• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bước từng bước trên con đường dài heo hút, Mộ Dung Thuần không ngồi xe ngựa trở về phủ mà một mực đòi tự mình đi về.

Ban đầu Mộ Dung Bác cũng rất không đồng ý nhưng với tính cách ngày càng bướng bỉnh rõ rệt của nữ nhi thì ông cũng không thể làm được gì, chỉ có thể để lại bên cạnh nàng hai ám vệ mình tin tưởng nhất rồi cũng cùng Kim Dung và Mộ Dung Phục trở về.

Đêm hôm nay yên tĩnh đến lạ thường, chỉ nghe tiếng gió rít rít qua những tán lá cây, ánh trăng soi rọi trên mỗi bước chân của nàng

Hôm nay thật sự với nàng rất mệt mỏi! Đầu tiên là chuyện bị hành thích rồi đến hàng loạt những sự việc khác xảy ra

Lúc xuyên không trở về đây, nàng lại quên mất rằng nơi này là thời cổ đại, thời điểm mà trắng đen lẫn lộn đan xen, người người giày xéo chiếm giết nhau để giành lợi về bản thân

Có phải chăng nàng cũng đã vô tình bị cuốn vào?

Đem cất giấu tâm tư lại bên trong, Mộ Dung Thuần khẽ thở dài. Nàng không biết gì về đấu tranh giành giật, cũng không hề biết cách bày mưu tính kế người khác, nàng chỉ biết hành động theo trái tim mình cho là đúng, như vậy liệu sẽ ổn?

Ngước đôi mắt treo veo nhìn vầng hào quang bao quanh Mặt Trăng, trong lòng nàng nặng trĩu. Nàng nhớ cha, nhớ mẹ, nhớ những người bạn thời cao trung nàng cùng học, nàng nhớ lắm những gương mặt thân quen ấy, cần lắm một hơi ấm quen thuộc để che lấp đi nổi cô đơn đang âm ĩ trong trái tim nhỏ bé của nàng lúc này.

Tiếp tục bước đi trên con đường vắng vẻ, bàn chân va chạm với đám lá khô bên dưới vang lên tiếng xạo xạc khô khốc, gió nhẹ lành lạnh luồng qua mái tung nàng khẽ tung bay, xiêm y trên người lướt nhẹ theo gió

Khoảnh khắc ấy thật lung linh! Một ánh mắt buồn trong veo, một thân ảnh mong manh trong gió hòa trộn cảnh sắc u buồn của đêm trăng thật khiến người ta nhìn mà nao lòng, muốn đem bức tranh kia khắc ghi trong tâm khảm

Phải! Kể từ lúc nàng xuống xe ngựa đã có một ánh mắt luôn dõi theo nàng. Không thể hiểu lý do gì nhưng kể từ hôm ở Mộ Dung phủ vài tháng trước, cái hôm mà hắn bị nàng xuyên thấu tâm can đã khiến hắn không thôi bị nàng cuốn hút, ánh mắt không tự giác cứ hướng về nàng.

Cũng như đêm nay, khi tình cờ nhìn thấy nàng một mình trên đường vắng, bóng dáng cô đơn nhỏ bé của nàng chợt dậy sóng trong hắn một cảm giác – cảm giác được bảo vệ nàng

Như không thể làm chủ bản thân, hắn nhẹ nhàng theo gió phi thân đến cạnh nàng

Bởi vì bất thình lình bên cạnh xuất hiện một hơi thở, Mộ Dung Thuần theo phản xạ để bảo vệ bản thân giơ chân phản kích người bên cạnh

A! Hắn là ai chứ? Là Chiến Thần của Khang Quốc a, làm sao có thể để nàng đả thương dễ dàng?

Nhưng trước giờ hắn lại không quen dịu dàng, thế nên kết quả chỉ có một – đòn tự vệ trở thành đòn tấn công, hắn vô tình đem Mộ Dung Thuần đánh đến ngã bật ra phía sau

Cảm nhận được đòn đánh quá lố của bản thân, lại nhìn Mộ Dung Thuần đang nghiêng người ra phía sau và chuẩn bị tiếp đất trong đau đớn, nhanh như chớp, hắn chụp lấy tay của nàng kéo mạnh về phía mình

Vì bất ngờ bị kéo mạnh nên Mộ Dung Thuần thay vì tiếp xúc với đất thì lại tiếp xúc với bộ ngực rắn chắc của Ngụy Vân Hàn. Cả người hắn thoang thoảng hương bạc hà, mạnh mẽ mà quyến rũ đã vô tình khiến nàng trong chốc lát bị đứng hình.

Cảm nhận được thân ảnh của nàng áp sát mình, mềm mại và nhỏ bé, lại có hương thơm nhè nhẹ rất dễ chịu. Mái tóc nàng mượt mà qua từng kẽ tay hắn lướt nhẹ

Cảm thấy không khí có chút bất ổn, Mộ Dung Thuần cùng Ngụy Vân Hàn cuối cùng cũng ý thức được hoàn cảnh lúc này, cả hai buông nhau ra trong chớp mắt

Mộ Dung Thuần cảm thấy thật xấu hổ cho hành động vừa rồi, thật chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, nhưng ông trời không có chiều lòng nàng, ở đây đến một chỗ trú nhỏ còn không có a

“Đa tạ và xin lỗi vương gia về chuyện vừa rồi” – Nàng cất tiếng

“Là do bổn vương thô lỗ, Mộ Dung tiểu thư không cần áy náy”

Có lẽ hôm nay chính là lần đầu tiên hắn để trái tim chi phối hành động của mình, quả là điều mà xưa nay hắn chưa từng nghĩ đến.

“Đêm khuya vắng vẻ rất nguy hiểm, tiểu thư nên nhanh chóng trở về nghĩ ngơi”

Nói xong không đợi nàng trả lời đã trực tiếp quay lưng, bước ngược hướng với nàng, ly khai khỏi đây.

Nhìn bóng dáng hắn khuất xa nàng nhíu mày khó chịu lẩm bẩm: “Người gì đâu mà bất lịch sự, đến không báo đi không chào, người cổ đại sao ai cũng chảnh thế nhỉ, ỷ làm lớn sinh kiêu, bổn cô nương đây khinh! Hừ”

Nàng khẽ hừ lạnh sau đó cũng quay người ngược hướng đi của hắn mà rời đi. Nàng không hề biết rằng, hắn đang… dần thay đổi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK