phải có vết chai khá dày, là đặc điểm của kẻ cầm bút lâu năm. Bảo Lâm nở một nụ cười, nén đau vung quyền đánh tới. Chỉ nghe "bộp" một tiếng, tên hầu đã xoè tay tóm lấy nắm đấm của Bảo Lâm, bàn tay hắn cứng tựa gọng kìm bất giác siết chặt khiến nàng đau tới hai mắt tối sầm. Xuất chiêu thần tốc, lực đạo kinh người, nếu hắn ra tay mạnh hơn thì hẳn năm ngón tay của Bảo Lâm đã bị siết gãy.

Nguyễn Tuấn đứng chết trân, cuối cùng cũng hoàn hồn, lập tức xuất chiêu. Khoé môi của kẻ kia cong lên, hắn hất mạnh khay trà về phía Nguyễn Tuấn, ngón tay búng ra một đạo kiếm khí điểm huyệt của cậu ta. Đoạn dồn chân khí, tặng cho Bảo Lâm một chưởng. Bảo Lâm cả kinh, nhanh chóng dứt tay ra, đạp mạnh xuống sàn, đẩy bật thân mình lên không tránh đi rồi loạng choạng đáp xuống, vết thương cũ nứt toác, cơn đau truyền dọc theo cánh tay khiến đầu óc nàng choáng váng, hai chân đứng không vững.

Chỉ chờ có vậy, kẻ nọ nhanh chóng vận khinh công, thân hình nhoáng lên, chốc lát đã rời đi một khoảng xa. Bảo Lâm nghiến răng, phong bế huyệt cầm máu, ôm chặt cánh tay, liền đuổi theo. Nguyễn Tuấn kinh hô, tuy nhiên tứ chi lại bất động không thể nhúc nhích. Đằng kia, đôi tai Lê Tư Thành khẽ động, y liếc về phía Nguyễn Tuấn, đáy mắt loé lên tia kinh ngạc rồi hướng ánh nhìn tinh anh sang hai thân ảnh quen thuộc lướt vào rừng trúc, cuối cùng thản nhiên ngoảnh đi, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

Vạt trúc xanh trải dài trước mắt, vây chặt Bảo Lâm bên trong. Mưa tạnh, trời trong vắt như mới được gột rửa, ánh trăng nhàn nhạt trùm xuống phần nào xua tan màn đêm. Những thân trúc đâm thẳng lay nhẹ, đổ bóng xuống mặt đất tựa cô hồn dã quỷ lắc lư bộ hành. Bảo Lâm đuổi tới đây thì mất dấu, nàng cau mày, bàn tay trái khẽ chuyển, rút từ thắt lưng ra một thanh chủy thủ, vung mạnh tay, chuỷ thủ liền biến thành trường kiếm. Nàng thận trọng dò từng bước, thanh kiếm bắt ánh trăng xanh lạnh hắt những vệt rờn rợn ra xung quanh. Lá khô vỡ nát dưới chân, gió phất ngang đập vào từng tán trúc nghe xào xạc. Không có ai ở đây cả. Bảo Lâm thở phào một hơi, thu kiếm lại, trở mình rời đi, có lẽ người đàn ông kia đã thoát khỏi Vương phủ rồi.

Bất thình lình, ngay sau khi Bảo Lâm dợm đặt chân xuống thì một luồng sát khí rít gió lao tới, nàng cả kinh xoay mình. Luồng sát khí kia lướt sát bên tai, xén đứt một lọn tóc của nàng. Bảo Lâm miết mũi chân, nhanh tay rút thanh chủy thủ, đề khí phóng về hướng của địch thủ, chuỷ thủ loé sáng lao đi, mất hút trong đêm. Điều đáng sợ nhất không phải là cái chết mà là bị cảm giác cô độc gặm nhấm. Bốn bề lại chìm vào vắng lặng, tĩnh mịch, im ắng tới mức khiến người ta phát điên!

Bảo Lâm ngưng tụ chân khí, lòng bàn tay trái xoay nhẹ hút lấy năm chiếc lá trúc khô rồi phóng về hướng phát ra sát khí. Trong không gian vọng về một tiếng trầm đục, năm chiếc lá trúc bị đánh bật trở lại, xé toạc màn đêm lao tới nơi Bảo Lâm đang đứng, để lại trên người nàng năm vết cứa sâu hoắm. Bảo Lâm khuỵu xuống, mái tóc buộc chặt tung ra.

Bất đồ, tiếng sáo trúc vang lên thê thiết kèm theo giọng hát bi thương:

" Trời đất tiếc thương tiễn mùa thu,

Khói đưa hiu hắt hiến mây mềm.

Chớ tưởng đông sang cảnh xơ xác,

Thanh Phong kia mai đã điểm cành.

Mưa phùn lất phất ôm trọn núi,

Phủ lên bấy nhiêu kí ức phai màu.

Trước bia đá lạnh rêu niêm kín,

Đau lòng tưởng niệm người nơi đất sâu.

Thời gian vụt trôi như bóng câu trước mắt,

Ngoảnh đầu lại đã nhiều năm trôi qua,

Tóc xanh năm xưa giờ điểm bạc,

Im lặng, buông tay chờ thiên ý.

Đêm dần buông, gió vuốt ve mái tóc,

Dốc hết nỗi niềm thư thái ung dung.

Mỉm cười nhìn lại giang sơn thịnh thế,

Chợt thấy dáng người rong ruổi yên kinh.

Tiếng phách vang, than thay ai một kiếp,

Áo xanh kia giờ đã tan theo gió mây.

Đau thương bi ai không thể tỏ,

Nuối hận cùng nhau lạc Hoàng Tuyền.

Chữ tài kia liền với vần tai ấy,

Tay vung kiếm, tay thúc dây cương.

Rong ruổi yên kinh, phong lưu một kiếp,

Đoá mai vàng lưu lại mảng ký ức xa xưa..."

Từng từ, từng âm điệu chậm rãi cất cao, hoà theo tiếng sáo lúc trầm lúc bổng như một lời tiên đoán, vô cớ khiến trái tim Bảo Lâm đau thắt lại tựa nhìn thấy hình ảnh mình trong lòng sông Vong Xuyên.

"Vì một chữ nghĩa nên nghĩa tào khang,

Cánh tay lưng chừng không dám buông mà lệ tuôn trào.

Hàng mi cong vút khẽ lay động,

Chỉ trách ai kia đã quá đa tình?

Buông chén trà, bẻ một nhành mai..."

Cảnh vật xung quanh đột nhiên biến đổi, lá khô bị cuồng phong thốc tung lên không trung, những thân trúc bắt đầu xoay tròn phân ra thành trận đồ Bát Quái tựa đoàn vũ cơ đang reo mừng trước bữa tiệc máu. Tiếng hát nọ cơ hồ đến từ cõi hư vô, đâm thẳng vào thính giác, len lỏi theo huyết mạch khiến Bảo Lâm choáng váng, trong đầu như phát ra một mệnh lệnh: Phải thoát khỏi đây!

Bảo Lâm loạng choạng, gắng gượng rời đi, chỉ là vừa khi cử động thì cảm thấy bả vai đau buốt, nhìn xuống, một mũi tên sắc lạnh đã găm chặt vào vai trái, xuyên từ bên này sang bên kia, từ đầu mũi tên, thứ chất lỏng đỏ sẫm rỏ thành giọt, là máu của nàng. Bảo Lâm bực bội, không hiểu bản thân đã phạm phải tội gì mà cứ bị lão thần xui xẻo đến tìm thế này? Nàng mấp máy môi định thoá mạ mấy câu, chỉ là sức đã cạn, mi mắt trĩu nặng, sau đó từ từ ngã xuống.

Nằm vật trên nền đất ẩm mềm, hai mắt Bảo Lâm nhắm chặt, thương tích cũ cộng với vết thương mới thay nhau hút kiệt máu nàng. Đột ngột, một thân ảnh cao lớn toàn thân trùm áo choàng đen xuất hiện, hắn ngồi xổm xuống cạnh Bảo Lâm, duỗi tay điểm huyệt cầm máu cho nàng rồi vuốt nhẹ từ mi tâm đến sống mũi, đúng lúc chạm vào nơi gò má thì bất đồ Bảo Lâm mở trừng mắt.

Tên mặc áo choàng đen hoảng hốt, vội đứng dậy, lùi về phía sau. Bảo Lâm nở một nụ cười chế giễu, nhịn đau, đập mạnh bàn tay xuống mặt đất, tung thân mình lên không, hai tay chắp lại, ôm ngực thủ thế, liền đó phóng ra hai mươi mũi ngân châm. Ngân châm nối nhau tạo thành một dải lụa mảnh điểm vào không trung những quầng sáng bạc, gào thét lao về phía địch thủ. Kẻ kia nhẹ nhàng phẩy tay, đám ngân châm bị đánh bật ra găm chặt vào những thân trúc xung quanh.

Lá trúc xanh tà tà chao nghiêng trước mắt, người mặc áo choàng đen phẫn nộ gầm lên, điểm mũi chân mượn lực của của lá trúc bay lên cao rồi vung tay búng về phía thiếu niên kia hai đạo kình khí. Tuy nhiên, khi chân khí còn chưa kịp dồn xuống thì toàn thân hắn đã tê bại, cánh tay cứng đờ không thể phát lực, thì ra hai mũi ám khí mảnh và nhẹ nhất đã đâm lút vào huyệt Kiên Tỉnh trên đôi vai rộng. Hắn mất đà, thân hình cao lớn nện xuống mặt đất, xương cốt chấn nứt, hộc ra một bụm máu tươi. Bảo Lâm thở hắt ra, hai cây ngân châm kia đã rút cạn sức lực của nàng, nếu không đánh trúng mục tiêu thì chỉ có con đường chết! Cơ thể rệu rã chới với, Bảo Lâm buông xuôi, phó mặc cho thân xác rơi tự do rồi tiếp đất lúc nào không hay.

Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua tán trúc, trên nền đất bẩn thỉu bốc lên mùi xác lá mục rữa hiện lên hình ảnh của hai kẻ mệt mỏi đang nương vào chút hơi tàn mà gắng gỏi duy trì mạng sống. Cái mũ trùm trên đầu người đàn ông cao lớn tuột xuống để lộ một khuôn mặt trẻ trung, tuấn tú và văn nhã. Hắn thở khò khè một cách khó nhọc, cất tiếng:

- Ngươi lừa ta, cả thảy là hai mươi hai ngọn kim bạc.

Giọng hắn trầm và rất ấm, lại từ tốn, chậm rãi không khỏi khiến người ta tò mò.

Bảo Lâm nhìn trời cao, ôm ngực ho khan, gắng duy trì chút sức tàn, bật cười:

- Ta vốn không có lừa ngươi. Chỉ là do ngươi quá ngạo mạn mà xem thường đối phương thôi.

Người mặc áo choàng đen hừ mũi:

- Bản thân vốn thọ thương mà không biết tiết chế, lẽ nào ngươi không sợ chết?

Bảo Lâm vờ suy nghĩ, ngoảnh sang nhìn kẻ bên cạnh, nhướng mày trả lời:

- Chết? Ta sợ lắm chứ! Nhưng ta thà giãy giụa để tự cứu mình còn hơn chờ kẻ khác tới lấy mạng.

Tấm áo choàng xoè rộng, dưới ánh trăng, trông người đàn ông kia giống như một con đại bàng cả đời tung cánh nhưng đến cuối cùng vẫn không thoát khỏi ý Trời, nay đành nằm tại nơi đây chờ tử thần tới. Kỳ thực, nếu cuộc đời con người là một màn kịch lớn thì chẳng phải chúng ta chính là những con rối vĩnh viễn bị kẻ đứng sau màn giật dây hay sao?

Hắn tò mò:

- Sao ngươi không hỏi ta là ai?

- Hỏi để làm gì? - Bảo Lâm cười giễu cợt. - Lẽ nào để bắt ngươi chịu trách nhiệm? Vả lại ta cũng có thể đoán định mà.

- Ta chưa từng gặp ai cố chấp như ngươi. - Người nọ thở dài, trách.

Bảo Lâm mỉm cười, những đoá Bỉ Ngạn rỏ máu xoay tròn trong đầu, ánh mắt mê man, mơ hồ đáp:

- Cảm ơn vì lời khen của ngươi.

Nói rồi, ánh trăng nhoè nhoẹt hẳn, Bảo Lâm liền khép mắt, nàng muốn ngủ.

Vừa khi đó, Đào Thiên Lang đang cùng Trịnh Khánh kịch chiến cũng cảm thấy ruột gan bỏng rát. Hắn nghiêng người về phía sau, một mặt hoá giải đà lao tới của ả ta, một mặt vận chân khí thi triển Tu La chưởng. Quầng sáng màu đỏ bùng nổ trùm lấy toàn bộ tiểu đình, hai vị vương gia cao cao tại thượng bỗng chốc hào hứng ngồi thẳng dậy, vỗ tay khen hay. Kình lực xô tới tràn vào kinh mạch, thân hình của Trịnh Khánh giật mạnh một cái rồi bắn về phía sau như cánh hoa hồng mỏng manh trong gió, vượt qua lan can. Cũng may ả ta nhanh chóng vận công, mũi chân điểm nhẹ vào mặt nước đỡ thân mình lên rồi vung bàn tay nhỏ nhắn với những móng tay dài ngoằng tím sẫm, thét vang xông về phía Đào Thiên Lang, theo sau ả là tiếng chuông bạc giòn tan ngân từng hồi dài.

Đào Thiên Lang cười nhạt, hai bàn tay chầm chậm chuyển động lên xuống, chân khí lên cao đến cực điểm bơm phồng y phục, cũng khiến dải lụa buộc trên tóc đứt tung. Quầng sáng đỏ chiếu loang loáng trên khuôn mặt anh tuấn, chân mày nhíu lại, ánh mắt Đào Thiên Lang trở nên sắc lạnh không khỏi làm Trịnh Khánh chần chừ. Bàn tay của địch thủ chụp tới, Đào Thiên Lang nheo mắt cười, chập hai tay trước ngực, đẩy mạnh vai. Đôi luồng kiếm khí được đà lao ra, hợp lại làm một rồi nở xoè thành hình đoá ngọc lan khổng lồ, xoáy tung không khí kéo về phía Trịnh Khánh.

Ả ta cả kinh, hoảng hốt dồn lực, từ trong ống tay áo phóng ra sáu viên thiết liên tử, chúng dàn thành một hàng chặn đứng chiêu thức của Đào Thiên Lang. Hai người bắt đầu kìm chân nhau, những kẻ ngoài cuộc nín thở, đây vốn không còn là một trận tỉ thí bình thường nữa rồi!

Đào Thiên Lang chau mày, trán Trịnh Khánh đã lấm tấm mồ hôi.

- Hương hoa hồng rất thơm. - Đào Thiên Lang bất chợt đè thấp giọng, dụng lực tiến gần địch thủ một chút.

- Cảm ơn sự yêu thích của Đào bang chủ. - Trịnh Khánh cười rất giòn, dùng sóng mắt lúng liếng nhìn hắn.

Khuôn mặt Đào Thiên Lang ra chiều hưởng thụ rồi bỗng sắt lại, lạnh lùng cười:

- Nhưng mà quá dung tục! ta thích hương hoa mai hơn, nó không quá phô trương nhưng luôn khiến người khác động lòng.

Nói tới đây, hắn bèn gầm lên, hai bàn tay đang điều khiển đoá ngọc lan xô mạnh. Trịnh Khánh thầm hô không xong bèn thu chiêu, định thoát khỏi tiểu đình. Chỉ là đã không còn kịp nữa!

Không gian chấn động, rung chuyển ầm ầm. Lê Tư Thành nhíu mày, nhấp nốt ngụm trà rồi vươn tay tóm lấy vai Lạng Sơn Vương, dậm chân xuống, lướt không khí mà mang anh trai rời khỏi nơi nguy hiểm. Trước mắt Lê Nghi Dân tối sầm, cảm thấy bả vai căng tức, khi định thần lại thì đã thấy mình đứng ở hành lang, bên cạnh là Lê Tư Thành và Trần Quân. Hắn cảm thấy kì lạ đang định mở miệng hỏi thì một tiếng nổ lớn đã truyền tới. Ngoảnh lại nhìn, tiểu đình đang rung chuyển kịch liệt, gạch ngói bay tứ tung, các cột nước phá tan mặt hồ, bắn lên cao sau đó ào ào trút xuống. Trịnh Khánh trúng chiêu, ngực như bị búa tạ giáng mạnh, lần sa trắng rớt khỏi khuôn mặt để lộ dung nhan kiều diễm. Ả hộc ra một ngụm máu, thân thể bị ném đi, lưng dập mạnh vào cột trụ nghe "rắc" một tiếng, lập tức ngã xuống bất tỉnh. Đào Thiên Lang thở dốc, thu lại đoá ngọc lan đang xoay cuồng loạn, điều chỉnh chân khí, chỉ là không hiểu vì sao mà ruột gan hắn vẫn như có lửa đốt.

Mọi thứ lại chìm vào tĩnh mịch, Đào Thiên Lang nhìn ba người phía xa đang tiến tới, thấy khuôn mặt bình thản của Lê Nghi Dân liền nhìn Trịnh Khánh, thở dài, có lẽ sau sự việc lần này cô ta sẽ hiểu ra điều gì đó.

Cánh đồng mây xốp hồng trải ngút tầm mắt, sắc xanh của bầu trời bao bọc lấy cơ thể bỗng khiến Bảo Lâm cảm thấy an yên. Đưa mắt nhìn chiếc cầu vồng rực rỡ sắc màu chìm trong từng phân tử ánh sáng lấp lánh, lại dõi theo chân cầu vồng đã xuất hiện cạnh mình tự khi nào, Bảo Lâm vô thức bước lên trên như bị mê hoặc. Nàng bỗng cảm thấy mơ hồ, bản chất của cầu vồng vốn là hơi nước và ánh sáng, vậy mà tại sao nàng lại có thể đi trên đó một cách dễ dàng như vậy? Lẽ nào đây chỉ là một giấc mơ? Hay nàng đã chết rồi?

Phóng tầm mắt xuống nơi địa giới, ngắm nhìn non thanh thuỷ tú, trên môi Bảo Lâm nở một nụ cười. Xung quanh tĩnh lặng, nàng vẫn đứng đó, bất kể thời gian, bất kể không gian.

Bảo Lâm bỗng nhận ra như vậy thật tốt biết bao.

"Rong ruổi Yên Kinh, phong lưu một kiếp,

Đoá mai vàng lưu lại khoảng ký ức xa xưa."

Nhưng rồi cái gì quá tươi đẹp, quá bình yên thường không bao giờ có thực, ảo cảnh này vĩnh viễn chỉ tồn tại trong mơ. Tiếng sáo cùng lời ca mà nàng từng nghe lại cất lên thống thiết, réo rắt ngân vang, cơ hồ từng nốt nhạc đang phá vỡ mộng cảnh. Non sông biến mất, đồng mây tan rã, ngay cả chiếc cầu vồng dưới chân Bảo Lâm cũng từ từ tan đi.

Toàn thân hẫng một cái, nàng cả kinh thét lên nhìn mình rơi tự do, tứ chi cứng đờ, trái tim hoảng loạn đập mạnh. Chỉ nghe "ùm" một tiếng, nước lạnh hắt lên mặt, tràn vào xoang mũi khiến nàng ngạt thở, Bảo Lâm vội há miệng hớp lấy chút dưỡng khí. Tuy nhiên điều này chỉ khiến dòng nước hôi tanh kia ngập trong khoang miệng. Đầu óc đương khi mơ hồ do bị vẻ đẹp làm cho choáng ngợp, nay gặp hiểm cảnh Bảo Lâm chợt trở nên tỉnh táo. Nàng vội chuyển mình, cố gắng quẫy đạp để có thể vươn người lên khỏi mặt nước.

Nước xiết quất vào từng tấc da thịt, cơ thể bị va đập mạnh khiến đầu óc nàng choáng váng. Không ngừng vùng vẫy, mỗi lần có thể rướn mình lên là mỗi lần Bảo Lâm lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Mạnh Bà, nàng chới với định mở miệng cầu xin cứu mạng. Chỉ là lời chưa kịp buột ra thì cổ chân đã bị một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt rồi kéo giật nàng xuống. Giữa dòng nước đen, Bảo Lâm lờ mờ nhận ra khuôn mặt xanh tái của giống yêu ma kia, xung quanh, thuồng luồng, cá sấu cùng các oan hồn bị rơi xuống sông Vong Xuyên đang kéo đến, chúng nhe những hàm răng trắng nhởn nghênh đón bữa ăn ngon lành. Toàn thân lơ lửng, Bảo Lâm bất giác buông xuôi, nàng khép mắt, nhoẻn cười, trong lòng mời gọi:

Nào, mau đến đây đi, đã không thể thoát thì ta sẵn sàng đãi các ngươi một bữa. Về sau chúng ta có thể làm hàng xóm dưới này rồi.

Nếu như đây là thực thì mọi chuyện diễn ra quá sức mơ hồ, còn nếu như đây chỉ là một giấc mộng thì sao cảm giác của nàng lại chân thực đến vậy? Thậm chí nàng còn có thể nhận thấy từng miếng thịt trên cơ thể bị xé toạc. Rất đau! Bảo Lâm cắn chặt môi đến bật máu, hô hấp hỗn loạn, ví như nàng có thể đi nhanh hơn một chút thì tốt... Suy nghĩ của Bảo Lâm càng lúc càng hồ đồ. Cuối cùng đây là mơ hay thực? Là nàng mơ thấy bướm hay bướm mơ thấy nàng?[1]

Sinh là gì?

Tử là gì?

Hôm qua ra sao? Ngày mai thế nào? Ta chỉ còn biết có ngày hôm nay mà thôi.

Hơi thở ngày càng mỏng chỉ chực rời đi, bỗng có một vật gì vô cùng ấm áp ôm trọn lấy thân thể khiến Bảo Lâm choàng tỉnh. Nàng mở trừng mắt, phát hiện mình chìm vào không gian tối đen, hương trúc xanh xoáy vào khứu giác, đầu lưỡi đọng lại vị đắng, vết thương nơi cánh tay phải đau buốt, nàng còn sống! Bảo Lâm nhích người tới gần vách đá lạnh lẽo bên cạnh, duỗi tay mò mẫm rồi gượng ngồi dậy, tựa lưng vào đó. Khắp mình mẩy tuy đầy thương tích nhưng vết thương từ cây Bát Giác Quỷ Châm lại chính là minh chứng cho sự sống của nàng, chỉ cần nó còn đó thì lão già Phán Quan kia sẽ không bao giờ gạch được cái tên Phạm Bảo Lâm khỏi sổ sinh tử!

Bảo Lâm bỗng nhiên bật cười, sau đó cười lớn hơn, gập người xuống mà cười, cười cho tới khi ruột gan co rút, tới khi hụt hơi thì nàng mới dừng lại. Trầm mặc nhìn vào bóng tối, Bảo Lâm chau mày: Mình đang ở đâu nhỉ? Không khí ở đây rất lạnh không giống thời tiết cuối hạ chút nào, thêm vào đó còn có chút ẩm ướt thì phải. Nhưng mà sao mình vẫn còn sống? Đêm đó ngoại trừ tên Áo Choàng Đen và mình ra thì đâu có ai xuất hiện tại rừng trúc, tuy nhiên giả thiết kẻ đó cứu mình lại càng hoang đường. Thứ nhất, hắn không phải người của Lê Tư Thành; thứ hai, hắn đã trúng ngân châm, lại mang nội thương nên trong vòng hai canh giờ tuyệt đối không thể cử động được. Rốt cuộc là ai cứu mình? Đào Thiên Lang? Không thể! Lê Tư Thành? Lại càng không! Nguyễn Tuấn? Cậu ta không có bản lĩnh đó! Còn Trần Quân? Người này luôn theo sát chủ nhân. Aizzz...

Bảo Lâm giơ tay vò đầu, mái tóc buông xoã trượt qua kẽ tay, nàng cả kinh chững lại, căng thẳng rờ rờ lại đầu mình một lần, lại mò xuống cổ áo, sau đó kiểm tra thắt lưng xong thì mới thở ra một hơi. Y phục vẫn còn lại dấu tích do nàng buộc, xem ra cái trò nữ cải nam trang này vẫn chưa bị vạch trần.

Đột nhiên từ phía xa truyền tới tiếng bước chân, Bảo Lâm giật thót, nhanh chóng nằm xuống, ngũ quan bất chợt co rúm, nhất thời muốn khóc vì trong lúc vội vàng chuyển mình thì bả vai đã đập vào vách đá. Điều chỉnh lại hô hấp, nàng nhắm nghiền hai mắt, chú tâm lắng nghe động tĩnh.

Bên ngoài, ánh sáng đổ tràn lên một bóng người cao lớn sau đó nhanh chân men theo khe hở mà tuôn vào phòng, xua bớt bóng tối. Hắn chậm rãi bước vào rồi xoay lưng khép cửa lại, cánh cửa mục ruỗng nghiến răng ken két chừng như muốn nhắc nhở chủ nhân về hạn kiếp của mình, vô tình khiến người ta rợn người. Chàng trai kia châm mấy ngọn đèn hạt bưởi lên, cốt để ánh sáng xanh leo lét đủ chiếu sáng gian hầm đá, song tháo chiếc áo khoác bên ngoài trường bào xanh màu thuý liễu trên người ra, treo lên chiếc móc gỗ ngay sát cửa chính. Bảo Lâm nắm chặt tấm nệm phía dưới, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Gian phòng này không rộng lắm, bài trí lại khá đơn giản, ngoài chiếc giường mà Bảo Lâm đang nằm ra thì cũng chỉ có bàn trà kê ở giữa phòng và án thư đặt trong góc. Bốn vách đá xanh tựa như lũ sai nha mặt mày trơn nhẵn, tên nào tên nấy lạnh lùng giám sát nơi đây. Người nọ kéo ghế ngồi xuống, tiện tay rót một chén trà, nhưng lại chỉ mân mê nó trên tay mà không uống, ánh mắt lướt tới kẻ đang nằm trên giường, cất giọng:

- Nằm nhiều vốn không tốt cho cơ thể, ngồi dậy một chút thư giãn gân cốt đi.

Chân mày Bảo Lâm khẽ động, đôi bàn tay buông lỏng, nàng mở mắt, ngoảnh sang nhìn người kia để giải toả trí tò mò trong lòng. Hô hấp ngưng trệ trong tích tắc, nàng kinh ngạc:

- Không thể nào! Tại sao lại là ngươi?

- Tại sao không thể là ta?

Bảo Lâm vịn tay vào thành giường, tựa lưng vào vách đá sát bên cạnh, hít sâu một hơi để đầu óc tỉnh táo hơn một chút, nàng cau mày:

- Ta tận mắt thấy... À không, chính xác là mũi ngân châm kia đã phong bế toàn bộ kinh mạch của ngươi. Để có thể cử động cũng mất khoảng hai canh giờ, nguyên khí muốn hồi phục cũng cần ít nhất sáu canh giờ. Ngươi căn bản không thể cứu ta, và...

Bảo Lâm nở một nụ cười chua chát, nói tiếp:

- Ngươi cũng không có lí do gì để cứu ta.

Chàng trai nọ im lặng, mặc nhiên thừa nhận, đoạn đưa tay vuốt chân mày, cười:

- Đúng vậy, ta đã bị cô lừa một vố to.

Toàn thân Bảo Lâm run lên trong giây lát, đổ ập về phía sau, nàng lập tức cúi xuống rà soát lại trang phục một lần cũng không thấy có điều gì bất thường. Mồ hôi lạnh toát ra thấm ướt lưng áo, sắc mặt tuy không biến nhưng ruột gan đã nóng như lửa đốt, nàng gằn giọng:

- Ngươi đã làm gì ta?

Người nọ nhếch môi, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Bảo Lâm:

- Cô nghĩ ta có thể làm gì?

Bảo Lâm chú mục nhìn hắn rất lâu, suy nghĩ giây lát rồi nhún vai, bình thản đáp:

- Ta cũng không quan tâm lắm.

Người kia nhướng mày, dùng một chút trà rồi nói:

- Đừng nói với ta rằng cô muốn học làm liệt nữ đó!

Câu nói này của hắn khiến Bảo Lâm buồn cười, nhưng tiếng cười chưa kịp bật ra thì trước mắt bỗng tối sầm, nàng cúi xuống ôm ngực ho dữ dội, gương mặt trở nên tái xanh như tàu lá. Người nọ hoảng hốt đứng bật dậy, nhanh chân tiến về nơi kê chiếc giường, một tay luồn vào gáy Bảo Lâm, tay kia đỡ nàng nằm xuống, cằn nhằn:

- Ta thực không rõ cô đã trải qua chuyện gì mà lại mang nhiều vết thương hiểm ác như vậy, cơ thể cũng vì đó mà suy nhược trầm trọng.

Bảo Lâm thở mạnh, cao giọng quở:

- Còn không phải do ngươi và tên Thành Tào Tháo?

- Cái gì Tào Tháo? - Người kia nhíu mày.

Bảo Lâm biết mình lỡ lời, trong lòng thoáng chợn, nhưng lại nghĩ kẻ này căn bản không phải người của Lê Tư Thành nên tâm tình nhanh chóng ổn định bèn đem mọi uất ức trút ra:

- Là Thành Tào Tháo. Chắc ngươi theo dõi Lê Tư Thành đã lâu, lẽ nào lại không cảm thấy hắn rất giống Nguỵ Vũ Đế Tào Tháo[2] sao? Tính tình thì cổ quái, thân chứa một bụng âm mưu. Chậc chậc, hiện nay hắn chưa quá mười bảy, râu tóc còn chưa mọc đủ mà đã mắc chứng đa nghi, thảm thay, thảm thay. Thật tiếc cho một thanh niên tốt như ta thường phải thay hắn gánh nghiệp chướng.

Nói rồi, nàng ủ rũ thở dài. Gương mặt tuấn tú đông cứng, đôi vai của người kia rung rung cuối cùng hắn phá lên cười:

- Thành Tào Tháo, khụ... Trước đây không để ý nhưng giờ nhớ lại thấy giống vô cùng.

Bảo Lâm cũng nhân đó mà cười theo, nàng nhăn mũi minh hoạ:

- Đặc biệt là lúc đánh cờ, trông hắn rất kỳ quặc, lông mày cứ xoắn lại với nhau, mặt mũi nhăn nhăn nhó nhó như con khỉ vậy!

- Cô quả là vô lễ! - Người kia giả nghiêm mặt, mắng.

Khoé mắt Bảo Lâm co giật, nàng mím chặt môi, căng thẳng ngoảnh lại nhìn người kia thì thấy hắn ta đang nhẫn nhịn vô cùng khổ sở, cuối cùng không ai chịu được nữa, cùng phá lên cười sảng khoái. Từ lúc vào phủ Bình Nguyên Vương, có lẽ đây là lần đầu tiên Bảo Lâm được cười thoải mái như vậy, không phải núp dưới cái bóng của Lê Tư Thành quả thực rất tốt, trong sát na nàng bỗng có cảm tình với chàng trai bên cạnh.

- Cô... Rất khác thường. - Mãi một lúc sau, người bên cạnh mới ngừng cười, hắn dùng tay áo lau lau khoé mắt, lên tiếng.

Bảo Lâm hỏi:

- Khác thường?

Người nọ gật đầu, chăm chú nhìn nàng:

- Cô không giống như những người con gái ta từng gặp, cô táo bạo hơn họ rất nhiều. Ban đầu biết tiểu tử đuổi theo mình là nữ đóng giả nam ta đã cảm thấy rất thú vị, khi cô biết thân phận bại lộ vậy mà không hề có biểu hiện gì khác thường lại càng khiến ta tò mò hơn. Vậy mà ta cứ nghĩ cô sẽ khóc lóc om sòm chứ!

Tất nhiên không giống rồi, ta căn bản là người hiện đại mà! - Bảo Lâm nghĩ, đoạn, nàng chỉ vào mình, giải thích:

- Có thể giữ được cái mạng này hẳn là ngươi biết y thuật, một khi biết y thuật thì việc phát hiện ra thân phận của ta là điều đương nhiên. Thứ nữa, tuy y phục trên người ta có hơi xộc xệch nhưng mọi mối buộc đều do tay ta thắt, không hề có dấu hiệu bị động chạm qua. Ngoài ra, ngươi không giống kẻ có thể làm chuyện bại hoại. Vì vậy, ta không có lí do gì để "Khóc lóc om sòm" cả.

Người kia gật gù:

- Suy nghĩ cũng nhanh lắm.

- Vấn đề này thực ra không có gì là phức tạp, nghĩ thoáng một chút nhất định sẽ hiểu ra thôi. - Bảo Lâm vừa ngồi dậy vừa nói.

Người nọ ngạc nhiên:

- Nghĩ thoáng?

- Khụ. - Bảo Lâm hắng giọng, nàng lại dùng từ hiện đại rồi. - Ý ta là "Đừng tự làm khó mình" đó.

Người kia "ồ" lên, bỗng đăm chiêu nghĩ gì đó. Bảo Lâm vén tóc ra sau gáy, ngồi xếp bằng trên giường, nhíu mày hỏi:

- Tại sao ngươi lại cứu ta?

- Tại sao ta không thể cứu cô? - Hắn nâng mâu nhìn nàng, hỏi ngược trở lại. - Mới đó còn nói đừng tự làm khó bản thân vậy mà giờ vẫn không nghĩ ra sao?

- Ngươi tuyệt đối không phải người của Lê Tư Thành. - Bảo Lâm lắc đầu, xoa cằm nói.

Người nọ nhún vai, ánh mắt ra chiều thần bí:

- Ta đâu có nói ta là người của hắn, mà ta... Là bạn của hắn.

Bảo Lâm kinh hoảng, choáng váng nhìn người trước mắt:

- Ngươi...

- Gọi ta là Phạm Anh Vũ. - Người nọ mỉm cười không chút tạo tác.

Lời Phạm Anh Vũ vừa dứt, Bảo Lâm đã thấy mắt quáng tai ù: Bạn? Phạm Anh Vũ? Hắn chẳng phải là con trai của Nguyễn Trãi mà chính sử nhắc tới sao?[3] Vì lẽ gì mà hắn lại xuất hiện vào lúc này mà không phải sau khi Lê Tư Thành đăng cơ? Tại sao hắn lại nói mình là bạn của y? Lẽ nào y đã biết Phạm Anh Vũ là hậu duệ của quan Hành khiển? Lê Tư Thành, rốt cuộc trong đầu ngươi chứa những gì?

- Còn nơi đây chính là gian mật thất mà Tư Thành cho xây dựng phía bên dưới rừng trúc. - Phạm Anh Vũ nhìn xung quanh một vòng, song lại kinh hãi nhìn thân hình Bảo Lâm đang run lên kịch liệt, máu từ vết thương do mũi tên gây ra không ngừng tuôn trào, trong khoảnh khắc đã nhuốm đỏ một mảng y phục cáu bẩn.

Mặc dù vậy, dường như nàng không hề cảm thấy đau, sống trong phủ đệ rộng lớn này một ngày là thêm một ngày bao nhiêu quỷ kế xoay quanh chiếc ngai vàng cao quý kia hiển lộ trước mắt, nàng biết kết cục của tất cả bọn họ nhưng quá trình diễn biến lịch sử ra sao thì hoàn toàn không thể phán đoán.

Cánh tay phải thình lình tê rần, Bảo Lâm thẫn thờ nhìn Phạm Anh Vũ nhoài người, một mặt nắm chặt cổ tay nàng giữ cho nàng không ngã về phía sau, một mặt điểm vào các huyệt cầm máu quanh vết thương. Phạm Anh Vũ để Bảo Lâm ngả lưng xuống, cơ hồ hiểu nàng đang nghĩ gì, thở dài:

- Cô có muốn biết tại sao ta lại đấu với cô trận đó không?

- Vì ngươi nghi ngờ ta. - Bảo Lâm thì thào.

- Đúng vậy. Ta nghi ngờ cô, nhưng cô có nghi ngờ ta không?

Bảo Lâm khó nhọc gật đầu. Phạm Anh Vũ mỉm cười, rút trong người ra một bọc giấy, bên trong chứa hai viên đan dược màu chu sa. Hắn xích lại gần Bảo Lâm, tán nát một viên đan dược rồi rắc vào vết thương của nàng. Lông mày nhíu chặt, mồ hôi lấm tấm trên trán, Bảo Lâm cắn răng chịu cơn đau dội ngược lên óc. Phạm Anh Vũ rút trở lại vị trí cũ, vuốt chân mày, tiếp tục nói:

- Dù muốn hay không thì một khi đã tham gia vào cuộc đấu này, chúng ta đều trở nên giống nhau thôi.

Bảo Lâm gắt:

- Đó là trò chơi của các người, ta vốn không liên quan!

Phạm Anh Vũ nheo mắt nhìn nàng, cười mỉa mai:

- Vậy sao? Cô nghĩ Tư Thành về phủ chỉ đơn thuần để chiêu tuyển hộ vệ thôi? Tất cả chúng ta, tất cả những người sống dưới sự che chở của hắn - dù là gián tiếp hay trực tiếp - đều có mặt trong ván cờ này!

Bảo Lâm im lặng nhìn trần đá, không thể phủ nhận lấy một câu. Phạm Anh Vũ chằm chằm quan sát bức tường trước mặt nhưng lại như hướng về một thứ gì đó xa vời vợi:

- Theo cô thì quyền lực là gì?

- Khói mây trước mắt - Bảo Lâm nhanh chóng trả lời không suy nghĩ.

Phạm Anh Vũ cười nhợt nhạt:

- Cô nhận ra thì hẳn "họ" cũng nhận ra. Nhưng cũng vì thế mà họ lại càng muốn nắm giữ nó, cho dù cái giá phải trả có đắt đến đâu đi chăng nữa.

Bảo Lâm nghiêng đầu nhìn người kia như yêu cầu hắn nói tiếp. Phạm Anh Vũ đan hai tay vào với nhau, trầm ngâm một lát rồi nói:

- Thứ gì càng khó nắm bắt thì càng quý giá.

- Chẳng phải chỉ là cát chảy qua kẽ tay hay sao? - Bảo Lâm che miệng ho, tự vấn bản thân.

- Aizzz...- Phạm Anh Vũ thở dài một hơi, kéo chăn lên cho nàng rồi đứng dậy, vận kình vẽ lên bức tường cạnh Bảo Lâm một bàn cờ vây, thu hút tâm tư của nàng. Xong xuôi, hắn xoay lưng, đi ra ngoài.

- Ngươi định đi đâu? - Bảo Lâm ngạc nhiên hỏi.

Phạm Anh Vũ ngoảnh lại:

- Ta kiếm thứ gì đó ăn được về cho cô, mau nghỉ ngơi đi, khoảng ngày mai là cô có thể trở về rồi.

- Phía trên đó có gì bất thường không? - Bảo Lâm nhếch mày, thầm nghĩ: Nghỉ việc là bị cắt giảm lương bổng đó!

- Không. - Phạm Anh Vũ đáp lời.

Bảo Lâm khẽ gật, cảm kích nhìn hắn:

- Cảm ơn.

Phạm Anh Vũ cười, khoát tay xá dài, với lấy chiếc áo choàng đen, khoác lên mình rồi đẩy cửa ra ngoài. Nhìn dáng hình cao lớn kia khuất khỏi tầm mắt, Bảo Lâm lại ngẩng đầu hướng tới bàn cờ mà Phạm Anh Vũ vạch ra, nhất thời toàn bộ linh hồn như bị trôi tuột vào trong đó.

***

Chú thích:

[1] Nguyên lấy ý từ một đoạn văn trong sách Trang Tử:

"Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là "vật hoá"."

(Bản dịch của tiên sinh Nguyễn Hiến Lê.)

[2] Nguỵ Vũ Đế Tào Tháo (Nhận định theo chính sử) sinh năm 155 CN, mất năm 220 CN, tự Mạnh Đức, là nhà chính trị, quân sự kiệt xuất cuối thời Đông Hán trong lịch sử Trung Quốc. Ông là người đặt cơ sở cho thế lực quân sự cát cứ ở miền Bắc Trung Quốc, lập nên chính quyền Tào Ngụy thời Tam Quốc. Ông được con trai truy tôn là Thái tổ Vũ Hoàng Đế. Tào Tháo là người đã có công lớn trong việc dẹp loạn khăn vàng và Đổng Trác. Tuy nhiên, hình ảnh về ông không được các nhà nho học ưa thích và thường được mang ra làm biểu tượng cho sự dối trá, vô liêm sỉ.

Ông còn là một nhà thơ xuất sắc. Ông và hai con trai Tào Phi, Tào Thực được đời sau gọi là "Tam Tào", cùng với nhóm Kiến An thất tử và nữ sĩ Thái Diễm hình thành nên trào lưu mới trong văn học thời Hán mạt, gọi chung là Kiến An phong cốt.

(Nhận định khác của giới Nho sĩ và một số câu ca dao có liên quan trong dân gian.)

Như đã nói ở trên, Tào Tháo vốn không "Được lòng" giới Nho sĩ. Trong mắt kẻ sĩ thì Tháo là một kẻ đa nghi, xảo quyệt, gian ác. Thậm chí họ còn nhận định ông là "gian hùng" bởi các tích như giết Hoa Đà, Dương Tu, quỳ lạy Quan Vũ trong trận Xích Bích...

Dân gian có câu:

"Đa nghi như Tào Tháo"

"Bị Tào Tháo rượt"

"Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến".

[3] Phạm Anh Vũ:

Theo như "Đại Việt sử ký toàn thư" (Chú thích [2], trang 622): "Khi Nguyễn Trãi bị tru di[*] sau khi Lê Thái Tôn chết thì có người vợ thiếp họ Phạm[**] người làng Thuỵ Phú (sau là Thuỵ Phú, huyện Phú Xuyên, tỉnh Hà Đông) có mang trốn thoát về vùng Sơn Nam, sau sinh được một người con trai đặt tên là Anh Vũ lấy họ mẹ. Sau đó bà phải mang con trốn sang đất Bồn Man, lâu lắm bà Phạm Thị lại đem con trở về, ở nhờ một nhà ở làng Bối Khê (huyện Thanh Oai). Anh Vũ thi đậu tam trường. Sau khi Lê Thánh Tôn có chiếu rửa oan cho Nguyễn Trãi thì Anh Vũ mới ra nhận họ Nguyễn và được bổ tri huyện."

Tác giả chú:[*] năm 1442.

[**] Cuốn «Nguyễn Trãi, cuộc đời và tác phẩm» chép là Phạm Thị Mẫn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK